Sáng sớm này thứ hai, Trữ Hoài Tĩnh nhượng Nhan Ngự Xuyên triệu tập các đại phu của Hoài Dương thành, sau đó lẻ loi đi đến Từ Ân tự.
Trong tự có rất nhiều người đang nằm, đều là hữu khí vô lực, còn có tiếng trẻ con nỉ non bật khóc. Trữ Hoài Tĩnh đi đến trước mặt một nữ nhân thuyết: “Vị phu nhân này, tại hạ có thể bắt mạch giúp ngươi không?”
Vị phu nhân kia không nghĩ lại có thể nhìn thấy một người phong thần tuấn tú như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nàng có chút thất thố, lắp bắp nói: “Cái kia… cái kia rất phiền phức…”
Trữ Hoài Tĩnh tinh tế thay phụ nhân bắt mạch, hỏi một chút tình huống, lại thay phụ nhân nhìn nhìn hài tử trong lòng, sau đó kêu một tiểu sa di, phân phó hắn mời phương trượng tới.
Không ngờ tiểu sa di lại nói phương trượng lâm trọng bệnh, đang nghỉ ngơi, Trữ Hoài Tĩnh nhượng tiểu sa di dẫn hắn đi xem. Tiểu sa di nghe theo, dẫn hắn đi đến nơi ở của phương trượng. Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, còn có thể nghe được những tiếng ho khan, Trữ Hoài Tĩnh đẩy cửa ra, nhượng tiểu sa di không nên đi vào.
Bên trong là một lão phương trượng đang yên vị trên bồ đoàn mà xao trứ mõ,âm thanh ho khan vẫn không gián đoạn. Vừa nghe tiếng cửa mở, lão chậm rãi quay đầu, đôi mắt nhìn vào Trữ Hoài Tĩnh có chút không thể tin, lão tạo thành chữ thập kính lễ mà hỏi: “Thí chủ, ngài đến nơi đây làm gì?”
“Cái này, ta nghe nói phương trượng sinh bệnh nên đặc biệt đến đây giúp phương trượng chuẩn trị, ta không gạt phương trượng, Hoài Dương thành gần đây xuất hiện ôn dịch, mà ở Từ Ân tự là nơi nghiêm trọng nhất, cho nên…”
“Cho nên thí chủ đên đây để xem lão nạp có nhiễm bệnh hay không?” Lão phương trượng cúi đầu, hết sức chuyên chú mà xao trứ mõ.
“Thị.”
Lão phương trượng cũng không nói gì nữa, vươn tay nhượng Trữ Hoài Tĩnh thay hắn bắt mạch, “Lão nạp thế nhưng cũng đã nhiễm bệnh?”
“Phải, ta mong phương trượng giúp ta chia Từ Ân tự thành hai khu, nhóm người nhiễm bệnh một nơi, nhóm người khỏe mạnh một nơi, loại bệnh này truyền nhiễm rất nhanh.” Trữ Hoài Tĩnh nhàn nhạt hướng phương trượng nói.
“Hảo, tất cả đều nghe theo thí chủ, thí chủ làm sao xưng hô?” Lão phương trượng nhìn Trữ Hoài Tĩnh hỏi.
“Tại hạ Khiếu Mộc Tĩnh. Tại hạ còn có việc phải đi trước, ta sẽ cấp thuốc rồi đưa tới cho phương trượng, không quấy rầy.” Trữ Hoài Tĩnh cúi người hành lễ xong liền ly khai gian nhà.
Bên ngoài dương quang có chút chói mắt, Trữ Hoài Tĩnh bắt gặp Nhan Ngự Xuyên, hắn nhượng Nhan Ngự Xuyên huy động bách tính đến khám và chữa bệnh tại phủ nha, nếu như tra ra ôn dịch phải lập tức cách ly. Đồng thời viết một số đơn dược, kêu gọi mỗi người đều phải uống một chén. Sau khi an bày mọi việc, hắn đi gặp các đại phu ở Hoài Dương.
Hắn nói rõ sự tình với các đại phu ở Hoài Dương thành, có một số người đã sợ hãi mà ly khai, Trữ Hoài Tĩnh cũng không có can ngăn, dù sao cũng là mệnh ngươi, không ai chịu chết không công, nhưng cũng có một số người tình nguyện ở lại, cùng Trữ Hoài Tĩnh khám và chữa bệnh. Sau khi cùng các đại phu thương thảo hoàn tất, bọn họ cùng nhau đi đến phủ nha.
Phủ nha từ lâu đã nghe theo lời phân phó của Trữ Hoài Tĩnh, bày ra rất nhiều bàn ghế dành cho việc chuẩn trị, bên ngoài có một số quan binh canh giữ. Nhưng khi công bố ôn dịch xuất hiện, tất cả đều trở nên rối loạn, nhất là những thương nhân buôn bán ở Hoài Dương thành, họ đều muốn ly khai, không ai muốn phải chết oan. Trong khoảng thời gian ngắn phủ nha trở nên hỗn loạn.
Trữ Hoài Tĩnh chứng kiến mọi người hỗn loạn cùng bất phục, căn bản không có biện pháp cứu trị, hắn không thể làm gì hơn ngoài việc đứng trên bàn hô lớn: “Các vị bách tính ở Hoài Dương thành, các vị không nên khủng hoảng, tuy rằng trong thành xuất hiện ôn dịch, nhưng cũng không phải đã bất trị. Chúng ta hiện tại nhượng các vị kiểm tra một chút xem có nhiễm bệnh hay không, về phần nếu đã nhiễm bệnh thì cũng không nên lo lắng, chỉ cần chữa trị tốt các vị sẽ không có gì nguy hiểm, hơn nữa các vị nên phòng ngừa bệnh dịch lan truyền.”
“Ngươi là ai? Chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi!” Một nam tử trong đám người đột nhiên cất tiếng hỏi.
Sau đó một đám người liền lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy! Chúng ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi!”
…
“Na, nếu bản vương nói thì các vị có tin hay không!” Lúc này một đạo âm thanh vang lên, nhất thời khung cảnh trở nên yên tĩnh, Trữ Hoài Xa nhảy lên bàn, liếc mắt nhìn Trữ Hoài Tĩnh rồi quay về phía dân chúng: “Hiện tại các ngươi không có thời gian để lựa chọn mà phải tin tưởng, các ngươi hiện tại chỉ có một con đường, không còn sự lựa chọn nào khác! Bất quá, ta tin tưởng Mộc đại phu nhất định sẽ trị tốt cho các vị, phải không, Mộc đại phu?” Trữ Hoài Xa quay sang nhìn Trữ Hoài Tĩnh, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Trữ Hoài Tĩnh chỉ là lẳng lặng nhìn vào đám đông phía dưới: “Ta, Mộc Tĩnh, hướng các vị đảm bảo, nếu trong một tháng ta không thể nhượng bách tin thành Hoài Dương khôi phục thì mặc các người xử trí!” Lời nói không siểm nịnh, không kiêu ngạo, làm người ta có cảm giác tin tưởng.
Mọi người phía dưới đã không còn gì phản đối, dù sao cũng giống như lời Trữ Hoài Xa đã nói, bọn họ không có quyền lựa chọn.
Trữ Hoài Xa nhảy từ trên bàn xuống, vươn tay chuẩn bị tiếp Trữ Hoài Tĩnh nhưng hắn xem như không thấy, một người tự mình nhảy xuống bàn, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Cảm tạ!”
Trữ Hoài Xa chỉ là hơi cong khóe miệng, cười cười tự giễu.
Mà lúc này ở trong đám đông, Trữ Giác Phi lại không ngờ có thể gặp được Trữ Hoài Tĩnh, hắn cảm thấy lão thiên đã an bài duyên phận cho mình. Na, nếu đúng là duyên phận thì hắn tự nhiên sẽ không bỏ lỡ, lúc này đây hắn sẽ không tái để người kia chạy thoát.
Triệu Ngôn Chi diện vô biểu tình nhìn vào đám người được Trữ Hoài Tĩnh chuẩn trị, sự chán ghét ban đầu dần chuyển thành bội phục, nhưng hắn vẫn bất năng lưu lại Trữ Hoài Tĩnh, chỉ có thể trách mạng người kia bất hảo, vì sao lại cùng chính phụ thân của mình dây dưa.
Mỗi người một tâm tư, mắt thấy bạo phong tuyết vũ sắp buông, có một số việc, cùng một số người có vận mệnh như nhau, vô luận né tránh cách mấy cũng không thể trốn khỏi. <ins
class="adsbygoogle"