Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 239-1: Đại kết cục (1)




Edit: Khuynh Vũ

Ban đêm, gió lạnh gào thét, tựa như có thể quật gãy thân cây, ánh nến trong Viễn Sơn tự cũng bị gió thổi lúc sáng lúc tối, mang theo một loại quỷ dị nhàn nhạt.

Trong chùa tản ra một mùi thơm nhàn nhạt, là đàn hương mà phật tự quen dùng, cùng với tiếng gõ mõ không nhanh không chậm, thực làm cho người ta có cảm giác an yên.

Nhìn những tăng nhân áo vải chạy tới chạy lui, gánh nước, nấu cơm, giặt quần áo, bỗng chốc khiến cho người ta cảm thấy thật ra mọi chuyện trên đời căn bản cũng không phức tạp đến vậy.

Gió lạnh thổi qua làm người rét run, mùa thu cuối cùng cũng mang đến một cái lạnh thấu xương mà nó nên có, vào buổi sáng và tối đặc biệt rõ ràng, Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt xiêm y, đóng chặt cửa sổ, suy nghĩ trong lòng vẫn còn chút phức tạp.

Sự tình đến đột nhiên như thế, khiến cho người ta trở tay không kịp, chỉ có thể gắng gượng đối phó mà thôi.

Lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất nhớ người nam nhân thủy chung không rời kia, ngẫm lại nếu như không phải lúc trước hắn lần lượt dùng sinh tử ép buộc, hết lần này tới lần khác không để ý hậu quả, thì dựa theo tính tình của mình, có lẽ hai người sớm đã đường ai nấy đi, làm sao còn có ngọt ngào như ngày hôm nay.

Tính tình của nàng chính là như thế, nhiều khi bỏ lỡ rồi thì liền bỏ qua luôn, cho dù biết rõ có thể vãn hồi, nhưng vẫn không chịu quay đầu mà cứ đi về phía trước.

Chuyện trên đời chính là thần kỳ như thế, có lẽ, cuối cùng người dạy ngươi biết yêu lại chính là một người không biết yêu, người khiến ngươi trở nên ôn nhu lại chính là người không hề ôn nhu chút nào.

Mộc Tịch Bắc giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa bụng của mình, lẩm bẩm: " Bảo Bảo, con nói xem cha lúc này đang làm cái gì?"

Trong phòng vẫn im ắng, không có người đáp lời, nhưng mà nàng lại cảm thấy an tâm và thỏa mãn.

Nhớ tới mục đích lần này đến đây, trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một trận hàn quang.

Ân Cửu Dạ chỉ nói đây là ý tứ của Mộc Chính Đức, về phần mục đích là cái gì, vì sao Ân Cửu Dạ lại biết, nàng cũng không hỏi hắn, từ đầu đến cuối nàng tin, vô luận là nam nhân của nàng, hay là phụ thân của nàng, đều là người nàng có thể an tâm dựa vào.

Có điều lời nói đi cũng phải nói lại, chuyến này hung hiểm, nàng và hắn nhất định phải cẩn thận, trận chiến này sẽ mang tính chất quyết định với toàn cục.

" Cha, cha vẫn mạnh khỏe chứ?"

Lời nói nhẹ nhàng bị gió thổi bay, không lưu lại một chút dấu vết.

Mà giờ khắc này trong hoàng cung Tây La, Ân Cửu Dạ vừa mới phê xong tấu chương, đứng ở trước cửa sổ, nhìn lên minh nguyệt sánh tỏ trên bầu trời, đồng dạng cũng đang nhớ đến người nữ tử hắn yêu.

Đã bao lâu rồi, hắn không rời khỏi nàng? Đã sớm quen thuộc việc nàng yên lặng làm bạn ở bên cạnh mình, quen thuộc mỗi ngày vừa mở mắt là có thể trông thấy dung nhan nàng ngủ, càng quen thuộc mỗi ngày ôm nàng vào trong lòng mình.

Cũng không biết, ánh nến ở Viễn Sơn tự có sáng như trong cung không, không biết nàng có cảm thấy cô đơn không?

Lúc này hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao Mộc Chính Đức lại khăng khăng muốn làm hoàng đế, mấy ngày này, hắn phát hiện, thân ở vị trí này, là vất vả cùng bất đắc dĩ đến cỡ nào.

Nếu như hắn thật sự kế thừa hoàng vị từ trước, thì chỉ sợ hắn sẽ bận rộn chuyện chính sự mà rất khó có thời gian làm bạn bên cạnh Bắc Bắc, mỗi ngày phiền não vô số, ứng phó với mọi kiểu người, không được thanh nhàn, mà đây cũng không phải điều hắn muốn.

Chỉ có thiên hạ an ổn, hắn và nàng mới có thể hưởng thái bình, mà trước mắt trọng yếu nhất vẫn là làm cho Tây La phồn thịnh lên, cũng như lời Ân Tiêu nói, chỉ có thiên hạ nhất thống, làm bá chủ thực sự, mới có thể nói một không hai, mới không có ai có thể chi phối hạnh phúc của hắn và nàng, mà muốn đạt được những điều này lại cần phải có một người thay hắn và nàng chống lên bầu trời này.

Hiển nhiên, Mộc Chính Đức đang cố gắng đi làm người này, muốn dùng cánh tay của ông chống lên bầu trời tự do cho bọn hắn.

Nhớ tới lời Mộc Chính Đức nói với mình ngày đó, Ân Cửu Dạ thu liễm tâm tư, tự hỏi Ân Tiêu lúc nào sẽ động thủ.

Nghĩ đến đây, hắn liền tiếp tục làm xong công việc trong cung, chỉ có như vậy, hắn mới có thể nhanh chóng tiến đến Viễn Sơn tự, sẽ không để cho Ân Tiêu có cơ hội để lợi dụng được.

Ngay trong màn đêm yên tĩnh, trong phòng của Lão thái phi lại đột nhiên bay vào một thanh phi đao.

Lão thái phi đang định đi ngủ, cũng không bị quá lớn kinh hãi, đi đến trước cột nhà gỗ, dùng sức rút phi đao ra.

Trên phi đao cắm một tờ giấy, lão thái phi mở ra, chậm rãi nhìn xuống, lại lập tức sợ hãi.

Trên tờ giấy viết, nếu như muốn biết nữ nhi ruột của ngươi ở đâu, vậy thì nửa canh giờ sau, một mình đến Tử Trúc Lâm, nếu như có thêm một người đến đó, thì ngươi vĩnh viễn đừng mong biết được tung tích của nữ nhi ngươi.

Mà trên tờ giấy này có nhắc đến một chi tiết làm bà tin tưởng, trên đó có vẽ một đóa hoa mai màu đỏ.

Chỉ có bà biết, trên người con của bà có một cái bớt như thế, không lớn, nhưng lại tinh xảo đẹp mắt, những năm này, căn cứ trọng yếu giúp bà tìm kiếm nữ nhi thứ nhất là tuổi tác, thứ hai là đóa hoa mai này.

Hốc mắt của Lão thái phi trong chốc lát đã ẩm ướt, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, có chua xót, có mừng rỡ, cũng có kinh ngạc, cảm giác phức tạp tựa như người mới làm mẹ, nhưng so với người mới làm mẹ lại nhiều hơn mấy phần chua xót.

Thân làm mẹ, bà vốn cũng không làm tròn trách nhiệm một mẫu thân, để lạc con của mình mười mấy năm trời, bây giờ rốt cục đã có tin tức của nó, cho dù biết rõ là giả, nhưng bà cũng không thể bỏ qua cơ hội này.

Suy đi nghĩ lại, lão thái phi vẫn dứt khoát quyết định đi đến đó, chỉ là cũng biết hiện giờ thế cục khẩn trương, không thể vì một mình mình mà làm liên luỵ tới người khác.

Cho nên lão thái phi quyết định đi tìm Mộc Tịch Bắc trước.

" Cô, đã trễ thế này mà cô vẫn chưa đi nghỉ sao? " Mộc Tịch Bắc một mặt đón Lão thái phi vào, một mặt cẩn thận đóng cửa lại.

Lão thái phi nhẹ gật đầu: " Bắc Bắc, cô có tin tức về con của cô rồi."

Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc: " Thật sao?"

" Ừ, có người nói đã có tin tức của đứa con đáng thương của ta." Lão thái phi mừng rỡ gật đầu.

" Vậy tỷ ấy ở đâu? Con và cô đến gặp tỷ ấy?"

Lão thái phi lắc lắc đầu nói:" Không nói gạt con, chuyện lần này cô cứ cảm thấy giống một cái bẫy, mặc dù cô không hiểu nhiều chuyện trong chính trị, nhưng thời gian dài ở trong hậu cung vụn vặt tranh đấu, cảm giác vẫn rất nhạy cảm."

" Bẫy sao? " Mộc Tịch Bắc hỏi lại, thoáng nhăn đầu lông mày.

" Ừ, cho nên ta đến chính là muốn nói cho con một tiếng, nếu như nghe nói có tin tức của ta, con tuyệt đối không được trúng kế."

" Nhưng nếu như cô thật sự gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Mộc Tịch Bắc hỏi lại.

" Từ khi con của ta không còn, cô đã cảm thấy nhân sinh không còn quan trọng nữa, nếu không phải trong lòng còn ôm một tia hi vọng, lại không nỡ bỏ lại cha con một mình, thì cô đã sớm đi rồi. Bây giờ Ân Cửu Dạ cũng đã làm Hoàng đế, Chính Đức cũng không còn, ta dĩ nhiên muốn đi tìm con của ta, nếu như lần này thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ngược lại giúp ta được giải thoát. " Trong giọng nói của Lão thái phi mang theo tia thê lương.

Từ khi được hưởng an nhàn, bà vẫn luôn thích ăn chay niệm Phật, nằm mơ cũng luôn mơ thấy con mình, mỗi lần nghe thấy nó khóc gọi mình mẹ ơi, kêu mình cứu mạng, bà liền cảm thấy lòng đau như cắt, khó mà thở dốc.

Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên ngộ ra, cái này nhất định lại là quỷ kế của Ân Tiêu, bà ta rõ ràng tìm ra nhược điểm của mỗi người, sau đó lợi dụng những nhược điểm này đánh tan những người bên cạnh nàng.

Sở Lương đối với Mộc Chính Đức mà nói là nhược điểm, như vậy đối với với lão thái phi nữ nhi chính là uy hiếp duy nhất, cho dù biết rõ là giả, thế nhưng bởi vì một chút hi vọng nhỏ nhoi trong đáy lòng, thì dù biết cũng sẽ không phản đối.

Có lẽ, đây chính là yêu.

" Còn nữa, cô cảm thấy lần này là thật sự có manh mối, con xem trên tờ giấy này viết, trên người con của ta có một cái bớt hoa mai màu hồng phấn, sinh trưởng ở đầu vai. " Thấy Mộc Tịch Bắc không nói gì, lão thái phi muốn an ủi nàng chậm rãi nói.

Nhưng lúc Mộc Tịch Bắc nhìn thấy tờ giấy kia, cả người đột nhiên sững sờ ở nơi đó, cũng không để ý lão thái phi đang nói cái gì nữa.

Chậm rãi cầm tờ giấy trong tay, nhìn cái bớt hoa mai phá lệ quen thuộc kia.

Sau đó đỏ mắt không dám tin nhìn lão thái phi trước mặt.

" Bắc Bắc, có gì không đúng à? " Lão thái phi cũng không biết Mộc Tịch Bắc bị làm sao, trong lúc nhất thời lo lắng không thôi.

Mộc Tịch Bắc giống như nhớ ra gì đó, gọi to Thanh Từ ngoài cửa:" Thanh Từ! Thanh Từ!"

Thanh Từ vừa nghe, tưởng là đã xảy ra chuyện gì, rất nhanh liền vọt vào.

" Chủ tử?"

Mộc Tịch Bắc nói: " Lúc trước sau khi ta chết, ngươi có tìm được một sợi dây chuyền mà ta chưa từng rời khỏi đúng không?"

Thanh Từ có chút bất an liếc mắt nhìn lão thái phi, lão thái phi lại càng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu Mộc Tịch Bắc đang nói cái gì?

Cái gì gọi là sau khi ta chết? Bây giờ không phải nó đang êm đẹp đứng ở trước mặt mình sao? Đây là có chuyện gì?

" Vâng, về sau tiểu thư còn tặng lại dây chuyền kia cho ta, nói lưu làm kỷ niệm. " Thanh Từ ứng thanh đáp.

" Dây chuyền còn đây không?"

" Còn. " Thanh Từ một mặt gật đầu một mặt từ trong quần áo lấy sợi dây chuyền ra.

" Cô, cô xem thử cô có nhận ra sợi dây chuyền này không?" Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.

Sau khi Lão thái phi cẩn thận quan sát một hồi, thì quá sợ hãi, khiếp sợ nhìn Mộc Tịch Bắc nói: " Cái này. Cái này. Dây chuyền này là của ai? Là ở nơi nào tìm được? Con của ta..."

Lão thái phi nhìn dây chuyền quen thuộc kia, rõ ràng là sợi dây lúc trước bà sai người làm riêng cho con mình.

Mộc Tịch Bắc cũng không nhịn được chảy xuống hai hàng thanh lệ, không thể tưởng được chính mình kiếp trước, mẫu thân thân sinh của Tịch Tình vậy mà lại là lão thái phi.

" Cô. " Mộc Tịch Bắc nói không ra lời.

Thanh Từ ở một bên đột nhiên hiểu ra, nhịn không được cả kinh nói:" Lão thái phi lại là mẹ ruột của tiểu thư ư?"

" Ngươi nói cái gì? Ngươi nói là thật ư? Chuyện này sao có thể? Bắc Bắc rõ ràng là con của Chính Đức mà, con của ta hẳn phải lớn hơn Bắc Bắc một chút mới đúng chứ. " Lão thái phi có chút không dám tin hỏi ngược lại, trong lúc nhất thời suy nghĩ hỗn loạn.

Chân tướng rõ rành rành, chỉ vì bà không biết chuyện Tịch Tình bỏ mình, cho nên nhất thời nghĩ mãi mà không rõ thôi.

Mấy người ngày thường vạn phần tỉnh táo, trong lúc nhất thời cũng có chút mất khống chế, loại tâm tình mất mà được này, hòa tan tất cả bất an cùng xao động.

Mộc Tịch Bắc đem chuyện năm đó kể lại ngắn gọn cho lão thái phi nghe.

Lão thái phi không khỏi nước mắt giàn giụa, hô to trời xanh có mắt, một khắc này, Mộc Tịch Bắc mới chính thức cảm nhận được, người nữ nhân này tuy tuổi trẻ mỹ mạo không thấy dấu vết già nua, nhưng nội tâm lại tang thương đến cỡ nào.

Lão thái phi ôm chặt Mộc Tịch Bắc, vuốt ve mái tóc của nàng: " Con ngoan của ta... Con ngoan của ta à."

Mộc Tịch Bắc an tĩnh tựa ở trước ngực lão thái phi, lần đầu tiên cảm nhận được ý nghĩa hai từ mẫu thân, nhưng cũng khó mà khống chế lệ rơi đầy mặt.

Có lẽ mẫu thân chính là vĩ đại như vậy, thậm chí bà cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm, thì đã có thể khiến ngươi quên đi tất cả phòng bị.

Có lẽ sống hai kiếp, chưa bao giờ có mẹ, nên một tiếng mẹ này Mộc Tịch Bắc không sao gọi được, cũng may lão thái phi cũng không để ý, dường như tìm được nàng thì giống như đã có cả thế gian vậy.

Quá khứ từng màn không ngừng xuất hiện trước mắt, lần đầu tiên bà tới tướng phủ, một thân hào quang, lại đích thân làm chủ cho nàng.

Nàng phát bệnh, bà và Mộc Chính Đức cùng nhau lo lắng không thôi, vội vàng tìm đại phu.

Nàng lấy chồng, bà giúp nàng chọn lựa châu trâm chải chuốt búi tóc, rưng rưng lặng im nhìn nàng đi xa.

Nàng mang thai có tin vui, bà còn cao hứng hơn nàng, vui mừng nhướng mày, vội vội vàng vàng làm quần áo cho trẻ con.

Hết thảy hết thảy, mặc dù vận mệnh chia lìa hai người đến mấy năm, thế nhưng từ nơi sâu xa, lại để hai người gặp nhau, cho dù vẫn không thể nhận nhau, thế nhưng đối với đối phương lại có sự tín nhiệm khó hiểu.

Có lẽ, đây chính là cái gọi mọi thứ tự có chú định, Mộc Tịch Bắc hai mắt rưng rưng, ông trời, một kiếp này, thứ ông cho ta con có phải quá nhiều rồi không, rốt cuộc muốn con lấy cái gì trả đây?

Phật nói, nếu ngươi chịu được tất cả cực khổ của thế gian, thì ngươi có thể an hưởng tất cả hạnh phúc của thế gian này.

Bây giờ, có nhiều người yêu thương nàng ở bên nàng như vậy, nàng còn lý do gì oán trách thượng thiên bất công, thế giới không tốt đẹp nữa đây.

Nàng tin, cho dù sự hủy diệt có giáng xuống, cũng sẽ không đánh mất sự tín niệm của nàng trong cuộc đời này.

Thế giới, chính là to lớn như vậy, thế giới, nhưng cũng nhỏ như vậy.

Lão thái phi dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, nhìn Mộc Tịch Bắc ánh mắt rõ ràng ấm áp hơn rất nhiều, tâm tư bức thiết muốn biểu đạt tình yêu thương của mình, không che giấu chút nào.

Mà thám tử đang âm thầm canh giữ ở xa xa, lại nhanh chóng đem tất cả những chuyện phát sinh ở đây, thuật lại cho Ân Tiêu nghe.

" Chủ tử, mẹ con bọn họ quả thật nhận nhau."

Ân Tiêu gật đầu: " Lúc Mộc Tịch Bắc kể lại quá khứ có nói làm sao trùng sinh không?"

" Bẩm chủ tử, nàng ta cũng không đề cập, chỉ nói là sau khi chết, tỉnh lại thì đã thành tiểu thư Tướng phủ Mộc Tịch Bắc. " Thám tử thành thật khai báo.

" Được rồi, đi xuống đi. "Ân Tiêu phất phất tay.

Lại không ngờ, thám tử vừa mới xoay người, một thanh đao nhọn đã bay ra ngoài, cắm vào thân thể thám tử, đi chưa được mấy bước, thám tử liền ngã rầm xuống đất.

" Mẫu hậu, vì sao người biết lão thái phi sẽ đi tìm Mộc Tịch Bắc, còn không thèm ngăn lại?" Hiên Viên Ngưng Trần nghi vấn hỏi.

" Mộc Tịch Bắc và lão thái phi đều là người thông minh, ngươi cho rằng đầu tiên đối phó Mộc Chính Đức một lần, rồi lại đối phó Ân Cửu Dạ một lần, bọn họ còn trúng kế nữa sao? Ngược lại không bằng thành toàn tình thâm cho mẹ con bọn họ. " Ân Tiêu nhàn nhạt mở miệng.

Hiên Viên Ngưng Trần hình như ngộ ra, gật gật đầu, tiếp tục hỏi: " Vậy sau đây chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Ân Tiêu không mở miệng, không biết đang tính toán cái gì.

" Đi nói cho Mộc Tịch Hàm, ngày mai tất cả làm theo kế hoạch. " Ân Tiêu ngẫm nghĩ một hồi mở miệng nói.

Hiên Viên Ngưng Trần gật đầu rời đi, sau khi rời đi, Vân Khải liền xuất hiện ở phía xa, nhìn bóng lưng Hiên Viên Ngưng Trần, suốt đêm chạy về hoàng cung Tây La.

Dường như Ân Tiêu phát hiện ra hắn, nhưng chỉ cười nói: " Đi đi, đi cả đi, đi tìm Ân Cửu Dạ đến đây luôn, cũng tiện đưa các ngươi đến Tây Thiên!"

Vân Khải chưa kịp lẻn vào tẩm cung của Ân Cửu Dạ, thì đã bị một đám ám vệ âm thầm ẩn núp cản lại, dù sao võ công của hắn chỉ có thể coi là không tệ.

Ám vệ đem hắn đến trước mặt Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ phất tay, hắn mới được thả ra.

" Hoàng cung của ngươi canh phòng thật đúng là sâm nghiêm, chưa thấy qua Hoàng đế nào võ công cao như vậy mà còn tham sống sợ chết. " Vân Khải châm chọc nói.

"Có thời gian đùa giỡn, không bằng luyện thêm võ công, lần sau cũng không đến nổi mất mặt như vậy." Ân Cửu Dạ toả ra uy lực cường đại, khiến Vân Khải kinh hãi.

Từ lúc hắn xuất hiện ở phụ cận thì Ân Cửu Dạ đã phát hiện ra, Mộc Tịch Bắc không ở đây, hắn vẫn rất khó đi vào giấc ngủ, hai mắt đều có chút đỏ tươi, huống chi trong lòng có tâm sự, không hiểu liền thấy phiền não.

" Ngươi tốt nhất nên đến Viễn Sơn tự trước đêm mai đi, chậm hơn thì chỉ có thể chờ nhặt xác thôi. " Vân Khải cười khổ nói, là ai nói miệng hắn độc, nam nhân trước mặt rõ ràng còn độc hơn hắn mới đúng.

Nghe thấy hắn lời nói không lưu tình của hắn, Ân Cửu Dạ vung tay chính là một chưởng, cả người Vân Khải trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào trên tường.

Vân Khải lau máu trên miệng yếu ớt nói: " Đừng nóng tính thế chứ, cùng lắm thì ta tặng miễn phí các ngươi một cái quan tài hai người, không, hẳn là quan tài ba người mới đúng, ta nghĩ sau khi các ngươi chết hết, ta sẽ bắt đầu kinh doanh nghề quan tài, cũng biết sẽ không kiếm được lời, mua một tặng hai mà."

Lời nói của Vân Khải phối hợp với ngữ điệu âm dương quái khí của hắn, xác thực có thể khiến người ta kích động đến mức phát điên, nhưng cũng may Ân Cửu Dạ biết, hắn là hảo tâm đến đưa tin, nên liền nhịn xuống mấy lời bậy bạ của hắn.

Vân Khải đứng dậy, nghiêng ngã đi ra ngoài: " Hình như Mộc Tịch Hàm cũng sẽ ra sân, xem ra lại sắp có một màn kịch hay để xem rồi đây."

Ân Cửu Dạ rơi vào trầm tư, suy nghĩ của Ân Tiêu luôn khó nắm bắt, cho nên cho dù Vân Khải đưa tin tới, hắn cũng không dám tin hết, cũng không phải không tín nhiệm Vân Khải, chỉ là vì tâm tư Ân Tiêu khiến hắn phải kiêng kị.

Khóe miệng Vân Khải cũng lan ra một nụ cười khổ, ở bên Ân Tiêu nhiều năm như vậy, nhưng hắn chỉ có thể trốn tránh, thậm chí ngay cả một lần chủ động xuất kích đều chưa từng có, đối mặt với kẻ thù diệt tộc, hắn không biết còn phải miễn cưỡng vui cười bao lâu, thậm chí còn phải bán mạng cho bà ta, nhưng cũng may, tất cả cũng sắp kết thúc rồi, ai thua ai thắng, cuối cùng cũng phải có một kết quả thôi.

Ân Cửu Dạ ngước mắt nhìn về phía thân ảnh dưới ánh trăng, không nói gì, trong mắt lóe lên một chút phức tạp, Vân Khải là người tính cách quái dị, biết rõ lời nói ra không vui, nhưng vẫn không thể cản miệng, biết rõ võ công yếu kém, nhưng vẫn muốn chọc giận mình.

Mỗi người đều có chuyện cũ của mỗi người, có lẽ, đoạn đường này của hắn, cũng khá long đong lận đận.

Ân Cửu Dạ thu hồi tâm tư, suy đi nghĩ lại lời của Vân Khải, cộng thêm tin tức hắn nhận được trước đó, trong lòng tính đi tính lại.

Càng nghĩ, cả người càng ngồi không yên, bàn giao qua loa một phen, khoác lấy y phục, liền suốt đêm chạy đến Viễn Sơn tự.

Trong Viễn Sơn tự, Mộc Tịch Bắc và Lão thái phi đang nằm chung trên một cái giường.

Giường của Viễn Sơn tự rất cứng, cũng không lớn, cho dù cung nữ trải mấy tầng chăn mền, lại chỉ có thể miễn cưỡng nằm được.

Nhưng ở trên giường này, Mộc Tịch Bắc và lão thái phi lại ôm đầu gối, ngồi đối mặt nhau hàn huyên rất lâu.

Cho đến khi hai người đều buồn ngủ không chịu nổi nữa, mới nằm xuống tiếp tục câu được câu không nói chuyện.

Lão thái phi từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay Mộc Tịch Bắc, dường như sợ đây chỉ là một giấc kinh mộng, vừa mở mắt, đã không thấy nàng đâu.

Chỉ chốc lát, Mộc Tịch Bắc đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Lão thái phi lại hơi ngồi dậy, giúp nàng dịch dịch góc chăn, cẩn thận chu đáo, ở trên trán của nàng nhẹ nhàng hôn một cái, chậm rãi nói:" Con của ta..."

Bà biết, Mộc Tịch Bắc cũng không nói hết tất cả mọi chuyện cho bà, nó chỉ nói với bà về tất cả những tốt đẹp mà nó trải qua, đem mấy chuyện tốt đẹp ít ỏi miêu tả thành to lên, lại chỉ dùng vài ba câu miêu tả về những gió tanh mưa máu cùng đao quang kiếm ảnh mà nó từng trải qua.

Lão thái phi mãi không thể chìm vào giấc ngủ, con của bà, nhiều năm như vậy vẫn là tâm bệnh của bà, chỉ không ngờ, cho dù đổi lại hình dạng, thì nó vẫn như cũ xuất hiện ở bên cạnh mình.

Hơn nữ, thời gian trôi nhanh, trong lúc vô tình vậy mà đã làm bạn bên bà lâu như vậy, lâu đến nổi nó đã gả làm vợ người, lâu đến nổi nó đã sắp thành mẫu thân rồi.

Bây giờ nhớ lại, chẳng trách từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, chính mình lại nhịn không được nhớ tới con của mình, còn có cảm giác thân thiết khó hiểu kia, thì ra từ nơi sâu xa, mọi chuyện đã được định sẵn.

Lúc Ân Cửu Dạ chạy đến nơi, vốn là lòng tràn đầy vui vẻ muốn đi tìm Mộc Tịch Bắc, cho nàng một sự kinh hỉ, thế nhưng lại được Sơ Nhất báo cho hay nàng ngủ cùng lão thái phi.

Sắc mặt Ân Cửu Dạ có chút khó coi, nhưng sau đó vẫn nằm trên giường Mộc Tịch Bắc, ngửi mùi hương nhàn nhạt mà nàng lưu lại, vậy mà bất tri bất giác cũng yên giấc đến hừng đông.

Ngày kế tiếp, lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, Lão thái phi đã tỉnh.

" Cô, sao cô dậy sớm thế? "Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.

Lão thái phi nghe thấy Mộc Tịch Bắc xưng cô với mình thì thoáng dừng lại, tự an ủi mình, cô cũng là mẹ, nhiều năm như vậy, nó vẫn luôn xem mình là mẹ, vậy mình còn điều gì không vừa lòng đây?

" Mau tới rửa mặt, nước còn ấm đó." Lão thái phi kéo Mộc Tịch Bắc tới.

Mộc Tịch Bắc thấy không quen lắm, nhưng vẫn hiếm khi được hưởng thụ sự chiếu cố của mẫu thân.

Sau khi rửa xong, lão thái phi lại bắt đầu chải đầu cho Mộc Tịch Bắc, làm Mộc Tịch Bắc có chút đứng ngồi không yên.

" Lúc nhỏ, con thích nhất là thắt bím một bên, kết lại thành một cái vòng hoa, phía trên treo toàn ngôi sao màu trắng đầy trời, đáng yêu khiến mẹ luôn nhịn không được chọc hai câu." Lão thái phi như đang nhớ lại hồi ức nào đó.

" Phụ hoàng con lúc ấy cũng rất thích con, phụ hoàng con lớn tuổi, con luôn thích vuốt chòm râu của phụ hoàng, còn hỏi ông ấy vì sao không phải màu trắng. " Lão thái phi kể lại chuyện khi Mộc Tịch Bắc còn bé.

" Vậy phụ hoàng không tức giận sao?" Mộc Tịch Bắc hơi hiếu kỳ, Mộc Chính Đức khiến nàng hiểu được thế nào là phụ thân, nhưng đột nhiên có một ngày, lại có người nói cho nàng, nàng còn có một người phụ thân khác yêu thương nàng, cho dù ông ấy đã qua đời.

" Không tức giận, phụ hoàng thích con nhất, ngày thường con ít nói, cũng không hay cười, nhưng khi cười lên lại rất đẹp, phụ hoàng con cả ngày thích nhất là trêu chọc con, thậm chí còn như một đứa trẻ, luôn chọc cho con khóc, con mà khóc, thì liền tức giận không để ý đến ông ấy nữa, ông ấy liền xin giúp đỡ từ ta. " Lão thái phi mặt mày mỉm cười.

Mộc Tịch Bắc có thể tưởng tượng được, đoạn thời gian đó, nhất định là thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời Lão thái phi.

Tăng nhân đưa tới thức ăn chay, hai mẹ con lúc đầu dự định cùng nhau ăn một bữa cơm, lại không ngờ Ân Cửu Dạ rốt cục không kiềm chế được nữa, cũng cùng nhau tới tham gia náo nhiệt.

Đã biết Mộc Tịch Bắc là nữ nhi ruột thịt của mình, ánh mắt lão thái phi đánh giá Ân Cửu Dạ không còn như lúc trước nữa.

Đầy mắt xem kỹ, sợ nữ nhi mình chịu thua thiệt, nghĩ đến việc Mộc Tịch Bắc phải chịu khổ hai mươi năm, lòng bà cảm thấy rất chua xót, kiên quyết muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này cho nàng, ngày sau che chở nàng chăm sóc nàng.

" Sao chàng lại tới đây? " Mộc Tịch Bắc hơi kinh ngạc.

" Vân Khải nói Ân Tiêu gần nhất hẳn sẽ có hành động, ta không yên lòng, liền tới xem một chút. " Ân Cửu Dạ giải thích nói.

Lại dùng ánh mắt dò hỏi Mộc Tịch Bắc, đây là có chuyện gì? Vì sao trong vòng một đêm, giữa nàng và lão thái phi dường như đã thay đổi hoàn toàn thái độ, cho dù dĩ vãng cũng rất thân mật, nhưng tuyệt đối không giống như bây giờ.

Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười, cũng không giải thích.

Chỉ là, đột nhiên, nàng cảm thấy trên thế gian này sẽ không có gian nan khốn khổ nào không qua được, tất cả mọi chuyện, đều sẽ có cuối cùng, chỉ có tình yêu, mới vô biên vô hạn, kéo dài qua bao thế hệ.

Mấy người qua loa dùng đồ ăn sáng, nói chuyện phiếm một hồi, lão thái phi liền thả người, để Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ đi dạo xung quanh.

" Sao chàng lại tới đây? " Mộc Tịch Bắc nhìn nam tử bên cạnh hỏi.

" Vân Khải đưa tới tin tức nói, đêm nay Ân Tiêu sẽ động thủ, ta không yên tâm, liền tới xem một chút. " Trong mắt Ân Cửu Dạ hiện lên một tia ngưng trọng.

" Tối hôm qua lão thái phi nhận được tin tức, có người dùng phi tiêu truyền tin nói có tin tức của con gái cô, chắc là Ân Tiêu động tay đây." Mộc Tịch Bắc nói sơ qua chuyện tối hôm qua cho Ân Cửu Dạ nghe.

Ân Cửu Dạ hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Mộc Tịch Bắc lại là nữ nhi của lão thái phi.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Nếu Ân Tiêu biết trên người nữ nhi lão thái phi có một cái bớt hoa mai, chắc hẳn cũng đã biết Tịch Tình, chỉ là bây giờ không thể khẳng định bà ta có biết ta chính là Tịch Tình hay không thôi."

Ân Cửu Dạ cũng không nói gì, Ân Tiêu đến cùng còn biết bao nhiêu chuyện? Chỉ sợ ngoại trừ chính bà ta ra thì không còn ai biết được.

Mà Mộc Tịch Bắc cũng có chút lo lắng, nếu như Ân Tiêu biết nàng chính là Tịch Tình, như vậy mục đích của bà ta rốt cục là gì đây?

Đêm hôm đó, Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ đều bầu bạn ở bên người Lão thái phi, dù sao lão thái phi không có võ công, Ân Cửu Dạ cũng không muốn để cho Mộc Tịch Bắc lần nữa mất đi tình thương của mẹ vừa mới có được này.

Ba người vây quanh trước bàn đều không nói gì, bầu không khí nhất thời có chút khẩn trương.

Nhưng lão thái phi cũng không sợ hãi lắm, lúc sinh thời có thể tìm được con của mình, đối với bà tới nói, nhân sinh đã rất viên mãn rồi, cho dù ông trời muốn lấy đi tính mạng của bà ngay lúc này, bà cũng không oán không hối hận.

Bọn người Sơ Nhất và Thanh Từ ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm canh giữ Viễn Sơn tự sâm nghiêm.

Chỉ chốc lát, Sơ Nhất đã đẩy cửa đi vào, nói với Ân Cửu Dạ: " Đều đã an bài thỏa đáng."

" Bên Ân Tiêu có tin tức gì không? " Ân Cửu Dạ hỏi.

" Có bốn tốp nhân mã từ bốn phương tám hướng phân biệt giết về phương hướng Viễn Sơn tự, còn bọn người Ân Tiêu trước mắt còn chưa rõ hành tung." Sơ Nhất hình như có chút mỏi mệt.

Sát thủ trong tay Ân Tiêu tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, lần này Ân Tiêu lại có chuẩn bị mà đến, chỉ sợ mang đến người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

" Phái ra mấy đội nhân mã, thử đi thăm dò, xem xem Hiên Viên Ngưng Trần nằm trong đội nào. " Ân Cửu Dạ quyết định thật nhanh.

Ân Tiêu tâm tư khó lường, Hiên Viên Ngưng Trần lại là đứa con bà ta cực kì coi trọng, chỉ sợ lần này gánh vác trách nhiệm ám sát, tinh nhuệ trên tay hắn là nhiều nhất.

Sơ Nhất gật đầu, rất nhanh đi ra ngoài.

" Nếu như Hiên Viên Ngưng Trần chịu đến đây, như vậy binh mã mang theo nhất định nhiều nhất, Ân Tiêu nhất định cho rằng chúng ta sẽ né tránh mũi nhọn, sẽ đột phá vòng vây từ ba hướng còn lại. " Mộc Tịch Bắc trầm giọng nói.

Ân Cửu Dạ gật gật đầu: " Nhưng trên thực tế ba phương hướng còn lại nhất định đã sớm có mai phục."

Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên nghĩ đến hỏa cầu mà Hiên Viên Ngưng Sương đã từng biểu diễn, ánh mắt lóe lên: " Có lẽ ba phương hướng còn lại đều đã bị Ân Tiêu chôn hỏa cầu, vô luận chúng ta đi đường nào, chỉ sợ đều sẽ tan xương nát thịt mà thôi."

Lão thái phi không có xen vào, bà biết, nếu như nơi này là hậu trạch, nữ nhân với nữ nhân lục đục với nhau, có lẽ bà còn chỗ nói chuyện.

Nhưng bây giờ lại dính dáng đến cục diện chính trị phân tranh, là tranh đấu quyền mưu, cũng không phải bà có thể thấy rõ, vì thế từ đầu đến cuối bà đều không xen vào.

" Cho nên nói, Hiên Viên Ngưng Trần mang theo đội ngũ tinh nhuệ nhất định là nhiều nhất, nhưng lại là con đường duy nhất có khả năng sống sót." Mộc Tịch Bắc chậm rãi nói.

Lão thái phi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: " Ta từng nghe Chính Đức nói, Ân Tiêu tâm ngoan thủ lạt, thậm chí có thể hi sinh con trai của chính mình, nếu như Ân Tiêu cố ý dùng Hiên Viên Ngưng Trần làm mồi dụ, dự định lợi dụng Hiên Viên Ngưng Trần dẫn chúng ta mắc câu cũng vô cùng có khả năng, dù sao Ân Tiêu cũng không phải lần đầu tiên bỏ qua con của mình."

Ân Cửu Dạ hơi rũ mắt, không nói gì, ở dưới mặt bàn Mộc Tịch Bắc nắm chặt tay của hắn.

" Nếu như nhìn từ góc độ này mà nói, Ân Tiêu rất có khả năng sẽ lựa chọn hi sinh Hiên Viên Ngưng Trần đến tru sát chúng ta, nhưng tâm nguyện của bà ta lại là nhất thống thiên hạ. " Trong mắt Mộc Tịch Bắc tinh quang chợt hiện, phá vỡ bầu trời đêm.

Ân Cửu Dạ nói tiếp lời Mộc Tịch Bắc:" Nếu như bà ta chôn hỏa cầu trên mấy con đường này, thì đã dự định để cho Hiên Viên Ngưng Trần chôn cùng chúng ta, thế nhân sẽ nói bà ta vì muốn giết chết chúng ta, mà không tiếc hi sinh con ruột của mình, như vậy dư luận đối với mưu đồ nhất thống thiên hạ của bà ta sẽ là một đả kích trí mạng."

" Không sai, nay Ân Tiêu mắt thấy nhất thống thiên hạ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tất nhiên lúc này sẽ bận tâm lòng dân, huống chi bây giờ, nếu để cho bách tính Tây La biết bà ta vì quyền thế mà ngay cả con trai của mình đều có thể vứt bỏ, chỉ sợ bách tính Tây La sẽ không chấp nhận bà ta. " Mộc Tịch Bắc tiếp tục giải thích nói.

Lão thái phi gật gật đầu, nghe bọn họ nói như vậy cũng yên tâm không ít.

" Còn nữa, Hiên Viên Ngưng Trần dù sao cũng là Hoàng đế Nam Kiều, cho dù Ân Tiêu nắm giữ triều chính, nhưng có lẽ cũng sẽ có một đám quần thần trung thành với đế vương,, cho nên dù Ân Tiêu muốn bỏ qua Hiên Viên Ngưng Trần, cũng sẽ không lựa chọn biện pháp này để cho người ta mượn cớ. " Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói.

" Bắc Bắc, chẳng lẽ lần này tới Viễn Sơn tự các con đã sớm chuẩn bị. " Lão thái phi rốt cục phát hiện ra điều không đúng.

Mộc Tịch Bắc gật đầu nói:" Ân Tiêu luôn tìm cơ hội tiến hành một hành động lớn, nhưng nếu như chúng ta ở trong cung, thì rất khó để có thể thăm dò sau lưng bà ta rốt cục đang mân mê cái gì, không bằng dứt khoát cho bà ta cơ hội này, ngược lại cũng có lợi cho chúng ta."

Lão thái phi bừng tỉnh đại ngộ, không tiếp tục nhiều lời nữa.

Ân Cửu Dạ lại nói: " Chỉ có điều không ngờ Ân Tiêu lại hành động nhanh như vậy, tối hôm qua đã bắt đầu hành động rồi."

Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: " Ân Tiêu tâm tư khó dò, có lẽ đã sớm dự liệu được chúng ta sẽ vượt khó mà lên, cho nên ở chỗ Hiên Viên Ngưng Trần đã sớm đặt sẵn cái bẫy, chờ chúng ta nhảy vào. Giả giả thật thật, không đi, sẽ không có ai biết con đường phía trước rốt cuộc là cái gì."

Lão thái phi gật gật đầu, lúc này Ân Cửu Dạ lại đứng lên, đi đến trước tượng Phật trong phòng lão thái phi, bắt đầu vặn chốt.

"Kẽo kẹt" một tiếng, trong gian phòng đơn sơ vậy mà xuất hiện một cái ám đạo, xem ra cũng xây xong chưa lâu.

Ân Cửu Dạ nói với lão thái phi: " Cô, chuyến này cực kì hung hiểm, đây là một ám đạo thông hướng ngoại ô, cô trước rời đi từ nơi này, bên ngoài sẽ có người tiếp ứng."

Mộc Tịch Bắc cũng có chút kinh ngạc, thật không ngờ nơi này lại có một cái ám đạo, xem ra phụ thân của mình quả nhiên đã sắp xếp xong xuôi tất cả.

Lão thái phi có chút giận dữ: " Sao con có thể kêu ta rời đi một mình? Ta cũng không phải hạng người ham sống sợ chết, sao có thể bỏ lại con mình vào lúc này! Ta đã mất nó một lần, sao có thể để mất nó lần thứ hai chứ!"

Ân Cửu Dạ nhất thời nói không ra lời, Mộc Tịch Bắc khuyên nhủ: " Cô, chuyến này chúng con là dùng mạng trao đổi, cửu tử nhất sinh, cô vẫn nên rời đi trước thì hơn."

Trước đó, Mộc Tịch Bắc đã cùng Ân Cửu Dạ chuẩn bị tâm lý đồng sinh cộng tử, nhưng không có nghĩa là nàng muốn kéo theo mẹ của mình vào.

Lão thái phi kiên định cự tuyệt nói: " Ta là sẽ không rời đi! Nếu là cửu tử nhất sinh, ta càng phải ở bên con của ta!"

Mộc Tịch Bắc xúc động, trong lúc nhất thời cũng không nói được gì.

Sơ Nhất đột nhiên vọt vào, nói với mấy người: " Đi mau, người đã giết tới đây, Hiên Viên Ngưng Trần tấn công từ trên núi xuống."

Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ liếc nhau, mang theo lão thái phi, lập tức đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ lại hỏi: " Chỗ Ân Tiêu ẩn thân đã tìm được chưa?"

Sơ Nhất lau lau mồ hôi trên mặt nói:" Ở phía sau núi, đã phái người tới đó bao vây rồi."

Ân Cửu Dạ gật gật đầu, Ân Tiêu muốn giết bọn họ, bọn họ sao lại không muốn mạng Ân Tiêu chứ!

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, mà giờ khắc này, bọn họ đang định lấy đạo của người trả lại cho người.

Ân Tiêu muốn bức bọn họ đến tuyệt lộ, bọn họ cũng phái người bao vây Ân Tiêu, trò chơi mèo vờn chuột này, sẽ diễn ra ngay trong rừng núi này, chỉ là không biết đến cuối cùng, ai là chuột, ai là mèo thôi.

Ân Cửu Dạ đi phía trước dẫn đường, chia ra một nhóm nhân mã đi đối phó với đám sát thủ của ba phương hướng còn lại, mà mình thì mang theo những người còn lại xông lên trên núi.

Đi không bao lâu, trên núi liền lao xuống một loạt sát thủ áo đen, cơ hồ cùng bóng đêm đen kịt hòa làm một thể, yên tĩnh không tiếng động, được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ cần nhìn động tác đều nhịp kia, liền biết lần này đến đây tuyệt không phải hạng người hời hợt.

Mộc Tịch Bắc biết mình bây giờ đang có thai, nên cũng không cậy mạnh, chỉ đứng bên người lão thái phi, bảo hộ an nguy của bà.

Hai nhóm người giao thủ với nhau, giữa thiên địa đều lóe ra kiếm quang màu trắng bạc, mùi huyết tinh dần dần lan toả trong núi rừng, trong không khí cũng bắt đầu lưu động hương vị bất an.

Thi thể bên người càng ngày càng nhiều, đây tuyệt đối là một trận hỗn chiến, dưới sắc trời tối đen che giấu, khó mà phán đoán ra thắng bại.

Mà một mặt khác, Sơ Nhất và Sơ Nhị cầm đầu, phối hợp cùng với Thanh Từ và Phó Dĩ Lam tập trung phía sau núi đang từ từ bao vây chỗ của Ân Tiêu.

Trăng sáng treo cao, nhưng cả ngọn núi đã thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông.

Có lẽ tranh đấu hoàng quyền, xưa nay đã như vậy, không chứa được nửa phần mềm lòng.

Mấy người Sơ Nhất nhìn thấy nhà tranh canh phòng sâm nghiêm, quyết định tùy thời hành động.

Xung quanh nhà tranh canh phòng rất sâm nghiêm, trừ bỏ mấy hộ vệ áo đen trang phục bình thường, thì hình như còn có một số người có chức vị cao hơn.

" Tin tức đã nói, Ân Tiêu đúng là ẩn thân ở nơi này." Sơ Nhất nhẹ giọng mở miệng nói.

" Vậy còn chờ gì nữa, ta đã sớm muốn giết yêu nữ này rồi. " Phó Dĩ Lam kích động muốn ra tay.

Sơ Nhất bĩu môi, nói với Sơ Nhị: " Để ý nữ nhân của ngươi, nếu không bị đánh ngã, ta cũng không che chắn nổi đâu."

Sơ Nhị nghe vậy, lại còn nghiêm túc gật gật đầu.

Phó Dĩ Lam đang muốn nói gì đó, đã thấy Sơ Nhất lạnh lùng nói: " Động thủ!"

Phó Dĩ Lam một hơi nghẹn ở ngực, phẫn hận trừng mắt nhìn thân ảnh Sơ Nhất, rồi cũng theo sát xông ra ngoài.

Ở trong góc sân, chém giết cũng bắt đầu mở ra.

Tên thủ lĩnh vừa thấy có người tập kích, lập tức quay người đi vào trong nhà tranh.

Mấy người Sơ Nhất mang theo không ít nhân mã, cộng thêm cả tràng chém giết nhìn giống như bị đánh lén, cho nên mặc dù xung quanh nhà tranh được canh phòng sâm nghiêm, nhưng mấy người vẫn hiện ra ưu thế áp đảo.

Nhưng cho dù như thế, thì cao thủ dưới tay Ân Tiêu cũng không phải thường nhân, cả trận chém giết có vẻ rất kịch liệt, máu tươi cơ hồ nhuộm đỏ nửa vòng trăng khuyết.

" Các ngươi ở đây ngăn cản, Phong Sát đi theo ta yểm hộ chủ tử rút lui." Tên thủ lĩnh hắc y nhân chỉ huy nói.

Không có người trả lời, nhưng rất rõ ràng, có một bộ phận hắc y nhân cũng không ham chiến, chuẩn bị rút lui vào trong nhà tranh.

Khoảng cách của Thanh Từ gần nhất, nghe vậy liền dẫn đầu vọt lên, cùng thủ lĩnh hắc y nhân giao thủ với nhau.

Nhưng rất rõ ràng, thủ lĩnh hắc y nhân võ công cực cao, Thanh Từ căn bản không phải đối thủ. Ứng phó bắt đầu có chút cố hết sức, mấy hiệp qua đi, cũng đã chịu không ít đau khổ.

Phó Dĩ Lam mau chóng xông tới hỗ trợ, cũng không biết từ chỗ nào nhặt được một cái dùi trống, thừa dịp hắc y nhân chưa chuẩn bị, ở phía sau hắn đập mạnh vào trên đầu hắn.

" Ta đánh chết ngươi này! Còn muốn bỏ chạy! Ta cho ngươi chạy này, ta cho ngươi chạy này! Xem cô nãi nãi ta có đánh chết ngươi không!" Phó Dĩ Lam một mặt liều mạng đánh tên hắc y nhân, một mặt phát tiết hô to.

Những người xung quanh đều ngây ngẩn ở nơi đó, ngây người nhìn Phó Dĩ Lam cả buổi trời, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần.

Thanh Từ cũng quên cả xuất chiêu, mà tên hắc y nhân bị đánh rốt cục lấy lại tinh thần, cũng không bị đánh ngất xỉu như trong tưởng tượng, mà là lung la lung lay quay mặt lại, có chút mê mang nhìn Phó Dĩ Lam.

Phó Dĩ Lam cho rằng hắn sẽ ra tay đánh mình, ai ngờ tên thủ lĩnh Hắc y nhân tựa như bị đánh đến choáng váng, cả người cứ ngu ngơ đứng đó.

Phó Dĩ Lam còn giơ cao dùi trống trong tay, thấy hắc y nhân không có phản ứng, liền nhịn không được vươn tay quơ quơ trước mặt hắn.

Không quơ còn tốt, nhoáng một cái hoàn toàn quơ tỉnh tên thủ lĩnh hắc y nhân, tên hắc y nhân chỉ cảm thấy đỉnh đầu của mình nóng lên, dường như có chất lỏng sềnh sệch đang chậm rãi chảy xuống trán của mình.

Đưa tay sờ một cái, dĩ nhiên là máu!

Ánh mắt mơ màng trước đó trong nháy mắt liền rõ ràng, hung thần ác sát nhìn Phó Dĩ Lam, kiếm trong tay cũng theo đó bắt đầu chuyển động.

Nhưng Phó Dĩ Lam lại không bởi vì chuyển biến đột ngột này mà tỉnh táo lại, vẫn đang ngây ngốc nhìn hắc y nhân.

Nhưng cũng may Thanh Từ thấy tình thế không đúng, lúc này liền xuất ra một kiếm, hắc y nhân nhanh chóng lách mình tránh thoát.

Hắc y nhân vừa hận Phó Dĩ Lam đến

nghiến răng, lại bị Thanh Từ dây dưa không thoát thân được, nỗi tức giận này khó mà thốt nên lời.

Mắt thấy Thanh Từ quấn lấy mình, hắn biết, chỉ có giải quyết chướng ngại trước mặt, mới có thể trả mối thù Phó Dĩ Lam nhục nhã mình!

Phó Dĩ Lam lượn như con cá chạch, cầm dùi trống to đùng bất động thanh sắc lượn vài vòng quanh đám người, cũng không biết nàng lượn được mấy vòng, đã đánh bất tỉnh bao nhiêu người, chỉ là chợt nhìn thì thấy tâm tình của nàng vô cùng tốt.

Ngay lúc Thanh Từ sắp cố hết sức, Phó Dĩ Lam lại lần nữa xuất hiện ở sau đầu hắc y nhân, hận không thể xuất hết sức lực bú sữa, đánh mạnh xuống.

Nhưng ai biết lần này hắc y nhân đã có phòng bị, nghiêng người trốn thoát, Phó Dĩ Lam lảo đảo một cái, hắc y nhân thuận tay nhấc lên, liền túm chặt cổ áo Phó Dĩ Lam: " Ha ha, ta xem lần này ngươi chạy chỗ nào? Đánh đi! Đánh tiếp đi, làm sao không đánh!"

Phó Dĩ Lam giãy dụa, lại không thoát nổi tên thủ lĩnh Hắc y nhân, liền gào lên:" Đánh thì đánh!"

Dứt lời, lúc này liền quăng dùi trống trong tay ra sau, dùi trống lập tức đập vào trên đầu hắc y nhân.

Hắc y nhân trước mắt tối sầm, lắc lắc đầu, căm tức nhìn Phó Dĩ Lam nói: " Ngươi đồ tiểu tiện nhân! Xem lão tử làm sao thu thập ngươi!"

Đáng tiếc hắc y nhân còn chưa nói xong, sau lưng Thanh Từ đã đâm một kiếm vào trái tim của hắn.

" Khụ khụ... Kẹp chết ta rồi. " Sau khi Phó Dĩ Lam được thả xuống lập tức xoa cổ của mình.

Nhìn thi thể trên đất, đạp một cước thật mạnh: " Bà nội ta đánh ngươi đó ngươi làm gì được ta nào? Có năng lực ngươi đứng dậy đi! Ngươi đứng dậy đi, ngươi đứng dậy xem nào! Xem cô nãi nãi ta có đá chết ngươi không!"

Thanh Từ khinh thường nhìn Phó Dĩ Lam, ánh mắt ghét bỏ, quay người gia nhập trận đấu chỗ khác.