Kinh qua vài ngày nước mưa cọ rửa, toàn bộ Hoài Dương thành đều có cảm giác dục hỏa trùng sinh, không khí tựa hồ cũng là một cỗ trong veo.
Trữ Hoài Tĩnh sau khi tịnh dưỡng nhiều ngày cũng đã khôi phục nguyên khí, sắc mặt tuy rằng vẫn thiếu một ít huyết sắc nhưng là tinh thần khôi phục không ít. Trữ Hoài Xa luôn tìm biện pháp để thân thể hắn trở nên cường tráng hơn, nhưng dù có dùng biện pháp nào thì cũng không có hiệu quả.
Tại thời gian Trữ Hoài Tĩnh tịnh dưỡng, Trữ Giác Phi chưa từng đến xem qua, Trữ Hoài Tĩnh cũng không để ý, chỉ là kiên trì đến gần như bướng bình mà dùng máu của mình để làm thuốc dẫn, mọi người xung quanh đều thật bất đắc dĩ.
Trữ Hoài Tĩnh vẫn đều trụ lại tiểu viện của Trữ Hoài Xa, nơi đây có một cây tường vi rất to, đóa hoa hồng sắc tựa như lửa cháy làm cho người ta một loại cảm giác thật nóng bỏng, hương thơm trên cánh hoa không ngừng lan tỏa nhưng cũng không che giấu được mùi hương nhàn nhạt của cây phật thủ trên người của Trữ Hoài Tĩnh.
Ánh mặt trời chiếu sáng tiểu viện, tuy nắng hè có chút chói chang nhưng không khí nơi đây vẫn rất mát mẻ, gió nhẹ lay động, vô hình xua đi cái khô nóng.
Trữ Hoài Tĩnh có thói quen đứng ở trong sân hóng mát, một thân thanh sắc bố ý ôm lấy thân hình thon dài, đai lưng bó buộc bên hông tạo nên cảm giác đơn bạc, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng gập lại là có thể chặt đứt.
Hắn chấp tay mà đứng, đôi mắt thu vào ánh lửa rực rỡ của hoa tường vi, mái tóc đen dài theo gió đung đưa, cả người thoạt nhìn tựa như tiên nhân không vướng chút bụi trần.
Toàn bộ hình ảnh vừa mang nét phương Đông, vừa mang nét phương Tây, tựa như một bức tranh thủy mặc, tuy rằng đột ngột nhưng dị thường hài hòa.
Một trận tiếng chân gấp gáp chỉ trong chốc lát đã đánh vỡ sự tĩnh lặng nơi đây, thanh âm to rõ vang lên bên tai: “Tứ ca, phụ hoàng thuyết chúng ta ngày mai hồi cung.”
Gương mặt vô cùng điềm nhiên của Trữ Hoài Tĩnh trong nháy mắt có chút thất thần, sau đó hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn vào Trữ Hoài Xa một thân hồng sắc trường bào: “Nhanh như vậy?”
Trữ Hoài Xa ba bước đi hai bước, tiêu sái đến bên Trữ Hoài Tĩnh mà nói: “Phụ hoàng thuyết, chúng ta bên ngoài đã lâu, bất năng làm lỡ việc triều chính.” Trữ Hoài Xa cười, lôi kéo ống tay áo của Trữ Hoài Tĩnh, “Tứ ca, lúc ngươi trở lại sẽ ngụ ở Phi vương phủ a, ta nơi đó tự do tự tại, cũng có thể chiếu cố ngươi.”
Trữ Hoài Tĩnh sủng nịch mà cười cười: “Ân.”
“Ta biết tứ ca thích nhất là ta.” Trữ Hoài Xa vui vẻ nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng tinh.
Trữ Hoài Tĩnh mỉm cười không nói gì, đúng lúc này, một gã sai vặt xông vài tiểu viện mà hô: “Phi vương điện hạ, bệ hạ muốn mời Mộc đại phu đến xem một lát.”
Trữ Hoài Xa mặt mày rạng rỡ nói: “Hảo, ta biết, ngươi lui xuống đi.” Nói xong, hắn quay sang Trữ Hoài Tĩnh: “Tứ ca, phụ hoàng tuy rằng bình thường có chút hung hăn nhưng là một người tốt.”
“Ân.” Trữ Hoài Tĩnh cười, cùng đi đến tiểu viện của Trữ Giác Phi, đã vài ngày chưa có tới đây, mùi hương bạc hà vẫn như cũ mà tràn đầy, quyện cùng hương thơn nhàn nhạt của những đóa liên hoa.
Gian phòng nơi đây có một số thị vệ trông giữ, gã sai vặt dẫn hắn đi đến trước cửa rồi liền rời đi, Trữ Hoài Tĩnh đứng tại nơi đó, nhìn vào khung gỗ đỏ thắm trạm khắc hoa dạng, thật sâu thở ra một hơi, hắn chậm rãi mở ra, trong một khắc bước vào, Trữ Hoài Tĩnh có chút lỗi giác.
Trong phòng, tia sáng hôn ám, cửa sổ đóng kín, sa mạn bạch sắc tinh tế buông thả, không chút gợn bay.
“Ngươi đã đến rồi.” Âm thanh quen thuộc phiêu tán bên tai, mang theo một chút uy vũ hòa cùng lãnh đạm.
“Ân.”
“Tiến đến.” Trữ Hoài Tĩnh yên lặng mà lắng nghe thanh âm mang theo chút mệnh lệnh của Trữ Giác Phi, khóe môi hơi câu dẫn, hắn vươn ngón tay trắng thuần kéo lên sa mạn.
Trữ Giác Phi một thân bạch sắc gấm vóc trường sam, mặt trên tú trứ những đóa hồng mai, mái tóc đen nhánh buông dài bên hông, hắn nằm trên tháp thượng bên cạnh cửa sổ, một tay trứ cằm, nhãn thần băng lãnh nhìn vào Trữ Hoài Tĩnh, khóe miệng khởi lên nụ cười tà mị.
“Hòai Xa nói với ngươi rồi phải không, chúng ta phải về cung.” Trữ Giác Phi vẫn như cũ duy trì tư thế kia, không chút động đậy, cũng không có nhượng Trữ Hoài Tĩnh ngồi xuống, cả hai một đứng một nằm, thoạt nhìn có chút không hài hòa.
“Ân, ta biết.” Trữ Hoài Tĩnh không chút biểu tình, chỉ là dùng một loại nhãn thần mang theo tiếu ý nhìn Trữ Giác Phi.
“Vậy ngươi cũng nên biết mình tại Dư quốc là một người đã chết, ngươi không còn là tứ hoàng tử nữa.” Trữ Giác Phi biểu tình bình thản, nhãn thần nhìn thẳng vào Trữ Hoài Tĩnh, nhiếp nhân tâm phách.
“Ta biết.” Thanh âm bình tĩnh không chút gợn sóng, tựa như hắn đã biết Trữ Giác Phi sẽ nói như vậy.
Trữ Giác Phi nghe thấy ngữ khí bình tĩnh của hắn thì ***g ngực đột nhiên dấy lên ngọn lửa, “Vậy ngươi dự định làm gì? Nhan Ngự Xuyên đã chết, ở đây cũng chưa tìm được người thích hợp, chi bằng ngươi thay hắn thống trị Hoài Dương thành là được rồi.”
Trữ Hoài Tĩnh vẻ mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, “Vì sao?” Trữ Hoài Tĩnh ngữ khí trong nhất khắc có chút run, nhãn thần nhìn vào Trữ Giác Phi, tựa hồ muốn xác nhận lại lời này.
Trữ Giác Phi không để ý ánh mắt của hắn: “Không vì sao cả, ngươi có thể cự tuyệt, quyển quyết định nằm trong tay ngươi.”
“Ngươi biết ta hỏi đều không phải cái này!” Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên có chút tức giận, Trữ Giác Phi lần đầu thấy hắn tức giận, bất giác có chút hoảng thần, trong ấn tượng, Trữ Hoài Tĩnh đều là lãnh đạm vô ba, cho dù đá rơi trên đầu cũng không mảy may rung động.
“Vậy ngươi muốn hỏi cái gì? Ta biết ngươi chịu khổ không ít, ta sẽ tận lực bù đắp…”
“Bù đắp cái gì? Ngươi nghĩ ngươi có thể bù đắp cho ta cái gì? Huống hồ ta căn bản không cần ngươi bù đắp, vốn muốn lãnh đạm mà sống vậy mà ngươi lại tìm đến ta, hiện tại lại thuyết lời này rốt cuộc là có ý gì?” Trữ Hoài Tĩnh cắt đứt lời nói của Trữ Giác Phi, có chút gây sự hỏi.
“Ngươi là biết ta có ý tứ gì, nếu ngươi nói ra quan hệ của chúng ta thì sẽ không tạo thành cái dạng hôm nay!” Trước giờ chưa từng có người lớn tiếng với hắn như vậy, không nghi ngờ gì nữa, Trữ Hoài Tĩnh là muốn khiêu khích tôn nghiêm của hắn.
“Hảo, đều là ta chuốc lấy, từ giờ trở đi, ta cùng ngươi không còn quan hệ, đường ngươi ngươi đi, đường ta ta về.” Trữ Hoài Tĩnh nói xong những lời này cũng không quay đầu lại mà tiêu sái bước đi, thế nhưng vừa ra đến cửa, một thị nữ đang định tiến lên đã đem hết chén dược đụng đổ lên vạt áo của Trữ Hoài Tĩnh.
“Ngươi đi kiểu gì, đôi mắt ngươi để ở đâu, ngươi có biết thuốc này chính là huyết của tứ ca, thân thể tứ ca đâu thể chịu nổi…”
“Hoài Xa, nàng cũng không phải cố ý, coi như hết.” Trữ Hoài Tĩnh nhìn vào Trữ Hoài Xa đang muốn bước vào.
“Các ngươi đang nói cái gì?” Trữ Giác Phi đột nhiên từ trong phòng đi ra, nhìn vào chén dược đã vỡ trên đất.
“Dược này chính là tứ ca dùng máu để làm thuốc dẫn, thân thể tứ ca yếu kém là vì như vậy, cái nô tài này như thế nào không để mắt…” Trữ Hoài Xa còn chưa nói hoàn đã đã bị Trữ Hoài Tĩnh quát lớn: “Câm miệng, không cần nói nữa.”
Trữ Giác Phi tựa hồ có chút khiếp sợ, hắn nhìn Trữ Hoài Tĩnh vẻ mặt ảo não liền quay sang người thị nữ và Trữ Hoài Xa thuyết: “Đều đi ra ngoài!” Dứt lời, hắn liền kéo lấy ống tay áo của Trữ Hoài Tĩnh, ‘phanh’ một tiếng cánh cửa đóng sầm.
Trữ Hoài Xa không biết vì sao phụ hoàng lại tức giận đến thế nhưng nghĩ đến bọn họ dù sao cũng là phụ tử máu mủ tình thâm, phụ hòang sẽ làm hại tứ ca nên cũng nghe theo mà ly khai. <ins
class="adsbygoogle"