Rào Cản Hận Thù

Chương 4: Sống lại rồi , thay đổi thôi




Kể từ khi Lục Tử Diên tính lại. Bạch Diễm trưng ra vẻ mặt không nóng không lạnh với cô.

Sống lại nhưng sự thực thì tính cách của Lục Tử Diên cô vẫn không thể thay đổi. Chẳng lẽ lại giống như mấy câu chuyện ngôn tình trùng sinh, kiếp trước ngược anh ta chết đi sống lại nhưng sau khi trùng sinh lại tỏ ra yêu thương nhung nhớ người ta. Nếu như đối với người đàn ông khác thì còn có tác dụng, nhưng nếu đối với Boss Bạch Diễm thì tác động lệch hướng luôn. Anh nhất định sẽ nghĩ là... cô muốn thay đổi tính cách để được tự do.

Sự thật chứng minh, nếu cô nàng Lục Tử Diên đột nhiên thay đổi tính cách thì Boss nhà ta vẫn có thể tin tưởng được. Bởi vì sống lại - một sự thật kinh khủng như vậy còn rơi trên người hắn, có lẽ bây giờ ma quỷ, bùa chú hắn cũng tin luôn.

Thôi, vào vấn đề chính. Sự thật là bởi vì không biết cô cũng là người trùng sinh giống hắn, vậy nên Đại Boss nhà ta vẫn giữ nguyên bộ mặt co giật lạnh tanh giam cầm cô gái nhỏ Lục Tử Diên lại.

“ ăn đi”

Nói xong một câu chuẩn tổng giám đốc lãnh khốc liền bước ra ngoài. Một lúc sau, trên tay hắn cầm theo một cốc sữa tươi, đặt xuống bàn.

“ Ăn xong thì uống “

Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, cô thật lòng cảm thấy một điều là... hắn cũng quan tâm cô ý chứ? Chỉ là không dịu dàng thôi. Tại sao kiếp trước cô lại ghét hắn thế nhỉ? Đây là điều cô quan tâm nhất kể từ khi trùng sinh

Nói đúng ra thì, kiếp trước Lục Tử Diên có yêu Bạch Diễm, nhưng chỉ là... cô đối với sự báo thù liền hạ quyết tâm nên cũng không làm theo ý muốn của trái tim mình. Chỉ vậy thôi

Nhìn Đại Boss hôm nay, trợ lí hắn thầm than một điều: Xung quanh tổng giám đốc nhiều mưa xuân quá. Tâm trạng của ngài ấy chắc hẳn là rất tốt đi. Nhìn nét mặt vui vẻ của Boss là biết. Không thể hiện ra ngoài, nhưng tất cả mọi người cùng cảm thấy khí lạnh trên người Bạch Diễm hòa hoãn đi.

Tất nhiên rồi, đường đường là một tổng giám đốc mặt lạnh. Điều làm cho hắn vui vẻ quả thực rất ít, chỉ là từ hôm qua khi rời khỏi bệnh viện Lục Tử Diên ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Đó là điều hắn quan tâm nhất. Có lẽ, cô đã có một vị trí trọng yếu trong tim hắn kể từ kiếp trước lẫn kiếp này rồi. Sự vui buồn hờn giận của cô đều đả kích đến thần kinh của hắn.

“ Tổng giám đốc, lần... lần này công ty YS vẫn không từ bỏ ý định hợp tác với chúng ta “

Tên giám đốc yếu tim nào đó run sợ nhìn hắn. Thực sự đối với