Mưa rơi tầm tả, một điểm rồi lại một điểm rơi xuống, Trữ Hoài Tĩnh đứng giữa mưa to, trên người bạch sắc bố y cũng đã sũng nước, kiện áo đơn bạc dán lấy thân thể, bó buộc thân ảnh thon gầy. Mái tóc đen dài cũng trở nên ướt đẫm, thẳng tắp trụ ở trên lưng.
Hoa sen trong ao bất chấp gió mưa, thủy chung kiên trì tư thái, nước mưa rơi trên đài sen, âm thanh ‘bùm bùm’ một chút lại một chút đánh vào lòng người.
“Tứ ca, mưa lớn như vậy sao ngươi còn đứng đây?” Trữ Hoài Xa hô vang sau lưng, thanh âm mơ hồ mang theo một ý quan tâm. Chiếc dù lam sắc xòe rộng, cản lại mưa rơi.
Trữ Hoài Tĩnh không có trả lời, hắn chăm chú nhìn về viễn phương, nhãn thần không chút tiêu cự, bất quả chỉ là một mảng hờ hững, một loại trống rỗng không nói nên lời.
“Tứ ca, ngươi làm sao vậy?” Trữ Hoài Xa ngày càng không hiểu nổi con người này, hắn tựa như một điều bí ẩn, càng thâm nhập, càng vô pháp lý giải.
Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên xoay người, nhìn vào Trữ Hoài Xa, thần sắc bình tĩnh mà thuyết: “Hoài Xa, ta và ngươi hồi cung.”
Trữ Hoài Xa sửng sốt một hồi mới tiêu hóa được lời của Trữ Hoài Tĩnh, hắn nắm lấy tay áo của Trữ Hoài Tĩnh mà thuyết: “Thực sự sao? Tứ ca, không cho ngươi đổi ý, ngươi trở lại ngụ ở phủ đệ của ta, ta có thể hảo hảo mà bảo hộ ngươi.
Trữ Hoài Tĩnh không có nói gì, chỉ là cười cười, sau đó xoay người ly khai liên trì, Trữ Hoài Xa nhìn vào bóng lưng của tứ ca, hắn phát hiện tứ ca mình có chỗ nào đó bất đồng.
Dương quang chiếu vào gian phòng, Trữ Giác Phi dần dần tỉnh dậy, hắn quan sát bốn phía, phát hiện Trữ Hoài Tĩnh đang ngồi tựa bên giường mà ngủ, khuôn mặt an bình, khóe miệng hoàn lộ nhất mạt tiếu ý.
Bất giác vươn tay chạm vào nhưng đến giữa đường hắn vội thu về, chưa từng nghĩ tới thiếu niên trầm tĩnh cơ trí này lại là nhi tử của mình, còn nhớ rõ lần đầu gặp nhau hắn cũng thấy quen mặt, nghĩ đến những việc lúc trước không hiểu hiện tại tất cả đều có thể lý giải, bởi vì bọn họ chính là phụ tử!
Trữ Giác Phi chưa từng nghĩ đến hai từ này lại đáng ghét như vậy, hắn cư nhiên lại đối chính nhi tử của mình mà có ý nghĩ không an phận, hắn cả đời kiệt ngạo bất tuân, bất úy lễ pháp, nhưng tái thế nào loạn luân cũng là chuyện vô cùng hệ trọng.
Trữ Giác Phi chưa từng như vậy ảo não, hắn có chút bực mình lay tỉnh Trữ Hoài Tĩnh, bị lay dậy, Trữ Hoài Tĩnh mở mắt, nhãn thần nhìn về phía Trữ Giác Phi chế nhạo nói: “Cảm giác thế nào?”
“Ngươi thế nào lại ở chỗ này?” Trữ Giác Phi bất giác mà nhíu mày.
“Ta lo lắng nên ở đây thủ trứ.” Trữ Hoài Tĩnh tuy đối sự lãnh đạm của Trữ Giác Phi có chút thương tâm nhưng vẫn như cũ cường thanh mà cười nói.
Trữ Giác phi thiếu chút đã bị dáng vẻ tươi cười kia đầu độc, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi: “Ta nhớ rõ, Mộc đại phu mấy hôm trước còn kỵ ta như rắn rết, thế nào hôm nay lại như vậy ân cần?”
Đối lời gây sự của Trữ Giác Phi, Trữ Hoài Tĩnh cả người biến lãnh, nhưng chỉ là cười nói: “Ta là…”
“Là sợ ta biết thân phận của ngươi, biết ngươi đường đường là Dư quốc tứ hoàng tử, nhi tử của ta?” Trữ Giác Phi không cho Trữ Hoài Tĩnh cơ hội biện luận, hắn cường thế nói.
“Ta biết mình giấu diếm là sai thế nhưng ngươi bất năng cứ như vậy định tội ta, dù sao cũng nên cho ta cơ hội biện bạch.” Kinh qua lưỡng thế, cái dạng sóng gió gì mà hắn chưa từng gặp qua, có chuyện gì mà làm hắn bất an.
Hắn biết vô luận mình có giải thích thế nào cũng đều không bỏ qua được quan hệ của bọn họ, chẳng lẽ phải nói là ta không muốn ngươi bị tổn thương, chẳng lẽ ta không nói cho ngươi ngươi cũng không nhận ra, hắn nghĩ lần này mình cũng không có biện pháp thuyết phục được Trữ Giác Phi. <ins
class="adsbygoogle"