Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 8: Sườn Xào Tiêu (3)




Cố Thanh gắng sức bình tĩnh, bình tĩnh giống như một người gõ phụ đề chuyên nghiệp. Nhưng khi nhạc dạo vang lên trong tai nghe thì cô đã mất hết bình tĩnh, thậm chí đặt tay trên bàn phím còn thấy xao xuyến, bấn loạn. Giọng đại nhân khi hát sẽ thế nào nhỉ? Sẽ thế nào nhỉ…

Vì quá hồi hộp nên cô tưởng mình bị ảo giác khi anh bắt đầu cất lời hát.

“Thưởng tận giang sơn mới hay xương đẩy trôi cát, ngoạn hết hoa đêm mới biết hương dễ phai tàn.

Dạ sầu từng khúc, dâng đầy tình thế tục, trăm năm quay đầu, thiên hạ đã quy phục trong tay.”

Giọng nam trầm quá hùng tráng, quá hay!!! Nếu nói bản nữ hát thoảng mang hơi hướm tiên âm thì bản của Thương Thanh Từ hát lại khiến người ta nảy sinh cảm giác như thâu tóm thiên hạ.

Khóc ròng mất thôi! Độ rung thanh âm phát ra từ lồng ngực quá đỉnh! Chuyển giọng thật giả quá đỉnh!

Điệp khúc đột ngột dừng lại, trong tai nghe thoắt nhiên chuyển từ hát sang đọc. Thương Thanh Từ đang đọc thoại bằng giọng cổ phong đặc trưng:

“Thành trì nhuốm lửa chiến tranh, xương cốt ngổn ngang đẩy trôi cát, ai có thể ngâm rằng vạn vật từ bi…”

Tiếng vang rất nhỏ, đến âm cuối thì hoàn toàn không còn nghe thấy chất giọng nuông chiều, nhẹ nhàng thường ngày của anh nữa, nhưng đúng là vô cùng hào hoa, phong nguyệt vô biên.

Nếu không phải gõ phụ đề thì chắc chắn cô đã ôm ngực mà rằng: Đại nhân ơi đại nhân, ngài có thể đừng diễn cảm như thế được không? Quả thực là quá hấp dẫn!

Một diễn viên lồng tiếng lại biết hát thực sự là kẻ thù của mọi ca sĩ, bởi họ có kỹ thuật chuyên môn riêng, người đọc thoại tốt thì giọng hát thường yếu, còn người hát tốt thì thường đọc thoại thiếu chuyên nghiệp. Nhưng những kiến thức thông thường ấy không thể áp dụng đối với Thương Thanh Từ đại nhân.

Không chỉ Cố Thanh mà mọi người trong phòng đều muốn vỡ tung huyết quản. Khả ngộ bất khả cầu, cơ duyên này chỉ ngẫu nhiên gặp mà thôi, tuyệt đối không thể hễ muốn là gặp được!

Các fan giờ chỉ biết điên cuồng tỏ tình, tỏ tình và tỏ tình, ngoài tỏ tình ra thì không gì có thể biểu đạt được sự kích động của họ nữa rồi. Cố Thanh vừa muốn xem bình luận của mọi người vừa muốn nghe hát lại muốn gõ kịp dòng phụ đề. Sức tàn lực kiệt mất thôi! Cô cảm thấy nếu bây giờ mình không bò rạp lên giường và yên lặng lắng nghe đại nhân hát thì cả đời này thực sự sẽ không bao giờ biết thế nào là yêu nữa.

Cuối cùng, ngay cả quản lý kênh YY Đậu Đậu Bánh Đậu và Phong Nhã Tụng cũng bắt đầu gia nhập đại quân spam, ra sức trách móc Thương Thanh Từ giấu tài kĩ quá.

Đậu Đậu Bánh Đậu: “Thương Thanh Từ, cậu đổi tên thành Khuynh Quốc Khuynh Thành nhé! Tôi sẽ là fan cuồng suốt đời của cậu!”

Phong Nhã Tụng: “Perfect chỉ là ngôi chùa nhỏ, cuối cùng không giấu nổi một trang tuyệt sắc như cậu…”

Phi Thiếu: “Fuck! Tôi xin rửa tay gác kiếm! Thề không bao giờ tái xuất giang hồ…”

Giữa lúc huyết quản mọi người đang vỡ tung thì nhạc nền đột nhiên dừng lại.

“Thế thôi nhé!” Anh hắng giọng, điềm nhiên nói: “Cũng kha khá rồi nhỉ!”

Cố Thanh bỗng dưng dâng trào niềm kích động như muốn khóc.

Đậu Đậu Bánh Đậu giành mic. “Quá tàn nhẫn! Có kiểu hát dở chừng vậy sao??!! Át chủ bài, cậu không kính nghiệp rồi! Thực khiến người ta giận sôi máu!”

“Tôi không phải ca sĩ hát cover nên không cần đạo đức nghề nghiệp.” Anh cười. “Thôi! Thế là đủ rồi!”

Thôi? Đủ rồi? Chuyện này phải hỏi ý kiến mọi người chứ, Át chủ bài đại nhân…

“Được rồi, được rồi! Các cậu cũng không phải chưa biết tính khí của Thương Thanh Từ.” Tuyệt Mỹ Sát Ý lên mic đúng thời điểm để an ủi mọi người. “Nếu không thì để tôi hát tặng mọi người một đoạn nhé…”

“Biến!” Đậu Đậu Bánh Đậu hoàn toàn không nể mặt nhóm trưởng. “Đêm nay thiếu giọng ca vàng ở đây sao? Anh mau lui xuống cho tôi nhờ!”

“Được rồi… Tôi tắt mic.” Tuyệt Mỹ Sát Ý nổi tiếng là người mát tính, mà nếu không thế thì cũng chẳng làm gì được nhóm đầu trâu mặt ngựa này.

“À… ừm…” Đậu Đậu Bánh Đậu lập tức chĩa mũi dùi sang hướng khác. “Khuynh Quốc Khuynh Thành đại nhân, bây giờ tôi… khụ khụ… bây giờ nói chuyện với cậu tôi cũng bắt đầu hồi hộp đây này, hèm, cậu biết tính tôi đấy, tôi thích nhất con trai hát hay.”

“Cậu có thể diễn hay hơn một chút không?” Phong Nhã Tụng cười khúc khích. “Phó nhóm đại nhân của tôi.”

“Lui ra cho bản cung!” Đậu Đậu Bánh Đậu cắt lời. “Tối nay bản cung không tiện nói chuyện với những kẻ “tàn tật ngũ âm”!”

Phong Nhã Tụng cũng sầm mặt tắt mic.

“Khuynh Quốc Khuynh Thành đại nhân?” Đậu Đậu Bánh Đậu tiếp tục bày tỏ sự ngưỡng mộ.

“Hử?”

“Ngài… đang làm gì đấy?”

Thương Thanh Từ hơi tỏ vẻ ngẫm ngợi: “Đang nghe mọi người nói chuyện.”

“Đại nhân, ngài còn tiết mục nào nữa không? Hoặc có muốn nói gì với fan không?”

Dường như anh định rời khỏi phòng chat. “Để tôi nghĩ xem!”

Phòng chat đột nhiên chìm trong khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi.

Vì đêm nay Khuynh Quốc Khuynh Thành đại nhân thể hiện khiến người ta vỡ hết huyết quản nên mọi người vô cùng mong đợi chuyện anh sẽ phát biểu gì trước khi rời đi.

“Tôi muốn nói…” Dường như anh đang ngậm kẹo trị ho nên nói không rõ lời lắm, nghe mơ hồ, dịu dàng đến tinh tế, rồi anh lại trầm giọng cười. “Đừng vì quá say mê giọng nói mà dễ dàng thích một ai đó, các bạn mãi mãi không bao giờ biết ở đầu bên kia mạng, đối tượng sở hữu giọng nói đó là người thế nào, đúng không?”

Đúng không?

Đúng không…

Không đúng đấy!

Nếu người khác nói, có lẽ còn thấy có chút thuyết phục, nhưng lời này lại do đại nhân nói, đêm nay đại nhân mê hoặc tất cả mọi người bằng giọng hát của mình, sau đó lại cảnh cáo họ không nên quá chìm đắm vào giọng nói… Anh cố ý làm vậy phải không? Chắc chắn anh đang cố ý, chắc chắn là đang cố ý mà!

Quả nhiên, các fan vô cùng phối hợp, đăng toàn bình luận: “Đại nhân, em yêu anh! Yêu suốt đời!”…

Tuyệt Mỹ Sát Ý vui như trúng số độc đắc, anh hắng giọng rồi dùng thanh âm khí phách tấn công để áp chế lòng nhiệt tình của fan: “Ý của Thương Thanh Từ đại nhân là chỉ cần thích giọng nói là được rồi, không nên để mình bị giọng nói lừa tình cảm, nên thích bằng lý trí, ờ, thích bằng lý trí thôi.”

Xong! Anh tự biết lời mình nói chẳng có ý nghĩa gì!

Kẻ gõ phụ đề Cố Thanh đương nhiên bị chìm nghỉm giữa đám đông, cô nghe những lời châm biếm của họ. Thật thú vị! Ẩn sau mạng internet đều là những con người thú vị. Đây gọi là vật họp theo loài!

Cô nghĩ chắc Thương Thanh Từ đã rời đi nên tắt luôn ghi âm, rồi đi tìm phần mềm định cắt nửa bài hát của đại nhân, vừa mở phần mềm ra thì cô nhìn thấy tin nhắn riêng của Thương Thanh Từ gửi đến.

Thương Thanh Từ: Có việc gấp, tôi phải đi đây!

Cố Thanh gõ bàn phím: Đại nhân mau đi đi! ^^

Vì sao đại nhân lại đột ngột tạm biệt riêng mình? Ừm, chắc là vì phép lịch sự thôi mà… Lần đầu hợp tác gõ phụ đề giúp nên người ta mới lịch sự chào mình trước khi out, ừm, đúng thế!

Thương Thanh Từ: Có Wechat không?

Cố Thanh: Có, thưa đại nhân!

Thương Thanh Từ: Nếu tiện thì cho add Wechat nhé?

Cố Thanh sững người nhìn màn hình… Đại nhân… anh ấy… muốn… muốn… muốn add Wechat của mình?

Thương Thanh Từ: Moqingcheng1414, đây là của tôi. Xin lỗi, tôi phải đi trước đây!

Cố Thanh sững người nhìn màn hình… Đây là Wechat… của… của… của đại nhân sao?