Ngày nghỉ Tết dương lịch cuối cùng.
Bố mẹ sang nhà ông bà ngoại, mãi mười giờ tối, Cố Thanh mới chạy sang siêu thị giúp anh họ đóng cửa hàng và bảo anh tối nay mình còn có việc. Anh họ thuộc típ người không biết gì về thế giới 2D(*), cùng lắm chỉ chơi trò Kiếm Tam trên mạng nên không thể hiểu được cuộc sống ngày nào cũng tự nhốt mình trong phòng ê a một mình, hoặc khi mở cửa bước vào thấy toàn phần mềm kỳ quặc, khó hiểu, rồi liên tục phối âm…
(*) Thế giới 2D: chỉ thế giới trên mạng.
Cố Thanh lười giải thích, cô chuẩn bị kiểm tra doanh số hôm nay.
Vừa mới mở máy thu ngân thì cô nghe thấy cửa tự động mở ra kêu “ting” một tiếng, chẳng ngờ giờ này mà vẫn còn khách. Khách hàng là một chàng trai trẻ mặc áo khoác lông màu đen và quần bò. Anh ta lẳng lặng bước vào, đi vòng qua mấy cái thùng mà anh họ chuyển đến để ngăn khách. Anh ta vừa tháo đôi găng tay màu đen đút vào túi áo vừa lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh.
Chú chó nhỏ Cố Thanh ôm từ nhà sang loăng quăng chạy tới, nhớn nhác nhìn người khách lạ.
Cô ngẩn người, đưa mắt nhìn anh họ. Thường ngày, anh họ vẫn dùng bảy, tám chiếc thùng để chặn cửa, nhưng khi nãy mải nói chuyện với cô nên anh mới chuyển hai chiếc, trách gì người ta cứ tưởng siêu thị vẫn chưa đóng cửa. Anh họ cũng chẳng biết làm cách nào khác, đành quay sang nói với chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu: “Chúng tôi đóng cửa rồi, phiền anh mua hàng nhanh một chút rồi tính tiền.” Nói xong, anh họ giơ tay đóng sầm máy thu ngân đặt trước mặt Cố Thanh xuống.
Người khách trẻ rất biết ý, vội vàng bước tới quầy thu ngân, đặt những món hàng đang cầm trên tay lên bàn. Một chai nước khoáng, một túi bánh quy, còn cả chai sữa chua, loại sữa chua trộn trái cây thái hạt lựu cỡ to.
“Mười ba đồng sáu hào.” Anh họ nhanh chóng nói giá tiền, đưa hóa đơn rồi trả lại tiền thừa cho khách.
Cố Thanh bước tới cạnh bàn thu ngân, ôm chú chó nhỏ của mình rồi tò mò liếc nhìn chàng trai mua chai sữa chua hoa quả. Đó là một thanh niên rất sạch sẽ, đôi mắt đẹp đến không ngờ, phần đuôi hơi nhếch lên, mắt một mí nhưng rất to.
Cố Thanh vô thức nhớ đến cuốn sách tướng số mà mình từng đọc, người đàn ông có đôi mắt như vậy thường rất chuyên tâm, một khi đã lao vào là không dễ bỏ cuộc, đặc biệt rất đắm đuối với công việc và tình cảm… Khoảnh khắc cô nhìn chàng trai thì anh đang nhận tiền thừa rồi nhét vào ví, dường như nghĩ ra điều gì, anh hơi nhíu mày, đuôi mắt càng nhếch lên một chút…
Cô phát hiện hình như mình quan sát hơi kĩ nên vội cúi đầu vuốt ve chú chó.
Cánh cửa tự động lại kêu “ting…” một tiếng rồi trượt sang hai bên. Vị khách đã rời khỏi cửa hàng.
Ngày nào siêu thị cũng đông nghịt người, siêu thị nhà cô lại chỉ cách bệnh viện của khu một con đường nên càng đông khách. Trong lúc trông hàng, không biết cô đã gặp bao nhiêu người con trai giống như người khách khi nãy nhưng chỉ duy người khách ấy khiến một tín đồ âm thanh như cô hiếu kỳ tưởng tượng ra giọng nói của anh khi anh mở miệng.
Đương nhiên chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Cố Thanh về đến nhà, cô phát hiện Canh Tiểu Hạnh vẫn online trên QQ. Cô nhanh chóng gõ một dòng rồi gửi đi: Y(^_^)Y Nửa đêm nửa hôm không ngủ còn đợi chàng đẹp trai nào thế?
Canh Tiểu Hạnh: ^O^ Đâu có! Tớ đang nghe Tuyệt Mỹ đại nhân diễn tập.
Cố Thanh: Hừm, sao tớ cứ cảm thấy hai chữ “Tuyệt Mỹ” mà cậu gõ lại khảm viền hoa hồng phấn thế nhỉ?
Canh Tiểu Hạnh: … Tớ chỉ là fan cuồng của đại nhân… mà thôi…
Cố Thanh: Ô, cậu đang ở phòng nào thế?
Canh Tiểu Hạnh nhanh chóng nhắn một dãy số và mật mã cho cô. Cô nhờ Canh Tiểu Hạnh chào hỏi giúp rồi vào phòng, chẳng ngờ tìm suốt một lượt mà chẳng thấy tên của cô bạn đâu.
Cô ngạc nhiên hỏi Canh Tiểu Hạnh: Cậu đâu rồi? Sao tớ không thấy?
Canh Tiểu Hạnh: Suỵt… Tớ đang mở chat voice trên QQ với Tuyệt Mỹ, anh ấy lén bật hỗn âm trên máy tính, thế là tớ có thể nghe anh ấy huấn luyện người mới lồng tiếng.
Thủ đoạn nham hiểm này mà Canh Tiểu Hạnh cũng biết cơ đấy! Cố Thanh cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện hay.
Thành viên chat trong phòng chẳng có mấy người. Cố Thanh lắng tai nghe một lát, rõ ràng đây là hoạt động nội bộ của nhóm Perfect, có lẽ đang huấn luyện số người mới tập lồng tiếng tại hiện trường. Thật không ngờ Tuyệt Mỹ Sát Ý lại đích thân dạy người mới học cách diễn cảm một cách vui vẻ như vậy.
Một số người mặt đơ, bất kể đọc thoại thế nào cũng không thể hiện được dù chỉ một chút cảm xúc.
Trong danh sách online không có Thương Thanh Từ.
Cô nhớ lại dòng chữ hiện trên màn hình lúc Thương Thanh Từ nói tạm biệt lần trước, một cảm giác kỳ lạ khẽ dấy lên trong lòng. Chú chó nhỏ chạy quanh quẩn bên Cố Thanh, cọ cọ đầu vào chân cô rồi rên ư ử, cô vui vẻ bế nó lên, âu yếm hỏi nhỏ: “Chocolate, hình như tối nay em bị đau bụng hử? Có phải bà ngoại lại lén cho em ăn dâu tây không? Hử?”
Cô cứ thì thầm với chú chó, con Chocolate cọ người vào chân cô với vẻ gian manh.
Micro vang lên cuộc đối thoại của họ lúc nghỉ giữa buổi.
“Phong Nhã Tụng, hồi cậu mới vào nghề, đặc điểm nổi bật của cậu chính là mặt vô cảm.” Tuyệt Mỹ thở dài. “Hay cậu giới thiệu cho thành viên mới quá trình luyện tập khổ ải của mình đi!”
Phong Nhã Tụng cười khì khì. “Không có cảm xúc ấy hả? Mười phần chắc chín là chưa nói chuyện với con gái bao giờ!” Lúc Phong Nhã Tụng nói chuyện thì có tiếng động vọng lại, một người thông minh như anh thì chẳng khó đoán được nội tình, liền hỏi: “Này! Ai không tắt hỗn âm thế?”
Cố Thanh cười khoái chí. Cô lập tức gửi tin nhắn cho Canh Tiểu Hạnh: Lộ tẩy rồi kìa! Gian tình đã bị đưa ra ngoài ánh sáng!
Canh Tiểu Hạnh: …
“Hôm nay tôi thay máy tính khác.” Tuyệt Mỹ ho nhẹ rồi đáp. “Không tắt được hỗn âm.”
“Thế á?” Phong Nhã Tụng cười tủm tỉm. “Lại tưởng ai đó cố tình để con gái nhà người ta nghe lén chứ?”
“Nói tiếp về diễn cảm đi!” Tuyệt Mỹ cười ngượng.
“Thì nói! Đơn giản lắm!” Phong Nhã Tụng mỉm cười trêu ghẹo. “Muốn diễn cảm ấy hả, chỉ cần đi hại vài em teen cô đơn là có cảm xúc ngay, nhất là cảm xúc về tình yêu.”
Mọi người nghe Phong Nhã Tụng nói đều ồ lên cười.
Tuyệt Mỹ thở dài. “Cậu nói thế thì người chưa từng có bạn gái như Thương Thanh Từ tính sao đây? Người ta là diễn viên lồng tiếng thương mại, chuyên lồng tiếng cho các vai công tử hào hoa đa tình đấy nhé!”
Cố Thanh đang vuốt ve chú chó, lập tức dừng tay, cô cứ ngỡ mình nghe nhầm. Cô từng cảm động vô số lần trước những vai do Thương Thanh Từ lồng tiếng. Đặc biệt là vở cổ trang đang hot trên kênh Water Melon, từ đầu đến cuối bộ phim, cô chỉ nhắm mắt để nghe giọng nói chứ không muốn nhìn dung mạo của nhân vật nam chính khiến cô mất hứng kia.
Phong Nhã Tụng chợt kêu lên một tiếng: “Chết! Tôi quên mất Át chủ bài của chúng ta. Cậu ấy có khả năng diễn cảm thiên bẩm, không thể bì được!”
Hai người họ nói vậy khiến mười mấy thành viên mới lập tức hứng khởi hẳn lên. Phải biết rằng hơn nửa số người ở đây gia nhập nhóm lồng tiếng này là vì danh tiếng của Thương Thanh Từ.
Cũng nhờ Thương Thanh Từ mà cái tên Perfect được huy hoàng suốt sáu, bảy năm.
Thậm chí đôi lần thành viên của nhóm Perfect ngẫu nhiên đi lồng tiếng quảng cáo gì đó, chỉ cần nói mình là người của nhóm Perfect là thợ ghi âm lập tức cười và hỏi: “Nhóm của Thương Thanh Từ chứ gì? Tên tiểu tử đó vẫn chưa về vườn à?”
Đa số người nổi tiếng đều thích hoạt động tự do, chẳng ai muốn bị tổ chức đoàn thể nào đó ràng buộc. Tuy Cố Thanh không biết nguyên nhân ẩn phía sau là gì nhưng cô đoán theo hướng tốt đẹp rằng chắc Thương Thanh Từ là người có nhân phẩm tốt, nhớ tình bạn cũ, có nổi tiếng cỡ mấy cũng không quên nơi mình xuất thân nên mới không rời khỏi Perfect.
Bởi Tuyệt Mỹ Sát Ý nhắc đến Thương Thanh Từ nên tất cả mọi người đều hỏi không biết có thể nghe đại nhân thị phạm tại hiện trường chăng. Trong phút yên lặng ngắn ngủi, Cố Thanh thậm chí còn không dám thở mạnh, cô cũng đang đợi câu trả lời. Phải biết bây giờ hoàn toàn không có cơ hội được nghe anh diễn phi thương mại tại hiện trường.
“Thanh Thanh Mạn?” Giọng Thương Thanh Từ đột nhiên vang lên trong mic.
Cô giật thót người, tim đập thình thịch. Chẳng ngờ anh online, chẳng ngờ anh lại dùng chung mic với Tuyệt Mỹ Sát Ý…
Thương Thanh Từ bâng quơ hỏi một câu: “Tôi có thể ôm em lên mic được không?” Một câu hỏi đầy lịch sự, bất ngờ và mờ ám!
Thông thường, trong các buổi gặp mặt trên phòng chat YY luôn có rất nhiều người online, muốn nói thì phải xếp hàng, đợi đến phiên mình mới được mở mic, nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ quản lý phòng chat có một đặc quyền, đó là được phép tùy ý sắp đặt người nào đó lên vị trí số một, ưu tiên họ được nói trước… Hành động này gọi là “ôm lên mic”. Một cách nói rất mờ ám, nhưng khi thường xuyên sử dụng thì không còn mờ ám nữa.
Có điều, nếu giọng nói mà bạn yêu thích đột nhiên hỏi bạn như vậy thì… Tai Cố Thanh vô thức đỏ ửng, cô phỉ nhổ bản thân một hồi rồi mới ra vẻ phóng khoáng gõ hai chữ: Được chứ!
Thế là cô được ưu tiên cầm mic. Yên lặng suốt hồi lâu, hai người đều không nói gì.
“Thực ra, phim tình cảm rất đơn giản.” Thương Thanh Từ có chút nghiêm túc, giọng anh dễ nghe đến độ làm lòng người bấn loạn. Cố Thanh không biết Thương Thanh Từ muốn mình diễn kịch gì cùng anh.
Cô đành chăm chú nhìn bảng thông báo, quan sát các tổ lồng tiếng khác diễn tập, tất cả lời thoại đều được dán trên bảng, chỉ cần đọc theo là được… Có điều cô không biết vì sao anh lại chọn mình. Nhưng nghĩ kĩ lại thì ngoại trừ thành viên mới, chỉ còn hai tên đàn ông nên anh chọn mình là đúng rồi còn gì. Cố Thanh tự giải thích với mình như vậy nhưng cô vẫn hồi hộp đến mức phải hít sâu mấy hơi… Để người hát cover diễn tập lồng tiếng thực chẳng khác gì lùa vịt lên giá quay…
“Thanh Thanh Mạn?” Thương Thanh Từ đột nhiên gọi cô.
“Dạ?” Cố Thanh vẫn giương mắt nhìn bảng thông báo nhưng chẳng thấy lời thoại nào.
“Tôi yêu em!”
Một lời thoại quá sức đột ngột! Đơn giản! Trực diện nhưng lại nồng nàn tình ý!
Cô đờ người. Đờ đẫn hoàn toàn và triệt để.
“Em…” Giọng anh lại vang lên, thanh âm hơi rung nhẹ, dường như chan chứa sự dịu dàng đến mê hoặc. “… có yêu anh không?”
“Em…” Cô cắn môi, buộc bản thân phải trấn tĩnh, không có lời thoại thì phải trả lời sao đây? Yêu? Không yêu? Yêu hay không?
Cô đắn đo mấy giây, cuối cùng thẳng thắn đáp: “Yêu… Em yêu… giọng nói của anh.”
“Cám ơn!” Thương Thanh Từ trả lời nhẹ bẫng. “Tôi ôm em xuống mic đây!”
Anh cười thành tiếng rồi trở lại giọng lãnh đạm như bình thường: “Chính là cảm xúc như thế đó, phải luyện tập và nghiền ngẫm nhiều mới lĩnh hội được!”