Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 90-2: Sau ôn nhu (2)




Mộc Tịch Bắc một mặt đi vào trong, một mặt lại đánh giá bốn phía gian nhà của Ngọc Thạch Trấn, trong lòng lại đang suy đoán chủ nhân phía sau của Ngọc Thạch Trấn này là ai, đến tột cùng người nào có thể có thủ bút lớn như thế.

Vừa vào cửa, Mộc Tịch Bắc liền có chút kinh ngạc, cả gian phòng này giống như một ngọn núi rừng, cây xanh râm mát, đình đài vờn quanh, hoa, chim, cá, sâu, cái gì cần có đều có, nhưng núi này nước này hết thảy đều là ngọc làm thành, bên trong rãnh nước lưu động dòng nước, các chép thải sắc liền liền bên trong, hoa ban đều là dùng các loại ngọc thạch tinh xảo tạo ra.

Lại nhìn một ít cây cỏ trên đất, phía trên mơ hồ có thể thấy được châu chấu xanh biếc, chuồn chuồn, tựa như đang sống, trên nhánh cây cũng đậu các loài chim đỏ, trắng, đen, cực kì xinh đẹp, dưới chạm trổ tinh xảo, tựa như tiến vào một tòa thành ngọc thạch, ở trong ngày hè nóng bức còn hiện ra từng tia từng tia khí lạnh.

Người chung quanh cũng rất im lặng, cũng không biết là còn chưa hồi phục lại tinh thần, hay là sợ đã quấy rầy, đều mắt không chớp đánh giá hết thảy ở đây.

Mộc Tịch Bắc biết, Tây La thừa thãi ngọc thạch, thế nhưng cũng không thể có sinh pháp như thế, chủ nhân của cửa hàng này đến cùng là ai, vậy mà lại có thủ bút lớn như thế, thật là khiến người ta đỏ mắt.

Như thế xem ra, trưng bày đồ vật bán đều ở trên lầu, nghĩ đến là muốn mượn những thứ thủ bút ở lầu một chấn nhiếp tất cả mọi người trước, những nhà dân chúng tầm thường sợ là chỉ cần gặp một lần, thì cũng không dám tiến vào nữa, mấy ngọc thạch này, chính là yếu ớt nhất, nếu như không cẩn thận đụng hỏng, cho dù là có lấy đầu cũng không đủ bồi thường.

Mà người có chút quyền thế, cho dù là giả bộ có lực lượng, e rằng cũng chỉ dám đi dạo một vòng nhỏ ở lầu một, cho nên, nhà Ngọc Thạch Trấn này chính là chân chính chọn ra những người có quyền có thế, hoặc là những người nhất thời không quyền không thế, nhưng trong lòng tự có người sâu xa.

Đôi mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, xem ra chủ nhân của tiệm này rất có tâm tư, không cần mở miệng, liền trực tiếp chia người làm đủ mọi loại khác biệt, thứ nhất có thể lôi kéo quyền quý, tiếp đến có thể thu mua những người có học thức có khát vọng nhưng lại khổ cực vì không có cao môn kia.

Ân Cửu Dạ cẩn thận kéo tay Mộc Tịch Bắc mang nàng lên lầu, vừa vào mắt, Mộc Tịch Bắc liền nhìn thấy từng dãy giá để hàng, bày ra cực kì chỉnh tề.

Dựa vào mặt tường chế tạo kệ hàng, rõ ràng phân ra rất nhiều phương cách, mỗi một kệ trong đó đều đặt vào một món tôn ngọc trang trí, mà trên quầy trước mặt, mấy cái giá để hàng bày ra đều là ngọc phẩm chất khác biệt, có ngọc trâm vòng ngọc đồ trang sức, cũng có ngọc bội đồ chơi ngọc thạch.

Lại nhìn qua, nơi này quả nhiên đều là tụ tập cả nam lẫn nữ y phục đoan trang hoặc là khí độ bất phàm, chỉ vừa thấy, liền biết phần lớn đều là con cháu thế gia.

Mộc Tịch Bắc lôi kéo Ân Cửu Dạ đi đến nơi bày ra ngọc bội, tinh tế tra xét, một mặt vẫn không quên mở miệng hỏi:

" Chàng có nhìn trúng cái nào không?"

Ân Cửu Dạ nhìn sườn mặt Mộc Tịch Bắc, nhẹ nhàng mở miệng:

" Có."

Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía nam tử, hỏi ngược lại:

" Cái nào?"

Ân Cửu Dạ lại là vẻ mặt đứng đắn mở miệng nói:

" Cái này."

Mộc Tịch Bắc phản ứng một hồi, gương mặt có chút ửng đỏ, lại tiếp tục cúi đầu chọn lựa ngọc bội.

Tính chất của ngọc cũng chia ra mấy thứ bậc, xem ra chủ nhân nhà này còn chưa làm quá tuyệt.

Chẳng qua ngẫm lại Ân Cửu Dạ là không thiếu tiền, Mộc Tịch dứt khoát trực tiếp chọn ở trong những món thượng đẳng nhất, nhìn kỹ, lại phát hiện xác thực có rất nhiều loại đều vô cùng tốt, có loại pha lê, loại băng, loại băng mềm, loại Long Thạch, loại phù dung, xuân nhuốm máu đào, dù là thứ nào đều làm cho người ta không thể dời mắt.

Mộc Tịch Bắc nhìn kỹ một chút, phát hiện một khối ngọc bội loại phù dung hình chữ nhật rất được mắt nàng, phía trên điêu khắc một con cự mãng, mang theo tự dưng hung thần cùng lệ khí, ngược lại rất xứng với nam nhân bên cạnh, càng quan trọng hơn là, ngọc bội kia có hai cái, một lớn một nhỏ, mãng trên cái nhỏ thì ôn hòa hơn một chút.

" Khối này thế nào?"

Mộc Tịch Bắc cầm lấy khối ngọc bội lớn quay đầu hỏi Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ hiển nhiên cũng nhìn thấy khối nhỏ kia, nhẹ gật đầu:

" Tốt."

Mộc Tịch Bắc giơ lên khuôn mặt tươi cười, Ân Cửu Dạ cưng chiều nhìn nữ tử ở trước người.

" Được, vậy liền mua hai khối này đi."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, lại đưa tay đi lấy khối nhỏ kia.

Chỉ là, bởi vì trên tay có thương tích, động tác lại không nhanh bằng người khác, một khối còn lại liền bị một bàn tay sơn móng đỏ tươi lấy mất.

" Tề Tuấn ca ca, huynh nói ngọc bội này phối với ta được không?"

Giọng nói như chim sơn ca truyền đến.

Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đồng thời cau mày nhìn về phía chủ nhân của cái tay kia, một thân váy dài hỏa hồng, thêu lên vô số đóa hoa hồng kim sắc, diễm lệ bức người, phối hợp trâm cài phượng kim song điệp kim sắc, phá lệ đẹp mắt.

Móng tay nữ tử sơn màu đỏ, môi cũng là đỏ, cái trán chấm ba cánh sen, đẹp giống như là yêu tinh. Ân Cửu Dạ chỉ nhìn một chút là người phương nào liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn nữ tử trước người mình.

Mộc Tịch Bắc hơi nheo cặp mắt lại, Ngũ Bạch Hồng, lão bát Ngũ gia! Thế nhân đều nói nữ tử Ngũ gia thiên kim khó tìm, lão bát Ngũ gia này thì có danh tiếng là yêu tinh rơi vào phàm trần, lão Bát Ngũ gia đến nay chưa gả, cũng không phải bởi vì xếp sau Ngũ Thanh Thanh, mà là bởi vì lão Bát Ngũ gia quả nhiên giống như yêu tinh, có thể nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt, tùy tùng vô số.

Mà lão Bát Ngũ gia này cũng thích nhất là câu dẫn nam nhân, dùng cái này chứng minh mị lực của mình, có điều khác biệt với Đa Luân chính là, lão Bát Ngũ gia có thể nói là giữ mình trong sạch, đến nay cũng chưa từng ủy thân cho bất kỳ nam nhân nào, chỉ thích xem nam nhân như con mồi, dùng mị lực của mình mê hoặc thần hồn điên đảo, nhưng sau khi người ta một mực khăng khăng, lại vung tay rời đi, tìm kiếm người khác.

Mà nam tử một thân áo bào sa tanh màu vàng sẫm đứng bên người Ngũ Bạch Hồng lại là cừu gia của Mộc Tịch Bắc, tam tử Tề gia, Tề Tuấn.

Tề Tuấn cũng không giống như loại công tử tay cầm trọng binh gia tộc, bởi vì trong ánh mắt mang theo âm trầm ngoan độc, không giống với kiểu người như nàng và Ân Cửu Dạ, cũng khác biệt với người trầm mặc khó đoán như Lư Dẫn Minh, trong vẻ mặt của Tề Tuấn khiến cho người ta vô cùng chán ghét, tựa như cảm giác ẩm ướt.

Kiếp trước tuy nói mình chết bởi tên của An Nguyệt Hằng, thế nhưng mình bị bắn thành con nhím không chỉ có trúng riêng một mũi tên của An Nguyệt Hằng, số còn lại chính là bút tích của tam tử Tề gia.

Đã từng, Tề gia một đường lung lay không ngừng, thậm chí nhiều lần có xung đột lợi ích với An Nguyệt Hằng, mình nhận mệnh của An Nguyệt Hằng, nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của Tề gia, khiến cho Tề gia tổn thất không ít, nhưng mà năm đó, mình ở trong tay Tề gia cũng không sống tốt, không ít thương tích trên người đều là Tề gia ban tặng.

Chỉ là, đến cuối cùng, nàng cũng không thể ngờ được, An Nguyệt Hằng vậy mà lợi dụng mình chết bắt tay giảng hòa với Tề gia, quay về tốt đẹp!

Cho nên, nếu như An Nguyệt Hằng có thể tính làm chủ mưu lúc trước giết chết mình, Ngũ gia tính làm đồng lõa, vậy Tề gia này chính là đao phủ giết chết mình.

" Ta thấy cũng không tệ lắm, trực tiếp gói lại đi. "

Tề Tuấn mở miệng với Ngũ Bạch Hồng, lại bất động thanh sắc nhìn Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc một chút.

Mộc Tịch Bắc nhíu mày, Tề Tuấn thích Ngũ Bạch Hồng là có tiếng, nhưng Ngũ gia suy tính nói Ngũ Bạch Hồng nếu không xuất giá, thì có thể lúc nào cũng sẽ có một nhóm tuỳ tùng một mực khăng khăng có thể dùng, rất nhiều chuyện sẽ đơn giản thuận tiện hơn, cho nên vẫn lưu lại Ngũ Bạch Hồng cho tới bây giờ.

Hơn nữa Tề Tuấn lại tốt tính nhẫn nại, một mực hầu ở bên người Ngũ Bạch Hồng, nhiều năm như vậy lại còn chưa nạp chính phi, người biết đều nói vị trí chính phi là Tề Tuấn muốn lưu lại cho Ngũ Bạch Hồng.

Mà Tề Tuấn cũng là quái nhân, Ngũ Bạch Hồng luôn thích chinh phục mọi loại nam nhân, Tề Tuấn không chỉ không ngăn cản, còn luôn giúp đỡ, điều này khiến rất nhiều người đều nhìn không thấu.

Nhưng Ngũ Bạch Hồng cũng là nhân vật lợi hại, chinh phục từ nam nhân này đến nam nhân khác, cuối cùng cũng không để cho người ta truyền ra lưu ngôn phỉ ngữ gì không tốt cho thanh danh, đại khái là bởi vì có tên Tề Tuấn từ đầu đến cuối đều hầu ở bên người đi.

Ngũ Bạch Hồng nhẹ gật đầu, hơi tiếc hận mở miệng:

" Thật sự là đáng tiếc, nếu như có thể có hai khối thì tốt rồi, như vậy Tề Tuấn ca ca và ta liền có thể một người một khối rồi. "

Dứt lời, ánh mắt Tề Tuấn và Ngũ Bạch Hồng liền rơi vào trên tay được băng bó cực kì chỉnh tề kia.

Chân mày Mộc Tịch Bắc hơi nhíu lại, nhìn nam tử ở phía sau, Ngũ Bạch Hồng này không phải muốn xem Ân Cửu Dạ như đối tượng chinh phục kế tiếp chứ.

Nhìn nhìn ngọc bội trong tay, Mộc Tịch Bắc dùng cái tay rất bất lợi kia đưa tới, nhưng Ân Cửu Dạ lại trực tiếp lấy ngọc bội từ trong tay Mộc Tịch Bắc đi, đưa tới trước mặt Ngũ Bạch Hồng, chỉ là ánh mắt lại chưa từng dừng lại ở trên người Ngũ Bạch Hồng.

Điều này không khỏi làm cho sắc mặt Ngũ Bạch Hồng khó coi mấy phần, cho dù nữ tử trước người hắn cũng coi là dung mạo khuynh thành, thế nhưng mình như vậy ám chỉ hắn lại ngay cả một ánh mắt cũng không cho mình, mặc dù như thế Ngũ Bạch Hồng vẫn lộ ra một nụ cười tươi.

" Thật sự là vạn phần cảm tạ, không biết danh tính công tử? "

Tề Tuấn lại đem ánh mắt dừng ở trên người Ân Cửu Dạ, ánh mắt mang theo chút ý vị u ám lạnh lẽo không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Ân Cửu Dạ cũng không mở miệng, căn bản không có ý tứ để ý tới Ngũ Bạch Hồng, Ngũ Bạch Hồng đành phải trước đưa tay tiếp nhận khối ngọc bội kia, nhưng ai ngờ được, ngón tay lanh lảnh vừa chạm đến khối ngọc bội kia, Ân Cửu Dạ lại trực tiếp bóp nát ngọc bội ở trong lòng bàn tay, sau đó ném xuống đất.

Ngũ Bạch Hồng nhất thời lúng túng không thôi, tay đang duỗi ra, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, đành phải đè nén lửa giận thu hồi lại.

Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia cười lạnh, lại ôn nhu mở miệng nói:

" Đồ không cần cũng không nên phá hư nha, cái này sẽ khiến người ta đau lòng. "

Ân Cửu Dạ nhẹ gật đầu, con ngươi đen nhánh nhìn nữ tử trước người, nhu thuận nhẹ gật đầu:

" Ừm... Được.

Đến cùng là người được Ngũ gia huấn luyện qua, Ngũ Bạch Hồng rất nhanh liền phản ứng lại, đem khối ngọc bội nhỏ trong tay lúc trước đưa tới trước mặt Mộc Tịch Bắc:

" Thì ra là vị tiểu thư đây thích ngọc bội này, vậy ngọc bội này ta sẽ tặng cho tiểu thư là được. "

Mộc Tịch Bắc lại cười yếu ớt hỏi ngược lại:

" Không biết khi nào thì ta nói qua ta thích ngọc bội kia, ngược lại thấy tư thế của ngươi là đã định mang khối ngọc bội này đi? "

Ngũ Bạch Hồng giống như không hiểu mở miệng nói với Tề Tuấn bên cạnh:

" Chẳng lẽ của vị tiểu thư này vừa mới nói không phải ngọc bội nát nàng sẽ đau lòng sao? "

Tề Tuấn không có mở miệng, một đôi mắt u ám chống lại Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ lại ôm lấy Mộc Tịch Bắc ở trong ngực, khí thế quanh thân lập tức sắc bén hẳn lên, cùng Tề Tuấn chống lại, trong mắt Ngũ Bạch Hồng lóe lên một tia hứng thú, tràng diện trong lúc nhất thời có chút quỷ dị.

" Vị tiểu thư này sợ là lý giải sai rồi, ta là sợ người bóp nát ngọc bội bị đau tay thôi, một khối ngọc bội mà thôi, có thể có bao nhiêu quý giá chứ. "

Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng, ý tứ lại là ngầm trào phúng Ngũ Bạch Hồng rốt cục không phóng khoáng bao nhiêu, bóp nát một khối ngọc bội liền sẽ đau lòng.

Nụ cười trên môi Ngũ Bạch Hồng dần dần có chút khó coi, mục đích của nàng chẳng qua là ở trên người nam nhân này thôi, nhưng cái nữ nhân không thức thời này lại vẫn ngăn trở, nhằm vào nàng khắp nơi.

Ngũ Bạch Hồng nhìn ngọc vỡ từ trong tay Ân Cửu Dạ rơi xuống mặt đất, khóe miệng lộ ra mỉm cười:

"Một khi đã như vậy, vậy khối ngọc này ta liền nhận."

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc cười mà như không cười nhìn Ngũ Bạch Hồng và Tề Tuấn, bị Ân Cửu Dạ nắm tay xoay người rời đi.

Nhưng ngay khi hai người mới đi ra được mấy bước, Ngũ Bạch Hồng lại có chút nghĩa chính ngôn từ mở miệng nói:

" Ngươi người này tại sao có thể trộm đồ chứ? Ngươi cũng biết việc này sẽ bị đưa lên nha môn? "

Mộc Tịch Bắc dường như cũng không ngờ tới Ngũ Bạch Hồng này lại không giống loại bạch liên hoa giả vờ thánh khiết như Ngũ Thanh Thanh, thuận miệng liền tạo ra lý do trộm đồ để hãm hại mình.

Mọi người xung quanh không khỏi vây lại, đem ánh mắt dừng ở trên người hai người, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ cũng ngừng bước chân xoay người nhìn về phía Ngũ Bạch Hồng và Tề Tuấn, mà Ngũ Bạch Hồng rốt cục cũng được toại nguyện, bởi vì ánh mắt Ân Cửu Dạ rốt cục đã dừng ở trên người nàng, điều này không khỏi khiến trong lòng nàng dâng lên mấy phần mừng rỡ vì đạt được mục đích, còn chưa đợi Ngũ Bạch Hồng lại liếc hắn thêm một cái, Ân Cửu Dạ đã lại đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc.

Thật sự là đẹp mắt, giống như là yêu tinh, mặc dù sắc mặt quá tái nhợt, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy người này là thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng thật ra hơi thở nội liễm thần bí ấy lại khiến cho người ta cảm thấy phá lệ cường đại.

" Vị tiểu thư này, ngươi có phải nghĩ sai rồi hay không, ta nhìn y phục cùng cách ăn mặc trên người hai người này đều là vô cùng tốt."

Một người mở miệng nói với Ngũ Bạch Hồng.

Ngũ Bạch Hồng mở miệng giải thích:

" Ta cũng vốn cho rằng là ta nghĩ sai, chỉ là ta lại thấy nữ tử có thương tích trên bàn tay kia trực tiếp giấu ngọc bội vào trong ống tay áo, ta liền không khỏi hỏi thêm hai câu, nhưng ai biết nàng nghe xong, liền ném ngọc bội trên tay xuống đất, xoay người rời đi, lại nói là ta làm rớt bể ngọc bội kia. "

Đám người trong lúc nhất thời nhìn lại trên mặt đất, chỉ thấy nơi đó xác thực có một khối ngọc bội phù dung chất lượng vô cùng tốt đã bị bể nát, có người không khỏi tiếc hận nói:

" Là một khối ngọc phù dung vô cùng tốt đấy, thật sự là đáng tiếc. "

Lại có người đem ánh mắt nhìn sang hai tay Mộc Tịch Bắc, không khỏi có người mở miệng nói:

" Tay này cũng không biết có phải là giả hay không, cố ý quấn thành cái dạng này, sẽ không phải là vì muốn trộm đồ đi. "

Một người khác mở miệng nói:

" Cũng chưa chắc, có lẽ tay này thật sự bị thương, nhưng hai người này lại vẫn luôn ăn trộm mà sống, cho nên tình hình kinh tế căng thẳng, không khỏi mang theo thương tích đi ăn trộm. "

Người mở miệng nói chuyện phần lớn là ôm tâm lý bỏ đá xuống giếng, có người thì không quen nhìn hai người dung mạo tuyệt sắc, khó được thấy bị người ta chỉ chứng, tự nhiên là muốn đạp lên một cước, dù sao coi như đến lúc đó hai người không phải trộm, cũng không ai sẽ trách tội bọn hắn.

Tuy nhiên đại đa số người vẫn không có mở miệng, dù sao người đi vào phía trên này phần lớn đều là nhà hiển quý, điểm nhãn lực nhìn người ấy vẫn là có, chỉ vừa nhìn khí độ của mấy người kia thì đều biết là bất phàm, chỉ thuận tiện nhìn cái náo nhiệt, không nhất định phải đắc tội với ai cả.

Càng có một ít nhãn lực tốt, đã ngầm hoài nghi Ân Cửu Dạ có phải là đương kim Lục hoàng tử hay không, nhưng nghĩ lại Lục hoàng tử bây giờ đang trên đường hồi triều, hẳn là còn chưa tới Tây La mới phải, cho nên trong lúc nhất thời cũng không dám vọng hạ kết luận, nhưng những người hiểu chuyện không khỏi đều cẩn thận hơn một chút, dù sao lần này Lục hoàng tử trở về, có thể sẽ khác biệt với lúc trước.

Tề Tuấn cũng có chút hoài nghi nam tử trước mắt này có phải chính là Lục hoàng tử kia hay không, có điều hắn cũng không cẩn thận gặp qua, chỉ là xa xa gặp qua vài lần, dù sao hiện tại Tề gia đã liên thủ cùng An Nguyệt Hằng, tự nhiên sẽ không cùng Hoàng tộc đi quá gần, cho nên Tề Tuấn trong lúc nhất thời cũng vô pháp kết luận.

" Ta ngược lại cũng có thể nói ngọc bội này là ngươi làm vỡ, giá họa cho ta, trên tay của ta có thương tích, hành động bất tiện, như thế nào lại ở thời điểm này trộm đồ người ta, làm người dèm pha. "

Mộc Tịch Bắc chế giễu lại, xem ra Ngũ Bạch Hồng là muốn hấp dẫn lực chú ý của Ân Cửu Dạ, điều này không khỏi khiến nàng rất mất hứng.

Ngũ Bạch Hồng cũng tiếp tục mở miệng, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều dừng ở trên người Ân Cửu Dạ:

" Nếu muốn chứng minh đồ này không phải ngươi trộm, cũng không khó, nhìn một thân trang phục của ngươi, ngược lại cũng sẽ không thiếu tiền một khối ngọc bội này đi, cũng không bằng trực tiếp đem tiền thanh toán, người có tiền tự nhiên sẽ không trộm một khối ngọc bội, lời đồn này liền cũng tự sụp đổ. "

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc dâng lên một nụ cười lạnh, cái này mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng từ đó vẫn có thể thấy được Ngũ Bạch Hồng này cũng không phải đèn đã cạn dầu, nếu như mình thật sự lấy tiền ra thanh toán cho ngọc bội kia, như thế thật sự biến thành mình trộm, nếu như mình không chịu lấy tiền ra, liền giống như là kém tiền một khối ngọc bội này, ngược lại giống như có tâm mua lại mà không mua nổi.

Còn nữa, kíp nổ này rõ ràng là Ngũ Bạch Hồng ném ra, nhưng hôm nay lại đem vấn đề này nói thành lời đồn, đem mình rũ sạch quan hệ.

Ngũ Bạch Hồng đứng vững ở nơi đó, ánh mắt không chút nào che dấu hứng thú của nàng với Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ lại giống như là người không có việc gì, chỉ nhìn nữ tử trước người, điều này không khỏi làm trong lòng Ngũ Bạch Hồng sinh ra một sự tức giận không hiểu.

" Nếu hai vị bên nào cũng cho là mình đúng, việc này lại không thể phán đoán, cho nên mời hai vị đều bỏ ra một nửa tiền bạc không biết có gì dị nghị không? "

Rốt cục một quản sự đi ra, nhìn mấy người một chút rồi mở miệng nói.

Nghĩ đến một màn vừa rồi hắn đều nhìn thấy, chỉ là tự hạ quyết định, dù sao ngọc bội phù dung này cũng có giá trị không nhỏ, dù sao cũng phải tìm người đến bồi, nếu không nếu là ai đánh nát ngọc bội đều tính như vậy, quản sự như hắn cũng nên cút về nhà đi.

Ngũ Bạch Hồng có chút nhíu mày, mở miệng nói:

" Như vậy há chẳng phải là không công bằng, nếu như ngươi định đoạt như vậy, ngày sau nếu có ai đó lại nhìn thấy có người trộm đồ của cửa hàng nhà ngươi, ai còn dám mở miệng? "

Quản sự kia lập tức mở miệng nói:

" Nhìn dáng vẻ tiểu thư tựa hồ cũng có dự định mua lại khối ngọc bội nhỏ kia, ngọc bội kia vốn là một đôi, cũng là đặt chung một chỗ bán, nếu tiểu thư có tâm, ta liền làm chủ đem ngọc bội trong tay tiểu thư bán lại nửa giá cho ngài, mà khối trên đất này, ngài cũng phải trả lại nửa giá."

Ngũ Bạch Hồng lần này không nói ra miệng, dù sao tính gộp cả hai phía như vậy chẳng qua là tương đương nàng mua ngọc bội kia cao hơn so với giá gốc một chút, hơn nữa chuyện này dù sao cũng là mình mở đầu, cũng không tốt nếu từ bỏ ở thời điểm này.

" Như vậy còn tính là công bằng."

Ngũ Bạch Hồng nhẹ gật đầu, mí mắt quyến rũ phong tình, trong lúc nhất thời không biết khiến bao nhiêu nam nhân mê mắt.

Ngũ Bạch Hồng ngang nhiên lấy ra bốn ngàn lượng ngân phiếu giao cho lão bản, lại lập tức nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.

Lão bản sau khi kiểm lại tiền bạc thì đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc lại có chút xấu hổ cau lại lông mày, nàng ngược lại nguyện ý bồi nửa tiền cho khối ngọc bội này, dù sao ngọc bội này chính là Ân Cửu Dạ bóp nát.

Thế nhưng nàng vừa mới lại đột nhiên phát hiện, trên người mình cũng không mang tiền, y phục đều là Ân Cửu Dạ chuẩn bị, mình trực tiếp bị kéo ra ngoài, trong túi làm sao có tiền, cho dù có, lại làm sao có nhiều như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ:

" Ân Cửu Dạ, ta không mang tiền."

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, trong ánh mắt không khỏi mang theo vẻ hoài nghi, thậm chí có người đã mang theo khinh bỉ xem thường.

Ân Cửu Dạ chống lại cặp mắt trong suốt kia, trầm giọng nói:

" Không có việc gì. "

Mộc Tịch Bắc thấy phản ứng của Ân Cửu Dạ liền biết, hắn cũng không mang tiền....

Đành phải đi đến lão bản trước mặt mình mở miệng nói:

" Thật có lỗi, ta không mang tiền."

Lão bản nhìn Mộc Tịch Bắc cứ thản nhiên nói ra khỏi miệng như vậy, cũng là sững sờ, ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dạ, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.

Tiếng nghị luận của mọi người nổi lên bốn phía, đi dạo phố nào có chuyện không mang theo tiền, chẳng lẽ hai người này thật sự là trộm?

Ngũ Bạch Hồng xem như tìm được đầu đề câu chuyện, lần nữa mở miệng nói:

" Làm sao, chủ quán, người như vậy không nên mời ra ngoài sao? "

" Hoá ra trên người không mang tiền chính là trộm."

Mộc Tịch Bắc mở miệng với Ân Cửu Dạ ở bên cạnh.

Ân Cửu Dạ dường như nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu.

" Nếu không đi ra dạo phố làm sao lại không mang theo tiền chứ?"

Ngũ Bạch Hồng tiếp tục mở miệng.

Lúc này, một nữ tử đi ra từ trong đám người, một thân lăng la, mang theo ánh sáng từ mẫu đi ra:

" Bát muội muội đây là thế nào, gia huấn Ngũ gia ta từ trước đến nay dạy rằng phải khoan dung độ lượng, muội muội ngươi không nên làm khó người ta quá nhiều."

Mọi người nghe xong, hai vị nữ tử này đều là người Ngũ gia? Trách không được đều xinh đẹp như vậy, vừa nghĩ như thế, tiểu thư Ngũ gia áo cơm giàu có, không có đạo lý hãm hại người khác, vậy thì rất có thể là tiểu thư Ngũ gia thấy có người trộm đồ, bênh vực kẻ yếu.

Phấn môi Mộc Tịch Bắc có chút giương lên, một câu của Lão nhị Ngũ gia Ngũ Ái Oánh, chính là nói ra thân phận của Ngũ Bạch Hồng, mượn uy vọng của Ngũ gia cho thấy nàng ta sẽ không hãm hại người khác, thứ hai lại trách cứ Ngũ Bạch Hồng quá chăm chú, vốn là làm anh hùng lại không được cám ơn.

Cứ như vậy, đám người tám phần đều sẽ cho rằng thứ này thật sự là Mộc Tịch Bắc trộm, Mộc Tịch Bắc cũng mở miệng lần nữa:

" Thì ra là tiểu thư Ngũ gia, ngược lại đều tại mắt ta vụng về, nếu không nhìn thấy tiểu thư Ngũ gia ngươi trộm đồ, ta là vô luận như thế nào cũng không mở miệng."

Đám người sững sờ, cái này làm sao lập tức lại trở thành tiểu thư Ngũ gia trộm đồ rồi? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

" Nếu sự tình đã đến tình trạng này, ta liền cũng không che giấu nữa, tiểu thư Ngũ gia ngang nhiên hãm hại ta, chẳng qua là bởi vì ta nhìn thấy nàng vụng trộm đem hơn mười hạt châu thượng hạng nhét vào túi thơm của mình, ta liền cẩn thận nhắc nhở, nhưng ai biết nàng lại mắng ta, cho nên ta liền muốn đi gọi quản sự đến, nhưng nàng lại sợ sự tình bại lộ, liền cắn ngược lại một cái. "

Mộc Tịch Bắc cũng biết bịa đặt, tóm lại vấn đề hôm nay giống như là hát hí khúc, nàng ta có thể hát, nàng cũng có thể.

Ngũ Bạch Hồng hơi kinh ngạc khi Mộc Tịch Bắc chuyển biến, lại cúi đầu nhìn túi thơm bên hông mình, đám người cũng đều đem ánh mắt rơi vào trên túi thơm, chỉ thấy cái túi nặng như vậy thì biết, nơi đó nhất định không đơn giản là hương liệu.

Sắc mặt Ngũ Bạch Hồng có chút khó coi, bên trong túi thơm này xác thực chính là hạt châu, nhưng cũng không phải nàng mua ở đây, hôm nay nàng ra ngoài vốn dự định mua chút ngọc sức trở về, vốn đã mua xong những hạt châu này, ngẫu nhiên nhìn thấy một nhà Ngọc Thạch Trấn mới mở này, dứt khoát liền tiến vào nhìn một cái.

" Ngươi ngược lại là nhãn lực tốt, vậy mà có thể nhìn ra túi thơm này của ta đựng chính là hạt châu, có điều cho dù là hạt châu cũng không nhất định chính là hạt châu của Ngọc Thạch Trấn này. "

Trong lòng Ngũ Bạch Hồng sinh ra một cỗ lửa giận, nhất là khi thấy ánh mắt của Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Mộc Tịch Bắc.

" Hoá ra là cầm từ nơi khác, nhưng thật ra cũng phải, ngươi là tiểu thư Ngũ gia, lại là có mấy người giống như ta không có mắt cũng dám ngang nhiên khuyên bảo. "

Mộc Tịch Bắc không khỏi có chút ảo não.

Đám người trong lúc nhất thời cũng không dám há miệng, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Ngũ Bạch Hồng lại mang theo hoài nghi, xác thực, cái này nếu là tiểu thư Ngũ gia trộm, ai dám nói chuyện? Ngũ Bạch Hồng nhất thời khó thở, đâu chịu nổi loại ánh mắt này, không khỏi đem tất cả hạt châu bên trong túi thơm đổ xuống trên mặt đất. Cười lạnh nói:

" Ngươi nói bản tiểu thư là trộm? Vậy bản tiểu thư liền cho ngươi xem một chút, mấy cái đồ vật này bản tiểu thư thật đúng là không để vào mắt."

Mộc Tịch Bắc tiếc hận nói:

" Xác thực, không phải đồ vật ngươi bỏ ra tiền mua tất nhiên sẽ không đau lòng."

Một hơi của Ngũ Bạch Hồng suýt nữa thì không đi lên được, hành động này của nàng ngược lại là thành chứng cứ nàng trộm thứ này, xem ra nàng ngược lại là coi thường nữ nhân này.

" Ngũ gia ta còn chưa đến mức thiếu chút ấy tiền bạc! "

Ngũ Bạch Hồng lại mở miệng.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một nụ cười yếu ớt, nữ tử Ngũ gia mặc dù cả đám đều nhìn như cực kì lợi hại, thế nhưng lại có một cái bệnh chung, đó chính là từ nhỏ bị người nâng đã quen, cho tới bây giờ đều là nhận sự truy phủng của vô số người, chính là người không chịu nổi loại ánh mắt này, cho nên sẽ chỉ càng thêm thất sách.

Tề Tuấn đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại giành nói:

" Ngũ gia thật đúng là tài đại khí thô, một cái tiểu thư tùy tiện xuất thủ liền mấy ngàn lượng, đối với mấy hạt châu hơn vạn hai lại nói ném liền ném, thật sự không phải là nữ tử như ta có thể so sánh được."

Sắc mặt Tề Tuấn có chút âm trầm, trong đám người này đúng lúc có phu nhân của Ngự Sử đài, nếu như lần này trở về bị dâng sớ tố cáo, cho dù không dao động được căn nguyên Ngũ gia, nhưng cũng sẽ khiến cho thanh danh tiểu thư Ngũ gia rớt xuống ngàn trượng.

Ngũ Bạch Hồng rốt cục bị Mộc Tịch Bắc chặn nói không ra lời, Ngũ Ái Oánh lúc này cũng dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, mơ hồ cảm thấy người này làm sao lại giống như là Ngũ Tiểu thư tướng phủ, nhưng Ngũ tiểu thư tướng phủ không phải lấy chồng ở Bắc Bang rồi sao?

Mộc Tịch Bắc nhìn phu nhân Ngự Sử đài biến mất ở trong đám người, lại quay đầu mở miệng nói với Ngũ Bạch Hồng.

" Một vùng Tây Sơn, sông Hoài Quốc, Chu Thành năm nay đều là dân chúng lầm than, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, cũng không biết Ngũ gia lần này xuất ra bao nhiêu lực?"

Ánh mắt Tề Tuấn âm u nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nữ tử này nhất định không phải dễ đối phó như vậy, vốn chẳng qua là nữ tử ở giữa tranh giành tình nhân, nữ tử này đầu tiên là lên cao nói lợi ích gia tộc, sau đó lại liên lụy đến thiên hạ lê dân bách tính, người của Ngự Sử đài từ trước đến nay đều là người của hoàng thượng, lần này lấy cớ này bị Hoàng đế xuất ra đi, trắng trợn tuyên dương, Ngũ gia không biết phải gặp đến bao nhiêu bêu danh, lại thêm chuyện hôm nay của Ngũ Bạch Hồng, thanh danh của đám nữ tử Ngũ gia sợ là cũng sẽ rớt xuống ngàn trượng.

Đến lúc đó, mấy nữ tử được sủng ái này, chỉ sợ là sẽ không được phu quân làm quan yêu thích đi, những người làm quan kia, lại bởi vì mình cưới được tiểu thư Ngũ gia mà khi không bị lọt vào bêu danh.

Chuyện này, có thể lớn có thể nhỏ, phải nhìn xem có thể bị người hữu tâm lợi dụng và điều khiển hay không, nếu như bị đôi nam nữ trước mắt này, cộng thêm đương kim Hoàng đế, thế lực Ngũ gia lập tức sẽ bị lung lay.

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Ngũ Bạch Hồng trong ánh mắt mang theo chỉ trích, nhưng trong lòng thì cười lạnh, Ngũ gia này dựa vào nữ tử gắn bó, cho dù bây giờ không thiếu nam tử đều vào triều làm quan, nhưng mà một thị tộc vẫn phải dựa vào một quá trình tích lũy, lịch sử Ngũ gia đều dựa vào nữ tử mà tích lũy, đương nhiên sẽ không có hai ba người thay mặt làm quan, liền hình thành đại tộc nội tình thâm hậu.

Thế nhưng dựa vào nữ tử có thể làm cái gì? Tự nhiên là muốn bắt tâm của nam nhân làm tù binh, thế nhưng khi một nữ nhân cùng quyền lực danh vọng của nam nhân sinh ra xung đột, lại có bao nhiêu người có thể trụ vững bêu danh vì một nữ tử mà không tiếc buông tay cuộc sống cẩm y ngọc thực, chỉ sợ đến lúc đó sẽ khiến cho những nam tử này nhất thời cảm thấy phiền chán với nữ tử Ngũ gia từng khiến cho bọn hắn vinh quang này đi.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc dần dần giương lên, không tệ, đây chính là uy hiếp Ngũ gia, nàng muốn trước tiên nới lỏng những thế lực vặn chặt cùng một chỗ này, sau đó lại đem mấy cái tiểu thư Ngũ gia cao ngạo giống như là Khổng Tước hoa này diệt trừ từng cái một.

Đám người nhìn về phía Ngũ Bạch Hồng ánh mắt không khỏi mang theo vài phần chán ghét, trong lòng không khỏi nghĩ đến, có tiền thì thế nào? Có thế thì thế nào? Không nói trước có quan tâm lê dân bách tính hay không, chính là ở trước mặt mọi người đùa giỡn dáng vẻ xa xỉ liền không biết sẽ chọc phải bao nhiêu người bất mãn.

Ở đây có mấy người không phải con cháu thế gia, từng cái lòng dạ cao ngạo, làm sao cho phép một tiểu thư Ngũ gia ở trước mặt mình vung tay như thế, sợ là ít nhiều đều có tâm bất mãn.

Mộc Tịch Bắc muốn chính là loại hiệu quả này, bởi vì những người này phần lớn là người giàu có, cho nên cũng sẽ không thật đi quản những lê dân bách tính kia, nhưng mà phu nhân Ngự Sử đài nếu như không phải người ngu, nhất định sẽ đem chuyện này báo cho phu quân mình, đến lúc đó Ngự Sử thời đài dâng tấu, bên trên Ngũ gia bị các nhà khinh bỉ, bên dưới lại sẽ bị vô số lê dân chửi rủa.

Sắc mặt Ngũ Bạch Hồng càng ngày càng khó coi, nhưng lại không dám có động tác, chỉ cần mình vừa động, sợ là không biết sẽ bị Mộc Tịch Bắc nói thành bộ dáng gì nữa, thật sự muốn nghẹn chết, huống chi, hôm nay mình dẫn xuất chuyện lớn như vậy, trở về sợ là không có quả ngon để ăn.

Kỳ thật dưới cái nhìn của Mộc Tịch Bắc, Ngũ Bạch Hồng so với Ngũ Thanh Thanh còn hơi kém hơn một chút, dù sao Ngũ Thanh Thanh thật sự rất biết giả bộ, chỉ sợ có nhiều lúc, ngay cả Ngũ Thanh Thanh cũng cho rằng mình là nữ tử vô cùng thánh khiết đi.

Mộc Tịch Bắc lại mở miệng nói:

" Quản sự, ngươi không có ý định mời nữ tử như vậy đi ra ngoài sao."

Cho dù Tề Tuấn thật sự có hứng thú với Ngũ Bạch Hồng, thế nhưng giờ này khắc này hắn lại thật sự là hận không thể vỗ án khen hay, rõ ràng bản thân là người không có đồng nào, lại bị hiềm nghi trộm đồ, nhưng kết quả này lại là, chỉ bằng một cái miệng khéo léo, lại đuổi Ngũ Bạch Hồng rõ ràng đã trả tiền ra ngoài.

Nếu như hắn đoán không sai, quản sự này nhất định sẽ mời Ngũ Bạch Hồng đi ra ngoài, dù sao nếu chủ quán vì một chút xíu tư lợi, mà lưu lại Ngũ Bạch Hồng, không thiếu được sẽ bị người trong thiên hạ chửi rủa, ngược lại chỉ có mời Ngũ Bạch Hồng đi ra ngoài, mới có thể là một bách tính Tây La có thanh danh tốt.

Bách tính mặc dù không có tiền, thế nhưng không chịu nổi nhiều người nhiều miệng, cho dù ngươi là thối, nó cũng có thể đem ngươi nói thành thơm, cho dù ngươi là thơm, hắn cũng giống vậy có thể đem ngươi nói thành thối, cho nên, chuyện hôm nay chính là cái đạo lý như thế, nếu như lần này không mời Ngũ Bạch Hồng ra ngoài, về sau Ngọc Thạch Trấn này sợ là tam giáo cửu lưu không được an bình.

Ngũ Bạch Hồng cười lạnh mở miệng với Mộc Tịch Bắc:

" Ngươi cũng không phải chủ quán, quản sự cũng không phải chủ quán, dựa vào cái gì mời ta đi ra ngoài, sợ là các ngươi không có tư cách này đi."

Ân Cửu Dạ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói:

" Là ta. "

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Đỡ trán. Ta cầu ngày mai có phiếu phiếu. Có thể để phiếu tháng trước của ta ở trên bảng ngốc hai ngày nha... Hai ngày ta liền thỏa mãn rồi... Ngày mai tám giờ đổi mới, đêm nay thức đêm nữa....

Van cầu thật to, để cho ta qua đi... Hu hu đã sửa lại hai lần...