Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 193






Chiếc thuyền đã đi được hơn mười ngày, cuối cùng cũng đến Giang Ninh trước dịp Trung Thu ngày mười ba tháng tám.

Giang Ninh từ lâu đã là nơi tập trung buôn bán, bến cảng đầy những chiếc thuyền lớn nhỏ, thương nhân đi lại nườm nượp.

Chưa đến bến cảng, âm thanh ồn ào náo nhiệt đã thu hút Quý Ương và Lục Niệm ra khỏi khoang thuyền.

Gió sông thổi tung mái tóc mềm như lụa của Quý Ương, tà áo và váy lay động, dáng vẻ yêu kiều như tiên nữ hạ phàm.

Huỳnh Chi bước lên trước đỡ Quý Ương, nói: "Phu nhân đừng đứng quá gần mép, cẩn thận lúc thuyền cập bến va chạm."

Quý Ương cười, thấy Huỳnh Chi có phần lo lắng quá mức.

Cách ba năm quay lại nơi mình sinh ra và lớn lên, mắt Lục Niệm đã ngấn lệ. Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Quý Ương, nói: "A Ương, chúng ta tới nơi rồi."

Quý Ương cũng vui mừng không kém, mắt cong lên, đùa rằng: "Xem ngươi vui chưa kìa, lát nữa xuống thuyền đừng có ngất xỉu đấy nhé."

Lục Niệm dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng, thuyền từ từ cập bến. Cao Nghĩa dẫn theo hộ vệ đi trước mở đường, Quý Ương và Lục Niệm được các nha hoàn dìu xuống thuyền.

Nửa tháng không đặt chân lên đất liền, vừa chạm đất, Quý Ương cảm thấy chân mình như không có lực.

Cao Nghĩa nhìn quanh một lượt, không thấy có người đến đón, bước đến trước mặt Lục Niệm hỏi: "Không biết Lục tiểu thư có báo trước với người nhà không?"

Lục Niệm cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám đông, nhưng nhìn mãi cũng không thấy người nhà của ngoại tổ mẫu, sắc mặt ảm đạm. Trước khi rời kinh, nàng đã gửi thư về nhà ngoại tổ mẫu...

Quý Ương tinh tế nhận ra điều đó, đoán rằng nhà ngoại tổ mẫu không phái người đến đón, nàng cười nói: "Có lẽ chúng ta xuất phát trễ vài ngày, người đón không thấy nên đã về trước rồi."

Lục Niệm tự an ủi mình cũng là như vậy, nàng cười nói với Quý Ương: "Khiến ngươi chê cười rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-70-3.html.]

"Đừng nói lời ngốc nghếch." Quý Ương quay sang Cao Nghĩa, nói: "Ngươi đi tìm một chiếc xe ngựa, chúng ta tự đi."

Xe ngựa vừa vào thành, Quý Ương đã cảm nhận được sự phồn hoa của Giang Ninh, không thua kém gì kinh thành. Nhà cửa ở đây so với mái cong, đầu nhọn của phương Bắc thì nhẹ nhàng, thanh thoát hơn, giống với Tập Phương viên của nhà Trường Hưng bá, nơi này cũng phỏng theo kiến trúc miền Nam.

Quý Ương không tự chủ nhớ lại cảnh mình bị lạc trong Tập Phương viên và được Bùi Tri Diễn tìm thấy. Mấy ngày qua nàng và Lục Niệm ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, ít khi nhớ đến hắn, nhưng giờ nghĩ đến, tâm trạng lại không dừng lại được.

Không biết vết thương của hắn đã lành chưa.

Quý Ương cắn môi, cúi đầu đẩy đi suy nghĩ, nhưng không thể làm được.

Vẫn là Lục Niệm chỉ ra ngoài xe ngựa nói sắp đến nơi rồi, nàng mới hoàn hồn lại.

Quý Ương quay đầu nhìn ra ngoài, xe ngựa dừng trước một căn nhà có tường trắng mái xám, bảng hiệu ghi hai chữ "Ôn phủ", đã đến nơi.

Phù Cừ tiến lên gõ cửa, người giữ cửa mở cửa, ông ta tóc đã hoa râm, đánh giá Phù Cừ từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi tìm ai?"

Phù Cừ nói: "Lưu bá, ông không nhận ra con sao, con là Phù Cừ đây mà."

"Phù Cừ?" Lưu bá nhíu mày nhìn nàng một lúc, mới nhớ ra: "Ồ—ngươi là nha hoàn của Tam tiểu thư."

"Tam tiểu thư đã về rồi sao?"

Lục Niệm bước xuống xe ngựa: ‘‘Lưu bá."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"A, Tam tiểu thư, thật là Tam tiểu thư!" Lưu bá mừng rỡ, khuôn mặt rạng rỡ, ông lại nhìn về phía sau Lục Niệm, hỏi: "Vị nàng nương này là?"

"Đây là bằng hữu của ta." Lục Niệm nói với Quý Ương: "Chúng ta vào trong thôi."

Quý Ương theo Lục Niệm vào phủ, gặp gỡ gia đình nhà họ Ôn mới biết Định Bắc Hầu phủ thật sự người không đông, Ôn gia có đến năm phòng, con cháu cả trai lẫn gái gộp lại cũng có hơn mười người.