Quý Ương không cho Huỳnh Chi mang Tuyết Đoàn ra ngoài, bảo nàng đóng cửa sổ rồi lui xuống.
Quý Ương vẫn còn đỏ mắt, giả bộ giận dữ nói với Tuyết Đoàn: “Không được chạy loạn nữa, nghe rõ chưa.”
Thấy Tuyết Đoàn ngoan ngoãn nằm ở cuối giường, Quý Ương mới kéo chăn nằm xuống, vừa nằm trên gối không bao lâu, Quý Ương đã chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, Tuyết Đoàn động đậy tai, hướng về phía người mới đến kêu hai tiếng.
Nhìn thấy đôi mắt mèo sáng rực trong bóng tối, Bùi Tri Diễn nhíu mày thật chặt, nhấc cổ Tuyết Đoàn ném nó xuống đất.
“Lên đây nữa thì ngươi đừng mong giữ lại móng vuốt.” Bùi Tri Diễn âm trầm nói.
Tuyết Đoàn nhìn hắn một lúc, đi đến bên cạnh sập nhảy lên đó.
Bùi Tri Diễn cởi ngoại bào nằm xuống bên cạnh Quý Ương, không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ôm nàng vào giấc ngủ.
Đêm qua nghe nàng trong mơ gọi tên hắn, hắn suýt nữa không kiềm chế được, cuối cùng vẫn để lại dấu vết sau tai nàng.
Từ ban đầu chỉ dám ngồi nhìn nàng, đến ôm nàng ngủ.
Hắn mỗi ngày đều dựa vào khoảng thời gian ngắn ngủi này để làm dịu đi những tâm tư và suy nghĩ không nên có trong lòng.
Ánh nắng trải vào trong phòng, Quý Ương dụi mắt tỉnh dậy, cùng lúc các giác quan tỉnh lại, Quý Ương ngửi thấy mùi hương trầm của Bùi Tri Diễn trong không khí, nàng đột nhiên mở to mắt, chống người ngồi dậy.
Nhìn quanh trong phòng, không có, không có gì cả.
Nhưng rõ ràng có mùi của hắn, rất nhẹ, nhưng nàng có thể nhận ra!
Quý Ương lật chăn xuống giường, Tuyết Đoàn nhảy đến bên chân nàng nhưng nàng không để ý, đẩy cửa gọi Huỳnh Chi.
Huỳnh Chi bỏ công việc trong tay, chạy đến trước mặt: ‘‘Thế tử phi tỉnh rồi?”
Quý Ương nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Đêm qua thế tử có đến đây không?”
Huỳnh Chi ngơ ngác, lắc đầu nói: “Không có mà.”
“Không thể nào!” Quý Ương rất chắc chắn, không thể sai được, nàng lại đi đến bên giường ngửi mùi hương nhạt kia.
Nhưng vừa rồi còn ngửi thấy rõ ràng mùi hương trầm, giờ lại gần như không còn nữa.
Huỳnh Chi nói: “Đại Hưng cách đây ít nhất cũng phải mất hai canh giờ đi lại, nô tỳ sáng sớm dậy không thấy có ai đến. Nô tỳ ngập ngừng một chút, cẩn thận nói: “... Người có phải là mơ không?”
Mơ sao? Là giả sao... hắn không đến, Quý Ương ngẩn ngơ ngồi phịch xuống ghế.
Gió thổi từ cửa vào... gió! Quý Ương quay đầu nhìn cửa sổ khép chặt của mình, trước đây nàng thường mở cửa sổ khi ngủ, vừa rồi cửa mở, mùi hương bay mất!
Trước đây đêm nào nàng cũng mở cửa sổ ngủ, nên có dấu vết gì sáng ra cũng bay hết.
Quý Ương thất thần đưa tay sờ lên tai mình, nóng hổi, bối rối đặt tay xuống, đặt trên đùi, nắm chặt, rồi lại run rẩy sờ lên, trước đây nàng không dám nghĩ đó là hắn.
Nàng mắt đỏ lên, cắn chặt môi dưới, rồi lại buông ra, nước mắt đong đầy như cười như khóc, nàng tưởng rằng hắn thật sự không gặp nàng nữa... may quá, may quá...
Triều Đại Hưng không có lệnh giới nghiêm, mấy con phố nhộn nhịp dù đến đêm khuya vẫn múa hát không ngừng, đèn đuốc sáng trưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-62-3.html.]
Một nhóm quan viên từ Yến Hạc Lâu uống rượu đi ra, một người cười nói: “Trạng nguyên lang không bằng cũng đi giáo phường nghe nhạc chứ?”
Lương Ứng An cười lắc đầu: ‘‘Ở nhà còn có phu nhân đang đợi, các vị cứ đi, ta không đi đâu.”
Vài người từ chối một lúc, Lương Ứng An rút lui, lên xe ngựa về phủ.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Về đến viện, thấy trong phòng còn sáng đèn, gã liền thấy bực bội, đẩy cửa vào, quả nhiên Sở Cẩm Nghi vẫn chưa ngủ.
Chỉ là đợi gã tất nhiên không phải là một đêm xuân ấm áp, dịu dàng nhỏ nhẹ.
Sở Cẩm Nghi nhìn thấy mặt gã đỏ lên, rõ ràng là vừa uống rượu vui chơi về, liền xông đến chất vấn: “Ngươi đi đâu.”
Lương Ứng An ngồi xuống bên bàn, tự rót cho mình một chén trà giải rượu, nói năng vẫn dịu dàng: “Không phải đã sai người đến báo với nàng rồi sao, chỉ là đi tiếp đãi vài đồng liêu.”
“Chỉ là tiếp đãi?” Từ khi Lương Ứng An ngủ lại phòng Chu Uyển Nương một đêm, Sở Cẩm Nghi như biến thành người khác, nắm lấy chuyện nhỏ nhặt cũng không buông.
Lương Ứng An nói: “Phu nhân không tin thì tự mình đi hỏi.”
Sở Cẩm Nghi bước lên giật lấy chén trà trong tay gã: ‘‘Ngươi có ý gì? Ngươi đây là chán ta rồi phải không?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trước kia Sở Cẩm Nghi chỉ là kiêu căng tùy hứng một chút, bây giờ thì đúng là vô lý làm càn.
Lương Ứng An đứng dậy đi về phía phòng tắm: ‘‘Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Sở Cẩm Nghi trừng mắt nhìn gã, đôi mắt đỏ hoe: ‘‘Ngươi lúc cưới ta đã nói thế nào? Lúc ta cứu ngươi ngươi đã nói thế nào? Bây giờ ngươi đối xử với ta như thế này!”
Lương Ứng An quay đầu nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Ta đối xử với ngươi thế nào?”
Sở Cẩm Nghi giơ tay chỉ thẳng ra ngoài cửa: ‘‘Ngươi đi ngủ với cái đứa thôn nữ kia! Cái đồ hạ tiện đó!”
Nói tới nói lui vẫn là chuyện này, Lương Ứng An lạnh giọng: ‘‘Ngươi nhìn xem bây giờ ngươi giống cái gì.”
Sở Cẩm Nghi nước mắt không ngừng rơi: ‘‘Ngươi bây giờ cảm thấy ta không tốt, cảm thấy nàng ta tốt hơn? Cảm thấy cái đồ tiện nhân kia tốt hơn, còn tốt hơn cả biểu muội của ngươi?”
Lương Ứng An ánh mắt trầm xuống: ‘‘Ngươi nghĩ kỹ xem ngươi đang nói gì.”
Sở Cẩm Nghi mím chặt miệng, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Lương Ứng An thật sự không thể chung sống với nàng ta thêm được nữa: ‘‘Ngươi tự ngủ đi.”
Sở Cẩm Nghi hoảng hốt nắm chặt lấy gã: ‘‘Ngươi đi đâu? Có phải lại đi tìm cái tiện nhân kia!”
Lương Ứng An lạnh lùng nói: “Vốn không phải, nhưng ngươi đã nói vậy, ta nhất định sẽ đi.”
Gã đẩy Sở Cẩm Nghi ra rồi bước ra ngoài, Sở Cẩm Nghi vớ lấy cái chén trên bàn ném về phía hắn, rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.
“Lương Ứng An ngươi là đồ khốn!” Sở Cẩm Nghi gục xuống bàn khóc nức nở.
Chu Uyển Nương thấy Lương Ứng An đến thì mừng rỡ, nàng đỡ gã ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Ngài nghỉ ngơi một lát, thiếp đi nấu canh giải rượu, rồi lấy nước để ngài tắm.”
Lương Ứng An nói: “Không cần phiền phức, ta ngồi một lúc rồi đi.”
Gã chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh.