Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 52: (h)




Cậu nhỏ bán cương được Đàm Trinh Tịnh lấy hết cam đảm ra nắm lấy.

Cô ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tu Tề.

Anh híp mắt hưởng thụ sự đụng chạm của cô, bàn tay đặt sau gáy cô, thi thoảng lại v.uốt ve một cái.

Đã đồng ý hôm nay sẽ “bồi thường” cho anh. Lúc này, Đàm Trinh Tịnh rụt rè quan sát thứ đó.

Đây là lần đầu tiên cô quan sát nó ở khoảng cách gần như vậy, nói thật thì trông có chút dữ dằn.

Cho dù thứ này đã tiến vào cơ thể cô vô số lần, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi vì kích thước quá lớn của nó.

Chẳng trách mỗi lần bị nó đâm vào đều khó chịu như thế...

Chuyện cần làm tiếp theo khiến cho cô có hơi ngượng ngùng.

Lúc này, năm ngón tay cô đang mở ra khó khăn nắm lấy thứ hình trụ kia, cây gậy th.ịt đó từ từ c.ương cứng như một cây gậy sắt nóng bỏng, xúc cảm trong lòng bàn tay chắc nịch, các mạch máu chằng chịt trên thân gậy có chung nhịp đập với trái tim cô.

“Tiếp tục đi.” Anh thúc thúc đưa đẩy thằng nhỏ trong tay cô, mạnh mẽ ma sát, phần q.uy đầu suýt chút nữa đã đâm trúng mặt cô.

“Anh gấp cái gì, em đã nói đồng ý thì chắc chắn sẽ không thay đổi...” Đàm Trinh Tịnh hờn dỗi cất tiếng, hai tay hợp lại cùng nhau nắm lấy thằng nhỏ.

Một tay m.ơn trớn thân gậy, còn một tay thì đi xuống, nắm lấy phần gốc.

Nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ thân gậy thiêu đốt cô, Nhiếp Tu Tề mải miết ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, dục v.ọng chất chưa nơi bụng dưới đang dần bốc lên. Anh vươn tay, đầu ngón tay chạm vào mặt cô.

Đàm Trinh Tịnh chăm chú v.uốt ve thân gậy, xúc cảm trên gò má cắt ngang động tác của cô, cô ngước mắt lên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Ngón tay của người đàn ông khẽ nhéo lên gò má mềm mại của cô rồi hướng xuống phía dưới.

Ngón tay thon dài di chuyển chầm chậm xuống bên dưới, dừng lại trên đôi môi cong cong thắm đỏ của cô. Đôi môi đỏ mọng vừa được anh hôn nên ướt át và mềm mại tựa như cánh hoa.

Đầu ngón tay anh lưu luyến trên khóe miệng cô, v.uốt ve cánh môi cô, ánh mắt càng sâu thẳm.

Anh ưỡn hông đưa thằng nhỏ chạm tới khóe miệng cô, giọng nói trầm khàn cất lên: “Trinh Tịnh, chồng em không đợi được nữa, há miệng ra nào.”

Phần đầu dương v.ật trông như mũ nấm đang đặt ngay trước miệng cô. Gấp cái gì không biết, cô còn chưa chuẩn bị xong đâu. Sau khi làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng, lúc này cô mới cầm lấy phần đầu dương v.ật, hé miệng thử ngậm nó vào trong.

Mùi vị cũng không đến nỗi tệ.

Bộ phận riêng tư của anh rất sạch sẽ, phần lông được cắt tỉa gọn gàng, không có mùi gì khác thường ngoài mùi hormone nam tính nhàn nhạt. Theo sự hưng phấn ngày một tăng lên của anh, từ trong cái lỗ nhỏ bé trên q.uy đầu tiết ra chút dịch nhầy trong suốt.

Đàm Trinh Tịnh ngậm lấy phần đầu, miệng căng tròn ra, khoang miệng bị cây gậy th.ịt to lớn và cứng rắn lấp đầy, cô phải căng má hết cỡ đẩy anh ra ngoài một chút mới có không gian cho đầu lưỡi hoạt động.

Hơi thở của Nhiếp Tu Tề chậm lại một nhịp.

Khoang miệng ấm áp và ẩm ướt bao bọc thằng nhỏ của anh, mang đến một cảm giác sảng khoái khó mà diễn tả được. Cô rất nghe lời, sau khi đầu lưỡi thích ứng với cảm giác bị đè ép thì bắt đầu di chuyển linh hoạt dọc theo thân gậy.

Anh xoa đầu cô, ánh mắt ngày một đen tối, giọng nói trầm thấp cất lên ra lệnh cho cô: “Thử dùng đầu lưỡi của em mút đi, đúng rồi... làm tốt lắm, Trinh Tịnh thật thông minh...”

Đàm Trinh Tịnh nhanh chóng nắm được bí quyết, bú mút theo chỉ dẫn của anh, há to miệng, dùng đầu lưỡi liế.m đi liế.m lại trên q.uy đầu.

Đó là nơi nhạy cảm của anh, bất thình lình bị cô liế.m, phần eo anh khẽ run lên, phía sau lưng tê dại, bàn tay đang đặt trên gáy cô gia tăng sức.

Ánh mắt Nhiếp Tu Tề đỏ lên, cảm giác sảng khoái khiến anh không nhịn được mà bật ra tiếng r.ên rỉ.

Hiếm khi Đàm Trinh Tịnh nghe thấy anh r.ên rỉ. Lúc này cô mới biết, tiếng rên của đàn ông cũng có thể khiến cho người ta... nổi cơn sóng tình.

Tiếng rên trầm thấp, gợi cảm của anh vấn vương bên tai cô, giống như những nốt nhạc du dương vang lên từ tiếng đàn cello vậy.

m thanh này tựa như đang cổ vũ và tán dương cô.

“Ưm a... Trinh Tịnh... bé yêu... hướng xuống dưới, v.uốt ve phía dưới đi em...” Anh đỏ mắt dỗ dành cô, để cô m.ơn trớn, v.uốt ve cả hai quả trứng bên dưới.

Đàm Trinh Tịnh nhả q.uy đầu của anh ra, đầu lưỡi xuôi theo thân gậy, giống như đang liế.m một cây kem, chuyển động nhanh trên thân gậy của anh.

Gân xanh trên đó giật lên, giống như là một con vật còn sống bị cô nắm trong tay.

Xúc cảm khi cầm thứ này trong tay khá tốt, Đàm Trinh Tịnh nghĩ vậy. Thậm chí cô còn sinh ra ý định trêu đùa nó, nếu như bây giờ cô đứng dậy bỏ đi, không dùng miệng giúp anh nữa, Nhiếp Tu Tề sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?

Cô hôn lên má trong đùi của anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh nở nụ cười.

Cái nhìn này khiến Nhiếp Tu Tề suýt chút nữa mất đi lý trí, một cảm giác tê dại chạy qua sống lưng, anh không khống chế được nữa, tay giữ chặt lấy gáy cô rồi thúc hông về phía trước, nhưng anh chỉ đâm vào má cô.

Môi cô lúc này đã rời khỏi q.uy đầu, hướng xuống dưới.

Đầu ngón tay cô chạm vào hai túi tinh ở gốc dương v.ật, tò mò nhéo một cái, sau đó bắt đầu xoa n.ắn nhẹ nhàng, động tác nhỏ này gần như khiến người ta sung sướng đến phát điên.

Nhiếp Tu Tề không để cô càn quấy nữa. Bàn tay anh giữ lấy cằm cô, dỗ dành cô mở miệng, sau đó ung dung trấn áp cô, anh nâng cằm cô lên rồi đâm thằng nhỏ vào trong.

Dương v.ật lại được nhét vào miệng cô lần nữa, trở về với khoang miệng ướt át và mềm mại.

“Bé yêu, cố nhịn một chút, sắp xong rồi... ưm a... chú ý răng, đừng chạm vào nó...”

Anh bắt đầu ra vào mạnh mẽ, nghĩ cho cảm xúc của cô nên anh đã kìm chế hết mức có thể, khi cô có vẻ muốn nôn thì anh kịp thời rút ra, để cô hít thở không khí, nhưng cũng chỉ dừng lại chút xíu sau đó lại tiếp tục đâm vào.

Ít nhiều vẫn bị dục v.ọng làm mê muội đầu óc, anh bắt đầu ra vào kịch liệt, giữ chặt sau gáy cô rồi tiến vào mỗi lúc một sâu.

“Ưm, ưm...” Đàm Trinh Tịnh nói không nên lời, cơ thể mất đi khống chế. Sự hung hãn của anh khiến cô sợ, theo phản xạ muốn nắm lấy gì đó để thoát khỏi tình trạng này.

Tay cô khua loạn trong không trung, cuối cùng cũng tìm được một vật để bám lấy, cô ôm lấy đầu gối của anh.

Thứ trong miệng đã tiến vào một độ sâu không tưởng, cô vô thức cấu lên chân anh, tâm trí rối loạn thành một đống bùi nhùi.

Nước bọt và thứ chất lỏng không biết là gì chảy ra khỏi miệng cô, có lẽ động tác liế.m láp cuối cùng cũng đã khiến anh thỏa mãn, Nhiếp Tu Tề hít sâu một hơi, thắt lưng co giật không kịp phòng bị.

Dịch thể phun ra từ miệng lỗ sáo lấp đầy cổ họng cô chỉ sau vài giây.

Anh rút thằng nhỏ đã mềm đi một nửa ra khỏi miệng cô, kéo theo thứ chất lỏng trắng đục, nhưng phần lớn chúng không chảy ra ngoài mà vẫn còn tích đầy trong miệng cô.

“Khụ, khụ.” Khuôn mặt Đàm Trinh Tịnh đỏ bừng, trán đổ đầy mồ hôi, cô ôm lấy cổ họng ho khan vài tiếng, đầu lưỡi và hàm răng vẫn còn đang tê dại.

Nhiếp Tu Tề vươn tay, áy náy cất tiếng: “Em nhổ ra đi, xin lỗi, là tại anh không kiềm chế được.”

Đàm Trinh Tịnh lắc đầu, tay khẽ vỗ ngực, cô nôn khan vào lòng bàn tay anh nhưng chỉ nôn ra chút dịch trắng, phần lớn chúng đã bị nuốt xuống thực quản.