Rất Thật

Chương 13: Ảnh chụp




Vương Trạch Văn tuy hay hút thuốc nhưng không thích uống nhiều rượu, đặc biệt là trong lúc đang làm việc. Thuốc lá có thể giúp hắn giữ tỉnh táo, mà rượu lại làm thần kinh hắn tê liệt. Người quen đều biết thói quen của hắn. Thế nên dù có gặp nhà đầu tư, hắn cũng chỉ uống hai chén ứng phó.

Bữa cơm này ăn trong hai, ba tiếng đồng hồ, hai bên vẫn còn rất vui vẻ. Sau khi tan cuộc, nhà sản xuất gọi trợ lý tới, đưa Vương Trạch Văn về.

Vương Trạch Văn về khách sạn, bị máy sưởi trong đại sảnh hun, cồn trong máu như bốc hơi, tự dưng hắn cảm thấy mơ màng buồn ngủ.

Hai ngày nay hắn quá mệt. Nhân viên công tác sau màn còn mệt hơn diễn viên nhiều, công việc yêu cầu cường độ cao để bảo đảm vận hành theo tiến trình bình thường, thức đêm liên tục mấy ngày cũng là bình thường. Tài chính đoàn hắn sung túc, cũng không liều mạng tới mức đó, nhưng gặp phải chuyện bất ngờ xảy ra, hoặc là tới gần cuối, thì vẫn phải đẩy nhanh tốc độ để đuổi kịp nhân sinh hoài nghi.

Vương Trạch Văn đi vào thang máy, đưa tay ấn huyệt thái dương, lười biếng hé mắt, dưới ánh đèn thang máy mờ nhạt, hắn nhìn đôi mắt mông lung được phản chiếu qua gương của mình.

Con số không ngừng tăng lên, hắn tự dưng nhớ tới Lâm Thành.

Sắc mặt Lâm Thành hôm nay không được tốt, không biết có nghỉ ngơi tử tế không, không bằng đi xem xem cậu ấy thế nào.

Vương Trạch Văn nghĩ vậy, tay đã nhanh chóng ấn nút một tầng khác.

Bởi máy sưởi trong khách sạn này rất đầy đủ, Vương Trạch Văn thấy hơi nóng, hắn tháo khuy áo, cởi áo khoác, vắt lên vai. Giơ tay gõ lên cánh cửa gỗ trước mặt.

Đợi một lúc, tiếng bước chân vang lên bên kia cánh cửa. Người kia đứng trước cửa, hơi do dự, rồi mở khóa.

Lâm Thành mặc một chiếc áo thun màu trắng bình thường, không đi tất, tóc thì ướt rượt, ngạc nhiên nhìn hắn.

Vương Trạch Văn nhìn thoáng qua phòng anh, phát hiện có một đống giấy bút lộn xộn trên bàn, hắn cười nói: "Đang nghiên cứu kịch bản à?"

Lâm Thành gật đầu.

Ý cười trên khuôn mặt Vương Trạch Văn lại càng chân thành.

Lâm Thành không phải kiểu người thích nói chuyện, thích trưng ra vẻ mặt khéo léo, làm việc ân cần. Vào đoàn nhiều ngày như vậy rồi, hình như cũng không kết được người bạn nào.

Nói thật, hắn cảm thấy người như vậy không hợp với giới giải trí. Nhưng hắn lại thích phần thuần khiết này.

Vương Trạch Văn nhấc chân đi vào trong, nói: "Cậu làm võ sinh bao nhiêu năm rồi? Diễn phim truyền hình được bao lâu? Tôi thấy trước ống kính cậu cũng không luống cuống, chỉ hơi kém chuyên nghiệp một chút thôi."

Lâm Thành hơi khựng lại, đi theo sau lưng hắn, trả lời: "Thực ra cũng được mười mấy năm rồi."

"Mười mấy năm?!" Vương Trạch Văn bị dọa, quay đầu lại đánh giá anh từ trên xuống dưới, nói: "Tôi nhớ cậu mới hai mấy tuổi thôi cơ mà!"

"25." Lâm Thành bình thản nói, "Khi tôi mười mấy tuổi, đã chạy tới chạy lui diễn vai quần chúng ở Hoành Điếm. Nếu tính từ khi đó, thì đã được mười mấy năm rồi. Nhưng lúc ấy chưa chắc đã được lên màn hình, cũng không có ai chỉ dạy cho cả."

Diễn vai quần chúng trong phim truyền hình, thì có thể đòi hỏi gì về kĩ thuật? Cậu diễn có kém tới mức nào thì người xem cũng vẫn hiểu được.

Vương Trạch Văn ngồi xuống sofa, đẩy đống giấy tờ qua một bên, đọc chữ trên giấy, lại hỏi: "Vậy khi đó cậu mới đang học cấp hai, cấp ba đã phải ra sức làm việc rồi?"

"Ừm." Lâm Thành ngồi xuống đối diện hắn, "Nhà tôi không có ai, tôi tự mình kiếm chút tiền đóng học phí."

Vương Trạch Văn không khỏi đưa mắt nhìn anh: "Vậy cậu đọc kịch bản không thấy có khó khăn gì sao?"

Hắn không phải là đang kì thị anh, mà kịch bản "Dạ Vũ" này rất khó hiểu, trong có không ít cổ văn. Không có chút tu dưỡng dày công rèn luyện, đọc có khi sẽ không hiểu được.

Có rất nhiều diễn viên căn bản không đọc hiểu được kịch bản, đành phải học bằng cách nhớ. Cho dù vậy, học thuộc cũng rất rập khuôn, không diễn ra được tình cảm trong lời thoại. Làm đạo diễn, hắn hận không thể cắt đầu mình xuống thay cho diễn viên kia.

Lâm Thành đáp lời: "Tôi đọc hiểu được. Tôi đã học cấp ba, sau cũng thi vào đại học, ngày thường cũng có học tập. Lịch sử cổ văn gì đó, tôi đều có hiểu biết. Tôi cũng đang đọc luận văn nữa."

Vương Trạch Văn lại lần nữa cảm thấy kinh ngạc. Việc có bằng cấp thấp trong giới này nhìn mãi đã quen mắt, nhiều người đã tập thành thói quen, người vẫn tiếp tục học tập thực sự lác đác như sao buổi sớm. Dù sao thị trường này cũng không yêu cầu, chỉ cần làm việc nhẹ nhàng, đã kiếm được một khoản lớn, vì sao phải làm cho bản thân vất vả?

Da mặt dày một chút là tạo thành thói quen.

Vương Trạch Văn hỏi: "Cậu học trường đại học nào? Tôi nhớ cậu không xuất thân chính quy?"

Lâm Thành: "Không phải, tôi học đại học A, ngành máy tính."

"Tôi đệt ——" Không trách được Vương Trạch Văn, bởi chuyện này có hơi kinh người.

Trường đại học này trong số các trường đã có thể coi là một trường tốt, ngành máy tính cũng là một trong những ngành đứng đầu.

Lâm Thành vừa phải làm ngành nghề không chuyên, còn phải phấn đấu học tập, thực sự giỏi giang hơn nhiều cái đám gió chiều nào theo chiều ấy trong giới giải trí kia.

Trong lòng Vương Trạch Văn thầm nói, võ sinh, học lên đại học, lại còn học ngành máy tính... Cuối cùng lại làm một diễn viên chìm nghỉm không ai biết tới.

Cuộc đời của đứa nhỏ này đúng là một truyền kì.

Không hiểu nổi.

Hắn nào biết, Lâm Thành thực ra đã sớm chuẩn bị tâm lý đổi sang làm nghề khác.

Mới làm diễn viên quần chúng được vài năm, anh đã hiểu được sự tàn khốc của cái giới này. Tuy tuổi anh nhỏ, nhưng lại trưởng thành sớm hơn người khác. Anh biết tiền kiếm được từ công việc này không có gì đảm bảo, các đàn anh đàn chị đồng môn có thể trở nên nổi bật ít ỏi chẳng có mấy ai, đa số đều rơi vào cảnh thất bại, phải rời khỏi màn hình.

Anh không muốn giao phó tương lai của mình cho ngành nghề không trong sạch này.

Anh phải cố gắng, mới có thể có được một cuộc sống tốt hơn.

Thế nên anh dốc sức vài năm, tích góp tiền, chạy đi học đại học.

Chỉ là... chỉ là anh không cam lòng để mọi thứ kết thúc qua loa như vậy, anh đã bỏ ra quá nhiều thứ cho cái nghề diễn viên này. Đúng là bởi có trả giá, nên mọi thứ mới trở nên có giá trị. Tiếp đó, Lâm Thành trong lúc cảm tính đã kí hợp đồng năm năm với Vương Đào, kéo dài tới tận bây giờ.

Đáng tiếc gã quản lý kia chỉ là một tên rác rưởi.

Vương Trạch Văn nói: "Tôi nhớ cảnh diễn còn lại của cậu không nhiều lắm."

Lâm Thành giơ tay lên gãi gãi đầu, rầu rĩ nói một tiếng "Ừm".

"Chờ cậu kết thúc vai diễn này, tôi mời cậu đi uống rượu." Vương Trạch Văn cười với người đối diện, "Khoảng thời gian này cậu vất vả rồi."

Lâm Thành nói: "Cảm ơn đạo diễn Vương."

Vương Trạch Văn sửa soạn lại đồ đạc trên bàn, đặt chồng lên nhau, để qua một bên, lại hỏi: "Cậu có nguyện vọng gì không? Hôm nay tâm tình đạo diễn Vương tốt, có thể thưởng cho cậu một thứ."

Lâm Thành trầm tư một lát, ngẩng đầu lên đáp: "Tôi muốn quay bộ phim điện ảnh này cho thật tốt."

"Không phải vẫn đang quay sao? Chẳng lẽ cậu vẫn chưa quay tốt?" Vương Trạch Văn nói tiếp, "Đừng gây ra áp lực quá lớn cho mình, tôi cảm thấy đã tốt lắm rồi."

"Ý tôi là..." Lâm Thành châm chước một chút, hạ giọng bảo, "Tôi sẽ nghiêm túc quay phim, mong rằng đoàn phim và đạo diễn cũng có thể dốc sức quay phim. Cuối cùng để thứ được chiếu trên màn ảnh, chính là những thước phim đẹp nhất."

Anh mong rằng trên màn ảnh kia, mình chính là nhân vật chủ chốt. Không phải làm nền, không phải lá cây, không phải vai hề thô ráp của nam chính.

Đây rất có thể sẽ là bộ phim hạ màn của anh.

Vương Trạch Văn vừa nghe đã hiểu, kéo dài giọng nói "Ừm".

"Trên màn ảnh của đạo diễn Vương, không có diễn viên tốt nào lại bị làm nhục." Ngữ khí Vương Trạch Văn mang theo sự bảo đảm, "Dùng người làm việc qua quýt, có lệ, không phải là phong cách của đoàn phim chúng ta. Cậu dám diễn, thì tôi dám quay."

Lâm Thành nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn, rồi kéo cái khăn mặt xuống, cười xán lạn như không thể kìm lại được: "Cảm ơn đạo diễn Vương."

Vương Trạch Văn cũng cười. Không hiểu sao hắn cảm thấy người trước mặt đây vui vẻ cũng sẽ làm hắn như được thả lỏng, nụ cười tươi này thực sự quá cuốn hút. Nếu thiết lập nhân vật Bắc Cố này không phải là một tên mặt than, hắn nhất định sẽ cho Lâm Thành diễn cảnh cười tươi.

Vương Trạch Văn đứng dậy, vỗ vỗ vai anh: "Diễn cảnh cuối rất quan trọng. Dưỡng bệnh cho tốt, giữ gìn trạng thái, tôi chờ cậu quay lại."

Những lời "tôi chờ cậu quay lại" này rất có trọng lượng trong lòng Lâm Thành, tay anh nắm chặt cái khăn mặt, gật đầu thật mạnh.

Một lát sau, âm thanh của cửa điện tử vang lên. Lâm Thành vắt khăn mặt lên cổ, đứng dậy ngồi vào chỗ Vương Trạch Văn vừa ngồi ban nãy.

Anh ngồi đó thật lâu, mới lấy lại được tinh thần, đi qua sửa soạn lại hành lý.

Tự dưng được nghỉ, Lâm Thành cũng không biết nên làm gì. Anh mua vé xe, quyết định về nhà trước đã.

Anh có mua cho mình một căn nhà, nhưng không phải là ở thành phố này. Vì công việc, anh thuê một căn nhà ba phòng ở trung tâm thành phố này. Thư phòng bày bốn, năm cái máy tính, thỉnh thoảng cũng có thể coi là phòng làm việc.

Lúc trước bởi vào đoàn quá gấp, Lâm Thành chỉ kịp về tắm rửa, mang quần áo, đồ ngày thường cần dùng đi, chưa kịp dọn dẹp lại. Lần này anh về, phát hiện trên đồ đạc trong nhà đã phủ một lớp bụi.

Lâm Thành tốn cả ngày, quét tước lại toàn bộ nhà cửa. Bàn ghế sofa dùng khăn lau sạch, sau đó lại dùng nilon phủ lên. Chăn màn cũng mang đi giặt, mang đi phơi, thức ăn quá hạn trong tủ lạnh cũng vứt hết, tủ lạnh được rửa sạch, dùng nước sát trùng khử khuẩn.

Tuy chỉ là một căn nhà không lớn, nhưng quét tước xong, người Lâm Thành đã ra đầy mồ hôi.

Xử lí xong, anh không muốn làm gì nữa, leo lên giường ngủ mười mấy tiếng. Chờ tới khi ngủ dậy, sức khỏe đã tốt hơn nhiều. Đo nhiệt độ cơ thể xong, cũng không thấy bị sốt lại.

Lâm Thành khẽ thở ra, nhưng để cẩn thận, anh vẫn mặc thêm một lớp quần áo mới dám ra ngoài.

Chủ nhà sống ở tầng trên, là một người phụ nữ khá nhiệt tình. Nhà có tiền, thích đi mua sắm, mỗi khi đi mua đồ về đều sẽ cho Lâm Thành mấy thứ này nọ, còn rất thích kéo anh đi múa quảng trường. Tuy rằng trước sau vẫn chưa thành công, nhưng vẫn cứ bám riết không tha.

Bà nghe thấy động tĩnh dưới tầng, ngay khi Lâm Thành muốn ra ngoài, bà xỏ dép lê chạy xuống dưới.

"Nhóc ơi! Nhóc về rồi đấy à?"

Lâm Thành đã đặt tay lên then cửa trước mặt, gật đầu nói: "Vâng. Cô muốn kiểm tra nhà ạ?"

"Không không." Bà chủ nhà cười ha ha lại gần anh, lòng đã hiểu rõ mà vẫn hỏi ra miệng, "Cháu đeo khẩu trang làm gì?"

Lâm Thành cảm thấy lời này hỏi ra thật là kì quái: "Cháu hơi cảm."

"Còn muốn lừa ai vậy!" Bà chủ nhà cười sang sảng, "Cô biết hết rồi! Cháu thấy cô xì tin không? Cô đã bảo thằng nhóc cháu trông đẹp trai, sáng láng như vậy, thật hiếm thấy, quả nhiên là một minh tinh!"

Lâm Thành: "..." Đúng là như thế, nhưng anh đeo khẩu trang là do bị bệnh thật mà.

Bà chủ nhà lấy điện thoại ra, vui vẻ nói: "Cô đã bảo với con gái cô rồi, mà nó còn không tin. Cháu cởi khẩu trang ra cho cô chụp một bức được không? Cô đảm bảo không gửi linh tinh, cũng không nói cho ai khác là cháu đang ở đây. Có được không?"

Lâm Thành do dự, tháo khẩu trang xuống đứng cạnh bà.

Bà cô thấy mặt anh, lại càng kích động kêu lên: "Ai dô, đúng là rất tuấn tú! Cô thấy cháu đẹp hơn nhiều những nam minh tinh trên TV kia! Không trang điểm cũng vẫn rất đẹp!"

Lâm Thành trưng ra nụ cười gượng, hỏi thêm một câu: "Sao cô lại nhận ra cháu?"

Bà chủ nhà phấn khởi ấn ấn điện thoại: "Con gái cô gửi ảnh cho cô. Cô vừa nhìn đã nhận ra cháu ngay."

Lâm Thành: "Ảnh chụp của cháu ấy ạ?"

"Đúng rồi, ảnh của cháu đấy." Bà cô nói, "Cháu đang quay một bộ phim điện ảnh rất nổi phải không? Hai bức ảnh kia đẹp thật đấy! Con gái cô bảo về sau cháu kiểu gì cũng hot! Nó sắp thành fan của cháu rồi!"

Bà cô có ảnh chụp rồi, muốn đi khoe với con gái, cũng không có tâm tình tâm sự thêm với Lâm Thành. Khi đi tới chân cầu thang, lại nhớ ra, bà liền dặn dò Lâm Thành hộ con gái: "Cháu ra ngoài phải cẩn thận một chút, con trai phải biết tự bảo vệ bản thân mình. Đeo khẩu trang kín vào. Trông cháu đẹp quá mà!"

Lâm Thành: "... Vâng." Giờ thì anh biết chủ nhà thực sự "xì tin" tới mức nào rồi.

Chờ tới khi trên gác không còn tiếng động gì nữa, Lâm Thành rút điện thoại ra search thử. Anh vừa mở Weibo ra, đã thấy có vô số tin nhắn được gửi tới.

Không cần tìm nữa, anh biết rồi. Hashtag còn đang treo trên bảng hot search kia.

Là ảnh tạo hình mới của Bắc Cố đã được up lên.