Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 169: Đầu độc giếng sâu




Mộc Tịch Bắc một đường trở về, nhưng mấy binh sĩ cách đó không xa dường như luôn ở một bên nhìn chăm chú tình huống bên này, nên lúc Mộc Tịch Bắc đi tới, một đội trưởng đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi: " Vĩnh Dạ quận chúa, ngài không sao chứ? Tỳ nữ Bắc Bang kia có gây bất lợi với ngài không?"

Mộc Tịch Bắc đáp lại thiện ý cười một tiếng, mở miệng nói: " Không có việc gì, chỉ là bây giờ Bắc Bang sợ, muốn Tây La ta lui binh, nàng ta liền cầu đến trên đầu ta, lấy lợi dụ dỗ thôi, ở trong doanh địa này cũng không dám làm gì ".

Đội trưởng kia nghe vậy gật gật đầu, mắt nhìn Y Na xa xa, nói với Mộc Tịch Bắc: " Quận chúa, chuyện này có cần bẩm báo cho Thái tử điện hạ không?"

Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn đội trưởng này, cười nói: " Trở về ta sẽ nói cho hắn biết, ngươi cũng nói với mọi người cố kiên trì một đoạn thời gian, bây giờ Bắc Bang đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không dám cùng chúng ta cứng đối cứng, nay Bệ hạ đã trở về Đế đô, nghe nói đã tăng thêm binh mã đến viện trợ, cho nên cách ngày khải hoàn hồi triều cũng không còn xa."

Đội trưởng kia nhãn tình sáng lên, dường như nghe được tin tức này cực kỳ thoải mái, Mộc Tịch Bắc cười gật gật đầu, liền đi trở về.

" Tiểu thư, sao nô tỳ cảm thấy Y Na này cứ là lạ. " Thanh Từ đứng ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc khó hiểu mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Tất nhiên là có âm mưu."

Trở lại doanh trướng, Ân Cửu Dạ đang viết gì đó, Mộc Tịch Bắc không muốn làm phiền hắn, liền tính đi vào phòng trong, không ngờ nam nhân lại mở miệng nói: " Lại đây."

Mộc Tịch Bắc chần chờ một chút, sau đó vẫn đi tới.

Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc đến trên đùi của hắn, trầm giọng hỏi: " Tỳ nữ Bắc Bang tìm nàng chuyện gì?"

Mộc Tịch Bắc do dự một chút rồi nói:" Muốn ta khuyên chàng lui binh."

Ân Cửu Dạ sắc mặt khó coi: " Lợi thế đâu?"

Mộc Tịch Bắc nhìn sắc mặt nam nhân, trong lúc nhất thời do dự có nên nói hay không, nam nhân này rất hẹp hòi, chính là một bình dấm chua.

Bàn tay Ân Cửu Dạ đặt ở bên hông Mộc Tịch Bắc tăng thêm độ mạnh:

" Hử? "

Mộc Tịch Bắc bị đau, có chút ủy khuất mở miệng: " Nói cho ta vị trí Thái Tử Phi Bắc Bang, cho ta quyền lực chí cao vô thượng."

Mặt Ân Cửu Dạ quả nhiên liền đen lại, âm trầm dọa người, cũng không nói chuyện, chỉ là Mộc Tịch Bắc rõ ràng lại cảm nhận được hơi thở quanh người hắn càng ngày càng nặng nề.

Mộc Tịch Bắc chớp chớp mắt nhìn hắn, cũng không nói chuyện, muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội, trong đó rõ ràng viết chuyện không liên quan đến ta.

Ân Cửu Dạ tính trừng phạt một chút liền ngậm lấy miệng nhỏ của Mộc Tịch Bắc, một tay gạt hết đồ vật trên bàn sách, xoay người đặt nàng ở trên bàn sách, bút lông sói trên bàn sách lăn xuống dưới đất, sổ gấp chỉnh tề cùng chiến báo cũng biến thành mỗi thứ một nơi.

" Ưm "

Mặt Mộc Tịch Bắc lập tức đỏ lên, có thể chảy ra nước, đây là tư thế gì?

Bởi vì cảm thấy khó xử, lại là ban ngày ban mặt, nên Mộc Tịch Bắc không khỏi giằng co, đáng tiếc làm sao địch nổi Ân Cửu Dạ bá đạo, nàng càng phản kháng, thì Ân Cửu Dạ càng không quan tâm, váy dài trên người Mộc Tịch Bắc đã trượt xuống đến đầu vai, hai chân bởi vì không có chỗ đặt, tức thì bị buộc phải quấn lên thắt lưng nam nhân, rõ ràng có thể cảm nhận được nơi nóng rực kia, khiến nàng xấu hổ nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Trâm gài tóc rớt hai cái, mái tóc mềm mại rủ xuống, ở trước ngực nữ tử tinh nghịch nhảy lên, trên mặt Ân Cửu Dạ hiện lên một ý cười xấu xa, nhìn dấu hôn còn chưa kịp mờ trên cổ nàng, nhịn không được lại gieo xuống mấy cái.

" Bắc Bắc, nói nàng là của ta. " Giọng nói của Ân Cửu Dạ trầm thấp, gợi cảm mà khàn khàn, mang theo ý đồ hướng dẫn từng bước, bàn tay to cũng đã thuận bụng của nàng trượt xuống dưới, giống như đang trắng trợn uy hiếp.

Mộc Tịch Bắc khẽ cắn môi, căm tức nhìn nam tử: " Ân Cửu Dạ!"

Hô hấp của hai người dần dần tăng thêm, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn không chịu nhả ra, một tay khác của Ân Cửu Dạ trèo lên hương mềm trước ngực nàng, chui đầu vào bên tai nàng nói: " Có lúc nàng cũng phải cầu xin ta tha thứ thôi."

Mộc Tịch Bắc đương nhiên biết hắn đang chỉ cái gì, thẹn quá thành giận đẩy hắn ra, một mảnh xuân quang trước ngực lại bởi vì động tác này, làm cho mỗ nam nhân nào đó nhìn không sót một cái gì.

Mộc Tịch Bắc nhảy xuống mặt bàn, cầm quần áo đi vào trong phòng, nhưng trong lòng nhịn không được mắng, dâm đãng, thật sự là quá dâm đãng!

Mặc y phục tử tế, nửa ngày sau Mộc Tịch Bắc mới từ trong ôn nhu vừa rồi lấy lại tinh thần.

Bên ngoài lục tục tiến vào mấy tên tướng lĩnh, dường như đang cùng Ân Cửu Dạ nghị luận gì đó, thỉnh thoảng Ân Cửu Dạ sẽ hạ hai mệnh lệnh, phân phó một ít chuyện.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên giường, nhớ lại ánh mắt không có ý tốt của Ân Cửu Dạ lúc mình chạy đi, lập tức trong lòng dâng lên lên một luồng khí nóng, rõ ràng là Y Na đưa ra điều kiện như vậy, nhưng hắn lại còn giả bộ như tức giận chiếm tiện nghi của mình, quả thực là hèn hạ!

Ngẫm lại mình thiếu chút nữa là bị hắn ăn sạch, Mộc Tịch Bắc càng nghĩ càng tức, nhấc lên màn cửa đi ra ngoài, trợn mắt nhìn Ân Cửu Dạ: " Chàng hèn hạ!"

Mộc Tịch Bắc nhìn tướng lãnh đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng, da mặt có dày hơn nữa cũng chịu không nổi, xấu hổ cười cười, liền trở lại phòng trong, lại cảm thấy lần này mặt mình là ném đi được rồi.

Mấy tên tướng lĩnh dường như còn chưa lấy lại tinh thần, nhưng khi quay đầu lại phát hiện khóe miệng Thái tử hàm chứa một nụ cười, dường như tâm tình rất tốt, cả đám đều cảm thấy kinh dị.

Sau khi sự tình giải quyết xong, Ân Cửu Dạ cũng không vội vã vào gặp Mộc Tịch Bắc, mà là vùi đầu nhìn bản đồ, nếu như lúc này đi vào sợ là Mộc Tịch Bắc không thiếu được muốn thẹn quá hoá giận, chịu thiệt thòi vẫn là hắn thôi.

Đến bữa tối, Mộc Tịch Bắc rốt cục đi ra, nhưng nhìn cũng không nhìn Ân Cửu Dạ lấy một cái, Ân Cửu Dạ bất mãn cau lại lông mày.

Hai người đều không nói gì, Mộc Tịch Bắc cũng không biết là vì còn tức hay là vì xấu hổ, chỉ vùi đầu ăn cơm, cũng không biết đã ăn những món gì, bởi vì ăn ít, cho nên rất nhanh đã ăn xong.

Sau khi ăn xong, đứng dậy liền đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ rốt cục không nhịn nổi nữa, tiến lên nắm lấy cổ tay của nàng: " Đi đâu?"

" Ai cần chàng lo. " Mộc Tịch Bắc thấy Ân Cửu Dạ nheo lại hai con ngươi, tâm lộp bộp một chút, ngữ khí liền yếu xuống.

" Đi đâu. " Ân Cửu Dạ kiên nhẫn lặp lại một lần, nhưng ngữ khí lại cực kì trầm thấp.

Mộc Tịch Bắc vốn định hôm nay ở cùng Thanh Từ một đêm, vắng vẻ nam nhân này một đêm, nhưng nhìn thấy con ngươi nguy hiểm của nam nhân, lời vừa sinh ra đã bị nuốt xuống, chỉ có thể cười gượng nói: " Đi tản bộ. "

Ân Cửu Dạ nhìn sắc trời một chút nói: " Trong vòng nửa canh giờ trở về."

Mộc Tịch Bắc hờn dỗi hất tay Ân Cửu Dạ ra, xoay người đi vào phòng trong: " Không đi nữa."

Nhìn thân ảnh nữ tử, khóe miệng Ân Cửu Dạ nhếch lên một ý cười, đừng tưởng rằng hắn không biết nàng nghĩ gì, muốn ra ngoài ngủ? Không có cửa đâu!

Đến khi Ân Cửu Dạ xong việc đi vào phòng trong, thiếu chút nữa tức chết: " Nàng làm gì vậy!"

Vốn đã sắp ngủ Mộc Tịch Bắc bị dọa rùng mình một cái, vẻ mặt mê mang nhìn người tới.

Ân Cửu Dạ tức đến nổi phổi sắp nổ tung, Mộc Tịch Bắc lại đem chăn mền gối đầu trải trên mặt đất, cả người nằm ngủ ở trên mặt đất, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn co thành một cục, tâm hắn lập tức sinh đau.

Mộc Tịch Bắc rốt cục thanh tỉnh, nhìn nam nhân trước mặt trong lòng có chút bồn chồn, nàng chính là tức giận, vốn muốn để Ân Cửu Dạ ngủ trên đất, nhưng ngẫm lại mình ngủ thiếp đi hắn vẫn bò lên giường, cho nên nàng liền miễn cưỡng, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định tự mình ngủ trên mặt đất.

Ân Cửu Dạ ôm cả chăn mền lẫn Mộc Tịch Bắc đặt lên giường, nắm chặt cằm Mộc Tịch Bắc, hai mắt phun lửa: " Nàng là ngại mệnh quá dài?"

Mộc Tịch Bắc sững sờ nhìn nam tử trước mặt, cảm giác giống như về tới lúc mới gặp nhau, khi đó, nàng quật cường và liều mạng, cho rằng hắn chỉ muốn đùa bỡn nàng, lại không biết hắn tức giận chỉ vì yêu thương nàng.

Thấy lúc này mà Mộc Tịch Bắc còn đang thất thần, lửa giận của Ân Cửu Dạ lại bùng lên, tay nắm cằm nàng không khỏi gia tăng lực đạo, Mộc Tịch Bắc bị đau, tránh ra sau một chút.

" Nói chuyện. " Ân Cửu Dạ nhìn nàng lạnh lùng nói.

Cuối cùng Mộc Tịch Bắc phun ra hai chữ: " Không có."

" Không có? Không có nàng chạy đến trên mặt đất ngủ, hả? Nàng có biết hiện tại là mùa gì không, có biết đây là chỗ nào không! Có biết thân thể của mình là tình huống như thế nào không! " Ân Cửu Dạ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ủy khuất, tâm lập tức mềm nhũn, lực đạo trên tay không khỏi nhẹ đi.

Đắp chăn cho Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ cũng tự mình chui vào, cầm lấy tay nhỏ lạnh băng của Mộc Tịch Bắc, tâm tê rần, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực của mình.

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể nam nhân, Mộc Tịch Bắc nhích lại gần.

Bây giờ đã vào đầu mùa đông, nơi đây lại là tái ngoại, điều kiện gian khổ, tất nhiên là cực lạnh, mặc dù trên đất nàng có tăng thêm chăn mền, nhưng vẫn có hơi ẩm ướt, khiến cho người ta không thoải mái.

Chỉ chốc lát, Mộc Tịch Bắc liền tiến vào mộng đẹp, Ân Cửu Dạ hôn trán của nàng, thở dài nói: " Lần sau không được hồ nháo nữa."

Cũng không biết Mộc Tịch Bắc có cảm ứng hay không, mà bờ môi hơi cong lên.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài có tiếng ồn ào, Ân Cửu Dạ tỉnh lại trước, đại khái là bởi vì thời tiết trở nên rét lạnh, cho nên Mộc Tịch Bắc trở nên thích ngủ, càng không muốn chui ra khỏi chăn mền ấm áp.

Ân Cửu Dạ vuốt cái trán trơn bóng của nàng, trong mắt đen nhánh là nhu tình nói không nên lời.

Nhưng tiếng ồn ào bên ngoài lại trở nên càng lúc càng lớn, nhìn người trong lòng lơ đãng nhăn lại lông mày, Ân Cửu Dạ đứng dậy muốn đi xem xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng Mộc Tịch Bắc lại nắm chặt ngón tay của hắn, mơ mơ màng màng hỏi: " Bên ngoài làm sao vậy."

Ân Cửu Dạ đắp lại chăn cho nàng, khẽ nói: " Không có việc gì, nàng ngủ tiếp đi."

Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại không nói gì nữ.

Mặc y phục tử tế, Ân Cửu Dạ đi ra doanh trướng, thời tiết mang theo sơ hàn, có chút hơi lạnh, nhìn từng binh sĩ sắc mặt phát tím, nhíu mày nói: " Đây là có chuyện gì."

Sơ Nhất cũng không biết từ chỗ nào đi ra, dính một thân hàn lộ: " Chủ tử, không ít binh sĩ giống như đều trúng độc."

Ân Cửu Dạ mím môi, nhìn từng binh sĩ hữu khí vô lực ngã trái ngã phải trên đất, nhíu nhíu mày.

" Sơ bộ phán định, hẳn là giếng nước phía đông bị người động tay chân, đã phái người đi tìm đại phu, đại phu đang đi kiểm nghiệm. " Sơ Nhất tiếp tục nói.

Bên kia Ngũ Lưu Ly cũng không biết bắt đầu từ nơi nào, sáng sớm liền xuyên qua không ít thị vệ, hỏi han ân cần, dặn dò bọn hắn chiếu cố thật tốt bản thân.

Thấy Ân Cửu Dạ đứng ở trước cổng doanh trướng, Ngũ Lưu Ly liền đi tới, đứng bên cạnh bọn hắn cùng nhìn binh lính chung quanh: " Cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đang êm đẹp sao lại biến thành dạng này."

Ân Cửu Dạ không để ý tới nàng ta, Sơ Nhất lại nói: " Đúng vậy a, cũng không biết đây là có chuyện gì, người mau mau nghĩ biện pháp a, rất có thể những binh lính này đều trông cậy vào người đấy, nếu mà người mặc kệ, cái mạng nhỏ của bọn hắn không cứu được nữa đâu."

Ngũ Lưu Ly đang muốn nói cái gì, một tên binh lính chạy tới nói: " Tham kiến thái tử điện hạ, vừa mới điều hai đại phu từ doanh trướng lại đây, bây giờ đang đi đến giếng nước phía đông rồi."

Ân Cửu Dạ gật gật đầu: " Lui xuống đi."

" Chúng ta cũng đi qua xem xem là chuyện gì xảy ra đi. " Ngũ Lưu Ly nhìn Ân Cửu Dạ mở miệng nói, lại không ngừng chạm đến bình sứ trong ống tay áo, khi nào động thủ thì mới tốt đây.

Mộc Tịch Bắc mặc quần áo xong, từ trong doanh trướng đi ra, sắc mặt Ngũ Lưu Ly lập tức khó coi, doanh trướng của Ân Cửu Dạ đúng là chưa từng cho nàng tiến vào, lúc trước nàng muốn đưa chút thức ăn cho hắn, lại đều bị Sơ Nhất lấy quân sự trọng đại, nữ tử không được tự tiện đi vào mà đuổi nàng đi, nhưng bây giờ Mộc Tịch Bắc lại ở trong này!

Ân Cửu Dạ nhìn sắc mặt Mộc Tịch Bắc hơi trắng bệch, cởi áo choàng màu đen trên người khoác lên người nàng: " Thức dậy làm gì."

Mộc Tịch Bắc cười cười: " Nghe nói các binh sĩ đều trúng độc, làm sao còn ngủ được."

" Hình như là giếng nước phía đông xảy ra vấn đề, ta đang muốn đi xem xem. " Ân Cửu Dạ đơn giản giải thích nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, một đoàn người liền tiến về giếng nước phía đông.

Trên đường đi, nhìn thấy không ít binh sĩ, sắc mặt đều phát tím, đúng là dấu hiệu trúng độc, Ngũ Lưu Ly cúi đầu trong con ngươi hiện lên một ý cười thực hiện được.

Lúc đoàn người đi đến giếng nước phía đông, nơi này đã vây quanh không ít người, đều đang nhìn xem đây là có chuyện gì, Phó Dĩ Lam cũng ở trong những người này, nhón chân nhìn xung quanh.

Bên miệng giếng hai tên đại phu đang dùng ngân châm kiểm nghiệm xem nước này có vấn đề hay không.

Kỳ thật, một khi trong doanh địa xuất hiện hiện tượng trúng độc hàng loạt, vấn đề dễ dàng xảy ra nhất chính là nước, như bây giờ giếng nước phía đông này, cơ bản phụ trách doanh địa phía đông gần mười vạn binh sĩ, đương nhiên, những chỗ còn lại cũng còn không ít giếng nước, nhưng có cái lại cách xa doanh địa, cho nên binh sĩ gần đây đều thích đến nơi đây, nhưng binh sĩ phần lớn đều có ấm nước, bình thường múc lấy một ấm, liền đủ uống hai ba ngày.

Trừ cái đó ra, cơm canh cung ứng cũng phải dựa vào giếng nước này đến giải quyết vấn đề nước, cho nên mới xuất hiện tình huống mọi người trúng độc nặng nhẹ không đồng nhất.

Tái ngoại gần sa mạc, cho nên lượng nước cũng không dư giả, đào giếng nước cũng khó khăn, mới có thể dẫn đến một cái giếng bị hạ độc, lập tức sẽ ảnh hưởng đến diện rộng.

Đại phu cẩn thận kiểm tra một hồi, đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ mở miệng nói: " Khởi bẩm Thái tử điện hạ, miệng giếng này đúng là bị người hạ độc, triệu chứng phát độc của độc này cũng ăn khớp với triệu chứng của các tướng sĩ."

Ân Cửu Dạ nhẹ gật đầu: " Có giải dược không?"

Đại phu gật đầu nói: " Độc này mặc dù rất lợi hại, nhưng lại bởi vì pha loãng quá nhiều, cho nên không nghiêm trọng lắm, nếu như đúng giờ dùng dược vật, đại khái ba đến năm ngày thì sẽ hồi phục."

Ngũ Lưu Ly hơi nhíu mày, nàng nhớ rõ lúc nàng phái người mua độc dược, người kia rõ ràng nói là một tí liền mất mạng, nhưng bây giờ sao lại không có bất kỳ người nào bị chết, thật chẳng lẽ như đại phu này nói tới, độc này bị pha loãng quá nhiều?

Nàng vốn là muốn, chỉ có chân chính chết đi mấy người, mới có thể khiến mọi người sinh ra khúc mắc với Mộc Tịch Bắc, tuyệt sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng ta nữa.

" Binh sĩ trông coi đâu, mấy ngày qua xung quanh giếng nước này có cái gì khác thường không? " Sơ Nhất thay thế Ân Cửu Dạ trước mở miệng hỏi.

Mấy tên binh sĩ ngày thường canh chừng giếng nước mở miệng nói: " Không có gì khác thường, đều là binh sĩ hoặc là người nhà bếp tới."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện này phải tra như thế nào đây? Một binh sĩ đứng ở bên cạnh giếng nước bỗng nhiên mắt sắc phát hiện cạnh miệng giếng dường như có thứ gì đó, chiết xạ ánh sáng chói mắt.

Lúc này mở miệng nói: " Đó là cái gì?"

Mọi người nhìn theo phương hướng ngón tay hắn, ở dưới lớp đất cát bên miệng giếng có một cái khuyên tai bạch ngọc, không quá lớn, phía trên dính chút bùn đất.

Ngũ Lưu Ly bởi vì vấn đề góc nhìn nên cũng không thấy rõ khuyên tai này sớm đã không phải cái màu đỏ mà nàng nhặt được trước đó, mà là một cái màu trắng.

Vẫn còn đắm chìm trong kế hoạch của mình, âm thầm mừng thầm.

Nhưng Ngũ Lưu Ly thông minh không chủ động mở miệng, chỉ còn chờ sự tình bị người khác phát hiện.

Tên lính kia nhặt lên khuyên tai, mở miệng nói với Ân Cửu Dạ: "Khởi bẩm thái tử điện hạ, là một cái khuyên tai."

" Đưa đến đây."

Thị vệ kia trình khuyên tai đến trước mặt Ân Cửu Dạ, không nói gì.

Ân Cửu Dạ chỉ nhìn lướt qua, cũng không tiếp nhận, nhưng lần này Ngũ Lưu Ly lại rõ ràng nhìn thấy cái khuyên tai kia, thế nhưng khuyên tai bạch ngọc kia lại là đồ của nàng! Đồ trang sức của nàng phần lớn đều là bạch ngọc hoặc là đàn mộc.

Hơn nữa vì đồ vật của bản thân đều tự làm, cho nên chế tác bình thường đều là những món tinh xảo, liếc mắt một chút liền nhìn thấy phát sáng.

Mà giờ khắc này khuyên tai trong tay người binh sĩ này, lại hiện ra hình quạt, nếu như nhìn thoáng qua thì thấy rất đơn giản, nhưng nếu như nhìn kỹ lại, thì sẽ phát hiện ở trên một khối tiểu Ngọc tinh tế, có huyền cơ khác, phía trên vậy mà quấn quanh một bộ tranh sơn thủy, chỉ có thợ chạm trổ cực kỳ tinh xảo mới có thể làm được như vậy, người bình thường căn bản không làm được.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc hơi cong lên, dường như đang chờ trò hay sắp diễn ra.

Mà thị vệ trong doanh trướng đều đem ánh mắt rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc cùng Ngũ Lưu Ly, trong quân doanh này vốn cũng không có bao nhiêu nữ nhân, cho dù ngẫu nhiên có vài nha hoàn bà tử nhưng cũng không có món đồ trân quý như vậy, bạch ngọc này vừa nhìn chính là loại tốt nhất, oánh nhuận sáng long lanh, còn có ánh sáng chiết xạ.

Cho nên, không trách những binh lính này lập tức dừng ánh mắt ở trên hai người này.

Phó Dĩ Lam đứng ở trong đám người, đứng xa xa nhìn.

" Đưa xuống dưới xem xem có ai nhận ra đây là đồ của ai không. " Ân Cửu Dạ vẫn không nhận lấy khuyên tai kia, sai tên binh sĩ này đưa khuyên tai xuống dưới cho mọi người phân biệt.

Tay Ngũ Lưu Ly nắm thật chặt thành nắm đấm, nếu có người gỡ tay của nàng ta ra, nhất định sẽ phát hiện, gần đây bởi vì ăn không ít tức, lòng bàn tay của nàng ta đã cực kì dữ tợn.

Nàng là tiểu thư tôn quý của Ngũ gia, khi nào thì nếm qua khổ cực như vậy? Chịu khổ còn chưa tính, còn luôn bị tức nghẹn, bị người vắng vẻ cùng trào phúng, cho nên, nàng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ!

Tâm tư Ngũ Lưu Ly nhanh chóng xoay chuyển, quét mắt Lục Anh phía sau mình, thấy nàng ta cũng là sắc mặt trắng bệch, liền biết khuyên tai này nhất định đã bị người đổi qua.

Đem khuyên tai màu đỏ của Mộc Tịch Bắc đổi thành màu trắng, người kia là ai? Còn có, rốt cuộc là làm thế nào lấy được đồ vật của mình ra ngoài!

Ngũ Lưu Ly nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, hai ánh mắt lấp lóe, nàng nhặt được khuyên tai của Mộc Tịch Bắc rốt cuộc là trùng hợp, hay là nàng ta cố ý hành động? Bây giờ khuyên tai của nàng lại bị phát hiện rơi ở đây, nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Ngũ Lưu Ly cưỡng bách bản thân phải tỉnh táo, tuyệt đối không thể dễ dàng nhận thua, chỉ là một cái khuyên tai, nhất định có thể có biện pháp giải quyết.

Bên này tâm tư Ngũ Lưu Ly vòng vo mấy vòng, thì bên dưới cũng đã có người mơ hồ nhận ra khuyên tai bạch ngọc này là đồ của Ngũ Lưu Ly, ai bảo trang sức trên người Ngũ Lưu Ly đã ít càng thêm ít, bình thường lại thích đi dạo trong quân doanh, cho nên các binh sĩ thường thường bị nàng ta hấp dẫn ánh mắt, liên quan đến hai ba món đồ ít càng thêm ít trên người nàng ta, cũng thành khắc sâu ấn tượng.

Nhưng mọi người chỉ xì xào bàn tán, lại không có ai dám mở miệng, dù sao mặc kệ quan hệ giữa Ngũ Lưu Ly và Mộc Tịch Bắc ra sao, nhưng trước đó Ngũ Lưu Ly đối xử với bọn họ cũng không tệ, cho dù là vì lôi kéo lòng người, nàng ta cũng làm rất tốt, có lý do gì đi hại những tướng sĩ này chứ?

Phó Dĩ Lam thấy vậy, cầm lấy khuyên tai bạch ngọc ở trong tay, mở miệng nói: " Sao ta nhớ Ngũ Lục tiểu thư thích nhất chính là mấy món bạch ngọc này nhỉ, nhìn khuyên tai này tạo hình độc đáo, tính chất thượng thừa, mặt trên chạm trổ càng có thể xưng vô song, vật trân quý như vậy, ngoại trừ Ngũ Lục tiểu thư, ta thực sự là nghĩ không ra có ai có thể có? Đương nhiên, nếu như Ngũ Lục tiểu thư nói đã đem thứ này khen thưởng cho hạ nhân, ta ngược lại cũng sẽ tin."

Phó Dĩ Lam vừa nói, tiếng nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn.

" Đúng vậy, thuộc hạ cũng đã gặp qua thứ này, đúng là của Thái Tử....Là Ngũ tiểu thư."

" Đừng nói bậy, Thái Tử Phi đối đãi chúng ta tốt như vậy, làm sao lại hại chúng ta được?"

" Vậy ngươi nói, thứ này sao lại xuất hiện ở chỗ này, đại khái là lúc tới đây không cẩn thận rơi xuống, nhưng đường đường Thái Tử Phi sao lại xuất hiện ở đây? Ngươi không cảm thấy kỳ quặc sao?"

Mọi người nhất thời chia làm hai phái, Ngũ Lưu Ly đầu óc cấp tốc xoay chuyển, nhưng trong lòng thì đã có đối sách, tiến lên một bước mở miệng nói: " Không nên tranh cãi, đây đúng là của ta."

Mọi người nháy mắt đều tĩnh lặng, nhìn về phía Ngũ Lưu Ly vẫn như cũ là một thân trắng thuần.

Mộc Tịch Bắc thấy Ngũ Lưu Ly đột nhiên mở miệng, ý cười bên khóe miệng càng sâu hơn một chút.

Có một binh sĩ trước mở miệng nói: " Thái Tử Phi, xin hỏi khuyên tai của ngài sao lại xuất hiện ở đây, lẽ nào trước đó ngài đã tới cái giếng này? Nếu như đã tới, xin hỏi ngài tới đây để làm cái gì? "

" Đúng đấy đúng đấy, sao Thái Tử Phi lại tới đây?"

" Lẽ nào thật sự chính là Ngũ tiểu thư đầu độc? Nhưng vì sao nàng ta lại muốn hại chúng ta? "

Từ trong đội xưng hô Ngũ Lưu Ly liền có thể phán đoán ra, giờ khắc này binh sĩ đã chia làm hai đội, một đội như trước ủng hộ Ngũ Lưu Ly là Thái Tử Phi, còn đội còn lại dường như không còn ủng hộ Ngũ Lưu Ly như trước nữa.

Ngũ Lưu Ly cô độc đứng giữa đám người, một thân trắng thuần vẫn như cũ là không thể khinh nhờn.

" Khuyên tai này xác thực là của ta, nhưng ta cũng không tới cái giếng này, càng không đầu độc hại mọi người, ta cùng mọi người đồng sinh cộng tử cũng sắp được nửa năm rồi, sao ta có thể hạ độc hại mọi người. " Ngũ Lưu Ly làm tư thái có chút bị tổn thương.

Mọi người nhất thời không biết nên nói gì cho phải, nhưng vẫn có người cố ý ép hỏi: " Vậy xin Ngũ tiểu thư giải thích một chút, vì sao khuyên tai này lại xuất hiện ở đây? "

Ngũ Lưu Ly xoay người, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc được Ân Cửu Dạ bảo vệ rất tốt, mở miệng nói: " Cái này phải hỏi Mộc tiểu thư. "

Ý cười bên miệng Mộc Tịch Bắc càng sâu, Ân Cửu Dạ không vui nheo lại cặp mắt, muốn mở miệng, lại bị Mộc Tịch Bắc kéo tay, ra hiệu hắn đừng mở miệng.

" Lời này là có ý gì? Tại sao đồ của ngươi lại phải hỏi Vĩnh Dạ quận chúa? "

" Đúng đó, Thái Tử Phi lời này là có ý gì, lẽ nào độc này là Vĩnh Dạ Quận chúa hạ? "

Ngũ Lưu Ly không hề trả lời mọi người, nhưng trước mặt mọi người lại lập tức quỳ gối trước mặt Ngũ Lưu Ly mở miệng nói:

" Mộc Tịch Bắc, ta biết ngươi oán hận ta, cảm thấy ta chia rẽ ngươi và Thái Tử, nhưng mà danh hiệu Thái Tử Phi là Bệ hạ phong, ta cũng vô lực chống cự, Thái Tử không yêu ta, ta biết, nhưng ta chỉ muốn cố gắng bảo vệ hắn, bảo vệ những binh sĩ Tây La này. "

Mọi người dường như bị tình cảnh này kinh ngạc đến ngây người, đường đường Thái Tử Phi lại quỳ gối trước mặt Mộc Tịch Bắc, lẽ nào trong này có uẩn khúc gì đó? Còn có lời của nàng ta rốt cuộc là có ý gì, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Mộc Tịch Bắc nhìn Ngũ Lưu Ly quỳ ở trước mặt mình, cũng không đỡ nàng ta, chỉ chờ nàng ta nói hết.

" Ta cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương, mọi người đều cảm thấy ta rất cao quý, nhưng đây? Trên thực tế Thái Tử trước giờ chưa từng nhìn ta lấy một cái, ngươi có biết khi ta nhìn thấy Thái Tử ân cần hỏi han ngươi trong lòng là tư vị gì không? Nếu như có thể, ta tình nguyện vứt bỏ danh hiệu Thái Tử Phi này, chỉ cần hắn chịu nhìn ta một cái. "

Trên mặt Ngũ Lưu Ly chảy xuống hai hàng nước mắt nóng hổi, điềm đạm đáng yêu.

Mộc Tịch Bắc vẫn chỉ cười nhạt nhìn như cũ, trên mặt chưa có một tia gợn sóng.

Ngũ Lưu Ly thấy Mộc Tịch Bắc trước sau không mở miệng, mặc dù có chút lúng túng, nhưng kịch đã diễn đến đây rồi, cũng chỉ có thể tiếp tục diễn xuống.

" Ngươi oán ta trách ta hận ta, phỉ nhổ ta nhằm vào ta, ta cũng có thể nhịn, ngươi muốn cái gì ta đều đồng ý tặng cho ngươi, nhưng ta cầu xin ngươi, xin ngươi đừng lấy tính mạng của những binh sĩ này ra làm trò đùa, làm kế hoạch hãm hại ta, ngươi cũng biết trong nhà bọn họ có bao nhiêu người đang đợi bọn họ trở về, ngươi cũng biết đoạn đường này bọn họ là sống qua những ngày gì? " Ngũ Lưu Ly hai mắt đẫm lệ gào thét.

Sắc mặt Ân Cửu Dạ càng trầm, ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc càng sâu, bị Ân Cửu Dạ ôm vào trong ngực không có một chút động tác.

Nhưng binh sĩ xung quanh nghe xong lời này cũng đã nhấc lên sóng to gió lớn, lời này của Ngũ Lưu Ly ý tứ là người chân chính hạ độc là Mộc Tịch Bắc sao?

Phó Dĩ Lam trước hết nhìn không được, xông ra ngoài nói:

" Ngũ Lưu Ly lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi nói độc này là Vĩnh Dạ quận chúa hạ, là vì hãm hại ngươi. "

Ngũ Lưu Ly cũng không muốn giải thích thêm, chỉ nặng nề nhắm hai mắt lại, nói với mọi người:

" Đừng hỏi nữa, đều là sai lầm của ta, nếu không phải bởi vì ta, cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy, liên lụy mọi người chịu khổ. "

Ngũ Lưu Ly không chịu giải thích rõ ràng, càng làm cho mọi người mơ mơ hồ hồ, mà người ủng hộ Ngũ Lưu Ly đương nhiên sẽ không chịu giảng hòa:

" Thái Tử Phi, ngài nói rõ mọi chuyện là như thế nào đi, ngài đừng sợ, chỉ cần ngài chịu nói ra, chúng ta sẽ không để cho ngài bị bắt nạt. "

Lục Anh là người có ánh mắt, thấy vậy lập tức tiến lên phía trước nói:

" Hai ngày trước khuyên tai này của tiểu thư chúng ta không cẩn thận làm mất rồi, tìm thế nào cũng không tìm được, nhưng ngày hôm qua, Vĩnh Dạ quận chúa lại tới tìm tiểu thư chúng ta, hỏi khuyên tai này có phải của tiểu thư chúng ta không, tiểu thư của chúng ta tất nhiên thừa nhận.

Nhưng Vĩnh Dạ quận chúa lại không trả lại khuyên tai cho tiểu thư chúng ta, mà là uy hiếp tiểu thư chúng ta lập tức cút về Đế đô, rời xa Thái Tử. Tiểu thư của chúng ta không chịu, nói là mặc dù không phải vì Thái Tử cũng không muốn xa mấy tướng sĩ các ngươi. "

Lục Anh lau nước mắt, có chút nức nở, binh sĩ phía dưới ai ai cũng bất bình, nói thực sự là quá đáng, Vĩnh Dạ quận chúa sao có thể quá đáng như vậy.

Lục Anh đánh giá sắc mặt Ngũ Lưu Ly, thấy nàng ta hài lòng khẽ gật gật đầu với mình, tiếp tục nói: "

" Nhưng ai biết, Vĩnh Dạ quận chúa nghe xong lời này, lại cho rằng tiểu thư chúng ta đang khoe khoang được các tướng sĩ ủng hộ, thẹn quá hoá giận, nói sẽ làm cho tiểu thư chúng ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không còn ai ủng hộ tiểu thư chúng ta, liền phất tay áo rời đi. "

Ngũ Lưu Ly quỳ ở một bên, yên lặng rơi lệ.

" Tiểu thư của chúng ta không nghĩ gì, chỉ thở dài cho qua, nhưng không ngờ qua ngày sau liền xảy ra chuyện. "

Lục Anh chạy đến bên cạnh Ngũ Lưu Ly, khóc nói: "

" Tiểu thư, người chính là quá thiện lương, chịu nhiều oan ức như vậy đều không chịu nói với ai, sao người lại ngốc như vậy chứ? "

Phó Dĩ Lam chưa từng thấy qua một màn như vậy suýt chút nữa thì tức đến chết, nàng chưa từng gặp qua loại người có thể đổi trắng thay đen như vậy, nếu như có cơ hội, nàng nhất định phải xé nát miệng nha hoàn này, xem xem nàng ta còn có thể nói như thế nữa không.

Xung quanh nhất thời nghị luận ầm ỹ, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt mang theo hoài nghi nào đó.

Lúc này, một tên thị vệ đột nhiên mở miệng nói: " A, ta bỗng nhớ ra, hôm qua tỳ nữ Bắc Bang có đi tìm Vĩnh Dạ quận chúa, hai người ở rừng cây bên cạnh không biết đã nói những gì. "

Khóe miệng Ngũ Lưu Ly nhếch lên một nụ cười mỉa, hừ, cho dù Mộc Tịch Bắc đã đổi khuyên tai khác thì thế nào, kết quả không phải cũng như nhau sao, trải qua màn kịch này của nàng, nàng chính là muốn xem xem, còn có bao nhiêu người ủng hộ Mộc Tịch Bắc? Người trước đó sinh ra hoài nghi với nàng, cũng chỉ sợ sẽ càng thêm hổ thẹn, kiên định ủng hộ nàng hơn.

Ngũ Lưu Ly giống như chịu tổn thương cực lớn, đột nhiên nín khóc, lau nước mắt trên mặt, đứng lên, nhìn Mộc Tịch Bắc nói:

" Sau khi về kinh, ta sẽ đi gặp Bệ hạ, một lần nữa cầu xin Bệ hạ thu hồi vị trí Thái Tử Phi, sẽ không tranh đoạt với ngươi nữa, chỉ là ta hi vọng ngươi đừng lấy tính mạng của những binh sĩ liều mạng vì quốc gia này làm trò đùa nữa. "

Mộc Tịch Bắc cười nhạt nhìn Ngũ Lưu Ly trước mặt, ở trong ánh mắt hoài nghi cùng chỉ trích của mọi người,

" Bốp ", giơ tay liền cho Ngũ Lưu Ly một cái bạt tai.

Nhìn ra được một tát này Mộc Tịch Bắc đã dùng sức lực không nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Lưu Ly trong nháy mắt liền sưng vù lên, đỏ cả nửa mặt.

Ngũ Lưu Ly chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát đau đớn vô cùng, không dám tin nhìn Mộc Tịch Bắc trước mặt, lại nghe Mộc Tịch Bắc nói:

" Đây là cái giá ngươi dám bôi nhọ ta."

---------- Đề lời nói với người xa lạ --------

Vù vù, hôm qua ta ra ngoài cả ngày, kết quả gõ không được bao nhiêu, bé kia lại thúc giục. Ta có lỗi với bé, tới nay bé tới làm ấm giường cho ta đi. Như vậy ta liền có thể mạnh mẽ hơn..... Một hồi bù hai ngàn tặng cả nhà, ta nhất định phải biến thời gian đăng bài về sáng sớm, bằng không nếu ban ngày ta có việc đi ra ngoài thì sẽ không đăng được... Khổ bức.