Sau khi Trữ Hoài Xa ly khai, Trữ Hoài Tĩnh vẫn ở trong phòng không có ra ngoài, hắn lần đầu tiên nghĩ có một số việc đã vượt khỏi tầm tay của mình, hắn không biết chuyện này sẽ gây nên hậu quả gì.
Buổi tối, Trữ Hoài Tĩnh và Lưu Tích Vũ cùng dùng vãn thiện. Trữ Hoài Tĩnh thuộc về dạng người chỉ cần ngươi đối hắn hảo thì hắn sẽ vì ngươi mà đối tốt, khi trời lạnh hội sẽ phủ thêm y phục cho ngươi, khi không vui hắn sẽ bồi bên cạnh ngươi, hoàn toàn không để cho ngươi cảm thấy vắng vẻ, làm cho ngươi sản sinh cảm giác ỷ lại.
Hiện tại hai người bọn họ đã trở thành phu thê trên danh nghĩa, Trữ Hoài Tĩnh cũng không giống trước mà như vậy xa lạ, tiến thối hữu độ, thế nhưng hắn biết rằng mình sẽ không thương Lưu Tích Vũ, hắn tuy rằng thưởng thức nàng nhưng không có biện pháp nào khiến hắn có loại xung động này.
Cơm nước xong, Trữ Hoài Tĩnh về tới gian phòng, đang chuẩn bị hảo hảo nghỉ ngơi thì cừa phòng đã bị một người đẩy ra, Trữ Giác Phi ăn vận một kiện áo đơn, hắn thở hổn hển mà nhìn vào Trữ Hoài Tĩnh, nhãn thần thống hận khi không thể một ngụm mà bả Trữ Hoài Tĩnh cấp nuốt.
Trữ Hoài Tĩnh có chút bất mãn mà nhíu mày: “Ngươi khôn muốn sống nữa sao, ta thật vất vả đem ngươi từ quỷ môn quan lôi đi, ngươi nếu muốn chết như vậy thì tự sát là được rồi, lãng phí dược liệu.”
“Ngươi muốn thành thân!” Trữ Giác Phi đối Trữ Hoài Tĩnh vờ như không nghe thấy, chỉ là phẫn nộ hỏi.
Trữ Hoài Tĩnh đối Triệu Ngôn Chi đang theo sát mà nói: “Ta đã nói với ngươi thế nào, hắn không thể thụ hàn?”
Triệu Ngôn Chi bị Trữ Hoài Tĩnh làm cho sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết đáp lời thế nào.
“Ta đang hỏi ngươi, ngươi không nghe sao?” Trữ Giác Phi đối Trữ Hoài Tĩnh không nhìn hắn phẫn nộ tới cực điểm, hắn chạy đến bên người nắm lấy cổ áo hỏi.
Trữ Hoài Tĩnh có chút bất đắc dĩ đối Triệu Ngôn Chi nói: “Ngươi tiên đi ra ngoài, ta cùng hắn nói chuyện.”
Triệu Ngôn Chi tuy rằng lo lắng nhưng là không còn biện pháo, không thể làm gì khác hơn ngoài việc thối lui, Trữ Hoài Tĩnh đẩy tay Trữ Giác Phi ra, tâm bình khí hòa nói: “Thị, ta xác thực muốn thành hôn, người này ngươi cũng nhận thức, là Lưu cô nương luôn đi cùng ta.”
“Nàng ta có gì hảo mà để ngươi nhớ mãi không quên, ngươi hiện tại hẳn đã biết thân phận ta, ngươi không sợ ta giết ngươi.” Ánh mắt của Trữ Giác Phi vốn là sắc bén nay lại càng sâu hơn.
Trữ Hoài Tĩnh coi như không có gì mà nói: “Ta biết ngươi muốn cái gì, bất quá chỉ là thân thể này mà thôi, nếu ngươi thích thì ta cũng không ngại mà cho ngươi.”
Lời này nhượng Trữ Giác Phi khiếp sợ tới cực điểm, hắn không nghĩ Trữ Hoài Tĩnh lại nói ra chuyện này một cách dễ dàng như vậy, ngọn lữa tức giận càng thêm bùng cháy.
“Tốt, nếu đây là yêu cầu của ngươi vậy ta sẽ không làm ngươi thất vọng ni!” Nói xong, Trữ Giác Phi thô bạo mà hôn môi, hung hăng xâm chiếm như là muốn đem người kia tiến nhập vào chính mình.
Trữ Hoài Tĩnh từ đầu đến cuối đều là bị động tiếp thu, không có phản kháng, cũng không có đáp lại, tựa như một con búp bê. Vị đạo quen thuộc của cây phật thủ trên người Trữ Giác Phi như có như không vây lấy hai người.
Phù dung trướng noãn, lụa mỏng chập chờn, trên bàn, ngọn nến thiêu đốt hầu như không còn, chỉ để lại những giọt tàn lệ. Ánh trăng soi sáng xuyên thấu sa trướng mỏng manh, Trữ Hoài Tĩnh giãy dụa, suy nghĩ muốn đẩy Trữ Giác Phi ra.
Thế nhưng Trữ Giác Phi thủy chung không muốn buông tay, hắn cô trứ thắt lưng của Trữ Hoài Tĩnh, hai người đầu kề đầu, Trữ Hoài Tĩnh cứ như vậy mà nằm trong lòng Trữ Giác Phi một đêm, tư thế ái muội như vậy nhượng hắn không thích ứng, bởi vì trong tâm lý Trữ Hoài Tĩnh, chỉ có hai người yêu nhau mới ôm nhau như vậy, mà quan hệ của hắn và Trữ Giác Phi bất quá chỉ là thượng và bị thượng mà thôi.
Phải tin tưởng Trữ Giác Phi thích mình còn không bằng tin tưởng lợn mẹ có thể leo cây hay thái dương mọc từ phía Tây ni, huống hồ hai người còn có mối quan hệ không thể nào cắt đứt – huyết thống, chỉ cần vừa nghĩ Trữ Giác Phi biết hắn chính là nhi tử của mình liền nhìn hắn với biểu tình hèn mọn cùng ác tâm thì Trữ Hoài Tĩnh đã cảm giác như có một khối đá đè nặng đến không thở được.
Cái loại tội danh loạn luân này hắn cũng có thể thừa nhận, chỉ cần ta thích là được rồi! Nhưng là hiện tại… Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, sống chết mà đẩy Trữ Giác Phi ra, vội vã rời khỏi giường, quay mặt lại nhìn Trữ Giác Phi đang có chút không giải thích được mà thuyết: “Ngươi có thể đi, ta cái gì cũng đều cho ngươi, từ giờ trở đi ngươi đừng trở lại đây dây dưa với ta.”
“Tĩnh nhi, ngươi nghĩ rằng ra là cái dạng này sao? Ta đây nói cho ngươi, phàm là ta không chiếm được thì những người khác cũng đừng mơ tưởng được.” Âm thanh của Trữ Giác Phi hệt như Tu La, đánh vào thật sâu vào lòng của Trữ Hoài Tĩnh, nhượng hắn nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Trữ Giác Phi không tái nói thêm cái gì, quần áo chỉnh tề rời khỏi gian phòng, trong một khắc cảnh cửa khép lại, Trữ Hoài Tĩnh ngồi bệt xuống đất, nhãn thần không còn trống rỗng cùng hờ hững mà mang theo một loại đau thương hủy diệt thiên địa, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải rơi lệ.
Tựa hồ tất cả đều là số mệnh an bài, liều mạng thoát khỏi lão Thiên nhưng rốt cuộc phát hiện mình vốn đang ở nguyên điểm. <ins
class="adsbygoogle"