Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Quyển 4 - Chương 19: Tâm ý




Sau khi yến hội chấm dứt, Trữ Hoài Tĩnh dẫn Trữ Tĩnh Vũ trở về Vương phủ. Một đường trầm mặc, Trữ Tĩnh Vũ cảm nhận được cha bé đang có tâm sự nên chỉ nhu thuận theo sau. Kỳ thật những chuyện phát sinh gần đây bé đều biết rõ. Bé biết trong Vương phủ đột nhiên xuất hiện một vị ni cô, cũng biết người này này và bản thân có chút quan hệ, bé cũng biết cha mình trong thời gian này có rất nhiều chuyện phiền não nhưng lại chẳng thể giúp gì. Trữ Tĩnh Vũ biết cha không muốn để những chuyện này ảnh hưởng đến mình.

Quả thật Trữ Hoài Tĩnh không muốn cho bé biết nhiều, hắn chẳng muốn Trữ Tĩnh Vũ vướn vào những âm mưu ngươi lừa ta gạt của chốn cung đình, hắn muốn bé luôn đơn thuần vui vẻ, chỉ là không ngờ hài tử này lại mẩn cảm như vậy.

Sau khi về phủ, Trữ Tĩnh Vũ được thị nữ đưa đi nghỉ ngơi còn Trữ Hoài Tĩnh thì một mình đến am ni cô. Đây là nơi hắn xây cho Lưu Tích Vũ, sau khi vết thương lành lặn, nàng vốn muốn cáo từ với hắn nhưng lại bị hắn giữ lại. Bất cứ người mẫu thân nào cũng có quyền ở cạnh con mình, có quyền nhìn nó lớn lên, nàng cũng không ngoại lệ!

Am ni cô kiến trúc đơn giản, không có trang sức xa hoa, chỉ là trong sân có thêm một gốc hoa đào khiến nơi này trông sáng sủa hơn. Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi mở cửa, một cỗ tùng hương nhàn nhạt lan tỏa.

Nến đỏ lập lòe soi sáng, hồng sáp chậm rãi rơi xuống như những giọt nước mắt đỏ hồng. Thanh âm gõ mõ đều đặn bên tai giống như một bản âm hưởng giúp người vơi đi phiền não.

Trữ Hoài Tĩnh lẳng lặng ngồi xuống ghế, nhắm mắt tĩnh tâm. Lưu Tích Vũ vẫn thản nhiên tụng kinh niệm Phật giống như không hề nhận thấy khí tức xa lạ xuất hiện.

Hai người cứ như vậy yên tĩnh hài hòa, bình thản tĩnh tâm khiến cho kẻ khác không dám quấy rầy.

Bầu không khí tốt đẹp vẫn luôn ngắn ngủi. Triệu Ngôn Chi một thân hắc y bước vào, gương mặt không chút biểu cảm đến gần Trữ Hoài Tĩnh nhỏ giọng nói, “Có khách đến.”

“Đã biết.” Trữ Hoài Tĩnh xoa trán rồi rời khỏi am, tự thủy chí chung vẫn không mở lời với Lưu Tích Vũ.

Khi đã đi xa, Trữ Hoài Tĩnh lên tiếng: “Đã trễ thế này là ai đến?”

“Là bệ hạ.”

Trữ Hoài Tĩnh không nói gì thêm mà trở về phòng, Triệu Ngôn Chi thức thời canh giữ ngoài cửa. Trữ Hoài Tĩnh vừa bước vào liền thấy Trữ Giác Phi yên vị trên ghế, một bên uống trà, một bên đọc sách.

“Sao lại trễ thế này?” Trữ Hoài Tĩnh ngồi đối diện y, tự châm tự ẩm, dáng vẻ như muốn che giấu điều gì.

“Tĩnh Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Trữ Giác Phi chăm chú nhìn Trữ Hoài Tĩnh.

“Không có gì.” Trữ Hoài Tĩnh cũng nhìn thẳng y, cực lực chứng tỏ bản thân vẫn ổn.

Trữ Giác Phi không nói mà đột nhiên kề sát Trữ Hoài Tĩnh, khi đôi môi sắp chạm nhau thì Trữ Hoài Tĩnh theo bản năng tránh né.

“Tĩnh Nhi.” Trữ Giác Phi chậm rãi lùi về, thanh âm đặc biệt nhấn mạnh, hai tay giữ lấy đầu hắn để hắn nhìn thẳng vào mình: “Là ai chọc giận ngươi?”

“Không có.” Trữ Hoài Tĩnh muốn đến bên giường như Trữ Giác Phi đã nắm chặt tay hắn.

Hai người trầm mặc giữ nguyên tư thế, rốt cuộc vẫn là Trữ Hoài Tĩnh thỏa hiệp, xoay người ngồi cạnh y: “Hoài Xa đều biết cả rồi.”

“Ta biết.” Trữ Giác Phi nhàn nhạt đáp rồi kéo hắn vào lòng.

Trữ Hoài Tĩnh kinh ngạc giãy khỏi cái ôm của y: “Sao ngươi lại biết?”

“Chỉ cần là chuyện liên quan đến Tĩnh Nhi ta đều coi trọng.” Y đưa ra bộ dáng thản nhiên rồi trầm thấp nói tiếp: “Muốn hỏi việc thì cứ hỏi đi.”

“Ngươi… Ngươi… Sẽ không…” Nói nửa ngày hắn vẫn không biết diễn đạt suy nghĩ của mình thế nào, Trữ Giác Phi xoa trán Trữ Hoài Tĩnh, chậm rãi lên tiếng: “Chuyện của ta và ngươi chỉ là chuyện của hai người, dù có thêm kẻ nào biết được ta cũng mặc kệ, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta được.”

Trữ Hoài Tĩnh không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, tảng đá trong lòng như được trút xuống, đôi mắt hắc sắc tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta còn việc quan trọng hơn phải làm.” Trữ Giác Phi nói xong liền hôn lên môi Trữ Hoài Tĩnh.

Màn đêm ngắn ngủi, bình minh thoắt cái đã đến. Trữ Hoài Tĩnh đang muốn đứng lên thì phát hiện tay mình bị người nắm chặt, vô cùng ấm áp. Đôi mắt hắn quan sát người nọ, tuy cả hai thường hay qua đêm một chỗ nhưng rất ít khi thanh thản thấy nhau vào buổi sáng sớm như vậy. Hôm nay là ngày đầu năm không cần tảo triều, trong năm có bao nhiêu ngày vậy đâu chứ.

Trữ Hoài Tĩnh cọ cọ trong lòng Trữ Giác Phi, tìm một vị trí tương đối thoải mái rồi nhắm mắt lại, thấy Trữ Giác Phi bất giác ôm chặt lấy mình hắn liền mỉm cười.

Khi mặt trời lên cao, hai người vẫn chưa thức dậy. Trữ Hoài Tĩnh nằm trong lòng Trữ Giác Phi câu được câu không trò chuyện, cùng nhau tận hưởng bầu không khí ấm áp. <ins class="adsbygoogle"