Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 14 - Chương 103: Diêm vương chi uy




Linh hít một hơi sâu, tiếp theo liền trầm mặc.

Trong lúc trầm mặc, hắn phát cho Hầu Tước một tin nhắn.

“Phụ thân..... con vẫn muốn hỏi người một vấn đề......”

“Hỏi đi.”

“Đã lâu như vậy, người đối với mẫu thân vẫn là không có tình cảm sao?”

Hắn nghĩ tới Tịch Kính. Hắn không biết tương lai mình và Tịch Kính sẽ như thế nào. Nhưng...... Vô luận ra sao, hắn ít nhất vẫn hy vọng mẫu thân được hạnh phúc. Mà hắn biết rõ, mẫu thân yêu phụ thân sâu đậm.

Đối với vấn đề này, Hầu Tước có chút ngoài ý liệu.

Một đời này, nữ nhân hắn trả giá chân tình chỉ vỏn vẹn một mình Sa La. Cho dù hiện tại nàng đã chết vẫn không thay đổi. Nhưng Vũ Phàm đi theo hắn nhiều năm, vì hắn mà sinh ra cũng như dưỡng dục nhi tử.

“Ta đối với mẫu thân con vẫn chưa có tình cảm luyến ái giữa nam nhân và nữ nhân. Nhưng mẫu thân con đối với ta mà nói là người thân không thể thay thế. Câu trả lời này, con đã vừa lòng chưa?”

Linh...... Hoặc nói là Dante, tinh tế nhấm nuốt lời nói của phụ thân.

Người thân sao?

Dante lớn lên cùng Tịch Kính, đối với hắn, nàng có phải cũng giống như người thân?

Trên thực tế, Diệp Tưởng, Vũ Sóc, đối với thời ấu niên chưa khôi phục ký ức mà nói, từng một độ chính là người thân của hắn. Nhưng cha mẹ đối với hắn mới là người quan trọng nhất.

Con nít để ý đúng sai, người lớn chỉ hỏi lợi hại. Đây chính là hiện thực.

Nhưng......

Hắn nắm chặt tay. Cuối cùng, hắn đối với Quint bị vây tại thế giới mộng phát đi chỉ thị.

“Bạch Vũ Sóc...... để nàng tỉnh lại đi.”

“Đại nhân...... Ngươi thật muốn như vậy sao?”

“Nàng là nữ nhân vật chính, còn sống đối với chúng ta mà nói mới là có lợi.”

Mà không lâu sau khi hắn hạ chỉ thị này, Vũ Sóc thức tỉnh, hơn nữa tốc độ thịt thối trên người nàng bắt đầu dừng lại. Đương nhiên nàng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Về phần...... Nàng và Diệp Tưởng có thể sống sót tới cuối hay không, Dante cũng không biết. Hắn cũng không thể trợ giúp bọn họ nhiều hơn. Hết thảy chuyện này cũng là vì đoạn tuế nguyện từng trôi qua trong mộng kia.

Người lớn chỉ hỏi lợi hại...... Nếu là như thế, tất cả chuyện hắn vừa làm, đối với hắn mà nói là có hại mà không lợi. Nhưng hắn vẫn làm, Sau khi chuyển thế, một đoạn năm tháng kia lại khiến hắn thoáng mềm lòng sao?

“Uy, Dante ngu ngốc, vì cái gì ngươi luôn làm tốt hơn so với ta!”

“Uy...... không được không để ý tới ta, thực ra bằng hữu của ta chỉ có mình ngươi......”

“Dante, vì cái gì lúc nào cũng đọc những cuốn sách khó hiểu như vậy, ta vừa nhìn đã choáng váng a.....”

“Uy, Dante...... nếu chúng ta phải tới rạp chiếu phim Địa Ngục diễn trò mà nói. Ta có thể diễn tốt sao? Nếu là ngươi, chắc chắn sẽ diễn rất tốt đi......”

Tịch Kính từ nhỏ thực ra cũng rất ỷ lại chính mình, chỉ là bản thân nàng có lẽ không phát hiện ra mà thôi. Nàng tuy rằng ngốc, yêu khóc, hơn nữa nhát gan, nhưng không cần nghi ngờ, nàng thừa kế sự thiện lương của mẫu thân nàng.

Nếu, Niết Linh thật tiếp nhận được tin tức của hắn, như vậy hắn và Tịch Kính rất nhanh sẽ phải triệt để biệt ly. Cái này xem như, phần lễ vật cuối hắn lưu lại cho nàng đi.

Chỗ sâu trong âm khí.

Tàn ảnh vặn vẹo của đám ác linh thỉnh thoảng lại hiện lên sau đó biến mất. Oán khí nồng đậm của bọn hắn cho dù đã bị đưa vào Súc Sinh đạo, vẫn như trước tàn lưu ở nơi này.

Ngưu Đầu Mã Diện hiện tại không biết ở nơi nào. Âm khí đã đem không gian ở nơi đây làm cho vặn vẹo dẫn tới Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc căn bản không thể tiếp cận Chuyển Sinh trì tại trung tâm quảng trường, cũng đồng dạng không có cách hội hợp với Nguyệt Quang.

Không khí trở nên rất áp lực. Dưới tình huống này căn bản không biết nên làm như thế nào. Không có kịch bản tham chiếu, liền đại biểu không thể biết trước kịch tình. Diệp Tưởng bị thương nặng cũng không hoàn toàn khôi phục, chỉ là dựa vào aura nhân vật chính để chống đỡ. Thế nhưng, Vũ Sóc, Diệp Tưởng lại khó trù tính vạn toàn.

Bỗng nhiên, mắt thấy một cỗ âm khí phiêu tới. Một ác linh hung nanh rít gào xông ra, thế nhưng xuyên qua thân thể Diệp Tưởng! Bất quá sau đó ác linh kia liền bị một xiềng xích cuốn quanh, kéo vào bên trong âm khí!

Vừa rồi...... Là tàn ảnh của sự tình đã xảy ra nghìn năm qua.

Ở trong này, vô số các vong hồn đã từng kinh lịch qua những gì?

Diệp Tưởng không biết, cũng không muốn thăm dò. Nhưng nghĩ đến, hẳn có quan hệ rất lớn tới quầng sàng ở giữa trung tâm kia.

“Oán khí sâu nặng,” Vũ Sóc làm Linh môi lúc này là người cảm thụ mãnh liệt nhất,“Nơi này rốt cuộc tập hợp bao nhiêu oán niệm đây?”

“Diêm...... Vương......”

Đang trong lúc Diệp Tưởng suy tư đột nhiên nghe được hai chữ ngắt quãng này.

Diêm Vương?

Hắn chậm rãi quay đầu.

Mặt bên kia của âm khí, trong mông mông lung lung, tựa hồ thấy được một thân ảnh giãy dụa.

Rất nhanh, lại một thân ảnh như vậy nữa xuất hiện, tiếp đến, lại là một......

“Diêm...... Vương...... Gia......”

“Diêm...... Vương...... Gia......”

Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc nhìn những thân ảnh giãy dụa trong âm khí kia, đây là tàn ảnh quỷ hồn chung quy bị triệt để nuốt sống. Đây chỉ là bóng dáng sự tình từng phát sinh trong này lưu lại mà thôi.

Thế nhưng, đám quỷ hồn vì sao lại kêu gọi Diêm Vương?

Bất quá, thời điểm Diệp Tưởng xoay người nhìn Vũ Sóc lại phát hiện, nàng thế nhưng đang rơi lệ!

Hai hàng nước mắt chảy ra nhưng bản thân Vũ Sóc lại tựa hồ còn chưa nhận ra, thẳng đến khi nàng đưa tay vuốt má mới chạm vào nước mắt...

“Ta...... Vì cái gì lại khóc?”

“Phát sinh chuyện gì sao? Huyến Âm?” Diệp Tưởng tự nhiên cảm giác có điều không đúng, không phải cảnh cần khóc, vì sao Vũ Sóc lại rơi lệ?

“Ta...... Đang khóc......” Vũ Sóc nhất thời ý thức được cái gì:“Quỷ hồn, là oán niệm của quỷ hồn khiến ta cảm nhận được. Bọn họ...... Rất tuyệt vọng...... Bởi vì tuyệt vọng mà không thể dừng sinh ra oán niệm, oán niệm kia kết hợp lại từ đó hình thành nguyền rủa này.”

Quanh năm suốt tháng, vô số oán niệm tới từ ngàn năm này kết hợp thành nguyền rủa, cho dù là Ngưu Đầu Mã Diện chỉ sợ cũng không thể coi như không thấy.

Mà nguyền rủa này lại không phân biệt thiện ác, đối với tất cả sinh mệnh trên quảng trường này đều sẽ tiến hành nguyền rủa!

Lại càng không cần nói là thái tử Diêm Vương...... Diệp Tưởng này!

Diệp Tưởng cầm Hạo Dương kiếm, đối mặt với nguyền rủa khủng bố như vậy cơ hồ không có bất cứ tác dụng nào.

“Diêm...... Vương...... Gia......”

“Diêm...... Vương...... Gia......”

Vô số chú ảnh quỷ hồn ở bốn phương tám hướng hiện lên rồi lại biến mất, không ngừng di tán ở trong âm khí. Mặc kệ tiến tới như thế nào cũng không thể tiếp cận quầng sáng. Hơn nữa, Diệp Tưởng phát hiện, lực lượng trong thân thể hắn từng chút một trôi đi. Quang mang màu vàng trên Hạo Dương kiếm không ngừng ảm đạm. Tình huống này khiến Diệp Tưởng ý thức được cục diện đang rất không xong. Hắn hiện tại lại phải hoàn toàn dựa vào aura để chống đỡ.

“Huyến Âm, ta......”

Thế nhưng, còn chưa kịp nói ra, cổ hắn lại bị hai tay Vũ Sóc bóp chặt!

“Diêm...... Vương...... Gia......”

Vũ Sóc dùng một loại ánh mắt vô cùng oán hận, căm ghét nhìn Diệp Tưởng! Loại ánh mắt này Diệp Tưởng chưa bao giờ từng nhìn thấy trên gương mặt Vũ Sóc! Mà lúc này, trong mắt nàng trào ra rất nhiều nước mắt!

“Các ngươi...... Là...... Thần...... Liền...... Có thể...... Cướp đi...... Thọ mệnh của chúng ta......?”

Đó là oán niệm của quỷ hồn sao?

Diệp Tưởng chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh!

Những quỷ hồn này thế nhưng lại căm giận Diêm Vương tới như thế!

Thế nhưng, quỷ hồn có đáng sợ hơn, lại có thể phản kháng Diêm Vương cao cao tại thượng?

Giống như ở thế giới hiện thực, thường dân trước mặt quan viên quyền trọng, so với con kiến còn đê tiện hơn.

Nguyên nhân vì trên thế gian phải chịu bất công cho nên khát vọng sau khi chết, Diêm Vương có năng lực sẽ chủ trì công đạo vì người chết. Ác nhân phải xuống địa ngục, người lương thiện sẽ có cơ hội hướng sinh. Đó là suy nghĩ của con người.

Ở trên thế giới này, đối với bất cứ ai muốn tuyệt đối bình đẳng mà nói, chỉ có tử vong.

Nhưng trong thế giới phim kinh dị này, ngay cả cái chết cũng bất bình đẳng.

Diệp Tưởng bị bóp chặt cổ, thân thể cũng không thể động!

Bất quá hắn sao có thể lưu lạc đến mức không còn lực chống đỡ đây?

“Đi...... Chết đi..... Diêm...... Vương...... Gia......”

Lúc này, con mắt A tu la trên trán Diệp Tưởng bỗng nhiên vặn vẹo hóa thành một hắc động!

Giờ khắc này, giống như hình ảnh lúc mở màn điện ảnh, Huyến Âm bên trong lữ quán nhìn thấy vết đen trên tường kia!

“Vong Linh đã không còn tồn tại ở nơi này thế mà cũng dám nguyền rủa bổn vương!”

Diệp Tưởng phát ra một tiếng gào thét, sau đó tàn ảnh quỷ hồn phụ thể trên người Vũ Sóc liền bị hắc động triệt để hấp thu!

Sau khi hấp thụ tàn hồn, hắc động liền tự động biến mất!

Nhưng Diệp Tưởng lại cảm ứng được, cỗ lực lượng vừa rồi kia!

Chớp mắt vừa rồi, kẻ nói ra câu đó không phải hắn, mà là Dạ Vương!

Quả nhiên, hắn có thể ở trong này thức tỉnh huyết mạch Diêm Vương, từ đó......

Trở nên càng mạnh mẽ hơn![ chưa xong còn tiếp ]

ps: Trước mắt khởi điểm nghiêm đánh, nghe nói không thể có nắm tay trên đây ái muội. Tại hạ hảo hữu dã sơn hắc trư [ Thần cấp nhân vật phản diện ] đã bị phong, cho nên ta chỉ có thể đem tiền văn toàn bộ cảnh giường chiếu nhất tịnh cắt bỏ, sửa thành một bút mang qua. Vì thế sửa chữa cả một ngày a...... Hôm nay liền một canh. Ta thật sự rất tưởng thổ tào a, cái này gọi là thần mã sự tình a! các vị có thể quay đầu lại xem một chút ta tu qua kịch tình...... Nếu có ai phát hiện còn có không bị ta xóa đi cảnh giường chiếu mau chóng thông tri ta, nghe nói đã có ngoại trạm tác giả viết h kết quả bị hình phạt......