Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 80-1: Đa Luân mưu đồ (1)




Rắn rết thứ nữ

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Sau khi Bắc Bang công chúa trở lại khách đường, quả thực cũng kinh diễm một phen, rốt cuộc cũng là mỹ nhân, tự nhiên sẽ không kém, so với Ngũ Thanh Thanh thuần khiết không nhiễm bụi trần, Bắc Bang công chúa này càng giống một đóa hoa Thái Dương sáng rỡ, thiếu đi phân mảnh mai, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hoạt bát hẳn lên.

Nhị tỷ tỷ của Ngũ Thanh Thanh Ngũ Ái Oánh thấy ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Bắc Bang công chúa, liền mở miệng nói:

" Thất muội ta đi đâu rồi? Thất muội ta vì sao không cùng đến? "

Trong lời nói mơ hồ mang theo tia lo lắng, dường như sợ muội muội của mình lại bị Bắc Bang công chúa khi dễ.

Mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Nhị tiểu thư Ngũ gia, Ngũ Ái Oánh là một nữ tử đầy đặn, quanh thân tràn ngập tình cảm mẫu tính, trong mắt lại lóe ra ánh sáng từ ái, hơn nữa hơi thở khắp người rất là ôn hòa, trên người đeo trang sức phần lớn là trân châu mượt mà, càng là phụ trợ, vừa nhìn lại, liền khiến không ít người mê mắt, nhịn không được cảm thấy vị Nhị tiểu thư Ngũ gia này thật là cực kỳ thương Thất muội.

Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc càng sâu, xem ra mấy người tỷ muội Ngũ gia cũng không phải một lòng đâu, nếu Nhị tiểu thư Ngũ gia này thật sự quan tâm Ngũ Thanh Thanh như vậy, lúc này không nên nên hỏi Ngũ Thanh Thanh đi đâu, mà hẳn là vô thanh vô tức lui xuống đi tìm Ngũ Thanh Thanh mới phải.

Dù sao cũng chỉ cá nhân biết, hôm nay Ngũ Thanh Thanh đã đánh mất thể diện lớn như thế, không ra gặp người nhưng là rất bình thường, làm sao sẽ trông mong truy vấn như thế? Rõ ràng là ngại mọi người chế giễu còn chưa đủ.

Chẳng qua nghĩ đến cũng phải, mấy nữ tử của Ngũ gia đều không phải thân sinh tỷ muội, cùng cha khác mẹ đã tốt lắm rồi, huống chi còn có không ít đều là từ Bàng Chi khác nhau chọn lựa ra, huống chi, nữ tử muốn tiến vào Bản gia Ngũ gia nhiều vô kể, nhớ năm đó, cho dù tuổi tác các nàng không lớn, nhưng nhất định phải trải qua mấy phần đọ sức, trong lòng đều tự có so đo.

" A, ngươi nói Ngũ Trắc Phi sao? Ngươi không nói ta cũng quên mất, nữ tử Tây La các ngươi khí lượng thật nhỏ, chẳng qua là hỏi nàng cho mượn bộ y phục, nhưng nàng ta lại nghiêm bản mặt cho ta xem, rồi trốn đi, hoàn toàn không để ý ở đây còn có nhiều tân khách như vậy, không biết đại cục như thế, truyền ra ngoài, còn tưởng là Bản vương phi không biết quy củ giao hảo, này cũng thôi đi, quan trọng là sau này đừng làm hỏng chuyện của Vương gia mới tốt. "

Bắc Bang công chúa cũng là một người khéo mồm khéo miệng không tha ai, đem lời nói lúc trước của Gia chủ Ngũ gia lại trả trở về.

Ngũ Ái Oánh một bộ dạng tức giận, nhưng trong lòng thì vui vẻ khi Ngũ Thanh Thanh lại bị người ta quở trách một phen, nàng là Bàng Chi chọn ra, một đường gian khổ, nhưng Ngũ Thanh Thanh lại là tiểu thư con chính thê Ngũ gia, mặc dù bên ngoài đúng là nói cửu nữ Ngũ gia đều đối xử như nhau, thế nhưng có cha ruột là Gia chủ Ngũ gia, đãi ngộ làm sao có thể giống nhau? Cho nên nói, hôm nay nhìn thấy Ngũ Thanh Thanh đánh mất thể diện lớn như thế, nàng thật sự là rất vui vẻ.

Đồ vật của Ngũ Thanh Thanh từ trước đến nay đều là tốt nhất, bây giờ lại trong giây lát trở thành trò cười khắp Đế đô, trong lòng của nàng, coi như cũng có chút an ủi.

An Nguyệt Hằng cũng không muốn ở ngày đại hôn lại để cho ngoại nhân chê cười, nhẹ nhàng quét mắt Ngũ Ái Oánh, lập tức mở miệng nói:

" Được rồi, bắt đầu bái đường đi."

Bắc Bang công chúa trùm kín khăn đỏ tân nương, cầm lấy đóa hoa đỏ thẫm kia, người chủ trì lại mở miệng nói:

" Nhất bái thiên địa ~"

Động tác của hai người ngược lại phá lệ hài hòa, thế nhưng sắc mặt của gia chủ Ngũ gia lại không dễ nhìn, trên trán mơ hồ có thể thấy được tức giận, Ngũ Thanh Thanh này là đứa con ông vừa ý nhất, còn là nữ nhi ruột thịt của ông, vốn muốn cho nó tiền đồ tốt nhất, để nó về sau có thể ngồi lên vị trí kia, sinh hạ thái tử kế vị Tây La, khai sáng một vương triều thịnh thế, nhưng ai biết, đây hết thảy lại phát sinh biến số như vậy.

Nếu Hoàng đế tùy tiện ban thưởng một nữ tử, lấy thực lực của Ngũ gia và Nhiếp Chính Vương phủ, muốn giải quyết tất nhiên không đáng kể, nếu muốn trách thì trách ở, Hoàng đế vậy mà binh đi hiểm chiêu, đưa cho một cái Bắc Bang công chúa, thật sự là đang sống sờ sờ cũng bắt ông tức chết!

Gia chủ Ngũ gia thực sự không nhìn được nữa, lửa giận sinh từ bên trong, trong mắt mơ hồ toát ra mấy ngọn lửa, hừ lạnh một tiếng liền phất tay áo rời đi.

Mấy vị tiên nữ Ngũ gia, thấy động tác của Gia chủ nhà mình, chưa xuất giá thì lập tức đuổi kịp, rời đi theo Gia chủ Ngũ gia, đã xuất giá thì vẫn như cũ ngồi tại chỗ, vững như thái sơn, không hề có ý rời đi.

Mộc Tịch Bắc vừa thấy tình hình này, liền biết Ngũ gia này ân tình mờ nhạt, chẳng có chân tình gì đáng nói cả.

Tân lang tân nương bái xong thiên địa, mọi người cũng bắt đầu vỗ tay ồn ào, chỉ là không khí này thấy cứ quái dị thế nào, thật giống như rõ ràng đang trời trong mây tạnh đột nhiên sét đánh một trận, nhưng tất cả mọi người vẫn cứ điềm nhiên như không có việc gì, một chút phản ứng cũng không có.

" Nhị bái cao đường ~ "

Hai người lại dập đầu lễ bái với An mẫu.

Tâm tư An mẫu cũng có chút phức tạp, bà coi trọng Ngũ Thanh Thanh nhu thuận hiểu chuyện, nhưng đứa con dâu đường đường chính chính lại đột nhiên biến thành người khác, trong lòng tự nhiên cũng không thoải mái.

Trước kia có một Tịch Tình cản trở, hôn sự hết kéo dài lại kéo dài, thật vất vả Tịch Tình mới chết, nhưng hôm nay mắt thấy sẽ tu thành chính quả, lại đột nhiên bay đến một cô công chúa, mà cô công chúa này vừa nhìn đã biết khó đối phó, về sau sợ là không nắm tốt rồi.

" Phu thê giao bái ~ "

Người chủ trì lại mở miệng.

Mọi người bộc phát ra tiếng vỗ tay như nước thủy triều, chỉ là bầu không khí quái dị vẫn kéo dài như trước, trên mặt của mỗi người đều treo nụ cười dối trá, lại luyện thành lô hỏa thuần thanh (vô cùng thành thục) , bọn họ đều biết, đây là một trận đánh cược, rốt cuộc là Hoàng đế, hay là An Nguyệt Hằng? Thắng thì vinh quang vô hạn, thua thì bồi tính mạng người nhà vào! Đây là lựa chọn khó nhất bên trong đấu tranh chính trị.

Nhưng điều mà ai cũng biết lại là, lần này người Ngũ gia thế nhưng là ném đại hoả, thật không biết sau này Nhiếp Chính vương phải làm sao để cân bằng quan hệ hai bên, huống hồ Ngũ Thanh Thanh vậy mà có thai trước hôn nhân, dường như cũng gián tiếp tỏ rõ với mọi người, nữ tử Ngũ gia cũng không phải đồ chơi trân quý gì cả, nhiều nhất chỉ có thể xem như đồ chơi hiếm có đẹp mắt, nếu như muốn, kỳ thật trong thiên hạ vẫn có rất nhiều.

Mộc Tịch Bắc biết, An Nguyệt Hằng bây giờ nhất định là càng nghĩ càng cảm thấy lấy Bắc Bang công chúa về nhà vẫn tốt hơn, bởi vì đối với loại người giỏi đùa bỡn quyền mưu như hắn, đều rất giỏi dùng thuật chế ngự, hai bên chế ngự lẫn nhau, phòng ngừa một nhà lớn mạnh, mới tốt khống chế, vạn sự vạn vật, chỉ có cân bằng, mới có thể kéo dài.

" Kết thúc buổi lễ ~ Đưa vào động phòng!"

Người chủ trì lại mở miệng.

Không cần phải nói, động phòng nhất định là chuẩn bị cho Ngũ Thanh Thanh, nếu Ngũ Thanh Thanh bây giờ ở trong phòng kia, tám phần một hồi sẽ bị đuổi ra ngoài.

Tất cả đồ vật đều vì Ngũ Thanh Thanh mà tỉ mỉ chuẩn bị, ngoại trừ những thứ mà nhà mẹ đẻ của nàng mang tới, sợ là đều sẽ vào trong hầu bao của Bắc Bang công chúa rồi.

Mộc Tịch Bắc trong lòng vui sướng, mặc dù nàng không có gì cả, nhưng lại thành công thoát ra, nàng còn có cơ hội trù tính, vì tương lai mình mà quy hoạch, thế nhưng Ngũ Thanh Thanh lại chỉ là càng lún càng sâu, rốt cuộc không thể thoát khỏi vực sâu lầy lội này được nữa, An Nguyệt Hằng a An Nguyệt Hằng, ngươi thật đúng là hại người rất nặng, kỳ thật những nữ tử này nói là yêu ngươi, chẳng qua cũng chỉ yêu quyền thế ngập trời cùng bề ngoài anh tuấn của ngươi mà thôi, hoặc là còn có ôn nhu nho nhã của ngươi, quan tâm nữ tử vào lòng, đáng tiếc, những điều đó đều không phải là con người thật của ngươi.

Buổi hôn lễ này thật sự là thú vị, thành công diễn ra một màn hài kịch tân nương không phải ngươi, từ nay về sau, Nhiếp Chính Vương phủ e rằng không thể an bình rồi.

Nhiếp Chính Vương phủ bên này đúng là náo nhiệt, Phủ Đa Luân công chúa lại là một cảnh tượng khác.

Lúc này Đa Luân công chúa cũng không xuất hiện ở Nhiếp Chính Vương phủ, mà là nằm ở trong ngực một nam tử, y phục đỏ thẫm cởi một nửa, bờ vai loã lồ, da thịt phát ra ánh sáng oánh nhuận, mị nhãn như tơ, hương diễm vô cùng.

Đa Luân không biết suy nghĩ cái gì, nửa ngày không có động tác, nam tử sau lưng trong mắt lóe ra hào quang, nghiêm trang mở miệng nói:

" Nghĩ gì thế?"

Nam tử kia không phải người khác, chính là Gia chủ Lư gia, cho dù giờ phút này vẫn bày ra bộ dạng thánh nhân, nhưng tình dục trong mắt kia lại không lừa gạt được người chút nào.

" Bắc Bang công chúa này chính là một kẻ ngu, vậy mà thành kiếm trong tay Mộc Tịch Bắc, sau này còn không phải chỉ thế nào, nàng liền đánh thế đó? "

Khóe miệng Đa Luân mang theo một tia châm chọc, có chút tiếc nuối, nhưng cũng có chút tán thưởng.

Tiếc nuối là Mộc Tịch Bắc lại có thể xui khiến Bắc Bang công chúa, làm cho nàng ta lưu lại Tây La, cho nàng nhiều hơn một phần trợ lực, tán thưởng tất nhiên cũng là Mộc Tịch Bắc lợi dụng Hoàng đế, thực hiện biện pháp xa thân gần đánh.

Tuy nhiên Đa Luân từ đầu đến cuối vẫn nhìn không thấu một điểm, đó chính là Mộc Tịch Bắc rốt cuộc đang giúp ai? Nghe lời nói lúc trước của Lư Dẫn Minh, Mộc Tịch Bắc hẳn là giao hảo với Lục hoàng tử, chỉ là sao nàng lại nghe nói Mộc Tịch Bắc cũng đã nhiều lần lén gặp mặt An Nguyệt Hằng.

"Mộc Tịch Bắc hại ta mất đi hai đứa con trai, ta quyết sẽ không bỏ qua cho nàng ta."

Gia chủ Lư gia cũng bình tĩnh cuống họng mở miệng nói.

" A, ta ngược lại không biết Lư gia các ngươi có cái gì ghê gớm? Nên biết ba nhà Thôi Liễu Tôn, đều bại ở trong tay Mộc Tịch Bắc, trong cung lại còn có Ngũ quý phi Ngũ Y Nhân, ngươi có biết Ngũ Y Nhân nhiều năm như vậy sừng sững không ngã, là có bao nhiêu thủ đoạn, nhưng ai biết một cái sơ sẩy bé nhỏ không có ý nghĩa, lại làm nàng ta ngã xuống trong nháy mắt. "

Đa Luân công chúa dường như đối với lời nói của Gia Chủ Lư gia có phần không để ý lắm.

Theo Đa Luân thấy, mấy người Lư gia cũng không phải đối thủ của Mộc Tịch Bắc, hiện tại ngẫm lại, Đa Luân cũng là lòng còn sợ hãi, Ngũ Y Nhân chẳng qua chỉ đáp ứng Tôn Lộ xử lý một buổi yến hội thưởng bảo, nhưng lại dám kéo nàng ta từ trên vị trí quý phi xuống dưới, đây là tính kế cỡ nào.

Trên mặt của Gia chủ Lư gia không có biến hóa, qua nhiều năm như vậy giả bộ như chính nhân quân tử, tất nhiên là phải đối mặt với đủ loại nhân vật, hắn đã sớm luyện thành lô hỏa thuần thanh, chẳng qua có nguyện ý bộc lộ ra ngoài không thôi.

" Có điều Mộc Tịch Bắc đúng là người làm cho ta thưởng thức, nếu có thể làm việc cho ta, tự nhiên là không thể tốt hơn."

Đa Luân không biết suy nghĩ cái gì.

Gia chủ Lư gia nhướng mày, mở miệng nói:

" Chẳng lẽ công chúa muốn lưu lại tính mạng của nàng?"

Đa Luân đùa nghịch móng tay thon dài của mình, mở miệng nói:

" Người như vậy, tất nhiên là không thể lưu, nhưng trước khi chết ngược lại cũng không ngại làm cho chúng ta chút việc."

" Công chúa là muốn? "

Gia chủ Lư gia thử thăm dò mở miệng, nhưng Đa Luân không đáp lời, nàng tự có tính toán của nàng.

Mà hôn lễ của Nhiếp Chính Vương quả nhiên trở thành trò cười khắp Đế đô, mặc dù nói Nhiếp Chính Vương cưới Bắc Bang công chúa đúng là vô cùng khí phái, nhưng ở trong lịch sử Tây La, lại chưa từng có ngày đại hôn, mà đến lúc gần bái đường, tân nương lại biến thành người khác.

Người này lại không phải người khác, mà là tiểu thư Ngũ gia mà Nhiếp Chính Vương hứa gả sính lễ trên trời, cái này khiến cho không ít nam tử phải cúi đầu tiếc hận a.

Tuy nhiên liên quan đến việc Ngũ Thanh Thanh bị lưu truyền khắp nơi trong đế đô cũng có thêm bớt, nói thành cái gì cũng đều có, có nói tiểu thư Ngũ gia và Nhiếp Chính Vương là thanh mai trúc mã cũng không có cách nào, dù sao cũng là Hoàng đế đích thân hạ thánh chỉ, chỉ có thể nhượng bộ, có khác nói là An Nguyệt Hằng đứng núi này trông núi nọ, nhìn chán khuôn mặt mềm mại của Ngũ Thanh Thanh, lại thích kiểu như Bắc Bang công chúa.

Lại có người nói Nhiếp Chính Vương vốn cùng Bắc Bang công chúa tình đầu ý hợp, nhưng lại không tốt nếu bỏ qua Ngũ Thanh Thanh, điểm này bị Hoàng Thượng nhìn thấu, cho nên Hoàng Thượng mới làm một ác nhân, hạ thánh chỉ này.

Tóm lại, vô luận laọi nào, Ngũ Thanh Thanh đều thành đối tượng đáng thương khiến người ta đồng tình nhiều nhất, ngẫm lại sính lễ và đồ cưới lúc đến kia khí phái là không ai bì nổi, lại thành trò buồn cười nhất, ai có thể ngờ tới, một tiểu thư Ngũ gia vốn là được vô số người hâm mộ, cuối cùng lại từ chính phi biến thành Trắc Phi.

Huống chi, có lời đồn đại còn nói, sau đại hôn, Bắc Bang công chúa sau đó còn nói, Ngũ Thanh Thanh qua cửa thật sự quá mức đột nhiên, thậm chí còn thay đổi biện pháp để Ngũ Thanh Thanh ngồi kiệu hoa nhỏ lại khiêng vào từ cửa hông lần nữa.

Việc này xác thực đúng là như thế, chỉ là Ngũ Thanh Thanh làm sao lại chịu để Bắc Bang công chúa đùa nghịch như vậy, tuy nhiên vì trong bụng đang mạc danh kỳ diệu có hài tử, đợi đến vài ngày sau, đại phu có thể chẩn đoán chính xác nàng không phải mang thai, Ngũ Thanh Thanh liền sẽ không tùy ý để Bắc Bang sửa trị như vậy nữa.

Hỗn lễ của An Nguyệt Hằng đã qua hơn nửa tháng, mùa xuân tới thật rồi, trăm hoa đua nở, trăm chim tề tựu, trong phủ Thừa tướng tựa như là một chỗ tuyệt hảo để lánh đời.

Mộc Tịch Bắc nằm dưới một nhuyễn tháp, nhàn nhạt nhắm hai mắt, phơi nắng, nhuyễn tháp dưới sự đung đưa của nàng, cũng hơi rung nhẹ, khuôn mặt như ngọc của nữ tử dưới ánh mặt trời trở nên trong suốt óng ánh, tựa như ngọc thạch đẹp nhất, tựa như ảo mộng, mang theo quang ảnh hiếm thấy.

" Tiểu thư, Lục hoàng tử giao thủ với Đồng La Quốc dường như lại thắng thêm một trận, Đồng La Quốc liên tục bại lui, dân chúng khắp nơi đều cực kì tôn sùng Lục hoàng tử, bây giờ nghe nói biên cảnh sắp bùng nổ một trận chiến cực lớn, nếu lần này thắng, Đồng La sẽ phải cút khỏi Tây La ta, Lục hoàng tử cũng có thể khải hoàn hồi triều rồi. "

Thanh Từ có chút sùng bái mở miệng, dù sao tình cảnh nguy nan của Lục hoàng tử nàng là biết đến.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nam nhân này đối với chiến tranh, đối với cục diện chính trị có thiên phú sâu sắc quả thực khiến cho người ta sợ hãi thán phục, chẳng qua nghĩ đến cũng là từ sau khi mình cùng hắn ăn tết mới xem chút sách, chính mình nhất định lại xem không ít, Mộc Tịch Bắc không biết là, kỳ thật Ân Cửu Dạ xem qua rất nhiều sách, nàng đọc cho hắn, có rất nhiều điều hắn cũng biết, chỉ là thích giọng nói ngọt mềm của nàng, nên mới giả bộ như cái gì cũng không biết, không ngờ ngược lại đã lừa gạt được Mộc Tịch Bắc, còn dâng lên một mảnh đồng tình.

" Có thể sớm ngày hồi triều tự nhiên rất tốt, chỉ là trạm cuối cùng này sợ là vô cùng gian nan, mà bây giờ đã trừ bỏ quân cờ Hàn Mộc mà An Nguyệt Hằng an bài chưa? "

Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi thăm, nàng phơi nắng giống như trộm tinh mèo con, cực kì đáng yêu.

Thanh Từ nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

" Lục hoàng tử luôn luôn lợi dụng mấy tên gian tế này tương kế tựu kế rốt cuộc mới dễ dàng lấy được nhiều thắng lợi như vậy, làm sao lại loại nó ra chứ? Hơn nữa Lục hoàng tử làm người âm hiểm, rất nhiều chuyện xông pha chiến đấu đều để cho bọn người Hàn Mộc đi làm, nếu trừ đi Hàn Mộc, chẳng phải sẽ thiếu một cái tấm chắn?"

Mộc Tịch Bắc lại lắc đầu, trầm giọng nói:

" Mấy người Hàn mộc cũng không phải kẻ ngu, bị người lợi dụng nhiều lần như vậy còn có thể không biết? Trận chiến cuối cùng này bọn họ rốt cục sẽ như thế nào sợ là không thể đoán được."