Ráng Chiều Tà – Tôi Là Bà Nội Khang Hy

Chương 18: Gạo nấu thành cơm




Vào kỳ nghỉ đông, ông bà nội Sở Y Phàm tham gia đoàn du lịch Tịch Dương Hồng đến Hải Nam đón tết, còn gia đình ba mẹ mình thì anh đã chẳng thể nào chen vào được nữa. Lúc gọi điện thoại về nhà, tôi đã kể sơ qua vài chuyện, mẹ lập tức nghẹn ngào, sau đó gắng sức mời anh đến nhà để đón năm mới.

Chúng tôi đang đi trên một con đường của một thành phố nào đó thuộc Giang Nam, tôi vô cùng bức bối, mấy ngày gần đây, tôi đã lọt xuống hàng hai trong gia đình, cũng vì cái tên đi bên cạnh tôi đây đã chiếm mất vị trí ưu tiên cũ.

Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng anh mới là con ruột của ba mẹ tôi. Ba mẹ lúc nào cũng tỏ ra cảm kích anh đến độ nước mắt ràn rụa, cứ như Sở Y Phàm đã mua hàng phế phẩm to nhất của gia đình mình với giá cao, khiến họ băn khoăn áy náy và muốn tặng thêm hàng khuyến mãi. Thế là, cái đùi gà vốn phải nằm trong bát của tôi đã dời đến bát của Sở Y Phàm, cả hai đùi đều được nhượng đến chỗ anh! Tuy Sở Y Phàm vô cùng chính nghĩa mà chia cho tôi một cái, tôi vẫn bị sốc.

Tôi rầu rĩ không vui dợm bước, có người đứng ở đường đối diện gọi to: “Thiên hậu, thiên hậu! Cậu về rồi đấy ư!” Đã mười mấy năm tôi quên khuấy mất cái biệt danh này, bèn mặc kệ nó. Cho đến khi cậu ta xông tới đứng trước mặt tôi: “Thiên hậu à, sao cậu lại phớt lờ tớ?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Người trâu, một trong đám bạn hư hỏng của mình.

Xa cách đã lâu bỗng gặp lại bạn cũ, tôi không kìm nổi mà nhảy cẫng lên, đáp một tiếng ‘Người trâu’ rồi bổ nhào vào cậu ta. Một bàn tay nắm cổ áo mình, tôi đáp phịch xuống đất, giờ mới nhớ ra bên cạnh còn có một vại dấm.

Không sai, Sở Y Phàm chính là một vại dấm chua. Ngày ấy, anh họ làm nghề giết mổ đến thăm gia đình, quen thói bế tôi lên áng chừng trọng lượng, Sở Y Phàm vươn tay túm lại ngay, còn cau có nhìn anh họ tôi, khiến bầu không khí lúng túng vô cùng. Sau này mà gặp phải những anh em nội ngoại khác, Sở Y Phàm cương quyết ngăn lại hành vi ôm ôm ấp ấp tôi của họ. Bây giờ, mấy người ấy thấy tôi đều cung kính hành lễ, thưa một tiếng ‘Công chúa điện hạ’, còn Sở Y Phàm lại được vinh danh là ‘Kỵ sĩ Đồ Long của công chúa’.

Tôi cảm thấy quá là mất mặt, anh lại còn tỏ ra rất lý lẽ: “Em đã là người lớn rồi, bọn họ nên để ý đến ranh giới giữa nam nữ chứ.” Ba mẹ tôi ở bên cạnh gật đầu lia lịa, cái gì thế này, hùa theo hả! Tôi càng bực bội hơn.

Có cai ngục đứng đó, tôi và Người trâu chỉ đành kháo nhau vài câu chuyện cũ rồi vẫy tay tạm biệt.

Đợi đến khi Người trâu đi xa rồi, Sở Y Phàm hỏi tôi: “Em gọi cậu ta là Người trâu, thế cậu ta mạnh lắm à?”

“Không, là vì cậu ta hơi xấu thôi.” Thấy Sở Y Phàm mơ màng, tôi phấn khởi hẳn, biệt danh này là tác phẩm tâm đắc của tôi đấy! Tôi kiên nhẫn giải thích cho anh nghe: “Vì cậu ta là bạn thân, gọi thẳng tên Người xấu thì quá đáng lắm, trong mười hai con giáp thì ‘trâu’ và ‘sửu’ chẳng phải tương ứng với nhau ư(1), thế nên cứ gọi cậu ấy là Người trâu thôi, anh thấy sao? Khúc chiết rõ ràng không? Là em nghĩ ra đấy, tuyệt chưa nào?

(1): ‘trâu’ là ‘ngưu’ tương ứng với ‘xấu’ là ‘sửu’.

Sở Y Phàm ôm tôi cười ha ha: “Tuyệt, em giỏi lắm! Thế cậu ta gọi em là Thiên hậu, là vì em luôn làm việc tốt tạo phước ấy hử? Chẳng tài nào nhận ra đấy.” Vốn không phải là thế thì làm sao nhận ra được? Nhưng lý do thật sự nghe có vẻ mất mặt lắm, tôi không chữa lại làm gì, bèn cười gượng: “Đúng… đúng vậy.”

Dường như anh rất vui: “Vậy sau này anh cũng gọi em là Thiên hậu nhé.” Đoạn lại thì thầm bên tai tôi: “Thiêu hậu, Thiên hậu của anh, Người phải phù hộ cho anh đấy! Thiên hậu!”

Nguy hiểm thật, tên này không chịu để yên rồi. Tôi nghe hoài, đến mức tim đập bình bịch mới chặn anh lại: “Đừng gọi nữa, cái biệt danh này hại em xuyên không làm mẹ làm bà người ta đấy.” Anh lập tức nín bặt, nhổ bãi nước bọt xuống đất, lèm bèm: “Phì, phì, phì, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!(2)“

(2): kiểu như lời trẻ con không biết gì thì không tính.

Tôi cười chế nhạo: “Sắp mọc cả nắm râu ra rồi, lại còn đồng ngôn vô kỵ!”

Anh kề sát tai tôi, khẽ nói mập mờ: “Anh vẫn còn non tơ mà.”

Mặt tôi sắp rán trứng được rồi.

Vẻ đẹp của đàn ông nằm ở chỗ nói dối không biết ngượng mồm, vẻ đẹp của phụ nữ nằm ở chỗ tin tưởng người đàn ông ấy, khống hối hận.

Về trường, Sở Y Phàm vừa phải thực tập vừa phải tìm việc làm, rất ít khi có mặt ở trường. Anh than phiền thời gian ở bên tôi quá ngắn, thế là bày trò ăn vạ nài nỉ tôi dọn đến nhà anh ở, thề thốt sẽ không quấy rối tôi. Tôi nhất thời không chống đỡ được, đã trở thành sinh viên ngoại trú.

Mấy ngày đầu, anh vẫn rất có nề nếp, sau đó bờ môi dán trên cơ thể tôi ngày càng trượt xuống dưới, tay cũng ngày càng hư hỏng. Rồi anh nói trời lạnh quá, phải nằm cùng giường với tôi cơ, chết tiệt, hệ thống sưởi ấm nhà anh có thể rán chín trứng đấy! Rồi đến một đêm hanh khô, lửa nóng phải bén vào củi thôi.

Khuỷu tay tôi đè lên sườn anh: “Anh muốn làm gì? Em biết kỹ thuật phòng thân của phụ nữ đấy.”

Tay của người nào đó kéo một cái, xua tan uy hiếp: “Anh biết kỹ thuật chống lại kỹ thuật phòng thân.”

Chân tôi ghì trên người anh: “Em biết kỹ thuật kháng lại kỹ thuật chống kỹ thuật phòng thân.”

Chân người nào đó đè lên, tước vũ khí của tôi: “Anh biết cả kỹ thuật chống lại kỹ thuật ấy.”

Kết quả của việc chống tới kháng lui là lăn qua lật lại…

Muốn hỏi trải nghiệm ban đầu của tôi à, chỉ đúc kết trong bốn chữ thôi: Đâm —– Đau —– Chọc —– Đau. (Trước là đau đớn, sau là đau thoải mái)

Sau việc, anh lại như đà điểu nép sát vào người tôi: “Anh đã là người của em rồi, em phải chịu trách nhiệm về anh đó.”

Tôi vung chân đá văng anh ra: “Đưa em điếu thuốc đi.”

Anh đau khổ khuyên nhủ: “Em không được hút thuốc đâu, nicotine sẽ dẫn đến ung thư đấy, phổi em sẽ hóa đen, sẽ thủng…”

Trước khi anh hủy hoại tanh bành lá phổi của mình, tôi ngắt lời: “Anh giành mất lời thoại của em rồi, em buộc lòng phải diễn cảnh gảy điếu thuốc thôi.”

Người nào đó còn chả biết xấu hổ mà dầy mặt sáp đến: “Thơm thơm!” Tôi không thèm để ý đến anh ta.

Anh tủi hờn than thở: “Em không thấy lời kêu gọi của anh ngập tràn tình ý à? Thơm thơm!”

Tôi biến thành bà chằn: “Đừng có mãi gọi tên em như thế, gọi cũng phải giả tiền đấy!”

Anh ôm tim vờ đau khổ: “Em lại không nghe ra được! Anh bảo là ‘thân thân’ trong từ ‘thân ái’ đấy!”(3)

(3): “thân thân” (亲亲) [qīnqīn] nghĩa là hôn nhẹ (thơm thơm), phát âm gần giống Thanh Thanh (清清) [qīngqīng].

Cậy rằng tôi không phân biệt được âm mũi trước và sau à? Lai nhi bất vãng phi lễ dã(4), tôi rít lên qua kẽ răng: “Phiền phiền, anh có nhận ra ý bực mình trong lời em không?”

(4): có qua mà không có lại là trái lễ nghĩa.

Sau đấy, con sói nào đó nhào đến lấy thân báo đáp, bắt tôi đền tội.

Sau này, cường độ vận động về đêm của tôi tăng đột biến, sự “sói hóa” trong tôi được rèn giũa vượt bậc.

Sở Y Phàm tốt nghiệp rồi, về công ty nhà mình, làm việc rất xuất sắc.

Mẹ anh nhảy ra, muốn lấy gậy đánh uyên ương, ba anh cũng xuất hiện, phá rối chúng tôi làm chim liền cành. Bởi vì cấp trên của mỗi người bọn họ vừa khéo là một người phụ nữ đứng tuổi.

Sở Y Phàm chống cự quyết liệt mà không có kết quả, lúc thổi gió bên gối, tôi bày anh một kế phản gián, Sở Y Phàm hẹn hai người ấy với thời gian gần nhau, ở cùng một địa điểm.

Thế là đôi bên thù hằn khó nhường, Sở Y Phàm chạy ra từ phòng đã đặt trước. Đợi đến khi tách được hai người ấy, cặp vợ chồng cũ này lại xẹt lửa tung tóe giữa bầu không khí lạnh băng, đừng hiểu lầm, là lửa chiến tranh.

Tôi bình chân như vại trốn trong góc phòng, xem bọn họ cãi qua đáp lại, vạch ưu khuyết điểm của nhau ra, đúng là náo nhiệt.

Tôi đang theo dõi mê mẩn, người nào đó phát hiện ra tôi bèn gác lại trọng trách khuyên nhủ, chẳng quan tâm đến việc tôi đi một bước ngoái nhìn ba lần, kiên quyết lôi tôi về nhà.

Về đến nhà, người nào đó phun nước bọt tứ tung trách tôi ác độc lắm, tôi chỉ vết nước bọt trên mặt mình, nhắc anh: “Nói nhiều quá đi!” Anh thấy mình mất mặt quá rồi, bèn dốc sức hôn tôi, phạt tôi lấy thân tạ lỗi.

Tôi nghi ngờ thực ra anh cũng có ý trách cứ ba mẹ mình, mượn tay tôi để trút giận thôi. Tên xảo quyệt này, đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau mà.

Ba mẹ anh có thể đã chống đối nhau đến độ lưỡng bại câu thương, sau khi nghỉ ngơi một thời gian dài mới tái hiện lại, chia nhau tìm tôi thương lượng. Bảo rằng nếu Sở Y Phàm có thể bay lên cành cao thì sẽ rút ngắn năm mười năm phấn đấu, yêu một người là phải giúp đỡ ủng hộ họ… gì gì đó.

Tôi lại chẳng phải vai nữ chính trong bi kịch, cũng chả có phẩm cách hy sinh bản thân, bèn bày ra tư thái lúc mình còn làm Thái hoàng thái hậu, phản pháo lại cặp ba mẹ vô lương tâm bán con cầu vinh kia.

Đừng thấy tôi suốt ngày thiệt thòi trước mặt Sở Y Phàm mà lầm, với người khác ấy hả, tôi có tinh thần mạnh mẽ, thế như chẻ tre đấy. Hôm ấy phê phán khiến bọn họ mất hết mặt mũi chán chê, cuối cùng tôi vỗ bàn một cái, kiên quyết thông báo một câu, tôi sẽ chịu trách nhiệm về hạnh phúc sau này của Sở Y Phàm, rồi để lại một bóng lưng xinh đẹp, phóng khoáng bước đi.

… Sau đó, ba mẹ anh bắt đầu gây khó khăn cho bọn tôi, bọn tôi luôn vấp phải trắc trở, không ngừng cố gắng vươn lên, phấn đấu trong gian truân, cuối cùng chuyển bại thành thắng, ba mẹ anh trái lại cầu xin bọn tôi ngừng tay, bọn tôi rộng lượng tha thứ cho họ…

Ha ha, đấy là kịch ngôn tình.

Trong cuộc sống thật, ba mẹ anh chả có thế to sức lớn đến mức giết được chúng tôi, chúng tôi cũng chả có bản lĩnh khiến họ van nài mình. Tình hình thực tế là ba anh từng dọa rằng sẽ đuổi chúng tôi ra khỏi căn nhà kia, sau đó lại phát hiện người đứng tên bất động sản là ba mình, mà ông bà nội anh lại rất thích tôi, bấy giờ đứng ra tuyên bố, từ nay về sau, căn nhà đó để lại cho Sở Y Phàm.

Sau đó mẹ anh hậm hực rời trận đấu. Ba anh vô cùng chán nản: Chưa bán được con đã mất tài sản.

Không ăn được thì đạp đổ, ba mẹ anh không chấp nhận tôi, bảo rằng sẽ cắt đứt quan hệ. May mà bọn họ đã bỏ quên Sở Y Phàm lâu lắm rồi, lâu đến nỗi chả còn là gì, hơn nữa, Sở Y Phàm đã độc lập về kinh tế, thế nên tôi được độc chiếm Sở Y Phàm.

Sở Y Phàm buồn bã tựa vào vai tôi, nói: “Anh chỉ còn lại em thôi, em phải đối tốt với anh đấy.” Thực ra thì tôi rất vui mừng, nhưng vẫn trưng ra vẻ áy náy mà an ủi anh: “Hứa sẽ chăm lo anh sau này!” Vẻ bi thương của anh lập tức biến mất, tên khốn này lại vờn tôi.

Thoắt cái tôi cũng lên năm tư, trước lúc tốt nghiệp, một con nòng nọc đột phá trùng vây, hạ cánh an toàn, tôi “trúng thưởng” rồi.

Không có hoa tươi, chẳng có nhẫn kim cương, tiền phải tiết kiệm để mổ. Tôi mang tâm trạng hoang mang rối bời mà tốt nghiệp, đổi vai trò… Rồi, chúng tôi vội vã kết hôn.

Sau hai tháng làm phụ nữ công sở, cơ thể xuất hiện triệu chứng muốn sanh non, tôi xin nghỉ dưỡng. Sở Y Phàm bộc lộ hết những phẩm chất tốt đẹp mà một người đàn ông Trung Quốc phải có, vô cùng quan tâm đến tôi, đặt lên đầu sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, thế là lúc ở nhà đã bám tôi như sam.

Nhà tôi trời đất xoay vần, thường xuyên có tiếng tít tít phát ra, “Chồng, giúp em…” “Chồng, ôm ôm…”… Khỏi phải nghi ngờ, đó là giọng của tôi. Thực tế đã chứng minh rằng không thể quá nuông chiều một con người, người hào khí ngút trời như tôi đây lại bị nuông chiều thành thế này, sau khi da gà bị kích thích mạnh vài lượt, đã hy sinh vẻ vang hết cả.

Một ngày nọ, tôi hoảng hốt thét lên: “Chồng, mau đến đây!”

Sở Y Phàm mang quả đầu đầy bọt lao ra từ phòng tắm: “Sao thế vợ?”

Tôi chỉ cái ti vi: “Anh xem này!”

Ti vi đang chiếu về một vài món châu báu, thuyết minh rằng: “… Theo nghiên cứu, những món bảo vật này thuộc về Hiếu Trang thái hậu, có thể là do cung nữ hoặc thái giám lén lút lấy ra khỏi cung, chôn xuống đất, sau đó vì các nguyên nhân khác nhau mà không thể…”

Sở Y Phàm chẳng hiểu gì cả: “Thế thì có gì phải hoảng hốt?”

Tôi khóc không ra nước mắt: “Đó là đồ em giấu đấy!” Tôi đã quên khuấy đi từ lâu.

Tôi gắng sức hồi tưởng, nhớ lại là vẫn còn vài địa điểm khác, đòi Sở Y Phàm đi đào cùng tôi. Anh cương quyết phản đối, bảo rằng cơ thể tôi không thể chịu được việc nặng nhọc, vả lại chiếm lấy thứ không thuộc về mình sẽ bị trời phạt, có khi kiếp sau sẽ bị biến thành súc vật.

Giờ đây tôi rất tin vào thuyết số mệnh, thoắt cái đã bị dọa, đành phải bỏ qua giấc mơ làm giàu. Ôi, tôi phục vụ ở cổ đại nhiều năm đến vậy, lẽ nào không thể nhận một chút thù lao sao?

Vài tháng sau, một sinh mệnh nhỏ cất tiếng khóc chào đời. Đọc qua quyển “Phiền não nhân sinh” của Trì Lị chưa? Hỗn loạn y như thế đấy.

Ba mẹ tôi là nước xa không cứu được lửa gần, còn ba mẹ anh ấy hả, nhờ người chẳng bằng tự lo. Tôi chỉ đành từ chức, cuộc sống công sở của tôi đã kết thúc sớm như thế đấy, tôi trở thành một bà nội trợ chuyên nghiệp.

Chăm sóc trẻ sơ sinh rất vất vả, Sở Y Phàm lại đang phải lúc công việc bù đầu, về nhà ngày càng trễ, tất cả việc nhà đều dồn hết cho tôi. Tôi đã bị nuông chiều đến sinh hư, thấy anh phơi phới, mình thì rối bù xấu xí, tâm lý bắt đầu bất ổn.

Đến một ngày, tôi cuối cùng đã lên cơn, vừa khóc vừa hét: “Em học đại học không phải là để làm bà nội trợ cho anh nhé!” Sau đó quăng con cho anh, chạy vào phòng, mỏi mệt ngả người.

Anh đứng ngoài gõ cửa dỗ dành tôi, sau đó con khóc, tôi lại nghe thấy anh vụng về dỗ dành nó, lắc lắc bình sữa. Tôi tưởng tượng đến cảnh luống cuống tay chân của anh, lòng lại mềm nhũn. Nghĩ lại mình chả dễ gì mới phát cáu một lần, dù thế nào cũng phải dọa anh chút đỉnh, tôi bèn ngáp dài, ngủ một giấc rồi hẵng nói.

Tôi tỉnh lại, nhìn cột giường chạm trổ hoa văn, trông như Từ Ninh cung. Ầy, nằm mơ rồi.

Đã lâu không làm giai cấp thống trị, giờ vừa lúc đã ghiền. Tôi cao giọng hách dịch: “Người đâu!”

Có người bước đến, là Tô Mạt Nhi, đã lâu không gặp, tôi cười hòa nhã với cô ấy: “Chào!”

Tô Mạt Nhi hoảng hốt, nghi ngờ nhìn tôi: “Thái hoàng thái hậu, Người sao thế?”

Tôi cười cười: “Không sao.”

Tôi xuống giường, cung nữ vội bước đến chải đầu, đến khi chiếc lược vòng ra sau đầu làm đau tôi, tôi thét một tiếng, tiểu cung nữ nọ quỳ xuống đất xin tha. Tôi xoa xoa ót mình, có một vết sẹo to, thầm nhủ: “Sẹo ở đâu ra thế này?”

Tô Mạt Nhi cho người lui xuống cả, bày ra vẻ kiêng kị: “Thái hoàng thái hậu, Người quên rồi ư, năm ngoái ngã xuống Trường Thành đấy ạ.”

Té ra tôi lại mơ thấy cảnh sau khi mình quay về ư? Đúng là khéo thật.

Bấy giờ có thái giám thưa: “Hoàng thượng cầu kiến ạ.”

Ấy, Huyền Diệp! “Mau vời nó vào.”

Huyền Diệp bước vào, vô cùng cung kính hành lễ vấn an tôi. Tôi cười híp mắt bảo cậu đứng lên, thân thiết kéo cậu đến gần ngắm kỹ, thế mà cậu lại vô cùng đề phòng nhìn tôi. Cũng đúng, chuyện kia hẳn đã làm tổn thương cậu, giờ hơi rụt rè cũng bình thường thôi.

Xem đi, một giấc mơ mà lại có nội dung lô gíc đến thế.

Huyền Diệp xin ý kiến của tôi với vẻ rất kiềm chế: “Kính mong Hoàng tổ mẫu cân nhắc lại việc triệt phiên(5).”

(5): ý chỉ đến loạn tam phiên do tàn dư cuối đời Minh còn sót lại.

Tôi lo đãng vung tay: “Muốn triệt thì cứ triệt thôi.”

Huyền Diệp trước không tin nổi, sau lại mừng rỡ: “Đa tạ Hoàng tổ mẫu! Nhi thần lập tức sẽ triệu tập đại thần thảo luận chính sự!” Đoạn sai thái giám truyền chỉ, thân chinh dìu tôi lên liễn(6), đến phòng nghị sự.

(6): xe kéo.

Lại tham gia hội nghị cấp cao.

Đã lâu rồi tôi không được người ta xem trọng như thế, ngắm cảnh tượng một đống người phần phật quỳ rạp xuống trước mặt mình rất chi là sung sướng! Suýt chút nữa tôi đã bắt chước lúc tiểu Đặng(7) duyệt binh mà phất tay bảo “Các đồng chí vất vả rồi!”.

(7): Đặng Tiểu Bình, một lãnh tụ Đảng cộng sản Trung Quốc.

Cuộc họp thảo luận về vấn đề triệt phiên, nhóm người không tán thành chiếm đa số, bọn họ lại xem tôi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thế là khi tôi bảo cứ tiếp tục triệt phiên, đám người nọ đã nốc ao cả, dập đầu với ta: “Thái hoàng thái hậu, xin hãy nghĩ kỹ lại!”

Tôi trợn mắt lườm: “Ồn ào cái gì! Lẽ nào Hoàng thượng của các ngươi không anh minh?”

Đám người kia hoảng hốt: “Nào có ạ, Hoàng thượng thánh minh!”

Có người rụt rè đưa lời: “Thái hoàng thái hậu, rõ ràng là hôm qua Người vẫn không đồng ý triệt phiên.”

Đó là vì hôm qua tôi chưa nằm mơ.

Tôi nghĩ dù sao đây cũng là mơ, thôi cứ bạo tay một chút, bèn nghiêm mặt lại nói: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước ập vào bờ, ta đã già rồi, Hoàng thượng đang độ sung sức, sau này cứ nghe theo lời Hoàng thượng là được.”

Huyền Diệp vô cùng xúc động: “Hoàng tổ mẫu! Nhi thần sẽ không phụ kỳ vọng của Người.”

Đám đại thần kia lại bộp bộp quỳ xuống: “Thái hoàng thái hậu thánh minh! Hoàng thượng thánh minh!”

Đã ghiền quá! Hình ảnh sống động, âm thanh rõ ràng, đúng là có cảm giác như thật!

Ầy, ngủ đẫy giấc rồi, nên thức dậy dỗ nhóc con thôi.