Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 180




Bá quan đều tiến ra ngoài đại điện, một thân binh cầm kiếm bước lên đài cao: ‘‘Xin được chỉ giáo.”

Dũng sĩ Nguyệt Đài gầm lên một tiếng lao thẳng tới, chiêu thức của hắn không tinh xảo bằng thân binh của Uyển Hải Chấn, nhưng lại thắng ở sức mạnh.

Bùi Tri Diễn thu mắt nhìn tình hình trên đài, trong tình thế chênh lệch sức mạnh, không thể kéo dài, càng kéo dài thì khả năng chiến thắng càng nhỏ.

Quả nhiên, thân binh kia rất nhanh đã kiệt sức, bị ném xuống đài cao.

Thừa Cảnh Đế ánh mắt trầm xuống, trên mặt lại khen ngợi: ‘‘Dũng sĩ Nguyệt Đài quả nhiên dũng mãnh.”

Lam Song đắc ý cười nói: ‘‘Cảm tạ Hoàng thượng khen ngợi, không biết còn ai có thể ra tay nữa không?”

“Tiểu muội không được càn quấy.” Ô Mục Liệt nhìn như khiển trách, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười đắc ý.

Uyển Hải Chấn định tự mình lên sân đấu, nhưng Thừa Cảnh Đế dùng ánh mắt ngăn lại, một tên võ phu của Nguyệt Đài, mà phải để một đại thần tam phẩm ra tay, chẳng phải là trò cười sao.

Lam Song cười tươi nhìn Bùi Tri Diễn: ‘‘Tiểu Bùi tướng quân, ngươi có muốn thử sức không?”

Quý Yến đứng ở cuối hàng bá quan, lập tức vểnh tai lên, thận trọng quan sát hai người.

Thừa Cảnh Đế cười nói: “Trẫm sao lại quên mất, Bùi ái khanh năm đó trấn thủ biên cương, hẳn đã quen biết với Cửu công chúa.”

Bùi Tri Diễn đối diện ánh mắt khiêu khích của Lam Song, cười nhạt đáp: “Cùng hai vị dũng sĩ giao đấu, chắc không cần đến bản quan đích thân xuất trận.”

Hắn ra lệnh gọi Cao Nghĩa: ‘‘Ngươi lên đi.”

Cao Nghĩa cúi người đáp: “Tuân lệnh.”

Cao Nghĩa theo Bùi Tri Diễn nhiều năm, tự nhiên quen thuộc chiêu thức của người Nguyệt Đài, không chút chậm trễ, ra tay hiểm ác, chỉ mấy chiêu đã khống chế được đối phương.

Cao Nghĩa nói: “Xin nhận thua.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lam Song sắc mặt thay đổi, nhưng rồi lại mỉm cười nói: “Đại Hưng quả nhiên cao thủ như mây.”

Thừa Cảnh Đế long nhan rạng rỡ: ‘‘Đã so tài rồi, hoàng tử công chúa hãy vào điện.”

Đến giữa tiệc, Lam Song tiến lên nói: “Hoàng thượng, thần có một thỉnh cầu.”

Thừa Cảnh Đế nói: “Công chúa cứ nói.”

Lam Song nói: “Thần lần đầu đến kinh đô, cũng muốn thưởng ngoạn phong cảnh nơi đây, không biết Hoàng thượng có thể phái người dẫn thần đi dạo một vòng?”

Thừa Cảnh Đế gật đầu: ‘‘Việc này tự nhiên không có vấn đề, trẫm sẽ lệnh người đưa công chúa thưởng thức phong cảnh Đại Hưng.”

Lam Song vui vẻ vỗ tay: ‘‘Tạ Hoàng thượng.” Nàng đảo mắt, giơ tay chỉ vào Bùi Tri Diễn: ‘‘Thần muốn hắn đi cùng.”

Thừa Cảnh Đế nói: “Bùi ái khanh, ngươi đã quen biết với Cửu công chúa, không bằng ngươi dẫn nàng dạo chơi.”

Bùi Tri Diễn ngẩng đầu lên, trầm mặc một lát rồi nói: “Thần tuân chỉ.”

Khi tiệc tan, Quý Yến rốt cuộc không nhịn được nữa, bước nhanh đuổi theo Bùi Tri Diễn đã ra khỏi điện, chất vấn: “Ngươi với Cửu công chúa kia có chuyện gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-67-4.html.]

Bùi Tri Diễn không nhìn sang: ‘‘Có chuyện gì là sao?”

“Ngươi đừng giả ngu.” Quý Yến tuy chức quan không thể so với hắn, nhưng cũng là đại cữu ca của hắn: ‘‘Vừa rồi tại sao ngươi lại đồng ý đi cùng nàng.”

Bùi Tri Diễn dừng bước, liếc mắt lạnh nhạt nói: “Vừa rồi là Thánh thượng hạ lệnh, ngươi cũng nghe thấy rồi.” Nói xong hắn đi thẳng về phía trước.

Quý Yến bị nghẹn không nói nên lời, thầm bực tức, chẳng lẽ hắn thật sự không có cách từ chối.

Bùi Tri Diễn về đến Tiêu Hoàng Các, trong chính phòng đèn đã tắt, Bích Hà chần chừ bước tới nói: “Bẩm thế tử, thế tử phi đã ngủ rồi.”

Bùi Tri Diễn đứng giữa sân không tiến vào, từ lần trước đến nay, Quý Ương không còn như trước đến dỗ dành hắn nữa, nàng vì lương tâm cắn rứt, hay đã không còn để tâm?

Hai tay Bùi Tri Diễn nắm chặt dưới tay áo, siết chặt đến mức không còn chút máu, một lúc sau mới buông lỏng, bàn tay trắng bệch từ từ khôi phục sự lưu thông máu.

Sáng hôm sau, Quý Ương hay tin Bùi Ngưng đến phủ, thay y phục rồi đi đến tiền sảnh.

Vừa đi trên hành lang, nàng đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Bùi Ngưng và Tần phu nhân.

“Huynh trưởng của con thật sự như vậy sao?” Tần phu nhân hỏi mà vẫn còn vẻ hoài nghi.

Bùi Ngưng sắc mặt nghiêm trọng: ‘‘Còn có thể giả được sao, đêm qua Chử Tử Trạc đã nói với con, hôm nay con còn cố ý đi dò hỏi, huynh trưởng quả thực đang đi cùng vị công chúa kia…” Nàng nói đến đây thì hạ giọng xuống.

Quý Ương không nghe rõ nàng nói gì.

Tần phu nhân giận đến không thể kiềm chế, nói: “Nó thật là muốn c.h.ế.t mà, việc này nhất định phải giấu kín với tẩu tẩu của con, đợi ta hỏi cho ra lẽ.”

Quý Ương cúi mắt xuống, muốn giấu nàng sao, lại còn đi theo công chúa nào đó.

Nàng cười nhẹ, rồi quay người bước về Tiêu Hoàng Các.

Lục Niệm chẳng mấy chốc sẽ rời kinh trở về Giang Ninh, trước khi đi, nàng đặc biệt mời Quý Ương đến gặp mặt lần cuối.

Hai người cùng ngồi thuyền du hồ, thuyền phu chèo thuyền đến một vùng cạn đầy hoa sen, vào thời điểm này hoa sen trong hồ đã nở rộ, chiếc thuyền nhỏ đẩy qua những tầng lớp lá sen chồng chất, Quý Ương nhìn thấy một đóa liên hoa và cẩn thận vươn tay chạm vào.

Lục Niệm tựa đầu vào vai nàng: ‘‘A Ương, ta không nỡ rời xa ngươi.”

Lần đi này, nàng không định quay lại, có lẽ suốt đời này họ sẽ không còn gặp lại.

Quý Ương trong lòng cũng tràn đầy nỗi buồn, nàng vuốt ve cánh tay của Lục Niệm: ‘‘Niệm Niệm, ngươi nhất định phải đi sao.”

Trước đây nàng đã ủng hộ Lục Niệm rời đi, nhưng giờ nàng nhận ra, nếu ngay cả Lục Niệm cũng đi, nàng sẽ không còn ai để tâm sự.

Lục Niệm cắn môi gật đầu, nàng thực sự không thể ở lại nữa.

Lục Niệm đùa cợt nói: “Nếu ngươi không nỡ xa ta, sao không đi cùng ta.”

Quý Ương trầm mặc, Lục Niệm định nói đùa thì nghe Quý Ương nói: “Được thôi, ta cùng ngươi đi.”

Lục Niệm ngồi thẳng dậy nhìn nàng: ‘‘Nếu ngươi chưa thành thân, ta đã tin lời ngươi rồi.”

Cái cảnh Quý Ương với Bùi Tri Diễn tình cảm ngọt ngào, nàng chẳng phải chưa từng thấy.

Nụ cười của Quý Ương trở nên chua xót, không nói thêm gì, quay đầu ngắm nhìn phong cảnh trên hồ.