Rất Mềm Cũng Rất Ngọt - Ngận Nhuyễn Ngận Điềm

Chương 17




Nguyễn Điềm rên rỉ không nói đủ hay không đủ, nhưng cũng làm cho Triệu Đông Sanh muốn hỏng.

Đã như vậy, kia liền thoải mái mà thao.

Nguyễn Điềm uốn éo người mềm nhũn, lúc Triệu Đông Sanh còn chôn trong cơ thể thì tự làm mình thư sướng một hồi. Tiếp theo bắn tinh trước mặt y, mặt sau cũng bóp lại, Triệu Đông Sanh bị bóp đến căng cứng, vỗ một cái trên mông hắn, đột nhiên đẩy đến nơi sâu nhất, bất động.

Chân trái Nguyễn Điềm treo trên khuỷu tay Triệu Đông Sanh, vịn bả vai y, chân phải kiễng lên, điếc không sợ súng, tiến lên tai y, dinh dính nhớp nhớp mà nói, ” Đừng dừng a, còn muốn.”

Triệu Đông Sanh kích động muốn bắn tinh, nặng nề phun ra một hơi, liền động, ” Đừng thúc anh, sau không cho khóc lóc xin tha.”

Nguyễn Điềm cắn môi rên rỉ, hai gò má ửng hồng, đôi mắt ướt át, dáng dấp xuân tình phơi phới, ” Anh không thích nhìn em khóc sao?”

Ngón tay Triệu Đông Sanh vuốt nhẹ môi hắn, đôi mắt càng thêm trầm, ” Em cảm thấy thế nào?”

Sau đấy Nguyễn Điềm bị ôm đi đặt trên ghế sofa, mới ngồi xuống lại bị Triệu Đông Sanh ấn nằm. Triệu Đông Sanh cởi áo hắn ra, cúi người, từ trán Nguyễn Điềm một đường hôn xuống ngực, cuối cùng đem hai hạt đo đỏ ngậm vào trong miệng, hai má Nguyễn Điềm đỏ chót, cau mày trầm thấp rên rỉ, hai chân cọ cọ eo Triệu Đông Sanh, xấu hổ liền phóng đãng.

Triệu Đông Sanh liếm liếm, rồi ngẩng đầu tại xương quai xanh của Nguyễn Điềm cắn một cái, đem đùi phải của hắn đặt lên lưng tựa ghế sofa, điều chỉnh tốt tư thế, thẳng lưng tiến vào.

Nguyễn Điềm ngắn ngủi kêu một tiếng, chộp lấy cánh tay Triệu Đông Sanh nắm chặt.

Triệu Đông Sanh biết hắn không dễ chịu, bảo bối của mình như thế nào y rõ ràng nhất. Y không lập tức động mà xoa xoa hai cái đùi lớn đang căng thẳng, ôn nhu dụ hống, ” Ngoan, thả lỏng một chút.”

Nguyễn Điềm rất nghe lời, thả lỏng ra, làm cho Triệu Đông Sanh không trở ngại chút nào tiến vào nơi sâu nhất. Triệu Đông Sanh xuyên xỏ mấy lần, chỉ cảm thấy nơi đó khẩn trương ấm nóng, vừa ươn ướt vừa trơn trượt, mùi vị đó, tuyệt không thể tả. Triệu Đông Sanh đem mặt chôn ở cổ Nguyễn Điềm, thoải mái than thở lên tiếng, ” Ân, anh rất thích.”

Cả người Nguyễn Điềm bị y nhồi đầy, ngực cũng hơi nóng lên, ” Thích gì?”

” Vừa rồi không phải hỏi anh thích hay không thích nhìn em khóc sao?” Triệu Đông Sanh thẳng eo lên, hung ác đưa đẩy, ” Anh rất thích.”

” A… ạch, ân… A, a a……!”

Nguyễn Điềm bị thao đến kêu ân a, không có cơ hội nói cái gì.

Vừa bắt đầu thì nhỏ giọng rên, tiếp đó lớn tiếng rên hơn, sau thực sự không chịu đựng được, nha nha khóc lên.

Triệu Đông Sanh đang chờ đây, Nguyễn Điềm khóc càng lớn y thao càng tàn nhẫn.

Chính là muốn nhìn hắn khóc.

Nguyễn Điềm khóc khàn cổ họng, bắt đầu cào Triệu Đông Sanh. Triệu Đông Sanh săn sóc, sợ hắn cào không thoải mái, cởi quần áo, nắm lấy tay hắn đặt sau lưng, ” Như vậy cào tiện tay hơn chứ?”

Nguyễn Điềm sờ tới chỗ vết thương mới bôi thuốc, không dám cào nữa, đổi tay, mò ngực Triệu Đông Sanh, liếm liếm môi, ” Em đói…”

Triệu Đông Sanh cười cười, hạ eo thúc không ngừng, ghé vào tai hắn nói lời thô tục, ” Một cái côn th*t to như vậy còn chưa uy em ăn no?”

Mặt Nguyễn Điềm đỏ bừng, thật muốn làm như không quen biết người này, “Anh… không biết xấu hổ!”

” Em muốn mặt mũi, muốn thì vừa rồi sẽ không kêu chưa đủ với anh đâu.”

Nguyễn Điềm hết cách rồi, nhanh chóng lấy tay che miệng y.

Triệu Đông Sanh đâu lạ gì hắn, lúc thẹn thùng thì thẹn thùng, lúc dâm đãng thì dâm đãng. Ôm người hôn hôn một lát, sau đó sảng khoái kết thúc hồi thứ nhất.

Nếu không phải Nguyễn Điềm đói bụng thì chiến thêm một giờ nữa Triệu Đông Sanh cũng không cảm thấy áp lực.

Chính là dũng mãnh như thế đó!

Triệu tiên sinh dũng mãnh đơn giản đi tắm, rồi khoác áo xuống lầu nấu mì.

Hai bát mì, đều vào hết bụng Nguyễn Điềm.

Triệu Đông Sanh gõ gõ đầu hắn, ” Không có lương tâm, một ít cũng không chừa lại cho anh.”

Nguyễn Điềm lè lưỡi, đem cái bát còn lại nước đẩy qua, mặt Triệu Đông Sanh ghét bỏ bưng lên húp sạch, coi như ăn khuya.

Thu dọn bát đũa xong trở lại phòng ngủ, thấy Nguyễn Điềm ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn trước giường chơi với tiểu Điềm Điềm, hắn mặc áo sơ mi trắng của Triệu Đông Sanh lên người, hai cái chân để trần, không mặc quần lót, ánh mắt Triệu Đông Sanh nhìn xuống liếc một cái, cảm giác lại tới nữa rồi.

Nhấc người từ mặt đất lên, sờ sờ cái eo nhỏ cùng chân, ” Ăn nhiều một chút cũng tốt, em quá gầy.”

Tiểu Điềm Điềm ôm chân hắn không tha, Nguyễn Điềm nhẹ nhàng bỏ qua nó, cầm lấy tay Triệu Đông Sanh đặt lên mông mình, ” Anh sờ xem, toàn thịt.”

Triệu Đông Sanh nắm chặt hai cái mông vểnh cao kia, không nặng không nhẹ bóp bóp mấy lần, ” Ân, cảm giác rất tốt.”

Tiểu Điềm Điềm nhào tới, lần này bị Triệu Đông Sanh đá văng, ” Lăn.”

Tiểu Điềm tuy có một cái tên ngu ngốc nhưng thật ra nó rất thông minh, rõ ràng chủ nhân cũ không còn ý tứ muốn chơi với nó – tựa hồ bọn họ còn muốn chơi trò chơi hai người, vì vậy uông một tiếng, rất có khí thế lăn đi.

Tiểu Điềm Điềm vừa đi, mặt Nguyễn Điềm liền nóng, ” Anh, anh còn muốn hay không….”

Triệu Đông Sanh nhíu này, ” Em đêm nay rất tao nha.”

Nguyễn Điềm biết mình rất tao, cũng không biết trúng cái tà gì, chính là đặc biệt muốn ở cùng Triệu Đông Sanh, một giây cũng không tách ra. Nhưng bọn họ chỉ là bạn tình, ngoại trừ lên giường, hắn cũng không tìm được cớ gì quang minh chính đại cùng y kề cận.

Nguyễn Điềm rũ mắt xuống, ” Không muốn thì thôi.”

” Ai nói với em không muốn.” Triệu Đông Sanh nâng mông hắn ôm người lên, đi tới phía cửa sổ sát đất, đem người áp trên kính, tách cái mông ra, từ dưới chậm rãi đẩy vào, thở hổn hển hôn khóe mắt ửng hồng của Nguyễn Điềm, ” Bởi vì em rất tao, nên anh cũng rất muốn, mà ngày mai không đi làm, đêm nay đừng ngủ.”

Tư thế này rất tốn sức, còn đi vào đặc biệt sâu, Nguyễn Điềm ôm cổ Triệu Đông Sanh, hừ một tiếng.

Triệu Đông Sanh chậm rãi đâm rút, không nhanh không chậm nói, ” Hiện tại có thể nói quan hệ của em với người kia là như thế nào?”

Nguyễn Điềm không lên tiếng.

Triệu Đông Sanh rút ra, thả Nguyễn Điềm xuống, cầm chân trái hắn kéo lên ngực, Nguyên Điềm cau mày, vẫn không lên tiếng.

” Đau không, đau liền trả lời vần đề vừa nãy, không cho nói dối.”

Nguyễn Điềm phun ra hai chữ, ” Không đau.”

Triệu Đông Sanh nắm cẳng chân hắn tiếp tục hướng lên trên, nói, ” Nhìn em chống đỡ đến khi nào.”

Nguyễn Điềm cảm thấy phiền, gỡ tay Triệu Đông Sanh ra, dễ dàng đạp một cái hướng lên trời, ” Người kia là anh họ của em, em cùng gã quan hệ không tốt, trả lời xong rồi, đến lượt em hỏi anh, anh đến cùng là có muốn làm hay không, không làm em đi ngủ đây!”

Triệu Đông Sanh “……”

Nguyễn Điềm uốn éo eo, chân trái thẳng tắp áp lên ngực Triệu Đông Sanh, ” Thời điểm làm thì cẩn thận làm, xong việc em sẽ nói cho anh.”

Hầu kết Triệu Đông Sanh lên xuống, sờ sờ cẳng chân hắn, nhanh chóng khoa tay một chút, ” Em như vậy…. không chém gió sao?”

” Bệnh thần kinh!” Nguyễn Điềm một cước đạp lên mặt y, thả chân xuống, kéo kéo vạt áo sơ mi che lại bộ phận trọng yếu, đỏ mặt lườm Triệu Đông Sanh một cái, ” Mặc kệ anh, tự lăn sang bên cạnh chơi một mình đi.”

Vừa quay người đi được hai bước đã bị Triệu Đông Sanh duỗi tay sờ mó lồng ngực, một bên sờ một bên đi về phía giường, ” Hỏi rõ, sau lúc làm mới không cần e dè.”

Nguyễn Điềm bị Triệu Đông Sanh áp trên giường, chống cánh tay ngồi dậy, cảnh giác nhìn y, ” Anh muốn làm gì?”

Triệu Đông Sanh cười, ” Anh nghĩ đến một tư thế mới, em có muốn thử xem không?”

Nguyễn Điềm, ” Không muốn.”

Triệu Đông Sanh, ” Có thể sẽ khổ cực hơn, đến, trước làm nóng người.”

Bốn mươi phút sau, Triệu Đông Sanh rời khỏi người Nguyễn Điềm, lười biếng ngồi đầu giường hút thuốc, biểu tình thỏa mãn, ” Ân, sangr khoái.”

Nguyễn Điềm che eo, nghiến răng nghiến lợi ném gối đầu vào người Triệu Đông Sanh.

Triệu Đông Sanh ôm gối trong ngực, nhả khói cười, ” Quá sảng khoái.”

Nguyễn Điềm chôn mặt trong chăn.

Triệu Đông Sanh nhẹ nhàng vỗ vỗ mông hắn, ” Đi, mau đi tắm.”

Nguyễn Điềm bất động, Triệu Đông Sanh hút hết hai điếu thuốc, xoay người lại ôm Nguyễn Điềm, ” Được, đến lượt anh hầu hạ em.”

Đem người đặt trong bồn tắm, tỉ mỉ rửa sạch, sau đó ôm ra, thả trong chăn, ” Ngủ đi.”

Nguyễn Điềm rất buồn ngủ, nhưng không lỡ nhắm mắt, tha thiết mong chờ nhìn Triệu Đông Sanh, ” Anh không ngủ?”

Triệu Đông Sanh vuốt mái tóc ướp nhẹp, ” Anh đi sấy tóc, em ngủ trước đi.”

Nguyễn Điềm hé miệng, có điểm không vui.

” Được được được, ngủ ngủ ngủ.” Triệu Đông Sanh sách một tiéng, ” Thật phiền phức.”

Tắt đèn lên giường đem người ôm vào ngực, vỗ vỗ lưng, ” Có muốn anh kể chuyện cho em nghe không?”

Nguyễn Điềm phối hợp nói, ” Vậy kể bạch vân gối đi.”

Triệu Đông Sanh chọc chọc trán hắn, cười mắng, ” Không kể, ngủ!”

Nguyễn Điềm sờ tóc Triệu Đông Sanh, ẩm ướt lành lạnh, sờ một lát hắn ngồi dậy, ” Em giúp anh sấy tóc.”

Triệu Đông Sanh một lần nữa kéo hắn về lồng ngực, ” Đừng lằng nhằng, ngủ.”

Nguyễn Điềm thuận thế nằm trong lồng ngực Triệu Đông Sanh, thấy y không có phản ứng gì áp gần hơn, một chân xen vào giữa hai chân Triệu Đông Sanh, một tay ôm eo y. Triệu Đông Sanh cau mày không quen tư thế bạch tuộc này của hắn, vỗ vỗ tay Nguyễn Điềm, ” Em lúc ngủ thường như vậy?”

” Ừm.”

Triệu Đông Sanh suy nghĩ một hồi, cảm thấy không đúng, ” Bình thường không ngủ một mình?”

” Em ôm gối đầu.”

Triệu Đông Sanh im lặng trong chốc lát, không hài lòng lắm, ” Anh ở trong mắt em chỉ là một cái gối đầu?”

” Gối không biết nói chuyện đâu, anh ồn muốn chết, còn định ngủ hay không đây?”

“….”

Triệu Đông Sanh tức muốn chết, chỉ là bạn tình, coi như gan tên này lớn, dám nói chuyện với y như thế.

Ngày mai không cho hắn nghỉ, tiếp tục đi làm!

Triệu Đông Sanh nghĩ xong kế hoạch trả thù, an ổn ngủ.

Đáng tiếc kế hoạch của Triệu Đông Sanh không thể thực hiện, sau khi tỉnh giấc, y phát hiện người trong ngực mình nóng như quả cầu lửa.

Giật mình, sờ trán Nguyễn Điềm.

Nóng đến hù người.