Editor: Mù Tạt
——–
Thế nhưng đối với những người khác, nói đến ‘Sắc làm mờ tâm trí’, họ sẽ bắt trọng điểm ở chỗ này: đều muốn nhìn xem rốt cuộc loại ‘sắc’ như nào mới khiến con người ta ‘mờ tâm trí’.
Đây chính là lý do tại sao Triệu Gia lại dẫn theo đám bạn của chúng tôi đến quán bar của nó.
“Éo thể ngờ lần đầu tiên mày lên tivi lại là vì tin tức giao thông.” Triệu Gia nói, “Tao xem tivi, vừa thấy đứa nhóc ngồi trên ghế phó lái kia liền biết ngay không được bình thường.
Ngủ chưa? Cảm giác thế nào?”
Triệu-thẳng nam-Gia hỏi “Cảm giác thế nào?” như này, thật sự nghe hơi biến thái.
Tôi nói: “Đứa nhóc cái gì, cậu ta tên Vu Thần An.”
“Vậy cậu ấy muốn đến à?” Triệu Gia hỏi, “Nếu không thì cái thằng bình thường dù có thúc giục cầu xin đến đâu cũng không đến như mày, thế mà mấy ngày nay lại chủ động chạy tới, còn pha rượu miễn phí cho tao, chắc chắn có âm mưu.”
Những người khác cũng ồn ào, nói muốn nhìn thấy ‘Vu Thần An’ trong miệng Triệu Gia, cái vị đã uống đến say khướt vì nói chuyện với tôi.
“Đừng có chắn kín quầy bar.” Tôi nói, “Không tiêu tiền thì biến đê.”
Bọn họ lại nhao nhao vui vẻ, lập tức chọn đơn, tôi vừa pha rượu vừa nghĩ, tôi đúng là ăn no rửng mỡ, tự nhiên kéo việc về cho mình, pha rượu cho bọn họ xong chắc hỏng tay mất, nếu như tối nay Vu Thần An không đến, mẹ nó tôi…..
Tôi cũng không thể bắt lấy cậu ta được.
Mà tôi nghĩ cậu ta sẽ đến, chính vì nghĩ như thế nên tôi mới tới, miễn cho cậu ta ngồi đây đáng thương chờ tôi cả buổi tối, còn sẽ bị Triệu Gia lòng dạ hiểm độc chuốc rượu vơ vét của cải.
Cho nên lúc Vu Thần An đến thì giống như bước vào hang sói, một đám người đang ngồi chờ cậu ta xem dáng dấp ra sao.
Cậu ta vốn muốn đến thẳng chỗ tôi lại bị dọa đến đứng ngốc tại chỗ, cuối cùng vẫn là tôi nói: “Đến đây, đừng để ý đến chúng nó.”
Tôi nhanh chóng nói với đám bạn đang xem trò vui này: “Mẹ nó đừng có nhìn vớ vẩn, đi chỗ khác ngồi đê.”
Bọn người tản đi, Vu Thần An mới chạy tới: “Tôi không bị bệnh.” Cậu ta để kết quả kiểm tra sức khỏe trước mặt tôi, “Vậy bây giờ có thể đúng không?”
“Bệnh gì cũng không có?” Tôi hỏi.
“Không có.” Vu Thần An nói xong, lại có chút do dự, “Đau dạ dày không lây nhỉ….”
Tôi nói: “Nhìn xem, cậu còn nói không có bệnh gì.
Tuy đau dạ dày không sao, nhưng những cái khác thì không chắc.
Mặc dù bây giờ viết là cậu khỏe mạnh, nhưng nhỡ đâu đang ở giai đoạn cửa sổ* không tra ra được thì sao, còn phải chờ thêm chút.”
*Giai đoạn cửa sổ của HIV: khoảng thời gian giữa thời điểm phơi nhiễm HIV (virus xâm nhập vào cơ thể) cho đến khi phát hiện HIV bằng các xét nghiệm.
Người bình thường nhẫn nại đến bây giờ, đại khái thì sẽ thẹn quá hóa giận kiểu ‘Anh chơi tôi à?’, rồi tốt nhất là xông vào đánh nhau, đập hết mấy bình rượu quý của Triệu Gia.
Nhưng Vu Thần An thì không, hẳn là trong đầu cậu ta hoàn toàn không có phương án này, cậu ta chỉ thất vọng: “Vẫn phải chờ ư, giai đoạn cửa sổ kia kéo dài bao lâu chứ?”
“Mày đừng có tấu hài nữa!” Triệu Gia không biết xông ra từ đâu, làm tôi nhảy dựng lên, “Đây là mày đang treo cà rốt lái lừa**, tao không nhìn nổi nữa rồi!”
Vu Thần An nghe thấy có người bất bình thay mình, có dũng khí nói tiếp: “Tôi đã chờ lâu lắm òi…”
“Tại sao?” Tôi đột nhiên hỏi cậu ta.
Vu Thần An vẫn còn mờ mịt, tôi tiếp tục: “Đừng có nói cái gì mà ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’, tại sao ngay từ đầu cậu đã đến tìm tôi?”
Đều là lỗi của Triệu Gia, tôi vốn không nghĩ sẽ nói ra nhanh như thế.
Nói dối thực sự không phải là sở trường của Vu Thần An, nhưng rõ ràng cậu ta cũng không muốn nói sự thật, cậu ta ngồi trước mặt tôi, cúi đầu, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi không thể nói.”
Nhàm chán.
Tôi không quan tâm chuyện làm ăn của Triệu Gia nữa, dù sao thì cũng chẳng phải có mỗi mình tôi là bartender, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy chuẩn bị đi.
Vu Thần An cực kì hoảng loạn, cậu ta nhanh chóng đứng lên ngăn cản tôi, nói: “Đợi chút đã.”
Cậu ta thấp hơn tôi chút, nhưng mà lại cắn môi dưới nhìn thẳng tôi: “Vậy không làm bạn trai, làm bạn tình được không?”
Thật sự là không dứt được.
**Treo cà rốt lái lừa:
đại khái thì nó như này lè.