"Em không có mệt" Tư Dã kinh ngạc ngẩng đầu, "Anh, sao anh biết em mệt?"
Cận Trọng Sơn lại nhìn Tư Dã một lát.
Lấy khúc xương bò trong tay Tư Dã, khéo léo tách thịt và xương, dùng đũa đập nát phần tủy xương bên trong.
Hắn làm việc này trôi chảy nhiều hơn so với Tư Dã.
Thịt cũng được chọn sạch sẽ hơn, không một chút mỡ.
Một đĩa đầy gân và thịt nạc.
Tư Dã vui vẻ nhận lấy và đưa miếng thịt nóng hổi cho Cận Trọng Sơn.
Không còn tiếp tục chủ đề có mệt hay không nữa.
Tư Dã bận thật, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sự bận rộn này là một gánh nặng.
Anh vận hành cuộc sống của mình bằng hy vọng và nhiệt huyết, vì vậy dù thể chất mệt mỏi nhưng tinh thần anh vẫn luôn thỏa mãn.
Thay vì nói về công việc của mình, Tư Dã muốn nghe những gì Cận Trọng Sơn đã làm trong những ngày qua ở huyện Tháp..
Cận Trọng Sơn kể từng chuyện một, từ chuyện nhỏ như giúp người chăn nuôi đỡ đẻ cừu con, tới chuyện lớn như giúp lính biên phòng bắt được một người có ý đồ vượt biên trái phép.
Tư Dã nghe chuyện trước còn cười, chuyện sau thì căng thẳng hẳn lên.
Quên cả hút tủy xương.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm Cận Trọng Sơn không chớp, vì sợ hắn gặp nguy hiểm..
"Không có sao, không nguy hiểm như em tưởng tượng, anh chỉ giúp một tay thôi." Cận Trọng Sơn thản nhiên nói.
Ăn xong lẩu, Tư Dã thương Cận Trọng Sơn phải lái xe mấy tiếng đồng hồ bèn tranh nhau rửa bát.
Cửa hàng quần áo vốn đã đóng cửa, lại có khách.
Cận Trọng Sơn nói: " Để anh đi xem."
Lần này khách hơi kén chọn, chọn đi chọn lại.
Nếu là Tư Dã, lúc này hẳn là đã phối hợp tán gẫu vài câu.
Nhưng Cận Trọng Sơn chỉ đứng ở một bên, không hề có chút nhiệt tình nào với việc làm ăn.
Tư Dã thu dọn phòng bếp xong, vội vàng chạy tới, chỉ thấy Cận Trọng Sơn hút thuốc ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng có mua hay không?
Anh rất vui.
Ông chủ khác bày ra loại mặt này, hơn phân nửa là không kiên nhẫn, không muốn làm ăn.
Nhưng sếp Cận Trọng Sơn anh chính là loại khí chất này, chuyện gì cũng lạnh nhạt xử lý, có lẽ coi như là một loại ý nghĩa khác thích mua hay không mua.
Vị khách cuối cùng đã xem xét hai bộ, thanh toán rồi rời đi.
Đêm nay Kashgar hạ nhiệt độ.
Khi Cận Trọng Sơn không có ở đây, Tư Dã lười đổi thành chăn dày nên lấy quần áo dày của Cận Trọng Sơn đắp lên chăn.
Buổi tối nằm trong chăn, cảm thấy mình cực kỳ thông minh ——
Vừa ấm áp, còn có loại cảm giác được rất nhiều Cận Trọng Sơn ôm lấy.
Cận Trọng Sơn nhìn giường chất đầy quần áo, nhíu mày, "Lạnh à? ”
"Lúc mới hạ nhiệt là hơi lạnh, đắp thêm một chút là được rồi."
Cận Trọng Sơn lại mím môi, ném quần áo lên chiếc ghế sô pha bên cạnh rồi sang phòng khác lấy chăn bông dày.
Tư Dã thấy hắn không nói một lời mà dọn giường, bỗng nhiên phản ứng lại.
Cận Trọng Sơn dường như tự trách mình vì đã quên thay bộ chăn dày mới trước khi rời đi.
Trời ơi!
Trong lòng Tư Dã hò hét, người đàn ông này tại sao lại đáng yêu ngay cả khi tự trách mình vậy chứ?
Cận Trọng Sơn vừa mới trải chăn nệm xong, đang muốn đi lấy cái khác đã bị Tư Dã tập kích từ phía sau, hung hăng ôm lấy.
Cúi đầu nhìn bàn tay siết chặt vào bụng, Cận Trọng Sơn: "Hả? ”
"Anh à, em thật sự không lạnh mà!" Tư Dã cọ cọ sau gáy Cận Trọng Sơn, "Không phải vì không tìm được chăn dày mới lấy quần áo của anh, em chỉ muốn đắp quần áo của anh mà thôi!"
Chiều cao kém khiến Tư Dã không thể không kiễng chân.
Anh cười xấu xa tiến đến bên tai Cận Trọng Sơn, nhẹ nhàng cắn một cái.
Tai Cận Trọng Sơn co rụt lại.
Tư Dã còn đang thổi vào bên trong, thì thầm nói: "Anh à, anh không biết đâu, mỗi đêm em đều đắp quần áo của anh đi ngủ, em cảm thấy có nhiều anh ôm em như vậy, sao có thể lạnh được?"
Cận Trọng Sơn quay lại, còn chưa kịp lên tiếng, Tư Dã đã ác liệt hôn hắn một cái.
Mấy lần bị đánh lén, Cận Trọng Sơn vặn tay Tư Dã, lưu loát vây khốn ở góc tường.
Hô hấp của Tư Dã lập tức dồn dập, "Anh, bây giờ hả?"
Cận Trọng Sơn liếc mắt qua chiếc giường mới dọn được một nửa, trong giọng nói toát ra vẻ bất mãn hiếm thấy, "Đợi lát nữa."
Khi Cận Trọng Sơn ôm một chiếc chăn lông dài màu trắng nhạt dày khiếp người vào, Tư Dã kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt.
Chiếc chăn được làm bằng hỗn hợp lông cừu và len, không pha trộn một chút đồ giả nào, hoàn toàn thủ công.
Không cần nằm lên cũng biết thoải mái ấm áp tới mức nào.
Cận Trọng Sơn nhanh nhẹn trải chăn, Tư Dã đột nhiên trở nên ngại ngùng, "Anh, chúng ta ở trên này à?"
Cận Trọng Sơn hoàn toàn không kiềm chế sự hoang dã trong máu xương của mình, lột trần Tư Dã rồi ném anh xuống.
Khi lưng chìm vào trong chiếc chăn mềm mại, Tư Dã thậm chí còn cảm thấy mình nảy lên.
Anh trắng đến mức gần như hòa vào trong tấm chăn màu trắng nhạt.
Anh trần truồng như vậy, chờ đợi con đại bàng của mình đáp xuống "cánh đồng tuyết."
Sau nửa đêm, Tư Dã thoả mãn ngủ say, đột nhiên bị cảm hứng đánh thức đành vội vã xuống giường.
Eo và chân vẫn còn hơi run, anh cố hết sức bước đi nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức Cận Trọng Sơn.
Đèn sáng lên, Cận Trọng Sơn chống người dậy, "Không thoải mái à? ”
"Không có không có!" Tư Dã rất phấn khởi, nhào trở lại trên giường, hôn lên trán Cận Trọng Sơn, "Cục cưng, vừa rồi anh đã cho em rất nhiều cảm hứng.
”
Trước kia anh chưa từng gọi Cận Trọng Sơn như vậy, nhất thời không khắc chế được, nói xong thì hơi xấu hổ.
Cận Trọng Sơn hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, khựng lại chốc lát, "À.
”
"Ngủ đi, không cần chờ em." Tư Dã vừa thẹn thùng vừa nóng nảy, như có nguồn năng lượng dùng mãi không hết.
Cận Trọng Sơn nhìn bóng lưng anh, ánh mắt mang theo một tia mờ mịt vừa ngủ dậy.
Vài phút sau, hắn đứng dậy mặc quần áo và đi xuống cầu thang.
Tư Dã lấy lại cảm hứng cho dự án dự thi cuối năm, ngồi có hơi khó chịu nên đành đứng vẽ.
Các tác phẩm được sử dụng trong cuộc thi khác với các tác phẩm chỉ thiết kế tùy tiện, phải xem xét ý nghĩa thể hiện, thị trường và con mắt tinh vi của các nhà chuyên môn..
Ra khỏi hộp, nhưng cũng trong một khuôn khổ vô hình.
Tư Dã đã không tham gia các triển lãm tương tự trong gần một năm.
Nếu thuận lợi đưa ra tác phẩm, bất kể đoạt giải hay không, thì đó cũng được coi là sự trở lại đúng nghĩa của anh.
Gần đây anh đã thiết kế và bỏ đi rất nhiều lần, luôn tiến về phía trước, nhưng dường như luôn bị mắc kẹt ở một nơi nào đó.
Ngược lại, cửa hàng quần áo lại xuất hiện vô vàn kiểu dáng.
Cảm hứng cuối cùng đã đến.
Tư Dã mặc áo khoác mùa đông của Cận Trọng Sơn, chuyên tâm vẽ dưới ánh đèn rực rỡ.
Cận Trọng Sơn đứng sau lưng anh, yên lặng nhìn một lát, nấu xong một chén trà sữa mặn, đặt ở bên cạnh bàn.
Ngày hôm sau, Tư Dã vẽ cho đến rạng sáng, ngủ cho đến khi mặt trời sắp lặn mới dậy.
Ngô Lực Đề Giang bị ép kiêm nhiệm luôn làm nhân viên cửa hàng quần áo, khi Cận Trọng Sơn trở về mang cho hai người hai con chim bồ câu nướng.
Tư Dã phát hiện Cận Trọng Sơn dường như không còn bận rộn như trước nữa.
Nói không bận cũng không đúng, Cận Trọng Sơn mỗi ngày vẫn sẽ ra ngoài một lúc, nhưng không bao lâu nữa sẽ trở về, cũng không ba ngày hai lần trở về huyện Tháp nữa.
Ít nhất sẽ nấu một bữa ở nhà, mua đồ ăn sáng ở quán quen và thỉnh thoảng ra ngoài ăn tối.
Lúc đầu, Tư Dã nghĩ toàn bộ Kashgar và Pamirs đều nhàn rỗi khi thu đông tới, không có nhiều việc phải làm.
Nhưng sau khi liên tục bị đuổi ra từ cửa hàng quần áo, Tư Dã đột nhiên phát giác, Cận Trọng Sơn không phải là không bận, hắn nghĩ anh vừa phải ứng phó với khách hàng, vừa phải làm thiết kế, quá vất vả, cho nên ở lại giúp anh.
Tư Dã không xác định mình nghĩ có đúng hay không.
Anh không có cái nhìn sâu sắc như Cận Trọng Sơn, không cách nào liếc mắt một cái nhìn xuyên thấu ý nghĩa đằng sau hành động của Cận Trọng Sơn.
Vì vậy, anh đã làm một thí nghiệm.
Buổi sáng thức dậy, ăn sáng xong, Tư Dã hoàn toàn không có ý muốn vẽ tranh, chào hàng rồi đứng ở cửa hàng quần áo trả lời câu hỏi của những khách hàng tiềm năng đang tò mò muốn xem bên trong.
Lúc này, Cận Trọng Sơn chẳng nói gì, giống như quốc vương tuần tra lãnh thổ đi ra ngoài, không biết lại đi nhà nào hỗ trợ.
Trước buổi trưa, Cận Trọng Sơn mang về một túi thức ăn, lại đến cửa hàng quần áo xem một chút.
Tư Dã vẫn không vẽ tranh.
Cận Trọng Sơn vào bếp nấu cơm, buổi chiều lại đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, Tư Dã đã sớm chuẩn bị bữa sáng, ôm bản vẽ đến cửa hàng quần áo, không có khách đến cửa bèn giả vờ chuyên chú vẽ tranh.
Cận Trọng Sơn bèn tới đuổi anh.
"Anh, đây là cửa hàng của em." Tư Dã cố ý bất mãn nói.
"Hôm nay anh rảnh, em lên lầu vẽ tranh đi."
"Không sao đâu, em có thể lo cả hai."
Cận Trọng Sơn lại rất kiên quyết, "Cuộc thi của em sắp bắt đầu rồi.
”
Tư Dã cảm động lao vào trong lòng Cận Trọng Sơn.
Chuyện cuộc thi anh đã nói với Cận Trọng Sơn, nhưng liên quan đến quá nhiều chuyện chuyên môn nên anh ấy không giải thích chi tiết.
Cận Trọng Sơn lúc ấy nghe được hình như cũng không quá để ý.
Nhưng thực tế thì Cận Trọng Sơn đang đếm thời gian, cố gắng cho anh một môi trường sáng tạo tốt nhất.
Cận Trọng Sơn bị lao vào lòng thì hơi kinh ngạc, tay giơ lên trong chốc lát mới đáp xuống lưng Tư Dã.
“Anh à, em càng ngày càng yêu anh.” Ánh mắt Tư Dã sáng quắc, tình ý chân thành không chút che dấu.
“Càng yêu anh, em càng có nhiều cảm hứng”
Con ngươi màu xám lam của Cận Trọng Sơn có ánh sáng lấp lánh.
"Cho nên, anh không cần lo em có mệt hay không, cũng không cần lo em không làm được.
Có anh ở đây em sẽ làm được thôi! ”
Cận Trọng Sơn lẳng lặng nhìn Tư Dã, một lát sau, cười cười, "Anh biết rồi."
Tư Dã hỏi: "Biết gì?" ”
Anh nghĩ Cận Trọng Sơn sẽ nói —— anh biết trọng lượng của mình trong lòng em.
Nhưng Cận Trọng Sơn lại dùng nụ cười trêu ghẹo thường ngày nói: "Đàn ông không thể nói là không được.
”
"......"
Anh à, anh lại lướt video ngắn nào nữa!
Sau khi Tư Dã cam đoan mình làm được, Cận Trọng Sơn vẫn thường xuyên xuất hiện ở cửa hàng quần áo.
Công việc kinh doanh ngày càng khởi sắc, khách đến đây không còn chỉ có giới trẻ, nhiều khách lớn tuổi không nói được tiếng Trung hoặc phát âm chưa chuẩn.
Tư Dã giao tiếp với bọn họ rất tốn sức, Cận Trọng Sơn chu đáo làm phiên dịch.
Vì thế mà Tư Dã tiết kiệm được không ít phiền toái.
Ngô Lực Đề Giang cũng được giao nhiệm vụ phiên dịch, khi Cận Trọng Sơn không có ở đây, cậu sẽ đến giúp Tư Dã.
Tư Dã tự nhận mình đã cân bằng tốt hai vòng tròn cuộc sống hoàn toàn khác nhau, dự định bắt đầu mở một chi nhánh ở Kashgar sau triển lãm.
Tác phẩm đã được thiết kế, và "vùng hoang dã" đang được lấy mẫu, anh đã thảo luận với chị Tinh và một số nhà thiết kế phụ trách studio.
Mọi người đều đồng ý rằng tác phẩm mới rất giàu trí tưởng tượng và có khả năng cạnh tranh.
Tiếp theo là chuyện trở về Thành Đô.
Triển lãm dự kiến vào cuối tháng 12 và Tư Dã sẽ trở lại Thành Đô trước ngày 20.
Anh đã sớm nói với Cận Trọng Sơn thời gian trở về, Cận Trọng Sơn chuẩn bị không ít đặc sản, để cho anh mang về.
Mấy tháng nay Tư Dã đã từng bước thấm nhuần ý tưởng “ra ngoài” với Cận Trọng Sơn, nhưng cũng không vội vàng đưa Cận Trọng Sơn đi ngay lập tức.
Thậm chí vài ngày trước, kế hoạch của anh là một mình trở về Thành Đô, xong rồi thì lại trở về.
Anh không cảm thấy đây là lần chia tay to tát gì, bởi vậy cũng không có cảm xúc biệt ly.
Nhưng sau khi tỉnh lại từ tấm chăn dày mềm mại, anh giống như một đứa trẻ không nỡ xa chăn vào mùa đông, đột nhiên tùy hứng muốn Cận Trọng Sơn cùng mình tới cuộc thi..