“Tức ca, tứ ca, ngươi có ở đó không? Ta đến phủ tìm ngươi nhưng Triệu Ngôn chi nói tối qua ngủ trong cung.” Thanh âm đột nhiên truyền đến khiến Trữ Hoài Tĩnh giật mình tỉnh giấc, bàn tay vô thức tìm kiếm bên cạnh nhưng chỉ có thể cảm giác được sự lạnh lẽo.
Chậm rãi xốc chăn lên rồi bước xuống giường, ánh dương quang chiếu qua cửa sổ, thì ra bất tri bất giác đã trễ thế này. Trữ Hoài Tĩnh tiện tay cầm lấy y phục khoát vào, cũng vừa lúc Trữ Hoài Xa mở cửa xông đến.
“Tứ ca, mau cùng ta đến Mẫu Đan lâu.” Trữ Hoài Xa nói xong liền thất thần nhìn Trữ Hoài Tĩnh chỉ khoác độc một chiếc lý y, hắn mang theo nghi vấn không dám xác định mà hỏi: “Tứ ca, sao trên người ngươi lại có mấy vệt tím vậy?”
Trữ Hoài Tĩnh đầu đầy hắc tuyến, không biết trả lời thế nào, nhưng điều kì quái là tại sao Trữ Hoài Xa cùng tuổi với hắn mà lại hiểu biết ít ỏi như vậy? Có phải hắn bây giờ vẫn còn là một đồng tử hay không?
“Có người khi dễ ngươi phải không, nói cho ta biết đi, ta giúp ngươi đi dạy dỗ hắn.” Trữ Hoài Tĩnh bất đắc dĩ mặc y phục vào, “Chẳng có ai khi dễ ta, hôm qua ngủ không cẩn thận nên lăn xuống giường mà thôi.”
“Nhưng lăn xuống giường dấu vết sẽ không như vậy cơ mà?” Trữ Hoài Xa nghi hoặc lẩm bẩm.
Trữ Hoài Tĩnh không thèm để ý, xoay người lấy trâm vấn tóc sau đó chỉnh trang y phục rồi mới nhìn hắn, nhưng không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn đã phải giật mình.
Một thân nguyệt sắc trường sam không có hoạ tiết dư thừa khiến cho vóc dáng của Trữ Hoài Xa được thể hiện một cách rõ ràng, mái tóc đen dài được một sợi tơ buộc gọn làm cho người ta có loại cảm giác nho nhã.
Người này sao lại đột nhiên ăn mặc như vậy, rõ ràng bình thường luôn giống một con hỏa phượng mà nay lại thành như vậy, xem ra là có gì đó thúc đẩy.
“Ngươi tìm ta sớm như vậy là để cùng ngươi đến Mẫu Đan lâu?” Trữ Hoài Tĩnh không nhanh không chậm bắt đầu rửa mặt, hỏi Trữ Hoài Xa đang tự lẩm bẩm bên cạnh.
“Đúng vậy Tứ ca, thiếu chút đã quên chính sự. Sáng nay ta nhận được tin, Nguyên Nhược khê muốm giúp Liễm Trần chuộc thân.” Trữ Hoài Xa vừa dứt lời thì tay Trữ Hoài Tĩnh liền có chút kiềm hãm, hắn quay đầu nhìn Trữ Hoài Xa, “Ngươi nói ai muốn giúp Liễm Trần chuộc thân?”
“Nguyên Nhược Khê a, cái người chưởng quản 30 vạn đại quân đó a.” Trữ Hoài Xa không biết Trữ Hoài Tĩnh vì sao lại hỏi như vậy, hắn nhíu mày vô cùng ngạc nhiên.
“Nguyên Nhược Khê.” Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi nhắc lại, “Hắn là khách quen ở Mẫu Đan lâu sao?”
“Cái này ta cũng không biết nhưng có từng chạm mặt vài lần, mà ta không thấy hắn có quen biết với Liễm Trần a. Ai nha, cái này không quan trọng, then chốt chính là, nếu Liễm Trần bị chuộc thân thì ta phải làm sao bây giờ!” Trữ Hoài Xa bắt đầu nôn nóng, hắn lôi kéo tay áo của Trữ Hoài Tĩnh bất mãn nói.
“Ngươi gấp cái gì, nếu của ngươi sẽ là của ngươi, muốn chạy cũng chạy không thoát, nếu như không phải của ngươi, muốn có cũng không có được. Còn chuyện Nguyên Nhược Khê muốn chuộc thân cho Liễm Trần, nếu Liễm Trần không muốn thì hắn cũng không chuộc được. Hiện tại việc quan trọng nhất chính là ngươi có thật sự thích cô nương đó hay không?” Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên nghiêm mặt nói.
Tuy Trữ Hoài Xa vẫn nghĩ Tứ ca là một ngươi vô cùng uy nghiêm, vô cùng nghiêm túc, nhưng hiện tại thấy Tứ ca trịnh trọng hỏi vấn đề này thì chính hắn cũng rất không được tự nhiên, “Ân.”
“Là loại thích muốn cùng người đó bên nhau cả đời?” Trữ Hoài Tĩnh nhíu mày hỏi.
“Ân.”
“Cô nương đó cũng thích ngươi sao?” Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi ngồi xuống, một tay chống cằm, bắt đầu suy tư.
“Cái này… Cái này… Ta cũng không biết, nhưng nàng đối với ta không giống như những người khác.” Trữ Hoài Xa mất tự nhiên trả lời.
Nghe hắn nói xong, Trữ Hoài Tĩnh rất có xung động muốn mở đầu người này ra xem, chẳng lẽ trong đó chỉ toàn là đậu hủ?
“Ngươi còn chẳng biết người ta có thích mình không mà dám xin phụ hoàng cầu hôn, đầu ngươi có phải nhúng nước rồi không.” Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên có chút đau đầu. Vốn nghĩ tiểu tử này chỉ đơn giản là làm việc nóng nảy nhưng ai ngờ lại đến mức này, so với Tần Dực Nguyệt còn muốn khờ hơn, sao hắn lại quen biết một đống ngốc nghếch như vậy.
“Tứ ca, ta biết ngươi sẽ có cách, bây giờ ngươi nhất định phải giúp ta.” Trữ Hoài Xa kéo tay áo của Trữ Hoài Tĩnh lấy lòng, lãm nũng nói.
“Ngươi đừng dong dài nữa để ta nghĩ cách xem, còn nếu muốn đi Mẫu Đan lâu thì hãy đợi đến tối, bây giờ mới sáng sớm ngươi muốn bị người ta quét ra cửa chắc!” Trữ Hoài Tĩnh cau mày, tức giận nói.
“Vậy là Tứ ca đã đồng ý giúp ta, thật tốt quá.” Trữ Hoài Xa vui vẻ hoa chân múa tay.
“Đừng vui mừng quá sớm, cô nương nhà người ta nếu không thích ngươi thì dù cho ta muốn giúp cũng giúp không được.” <ins
class="adsbygoogle"