Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 16: Yêm Đốc Tiên (1)




Ở bài post đầu tiên, rất nhiều người quen Cố Thanh đều bắt đầu điên cuồng @ cô. May mà đều không phải fan vô danh, người repost cũng không nhiều lắm, ít nhất thì đến giờ đã nửa tiếng mà lượng comment và repost vẫn chưa nhiều. Cố Thanh yên lặng liếc nhìn dòng Weibo của người này. Cô thề, tuyệt đại đa số mọi người nhìn thấy dòng Weibo này đều sẽ làm như vậy.

Sau đó… Cô phát hiện, kẻ đó và cô sống trong cùng một thành phố, bởi vậy… Thương Thanh Từ và cô cũng sống trong cùng một thành phố sao?

Tim Cố Thanh đập lỗi mấy nhịp. Cô dùng mu bàn tay làm mát mặt mình nhưng vẫn cảm thấy không chân thực lắm. Cảm giác ấy mới huyền diệu làm sao! Trong phút chốc, đại nhân bỗng trở nên gần gũi hơn bao giờ hết, hơn nữa một người đàn ông vừa sở hữu giọng nói hay vừa đẹp trai thì đúng là kỳ tích của tạo hoá… Ông trời đã ban cho anh giọng nói hay thì phải hạ dung mạo của anh xuống mức tầm thường bậc trung chứ nhỉ! Đây là lời cảm khái sâu sắc nhất của cô sau khi diện kiến ảnh chụp của rất nhiều DJ đài phát thanh và người trong giới, vả lại cô không hề quan tâm đến vẻ ngoài của con trai, bởi cho rằng như vậy cũng chẳng có gì không tốt…

Nhưng giọng nói ấy của đại nhân lại kết hợp với khuôn mặt điển trai dường này thì quá là… quá là đi ngược đạo trời còn gì!

Chính bởi dòng Weibo xa lạ nọ, Cố Thanh dành cả bữa cơm tối chỉ để tiêu hoá thông tin mình và đại nhân sống trong cùng thành phố.

Ăn xong, cô nằm trên sô pha, đặt máy tính lên đùi vừa nghe các ca khúc người ta gửi tới vừa nhìn ca từ luyện hát. Tâm trí lang thang đâu đâu, cô thấy sượng mồm nên liên tiếp hát sai, cuối cùng không chịu nổi nữa liền cầm điện thoại lên, chẳng ngờ lại phát hiện người liên hệ gần nhất với cô trên Weibo lại chính là đại nhân…

Cô hắng giọng, định gửi một tin nhắn. Nhưng nói gì bây giờ? Lẽ nào hỏi đại nhân xem có phải anh sống cùng thành phố với cô không? Rồi sau đó cảm thán một câu ngờ nghệch rằng: Ôi! Sao trùng hợp thế!

Thôi vậy!

Cô tiếp tục nhìn máy tính và ngân nga. Được rồi! Thực ra cô vẫn tiếp tục lơ đễnh và vẫn hát sai lời vô số lần, tự bản thân cô muốn phát điên, may mà Canh Tiểu Hạnh gọi điện thoại đến đúng lúc: “Thanh Thanh Mạn đại nhân yêu quý! Chẳng hay ngài có rảnh không? Ta có một tin giật gân muốn báo cho ngài đây…”

“Hả? Cái gì?”

“Thì bản kịch tình ca mà trang web chúng ta hợp tác cùng Perfect đã ra lò rồi đấy!” Canh Tiểu Hạnh vui mừng nhảy nhót. “Chẳng phải bảo Biên cương thời thịnh của cậu… Ô! Không đúng! Bài đó của cậu là bài làm nóng không khí trước cơ mà, sao giờ vẫn chưa ra lò nhỉ? Trong khi bản chuẩn của tớ đã xong rồi này.”

“Xong rồi? Xong rồi thật à?”

Cố Thanh không tham gia hát bản kịch tình ca đó nên đương nhiên không biết tiến độ. Có điều, nhớ kĩ lại chuyện này thì rõ ràng ban đầu chính cô và Canh Tiểu Hạnh là người lên kế hoạch, sau đó nhóm Perfect mới tham gia rồi quyết định làm kịch tình ca, sau đó nghĩ rằng phải làm nóng không khí trước nên ra bài Biên cương thời thịnh… Tiếp đến là lấy danh diễn tập để làm buổi biểu diễn riêng của các vị đại thần…

Được rồi! Đến tận bây giờ cô vẫn chưa phát huy chút tác dụng thực tế nào mà kịch tình ca của người ta đã xong. Cô tự áy náy một hồi rồi quyết định sẽ lễ phép hỏi Đậu Đậu Bánh Đậu xem bản thu âm lần trước mình gửi cho chị có trục trặc gì không để thể hiện mình đây cũng rất tích cực trong công việc, chứ không phải chỉ… hức… chỉ biết mỗi việc giao lưu với đại nhân các cách nấu ăn…

“Cậu có nghe không đó, Cố Thanh?”

“Hả?” Cố Thanh ngơ ngác trả lời.

“Cậu có nghe tớ vừa nói gì không đấy?!”

“Chưa nghe rõ… Cậu nói lại xem nào!” Cố Thanh thuận miệng bịa bừa một lý do. “Khi nãy tớ vừa liếc bản nhạc phổ mới và nghĩ xem soạn nhạc bài này như thế nào.”

“Dù sao cậu cũng biết nhiều nhạc cụ thế, soạn kiểu gì mà chẳng được!” Rồi Canh Tiểu Hạnh nói lại lời mình vừa nói với vẻ không được vui lắm: “Tớ đã nghe bản kịch tình ca ấy rồi, hay tuyệt đỉnh! Đặc biệt là giọng của Tuyệt Mỹ… hay không tả nổi…”

Cố Thanh thấy hơi ngại, tuy Tuyệt Mỹ Sát Ý vô cùng được hâm mộ nhưng lại không hợp vị của cô, bởi vậy, với những lời khen có cánh của Canh Tiểu Hạnh vừa rồi, cô… khụ khụ… cô hơi vô cảm. Có điều cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của một tín đồ âm thanh…

“Có vẻ giọng anh ấy hợp với khẩu vị của cậu đấy!” Cố Thanh phụ hoạ.

“Cậu không cảm thấy giọng đại công của Tuyệt Mỹ hay siêu vô địch sao?”

“Ừm… cũng hay!”

“…”

“Không sao! Tớ hiểu cậu, mỗi người thích một giọng nói khác nhau mà.” Cố Thanh nghiêm túc phụ hoạ theo Canh Tiểu Hạnh. “Còn cậu chỉ cần nghe giọng của Tuyệt Mỹ là… tim đập thình thịch, phải không?”

“Ừm…” Giọng Canh Tiểu Hạnh lập tức hạ xuống tám tông, lí nhí chẳng khác nào giọng cô dâu mới về nhà chồng. “Tim đập thình thịch…”

“Ừm… Cậu nói tiếp chuyện chính đi!” Cuối cùng Cố Thanh cũng hiểu đối mặt với giọng nói mình say mê, bản thân sẽ có bộ dạng gì: (⊙o⊙)… Vô cùng tầm thường, xứng đáng bị phỉ nhổ…

“À! Đúng rồi! Tiếp việc chính nhé! Ừm…” Giọng Canh Tiểu Hạnh dịu dàng đến cực điểm. “Tuyệt Mỹ nói muốn cậu nghe thử, Thương Thanh Từ đại nhân bảo lần này làm không tốt lắm, nhưng tớ thấy rất tuyệt mà, đó là tác phẩm hay nhất tớ từng nghe đấy…”

Canh Tiểu Hạnh lèm bèm trách móc thêm vài câu nữa thì bên này Cố Thanh đã nhận xong thư qua QQ… Có điều, cô cứ thấy lạ lùng. Sao lại muốn cô nghe thử? Tác phẩm của Perfect lẽ nào cần đến một ca sĩ cover vô danh tiểu tốt như cô thẩm âm sao?

Cố Thanh đồng ý, gác điện thoại, mở file audio ra.

Chao! Bản đẹp muốn ngất!

… Đại nhân hỡi, ngài lấy gì làm tiêu chuẩn mà còn chưa vừa lòng với tác phẩm như thế này? Từ hát đến đọc thoại, từ hoà âm phối khí đến hậu kỳ, viết lời đều không thể hoàn hảo hơn…

Rất lâu rồi! Cố Thanh chưa được nghe tác phẩm có chất lượng cao như thế, đặc biệt bên trong còn có phần đọc thoại của đại nhân. Cô thực sự vừa kích động vừa không ngừng nghe đi nghe lại, nghe cả thảy bảy, tám lần mới ngừng lại. Cho nên… tác phẩm như thế này còn có khuyết điểm gì cần làm lại sao?

Canh Tiểu Hạnh… Cậu chắc chắn Tuyệt Mỹ đại nhân không trêu cậu đấy chứ? Cô thực sự cảm thấy cô không thể thốt ra lời nào hơn, ngoài “hay” ra chỉ còn mỗi từ “hay”.

Nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Canh Tiểu Hạnh, trình bày rằng “trình độ của mình có hạn” nên vẫn vô cùng yêu thích bản kịch tình ca này. Chẳng ngờ, vừa mới cầm điện thoại, cô liền nhìn thấy tin nhắn trên Wechat từ mấy phút trước.

… Của đại nhân.

“Canh ốc trân châu ngon không?”

Giọng Thương Thanh Từ rất trầm và chậm, đã sang chiều mà nghe giọng anh lại thấy nhuốm thẫm màu ánh dương rực rỡ. Cố Thanh nghe anh nói mà tim bỗng nhiên đập loạn xạ. Trời hỡi! Chẳng lẽ Cố Thanh ngươi nảy sinh tình ý gì với đại nhân rồi sao?

Cô ngây người nhìn điện thoại, im lặng một lúc sau mới khẽ hắng giọng nhưng vẫn chưa dám trả lời. Cô đang nghĩ, nghĩ thật kĩ xem có phải mình đã bị những tin đồn nhảm nhí làm cho nghĩ rằng đại nhân có ý với mình không?

Mau tỉnh lại, Cố Thanh! Mau tỉnh lại nào! Chuyện xảy ra trong thế giới 2D đâu thể coi là thật…

Cô đặt điện thoại lên chiếc ghế ở gần đó, đứng dậy, hít sâu mấy hơi, tạm thời vứt bỏ mọi suy nghĩ linh tinh rồi mới bắt đầu nói chuyện bình thường với đại nhân: “Ngon tuyệt cú mèo! Đại nhân đã ăn cơm chưa?”

Thương Thanh Từ: “Đang ăn cơm hộp.”

Tội nghiệp… Sao có thể để đại nhân ăn cơm hộp!

“Đại nhân đang ở nhà sao?” Cô giả bộ như không biết gì, cũng chưa nhìn thấy gì.

“Ừm!” Thương Thanh Từ bật cười. “Có ai đó @ em sao?”

Đại nhân, đừng vạch trần em thế, không được sao… Tốt nhất cứ coi như chưa nhìn thấy dòng Weibo mờ ám ấy, không được sao…

Cố Thanh kiên trì giả ngốc. “Dạ? Em vẫn chưa mở Weibo.”

Đại nhân không nói thêm gì. Xin anh đấy đại nhân, đừng vạch trần em nữa mà!

May mà Thương Thanh Từ không tiếp tục đề tài này. Anh chuyển sang hỏi cô việc thu âm bài Biên cương thời thịnh, Cố Thanh trả lời thành thực rằng cô đã giao bản thu âm, đang đợi ý kiến phản hồi của Đậu Đậu Bánh Đậu… Sau đó, chợt nhớ đến bài hát vừa nghe, cô nói với Thương Thanh Từ về ý kiến của mình: “Đại nhân, khi nãy em mới nghe bản kịch tình ca, em thấy rất hay!”

“Ừ, cũng không tệ!” Giọng Thương Thanh Từ rất điềm tĩnh.

Thế nên, đúng là Tuyệt Mỹ trêu Canh Tiểu Hạnh ư?

Thương Thanh Từ lại gửi một tin nhắn thoại: “Nhưng nếu được ghi âm trong studio thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Ngữ khí của anh rất điềm đạm, giống như đang nói một sự thật khách quan. Không đúng! Đó chính là sự thật mà! Ai cũng biết ghi âm trong phòng thu âm là tốt nhất, nếu không đã không tồn tại phòng thu âm làm gì…

Cố Thanh: “Vâng! Đương nhiên là sẽ hoàn hảo hơn.”

Thương Thanh Từ nói bâng quơ: “Có điều, thế cũng là khá rồi!”

Cố Thanh: “Ừm…”

“Bài Biên cương thời thịnh…” Giọng anh hơi vang lại dịu dàng đến mê hoặc. “Tôi sẽ hẹn thời gian với em và mọi người để thu lại bài này trong studio.”

“Tuyệt! Như vậy chắc chắn sẽ đạt…”

… hiệu quả tốt nhất.

Bốn chữ cuối tắc nghẹn trong cổ họng… Studio? Phòng thu âm? Cô nhìn điện thoại của mình, không dám tin vào những lời vừa nghe thấy. Đại nhân… anh ấy nói… muốn mình cùng thu âm… trong studio sao?