Ranh Giới

Chương 17: Đánh mất




_Giờ chúng ta đi đâu? - Đang lái xe, bỗng chú Phong quay sang hỏi chị Diễm. Chị Diễm quay xuống ghế dưới:

_Jenny?

_Oh no! Sao lại hỏi em, chẳng phải hai người đang là hướng dẫn viên du lịch cho em sao? - Jenny phụng phịu lắc đầu nguây nguẩy, rồi chị quay sang tôi đang ngồi chống cằm nhìn ra đường qua cửa kính xe.

_Superman! Em có ý kiến gì hay không?

_Dạ...Em không ạ! - Vẫn chống cằm nhìn ra đường, đôi mắt lờ đờ thất thần, tôi đáp gọn lỏn...dường như mọi vấn đề xung quanh đối với tôi chẳng có ý nghĩa nào cả. Tôi đang mải nghĩ về một điều gì đấy...tôi đã quên...từng anh đèn pha xe chói loà vọt qua...những người đang đi..đèn đường, biển hiệu quảng cáo...đều nhạt nhoà, nhảy múa trước mắt tôi. Tôi cố dụi mắt để nhìn, nhưng càng dụi càng nhoà... Tôi cố lục tìm trong tiềm thức một điều đã lãng quên...nhưng chỉ thấy văng vẳng giai điệu nồng nàn tha thiết của bài hát Love Story...buồn sâu thẳm....rồi dư vị đắng chát từ ly rượu...đắng đến nghẹn lòng...Tôi cố nhớ... nhưng không thể nhớ nổi...bất chợt âm hưởng quằn quại đau đớn của bản nhạc Gooodbye My Love lại vang lên...tôi hoảng hốt đưa hai tay lên bịt chặt tai...

_Hay chúng ta kiếm một quán cafe nào thoáng thoáng ngồi, em thấy Hiếu không được khoẻ - Chị Diễm lo lắng nhìn tôi.

_Em có chuyện buồn sao? - Jenny nhẹ nhàng.

_Dạ không! Em không sao ạ, không có gì đâu chị - Tôi bối rối quay lại, bắt gặp ánh mắt của chị...tôi lại lúng túng quay đi. Đầu óc trở nên hỗn loạn hơn.

_Vậy ra Hồ Tây nhé, cho mát - Chú Phong nói.

_Uhm! Sao hả Jenny - Chị Diễm liếc sang Jenny.

_Ok! Như vậy đi!

Chú Phong bẻ lái, chiếc xe ngoành sang phải...tôi vẫn hờ hững nhìn ra ngoài...tâm trạng càng lúc càng rối bời...

****

_Alo!

_....

_Vâng em Diễm đây, chị Thuỳ ạ, em xin lỗi nha chưa kịp lưu số của chị!

_....

_Sao ạ! À vâng! Chị gặp Jenny nhé - Chị Diễm quay xuống đưa điện thoại cho Jenny.

_Chị Thuỳ gọi em nè, chị ý nói sao điện cho em từ nãy đến giờ không thấy nghe máy!

_Oh no...- Jenny cuống quýt cầm lấy điện thoại.

_Alo! Chị Thuỳ hả! Sorry, khi nãy em để chế độ im lặng nên ko bít chị gọi, đừng giận em nha chị!

_....

_Dzui! Dzui lắm chị ạ, nhưng không được trọn vẹn vì vắng chị đó!

_....

_Tụi em đang đi coffee nè, em đang định qua chỗ nào đó rùi Alo để chị qua!

_....

_Sao ạ?

_....

_Là ở đâu cơ?

_....

_Oh! Em đâu bít đâu, mới ra Hà Nội lần đầu mà, thui chị nói chuyện với chị Diễm nè!- Jenny đưa lại máy cho chị Diễm.

_Vâng! Em nghe!

_....

_Ui! Máu quá ta, chiều nay về công ty lại liên hoan tưng bừng rồi kéo nhau đến đó hả. - Chị Diễm cười khúc khích.

_....

_Ok! Ok, cứ diễn đi, tụi nay qua liền...

_....

_Ok! Lát nữa gặp lại - Nghe xong điện thoại chị Diễm nhoài người sang thì thầm gì đó với chú Phong.

_Ờ! Được đấy, thế mà không nghĩ ra! - Chú Phong khẽ reo lên rồi quay xe đi ngược lại.

_Đi đâu dzậy ta? - Jenny nhìn lên thắc mắc.

_Chỗ này giảm street đã lắm đó - Chị Diễm quay xuống nháy mắt.

_Oh, sao phải bí mật chứ! Cứ làm người ta hồi hộp! Nhưng cũng hy vọng nơi đó sẽ làm Hiếu vui lên một chút? - Jenny quay sang tôi mỉm cười...tôi vẫn chống cằm nhìn ra đường, suy nghĩ mông lung...

****

Chiếc xe đi thêm khoảng 15 phút nữa thì dừng lại trước một toà nhà trên một con phố giữa trung tâm Hà Nội.

_Mọi người đứng đợi đây nha, để anh vòng qua bên kia gởi xe đã - Chú Phong bước xuống lịch sự mở của cho chị Diễm và chị Jenny, tôi cũng mở cửa xe bước ra ngoài. Nhìn về toà nhà, có khá đông người đang đứng trước cửa, nói chuyện, bàn tán. Hầu hết đều ăn vận rất sành điệu và lịch sự, có một vài cô gái tóc xanh tóc đỏ, trang điểm phá cách và mặc rất sexy. Qua lần cửa lớn là một bậc thang đi lên có một cánh cửa nhỏ hình lục giác, phía trước có mấy anh chàng lực lưỡng ăn mặc rất hầm hố, dễ liên tưởng đến lính đặc công hay mấy chú cảnh sát cơ động. Hình như là bảo vệ, vì lúc họ quay vào trong thấy lưng áo ai cũng in chữ "Security".

_New..new...cen...tu...ry! New Century - Tôi cố nheo mắt nhìn dòng chữ lập loè, miệng lẩm nhẩm. Nghe quen quen, hình như tôi đã đọc ở đâu rồi thì phải...

_Superman, sao đứng ngơ ngẩn giữa lòng đường thế, lại đây với chị - Bỗng Jenny kéo tôi lại, rồi chị quàng lấy tay tôi, bước lại chỗ chị Diễm đang đứng gọi điện. Dù chưa hết tỉnh rượu, nhưng tôi vẫn ngượng ngập và lúng túng trước cặp mắt soi mói của đám người đứng lố nhố trước cửa, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Jenny.

_Họ nghĩ chị em mình là một cặp đó kưng.- Jenny khúc khích cười

_Alo, sao gọi chị mãi ko thấy nghe máy thế, tụi này đến rùi đang đứng ngoài cửa rùi nè - Chị Diễm có vẻ sốt ruột.

_....

_Ồn quá chẳng nghe thấy gì cả!

_....

_Ok ok! - Chị tắt máy rùi quay sang Jenny:

_Cứ vào thôi, mà sao lão Phong này gửi xe lâu vậy, chắc lại...

_Nói xấu gì người ta đấy - Chú Phong bước tới từ lúc nào, ngoác miệng cười.

_Anh làm gì mà lâu thế?

_Thì còn phải chờ người ta sắp xếp chỗ chứ, hôm nay đông quá!

_Chị Thuỳ bảo cứ vào đi!

_Thế thì biết ngồi bàn nào? - Chú Phong khẽ nhíu mày

_Chị ấy ra gần cửa đón mà, đi thôi!

_Uhm, đi nào Jenny.

_Superman, không biết em có chuyện gì buồn, nhưng hãy gạt bỏ tất cả mọi chuyện qua một bên đi! - Jenny khẽ kéo tôi. Dù trong lòng vẫn đang nặng trĩu, phân vân và rối bời...nhưng tôi cũng đành miễn cưỡng bước theo.

Đến cửa có hai gã Security chặn mọi người lại, rồi rà 1 cái thiết bị điện tử lên, kiểm tra từng người một, nơi này là nơi nào mà có vẻ nghiêm trọng vậy chứ? Họ nghĩ chúng tôi là phần tử khủng bố à. Tôi tròn mắt nhìn, và càng tò mò hơn với cái thế giới phía sau cánh cửa kia.

_Anh chị có phiếu gửi rượu chưa ạ? - Một cô nhân viên rất xinh đứng trước cửa bước tới chào hỏi

_Ờ! Anh có bạn đã đặt chỗ trong này! - Chú Phong nói.

_Dạ vâng mời anh ạ! - Cô gái cúi đầu chào lễ phép.

Qua tiết mục kiểm tra, chúng tối bước đến cánh cửa bóng loáng, một nhân viên khác mặc comple lịch sự mở cửa...

Tôi thấy mắt nẩy đom đóm, những âm thanh với công suất cực lớn vọt ra hập vào người, xoáy vào tai nhức nhối. Tiếng trống nổi lên dồn dập tức cả ngực, tim tôi như muốn vọt ra ngoài. Phía bên trong ánh đèn nhập nhằng xoay tròn, những bàn rượu đông nghịt khách, chính giữa là một khoảng sân liền với sân khấu được quây quanh những cái kệ cao ngăn cách với những bàn rượu. Dưới sân cũng có một đám đông cả nam lẫn nữ đang nhún nhảy điên cuồng. Trên sân khấu và 4 góc kệ là những cô gái ăn mặc rất "nghèo nàn" uốn lượn với những vũ điệu cực kỳ khiêu gợi và sexy, đám đông cả dưới sân và trên bàn rượu đều có vẻ rất phấn khích, họ huơ tay lên trời hò hét sau mỗi một động tác khiêu gợi từ phía những cô vũ nữ... Tôi thảng thốt lùi lại, nhưng lại bị chú Phong từ đằng sau đẩy lên. Cánh cửa đã đóng hẳn, tôi sững sờ quay sang Jenny. Chị ấy khẽ nháy mắt cười rồi lại khoác tay tôi bước xuống, phía dưới có một phụ nữ đang đi lên, qua ánh đèn nhấp nháy tôi nhận ra đó chính là bà chị Thuỳ tại buổi tiệc hội thảo trưa nay, chị bước tới khẽ ôm lấy Jenny rồi hai người cười nói với nhau, có vẻ như họ hét vào tai nhau thì đúng hơn, tất nhiên với cái mớ âm thanh đang lùng bùng đinh tai nhức óc trong này thì tôi chẳng thể nghe được họ nói gì cả. Sau đó chị Thuỳ dẫn chúng tôi lách đám đông đi vào một chiếc bàn được ghép bởi 3 bàn rượu, xung quanh khoảng gần chục người cả nam lẫn nữ đang ngồi, thấy chị Thuỳ dẫn chúng tôi vào, họ quay sang chúng tôi mỉm cười gật đầu chào, có lẽ đấy cũng là cách chào hỏi lịch sự duy nhất trong này. Sau khi chúng tôi đã ngồi yên vị, thì một anh chàng bồi bàn bước tới cầm theo chiếc cốc đặt lên bàn, rồi gắp mỗi cốc một viên đá, sau đó cầm chai rượu trên bàn bàn khéo léo dốc vào bốn cốc. Rồi lui lại phía sau đứng chắp tay cung kính. Có vẻ như mỗi bàn đều có riêng một người phục vụ như vậy. Chị Thuỳ ra hiệu bảo tất cả mọi người cầm ly lên, có vẻ như chị ấy cũng đang rất hưng phấn... sau tiếng "Dzô" mọi người cùng uống. Tôi cũng đưa lên nhấp một ngụm và thấy hơi sốc bởi nó khá là nặng so với loại rượu mà tôi uống khi nãy, một hương vị thơm nồng, cay cay sộc thẳng lên mũi và một cảm giác nóng bỏng đi xuống cổ họng trôi tuột vào bụng... tôi khẽ nhăn mặt quay sang Jenny, thấy chị ấy không uống vội như những người khác mà chị ấy lắc nhẹ đưa phớt qua mũi rồi mới mỉm cười tận hưởng...

_Kưng ăn miếng lê nè! – Jenny hét vào tai tôi rồi với tay nhón cho tôi một miếng hoa quả.

_Dạ vâng ạ! – Tôi cầm lấy, nhưng khuôn mặt cứ bần thần. Sau vài lần nâng cốc lên cùng tập thể và có một vài người bạn của chị Thuỳ đến “sầu riêng”, tôi đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, mặt mũi nóng bừng. Cộng hưởng với tiếng nhạc chát chúa ngày càng dồn dập, bốc lửa hơn và cả những tiếng la hét khiến người tôi như muốn nổ tung lên vậy. Trên sân khấu, các cô vũ nữ uốn éo phô ra những động tác nhục thể điên loạn. Đám đông tỏ rõ sự phấn khích cao trào, có người còn nhảy cả lên bàn, nhưng nhanh chóng bị mấy chú Security lôi xuống. Chú Phong cũng có vẻ tới tầm, hai tay huơ lên trời hò hét liên tục, những mỗi lần định đứng lên thì lại bị chị Diễm cầm tai kéo xuống. Nhóm người trong hội của chị Thuỳ thì mỗi người mỗi vẻ, người thì gật gù lắc lư theo điệu nhạc, người thì ngồi trầm ngâm, người thì bình thản uống rượu, người thì mệt mỏi gục mặt xuống bàn...còn bà chị Thuỳ đang ngồi thì thầm với một chú khá là bảnh bao có vẻ tình cảm lắm...tôi ngoảnh sang Jenny, thấy chị ấy đang lúi húi lấy ra trong bóp một bao thuốc, lấy một điếu đưa lên miệng, một người đàn ông ngồi đối diện thấy vậy lật bật đứng dậy rút máy lửa bật lên rồi lịch sự đưa qua cho Jenny mồi, chị ấy rít một hơn, phả khói ra sảng khoái rồi gật đầu mỉm cười cảm ơn người đàn ông, sau đó hai người uống với nhau một ly. Với sắc đẹp của chị ấy thì có lẽ bất cứ gã đàn ông nào cũng muốn tìm cơ hội để mà cung phụng, tôi không ngạc nhiên về điều đó. Nhưng quả thật cái việc chị hút thuốc khiến tôi hơi sốc, từ lúc gặp nhau đến giờ tôi mới thấy...Bất giác điều này khiến tôi nghĩ đến một người phụ nữ, một kiếp người trầm luân, đó là Mỹ Uyên, một cô gái sống dưới đáy xã hội. Tôi nhìn Jenny - Mỹ Trâm, một người phụ nữ thành đạt, sống trên đỉnh cấp thượng lưu... cả hai người đều đẹp và đều...hút thuốc. Hơi men choáng váng và không khí ồn ào loạn cả óc khiến tôi không thể suy ngẫm và đưa ra những so sánh cụ thể hơn, nhưng với cuộc sống rộng lớn bên ngoài thì có lẽ tầm suy nghĩ của tôi chỉ là một hạt cát mà thôi....

Bỗng tự nhiên tôi thấy bụng cồn cào, một cảm giác lờm lợm trào dâng trong họng...chết thật...tôi lảo đảo đứng dậy...

_Em đi đâu? – Jenny níu lấy tay tôi rồi đứng dậy hét vào tai tôi.

_Em đi vệ sinh ạ - Tôi cũng hét vào tai chị, giọng khản đặc.

Jenny nhìn tôi có vẻ hơi lo lắng... mặc ánh nhìn đó, tôi không thể chần chừ được nữa...tôi gật đầu trấn an chị rồi lảo đảo bước tới anh phục vụ, nhờ dẫn tới phòng vệ sinh...

_Ụa ụa ụa.....!!! – Tôi vật vã quỳ sụp xuống cái Lavabo, từng dòng thức ăn chưa kịp tiêu hoá, và cả rượu tuồn từ trong cổ họng ra sộc lên mũi cay xè, khiến nước mắt tôi chảy dòng dòng. Bụng tôi co thắt từng cơn như muốn trút cả tim gan lòng mề ra....chao ôi...rượu...nó là như thế....tôi ngồi bệt hẳn xuống thở hồng hộc...nhìn lên trần nhà cứ xoay tròn...2 thái dương giật giật... đầu nhức như búa bổ.

_Cộc cộc..!Rầm – Có tiếng gõ rồi tiếng đập cửa mạnh, sau đó là tiếng quát tháo lẹt nhẹt vang lên khiến tôi giật mình.

_Mẹ...kiếp! Làm...đéo gì mà lâu... thế? Ngủ...trong... đó à?

_Không...không... ạ - Tôi uể oải vịn tường đứng dậy, mở cửa ra. Một gã đàn ông đổ ập vào người tôi, tôi phải gồng hết sức mới không bị ngã. Mùi rượu nồng nặc và đôi mắt lờ đờ của gã đàn ông... chết tiệt!!!. Tôi né sang bên rồi đỡ nhẹ cho hắn quỳ xuống Lavabo, suýt chút nữa thì hắn đã phun hết lên người tôi rồi, tôi tựa người vào tường hổn hển, nhìn cái mặt hắn vục hẳn vào Lavabo và cái thân hình mềm oặt như bún mà tôi ngán ngẩm...lảo đảo bước ra... thấy đất dưới chân nghiêng ngã...bỗng tôi thấy...trời ơi...có phải tôi bị ảo giác không??? Ngay chỗ khu vực đi tiểu, có hai gã đàn ông đang hôn nhau...tôi cố dụi mắt nhìn lại...họ say đắm cuồng nhiệt chả kém một đôi tình nhân thực sự...nhìn thấy tôi bước tới họ dừng lại...

_Ui! Anh này đẹp trai quá! - Một người e lệ liếc tôi. Giọng nói ẻo lả khiến tôi sởn cả gai ốc.

_Đẹp trai thì đi mà theo hắn đi..- Người kia có vẻ hờn dỗi, ngúng nguẩy bước ra ngoài.

_Nỡm ạ, có vậy mà cũng dỗi...người ta bảo là đẹp trai chứ đâu có nói là đẹp trai hơn mình đâu! – Nói xong gã tha thướt chạy theo bạn tình, không quên để lại cho tôi một cái nháy mắt đưa đẩy...

.....

_Ụa ụa... ụa...! - Lại một lần nữa tôi quỳ mọp xuống nôn thốc nôn tháo ngay ra nền... tôi cảm thấy hoảng loạn thật sự... Trời ơi, cuộc sống ngày càng trở nên méo mó..không thể định nghĩa được...! Mà.... tôi đang ở đây làm cái quái gì vậy??? Bỗng nhiên trong đầu tôi chợt nhớ ra một điều đã lãng quên mà khi nãy, khi bước ra từ nhà hàng..tôi đã cố nhớ...nhưng không thể nào nhớ nỗi...tôi đã quên... đã quên mất... đã quên là LẼ RA MÌNH PHẢI ĐI VỀ!!!

****.

Loạng choạng bước ra ngoài, lúc này tiếng nhạc đã nhẹ hơn rất nhiều. Hình như có một ca sĩ ở hải ngoại đang biểu diễn, tôi tìm về bàn rượu. Jenny thấy tôi về liền đứng dậy chạy lại dìu tôi về chỗ, có một vài ánh mắt ghen tị ném về phía tôi, nhưng lúc này tôi chẳng màng đến những điều đó. Trong đầu tôi thực sự đang rất hoang mang và hối hận, nhưng quả thật tôi không thể có đủ tỉnh táo để suy nghĩ thông suốt hơn được...

_Không sao chứ? – Chú Phong cũng có vẻ lo lắng.

_Dạ không ạ! – Tôi ngồi xuống, cố gắng gượng cười.

_Uống đi em - Jenny đưa tôi một ly nước cam.

_Dạ vâng! Em xin..- Tôi cầm lấy và uống một hơi.

_Vệ sĩ của Jenny đó - Chị Thuỳ cười cười.

_À, ra vậy – Nhóm người cười ồ lên, khiến khuôn mặt của tôi đã đỏ lại càng đỏ hơn.

_Thế thì rất hân hạnh nếu được mời vệ sĩ của Jenny một ly. – Gã đàn ông khi nãy châm thuốc cho Jenny nâng ly hướng về phía tôi, ánh mắt đầy khiêu khích.

_Cậu ấy say rồi! Để Jenny uống hộ! OK – Jenny cầm ly lên.

_Sao lại thế, đàn ông mà lại để phụ nữ uống hộ sao. Kém cỏi quá - Một người trong nhóm cất giọng mỉa mai.

_Chú em có cần anh gọi cho một ly sữa không? Dùng sữa thay rượu cũng được, chứ ai lại để cho phụ nữ uống rượu thay mình – Gã đàn ông tủm tỉm cười.

_Không cần ạ! Để em uống! – Máu trong người sôi lên sùng sục, điên người. Tôi giật lấy cốc rượu trên tay Jenny.

_Mời anh..! – Tôi đưa lên nhắm mắt dốc thẳng vào mồm.

_Ồ ồ ồ! Vỗ tay cho bản lĩnh đàn ông! – Nhóm người hò hét vỗ tay rào rào...

Cạn xong cốc rượu, tôi luống cuống vơ lấy cốc nước cam làm một ngụm để giảm bớt nồng độ. Bỗng thấy một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng khẽ cấu lên đùi tôi. Tôi quay sang Jenny, thấy chị nhìn tôi khẽ lắc đầu. Tôi nháy mắt cười với chị, chỉ muốn nói với chị là tôi có thể uống say, nhưng không thể để cho người khác coi thường được. Jenny vẫn khá là lo lắng, nhưng chị đâu hiểu một khi bản tính háo thắng trẻ con trong tôi đã trỗi dậy. Tôi sẽ bất chấp tất cả...

_A ha, đóa hồng Vancouver, thật không ngờ lại có ngày khoe sắc ở đất Hà Thành này - Một giọng đàn ông cất lên, chúng tôi quay lại. Một người đàn ông cũng trạc ngoài ba mươi, rất cao to và phong độ đang bước tới cùng với 2 người nữa.

_Là hắn sao? Hắn về nước từ khi nào vậy? - Chị Thuỳ khẽ thốt lên.

Gã đàn ông lịch sự chào hết thảy mọi người, rồi quay sang Jenny.

_Mỹ Trâm, lâu lắm không gặp!

Tôi nhìn Jenny, thấy chị bình thản rút một điếu thuốc ra hút, dường như không hề biết đến sự tồn tại của người đàn ông đó.

_Hôm nay ở buổi hội thảo, em có nghĩ là đã quá cư xử lạnh nhạt với anh không? Hết tình nhưng sao có thể hết nghĩa, chẳng phải chúng ta đã từng...

_Anh im đi, anh làm khổ Jenny như vậy còn chưa đủ hay sao? - Chị Thuỳ đứng phắt dậy mắt long sòng sọc nhìn gã đàn ông đó.

_Bình tĩnh em! Coi như những người bạn cũ gặp lại đi, chẳng lẽ lại không thể nói chuyện được sao? – Gã đàn ông quay sang chị Thuỳ nói điềm đạm.

_Chuyện gì!? – Rít một hơi rồi phả khói ra, Jenny lạnh lùng buông một câu.

_Anh đã ra đây rồi chẳng lẽ lại không mời anh được một ly sao? – Hắn khẽ nhún vai.

Không nói thêm lời nào nữa, Jenny với lấy chai rượu dốc đầy một cốc...dụi tàn thuốc vào đó, rồi đứng lên đưa cho hắn, thoáng ngạc nhiên nhưng rồi hắn lại nở nụ cười khẩy và đưa tay đón lấy...

_Ào...! - Bất ngờ Jenny hất thẳng cốc rượu vào mặt hắn trước sự sững sờ của hết thảy mọi người xung quanh bao gồm cả tôi.

_Tổng giám đốc!!!!! – Hai gã đàn ông phía sau định nhao lên. Nhưng hắn đã ra hiệu cho họ đứng lại...

_Mùi vị thế nào? – Jenny căm phẫn nhìn hắn.

_Dù uống bằng cách nào, đã là em mời thì dĩ nhiên là rất tuyệt rồi.- Hắn vừa đưa tay lên vuốt mặt vừa nói.

_Còn chuyện gì nữa không? – Jenny khẽ gằn giọng.

_Em còn nuôi mối hận lòng này đến bao giờ nữa? Sao phải khổ như vậy?

_Tôi hỏi còn chuyện gì nữa không?

_Em vẫn như ngày xưa, bướng bỉnh và cố chấp...- Hắn khẽ nhếch mép cười, rồi lại lịch sự cúi chào mọi người.

_Xin lỗi vì đã làm cuộc vui của các vị bị gián đoạn! – Rồi hắn quay người bước đi. 2 gã đàn ông lúi húi chạy theo sau.

_Em không sao chứ...- Chị Thuỳ e ngại nhìn Jenny.

_Tất nhiên là ko? – Jenny mỉm cười rồi ngồi xuống.

_Hắn ta là ai vậy? – Chú Phong quay sang hỏi chị Diễm.

_Hình như là người yêu cũ của Jenny - Chị Diễm khẽ nói.

_Ờ! Anh cũng đoán vậy – Chú Phong gật gù

_Nào mọi người, uống tiếp đi chứ! Không khí trầm quá, chẳng mấy khi được gặp nhau, hôm nay hãy vui hết mình đi! - Jenny nâng cốc lên, tất cả mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên sau diễn biến vừa rồi, nhưng họ cũng nâng lên. Tôi quay sang nhìn Jenny, nụ cười tươi quyến rũ mê hoặc vẫn nở trên môi, nhưng đôi mắt chị lại phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm không thể nói được thành lời.

_Superman! Hôm nay chị muốn em phải thật vui! – Jenny đưa cốc cụng với tôi, rồi chị uống cạn sạch...

Bỗng trên sâu khấu, giọng người MC oang oang:

_Và bây giờ chúng ta sẽ quay trở lại với những vũ điệu sôi động, các bạn ơiiiiiiiiiiii!

_Ơiiiiiiiiiiiiiii – Tất cả mọi người cùng đồng thanh.

_Máu lên nàoooooo!!!!

_Music, let’s go....

Một tiếng hú dài như còi xe cứu hoả. Rồi tiếng nhạc lại vang lên. Lần này có vẻ dữ dội và bốc lửa hơn rất nhiều. Từ trong sấn khấu, khoảng hơn chục cô vũ nữ bước ra. Chia nhau đứng trên các kệ, rồi trước sự khích lệ của một số người, có cô còn nhảy hẳn cả lên bàn rượu. Với những động tác khiêu khích gợi dục theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mọi người đổ bộ xuống sàn tiếp tục lắc lư, có vẻ như lần này mới là cao trào thực sự. Nhóm chị Thuỳ và cả chú Phong cùng với chị Diễm dường như cũng phấn khích quá độ, họ kéo xuống hoà lẫn với đám người phía dưới sàn. Chỉ còn mỗi tôi và Jenny ngồi lại.

_Chị...uống... ít...thôi! – Tôi lè nhè hét vào tai chị ý. Chúng tôi lại phải trao đổi với nhau băng ngôn ngữ hét.

_Chị...ổn..mà... kưng!

_Người... đàn.. ông..khi nãy...- Tôi đang định hỏi thì chị đưa tay lên chặn miệng tôi lại

_Không nói chuyện nữa, kưng mời chị một ly nhé!

_V.. â...n..g! – Nói líu hết cả lưỡi, nhưng tôi vẫn đưa cốc rượu lên cụng với chị, uống thêm được 2,3 cốc nữa thì tôi đã không còn nhận thức được gì nữa rồi. Toàn bộ xung quanh quay cuồng, cộng thêm ánh đèn nhập nhằng...

_....

_Chị...chị...nói gì..cơ??

_Ra...nhảy với chị!

_Không..em không..biết...

_Cứ..ra... đi.!!..Ngoài.. đó... đâu có..ai biết...nhảy đâu!

Jenny lôi tôi dậy, chân tay tôi bải hoải rã rời, đầu óc ngày càng hỗn loạn hơn, tôi cứ thế đi theo chị một cách vô thức. Chúng tôi hoà lẫn vào đám đông cuồng nhiệt...

_Superman, let’s go...! – Jenny nháy mắt rồi bắt đầu nhún nhảy, tôi cố dụi mắt để nhìn cho rõ, phải công nhận là chị nhảy đẹp thật. Không thua gì các cô vũ nữ trên kệ, nhưng những động tác của chị đều toát lên một vẻ quyến rũ, hơi khơi gợi chứ không quá sexy, nom chị nổi bật hẳn giữa đám đông. Khiến mọi người đều ngoái lại chiêm ngưỡng, tôi thì cứ đứng như phỗng tròn mắt nhìn...bỗng chị bước tới cầm tẫy tay tôi...

_Không..chị..- Tôi hoảng hốt.

_Cứ...tự..nhiên..thả lỏng người ra, quên hết mọi ưu phiền đi em! – Chị vừa cầm tay tôi vừa lắc hông rất điệu nghệ, tôi cũng lúng túng nhún nhảy và lắc theo một cách vụng về. Thấy chị phì cười tôi đỏ dừ mặt, nhưng cũng bật cười theo.

_Ôi không...em không thể...Jenny!

_Tự tin lên..trong mắt chị..em là người đàn ông tuyệt vời nhất, Superman ạ! - Chị xoay lưng áp sát vào người tôi, tựa gáy lên vai tôi. Rồi cầm tay tôi vòng qua eo chị...bất ngờ nhưng tôi không thể cưỡng lại được...lúc này thực sự tôi đã không còn là chính mình nữa rồi...tôi đang ôm một người phụ nữ...nhún nhảy trong ánh đèn nhấp nháy...trong tiếng nhạc điên cuồng...tôi đã lại quên đi một điều gì đó...nhưng tôi lại chẳng thể nào nhớ ra được...bỗng tôi cảm thấy người cứ lả đi, tứ chi bải hoải rã rời..vòng tay ôm chị nới lỏng dần...rồi tôi thấy quay cuồng...cảm nhận mặt mình đập xuống sàn đau điếng...

_....

_....

_....

_Hiếu..em sao vậy!?

_....

_....

_....

_Nó say quá rồi – Tôi lơ mơ nghe văng vẳng giọng chú Phong...

_....

_Anh ơi cho em nhờ chút! Làm ơn đưa hộ thằng cháu em ra xe.

_....

Bỗng có 4 cánh tay cơ bắp khiêng thốc tôi lên....rồi tôi thấy mình bị quẳng vào xe như một con nhái...

_....

_....

_Jenny, về đến nơi điện cho chị nhé! Anh Phong đi đường cẩn thận nha - Giọng chị Thuỳ.

_....

_Bye bye mọi người nha, thanks mọi người thiệt nhìu vì một buổi tối dzui dzẻ - Giọng Jenny.

_....

_....

Tôi cứ lúc mơ lúc tỉnh... tôi thấy mình đang gối đầu lên một cái gì đó êm ái, mịn màng và mát rượi.

_Chú nhóc, thiệt tội cho em quá..- Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt lên trán tôi.

_Nó có bao giờ uống rượu đâu! – Lại là giọng chú Phong, hình như chúng tôi đang trên xe đi về, vậy cái gì đó êm ái..?? Tôi cố trừng mắt ra, nhưng nó cứ díp lại... cái cảm giác...hình như là tôi đang gối đầu lên đùi Jenny... ôi không!! Tôi cố bật dậy, nhưng không còn cảm giác chân tay nữa, nó như tan biến hết rồi...bàn tay của Jenny vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lên má...rồi một chiếc khăn thấm thấm mồ hôi trên trán tôi...bỗng nhiên cơn buồn ngủ kéo đến... rồi tôi thiếp đi rất nhanh...

****

Tôi lờ mờ tỉnh dậy, tai vẫn ù ù. Đầu nhức như búa bổ chân tay bải hoải rã rời, hơi men vẫn chếnh choáng, tôi cố hé đôi mắt ra để định hình lại cảnh vật xung quanh mình..nhưng tất cả vẫn nhoè đi dưới ánh đèn ngủ leo lắt... tôi nghiến chặt răng, cố gắng chống tay ngồi dậy. Chiếc cavat quấn vào cổ thật khó chịu, tôi giật ra, rồi đưa tay lên dụi mắt, cảnh vật dần hiện ra rõ rệt hơn.... và tôi lại dụi mắt một lần nữa...không phải là phòng của mình...tôi có đang nằm mơ không...nơi đây là...tôi đưa tay dụi mắt thêm một lần nữa... và lần này tôi trợn ngược mắt lên trong nỗi hoang mang tột cùng...dây rõ là phòng của Jenny. Tôi bàng hoàng nhìn khắp xung quanh phòng, không có ai cả??? Cảnh vật lại nhoà đi...tôi đứng dậy cởi chiếc áo khoác Comple ra, rồi lảo đảo bước vào phòng tắm... trong hoàn cảnh như thế này tôi tự biết là phải thật tỉnh táo đã rồi mới có thể tính tiếp được...cảnh vật trong phòng vẫn nhảy múa nghiêng ngả sau mỗi bước đi...khiến tôi phải vịn tay vào tường mới có thể đứng vững...bước đến của phòng tắm. Tôi thấy lờ mờ một thân hình thiếu nữ mảnh mai...tôi đưa tay dụi mắt...nhíu mày, rồi lại căng mắt ra để nhìn...

_Jenny! Chị... - Tôi hồn phi phách tán khi thấy đó là Jenny, chị đang ngồi co ro dưới sàn phòng tắm, úp mặt vào đầu gối, trên sàn vứt vương vãi bao nhiêu là tàn thuốc lá, vỏ bao thuốc lá, mấy tấm hình bị xé te tua, rồi cả trang sức, xăng-đan cao gót, váy đầm...trời ơi! Tôi đưa tay dụi mắt một lần nữa, chị ấy chỉ bận trên người mỗi một bộ đồ lót...

_Jenny... - Tôi thét lên, trong đầu đang nghĩ đến một tình huống cực kỳ xấu có thể xảy ra...Nhưng rồi tôi lại khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chị ấy ngước lên nhìn tôi, hai hàng phấn mascara chảy dài trên đôi má theo dòng nước mắt khiến gương mặt xinh tươi diễm lệ trở nên tiều tuỵ, đôi mắt chị đỏ hoe...có vẻ như là chị đã vừa khóc...khóc nhiều lắm...không còn vẻ lộng lẫy kiêu sa như đêm qua, đôi mắt của chị ánh lên sự đau khổ và tuyệt vọng...

_Chị! Chị...làm..sao vậy? Chị làm...sao..vậy? - Gạt bỏ những e ngại, tôi loạng choạng đến nắm vai chị khẽ lay nhẹ.

_Superman! - Vẫn nhìn tôi, chị khẽ nói.

_Dạ?

_Chị có xấu không?

Thoáng sững người trước câu hỏi của chị, nhưng tôi cũng vội vã trả lời.

_Không!...Không....hề, chị...đẹp, chị...đẹp lắm!

_Vậy hãy ôm chị đi...

Tôi thảng thốt đứng dậy và khẽ lùi lại...Bỗng chị bật cười khanh khách, một nụ cười hàm chứa biết bao sự chua chát và thê lương..không biết có chuyện gì đã xảy ra lại khiến cho chị suy sụp đến vậy. Hay là do buổi gặp hôm nay với gã đàn ông kia...tôi liếc nhìn những tấm ảnh bị xé tan nát... Bỗng nhiên tận đáy lòng tôi dậy nên một niềm thương cảm xen lẫn một chút đồng cảm...

_Chị.... đừng...ngồi...ngoài này.. nữa! Lạnh...lắm – Tôi thu hết can đảm bước tới, rồi nhẹ nhàng bế chị lên. Cơn say vẫn vật vã hành hạ, tôi cố trụ vững bước ra phòng ngoài, đi đến rồi đặt chị lên giường.

_Chị...hãy ngủ..một chút..chị! Chị cũng.. đã.. đã..uống..nhiều...rồi! – Tôi khẽ nói.

_Superman!

_Dạ...!

_Chị có đẹp không?

_Chị..chị...đẹp, chị đẹp lắm..!

_Vậy sao không ôm chị?

_Sao.. ạ!

_Ngoài đó lạnh..vào trong này cũng thấy lạnh...ở đâu cũng lạnh! Thế giới này không còn chỗ nào ấm áp dành cho chị hết...- Jenny bật khóc.

_Chị!? - Tôi bối rối vô cùng. Không biết nên nói thế nào nữa cả. Khuôn mặt chị đẫm nước mắt...tôi bỗng thấy chạnh lòng và xót xa...chắc chị đã phải chịu nhiều uất ức lắm...có lẽ cuộc sống hào nhoáng bên ngoài chỉ là cái vỏ bọc để chị che đậy cuộc sống nội tâm phức tạp đang giằng xé bên trong...bất giác tôi đưa tay khẽ quyệt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má chị. Như tìm được sự sẻ chia, chị ngồi bật dậy dụi vào lòng tôi thổn thức..lúc này không còn vẻ tự tin mạnh mẽ cá tính thường ngày nữa, giờ đây tôi thấy chị mới thật yếu đuối và cô độc làm sao... bất giác tôi đưa tay lên ôm lấy chị... ôm thật chặt... tôi đã không còn đủ tỉnh táo nữa để có thể nhận biết được rằng mình đang ôm một cơ thể đàn bà gần như là trần trụi...

Chị vẫn khóc, nước mắt chị thấm đẫm ngực áo tôi...tôi khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của chị... chị ngước đôi mắt nhòa lệ lên nhìn tôi, hơi thở của chị phả nhẹ lên mặt tôi..nóng hổi...lúc này tôi mới cảm nhận thấy lớp da mịn màng cùng cơ thể mềm mại của chị đang nằm trong vòng tay mình...tôi thấy lòng rạo rực, cảm xúc từ đâu bỗng nhiên ùa về như dòng thác lũ...không thể ngăn lại được...tôi hoảng hốt định buông tay ra, nhưng chị vẫn xiết chặt lấy...hơi thở chị lướt nhẹ trên cổ lên má, rồi lần tìm xuống đôi môi của tôi...

_Không..Jen...- Chưa kịp nói hết câu thì tôi đã bị chặn đứng bởi làn môi của chị. Tôi muốn vùng dậy...nhưng chân tay cứ bủn rủn..như không còn là của tôi nữa...tôi cảm nhận từng dòng máu nóng của mình đang cuộn chảy trong huyết quản, như muốn phá tung cơ thể...từ tận trong sâu thẳm có một cái gì đấy thật bức bối, ngày một lớn dần lên...rõ rệt... dấy lên một niềm khao khát mãnh liệt. Tôi khát...tôi cảm thấy khát...tôi muốn uống...nhưng không phải là uống nước...mà là...người phụ nữ này...tôi...tôi muốn uống cô ta!!!!!!...Tâm trí dần rơi vào trạng thái vô thức...tôi cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn nóng bỏng ấy...một bàn tay mềm mại run rẩy luồn vào trong áo mơn trớn khắp cơ thể tôi...rồi tôi bị đẩy nằm ngửa xuống giường...người tôi căng cứng...hổn hển khi đôi môi ấy lướt nhẹ lên ngực....rồi xuống bụng...bàn tay mềm mại ấy luồn nhẹ vào trong quần...tôi nghiến chặt răng...thế rồi khi chiếc quần được kéo xuống...tôi thấy như được giải thoát khỏi sự bức bối ...chưa kịp thở phào thì bỗng nhiên tôi lại há hốc mồm...bỗng nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình đang bị hút vào một nơi trật trội, nóng ấm và ẩm ướt...chưa kịp kêu thét lên thì tôi đã bị chặn lại cũng bởi đôi môi ngọt ngào ấy...bất giác tôi vòng tay ôm lấy thây hình mềm mại đang run rẩy trên người mình...rồi tôi vỡ oà..từng dòng thác lũ đang cuộn chảy trong cơ thể như đã được giải phóng, tuôn ra ào ạt...người tôi cứ nhẹ dần..nhẹ dần...và tôi lại thiếp đi trong cơn mê man tưởng như bất tận..

****

“...Anh hư lắm...”

“...Anh nhiều tội lắm đó, biết không?...”

Một giọng nói quen thuộc cứ văng vẳng bên tai...lúc gần...lúc xa...

_Ngọc!! Đừng đi...!!! – Tôi hét lên rồi mở trừng mắt ra. Định gượng dậy, nhưng tôi thấy người nặng trĩu... định thần lại...tôi bàng hoàng khi nhận ra một cơ thể đàn bà đang nằm xoã trên người mình...cả hai đều không một mảnh vải che thân...trong cơn hoang mang tột cùng, tôi đầy người đó qua một bên...vùng dậy lao vào phòng tắm....

Đây là tôi sao??...Nhìn lại mình trong gương, tôi không thấy có nét gì gọi là quen thuộc??? Một gương mặt đờ đẫn, tiều tuỵ và suy sụp...cơ thể vẫn đượm mùi hơi hớm nhục dục...

"Không! Không phải, đây là một giấc mơ...chỉ là một giấc mơ " - Tôi đấm mạnh vào gương, thấy tay đau buốt mà cái gương vẫn không suy chuyển...tôi với sang gạt vòi hoa sen. Từng dòng nước lạnh xả xuống người tôi...tôi cố gắng nhìn lại một lần nữa... vẫn không thấy một nét gì quen thuộc ở bóng hình đang phản chiếu trong gương...vẫn cái bản mặt xấu xa ấy....

_Không! Không thể nào!! – Tôi thét lên, đấm liên hồi vào gương trong cơn tuyệt vọng. Tôi muốn khóc lên thật to, nhưng không thể nào khóc nổi, dường như những giọt nước mắt cũng cảm thấy xấu hổ nếu phải nhỏ xuống cho những tội lỗi của tôi...

Bỗng tôi sững lại khi nhìn thấy một đôi bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn khẽ luồn từ phía sau lưng, vòng qua ôm lấy người tôi, xoa nhẹ lên ngực tôi...qua làn nước lạnh vẫn đang xả xuống, tôi cảm nhận rõ một cơ thể mềm mại trần trụi đang áp sát vào sau lưng mình...

_Tôi sai rồi!! - Nghiến chặt răng, tôi khẽ thốt lên. Nhưng đôi bàn tay ấy vẫn vuốt ve lên ngực tôi, rồi khẽ luồn xuống bụng.

_Xin chị đấy Jenny - Tôi mím chặt môi...

Không có câu trả lời, cảm giác mềm mại mơn trớn đi dần xuống dưới...Tôi liền gạt ra rồi quay lại nắm lấy đôi vai trần gào lên...

_Mỹ Trâm! Là tôi sai rồi!

Jenny dường như không chú ý đến những lời nói của tôi, đôi mắt chị ấy nhắm nghiền. Khuôn mặt bình thản đến lạ lùng...từng dòng nước lạnh vẫn xả chảy dài trên gương mặt kiều diễm ấy rồi chảy xuống cơ thể nuột nà lướt qua những đường cong tuyệt mỹ...Không muốn nói thêm một điều gì nữa cả, tôi với tay tắt vòi hoa sen, vơ lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người chị, rồi tôi bế thốc chị lên bước ra ngoài, đặt chị lên giường. Sau đó tôi mặc lại quần áo, rồi bước vội vàng ra cửa...

_Superman! Ngoài trời đang mưa to lắm, em định đi đâu??

Tôi sững người lại...không phải bởi câu nói của chị vừa cất lên. Mà là tôi đang nghĩ đến một thứ gì đấy.. đã gắn bó với những kỷ niệm cả ngọt ngào xen lẫn đắng cay xuyên suốt cuộc đời mình...và hôm nay...một ngày tội lỗi...nó lại xuất hiện như một định mệnh...như một sự cứu rỗi cho một tâm hồn lạc lối...một sự cứu rỗi!!?? Phải...là mưa...còn gì tốt hơn nữa đây...tôi quay lại nhìn chị lần cuối. Bóng dáng chị nhoà đi, cuối cùng thì hai hàng lệ cũng đã tuôn trào...

_Jenny! Tôi đi tìm lại...

Một câu trả lời và cũng là một lời chào giành cho chị. Tôi mở cửa bước ra ngoài...

(Còn nữa)