Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 146: Gió nổi mây phun




Hậu quả của chuyện này chính là Bắc Bang thật sự xuất binh tiến đánh Tây La, lại còn trắng trợn phóng đại chuyện Tây La chém giết sứ giả,cộng thêm cái chết của Bắc Bang công chúa, cùng Thái tử Tây La bao che " hung thủ", ngược lại, Bắc Bang xuất binh lại mang danh mở rộng chính nghĩa.

Biên cảnh Tây La

Sắc trời rất tối, ánh trăng lại hết sức sáng tỏ, trong không khí mang theo khô nóng, tại vị trí thủ thành Tây La, Lưu Trường Hỉ cầm theo một bình rượu lảo đảo trở lại trên thành lâu, toàn thân có chút vô lực dựa vào bờ tường.

Nhìn Nhị Hắc đứng thẳng tắp bên cạnh, liền cảm thấy hắn thật đúng là ngốc, ở đây cũng không có mấy người, đều là huynh đệ nhà mình, hắn đứng thẳng tắp như thế làm gì, cũng không sợ mệt.

" Ai, nay thay ca nhất định lại là Tiểu Lục Tử, tiểu tử này không có việc gì liền khua môi múa mép với ta, cái miệng khoác lác ghê gớm, mỗi lần hắn vừa đến, chính là kéo vào chỗ chết. " Lưu Trường Hỉ bất mãn phàn nàn nói.

Người nơi này có mấy người là người cũ, đã rất quen thuộc, còn có mấy người mới, đều không nói gì.

Lưu Trường Hỉ uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy vị cay nồng thật sự là đã nghiền, đây chính là rượu ngon phiêu hương mười dặm, trong lòng sung sướng, Lưu Trường Hỉ hơi híp mắt lại, dựa vào trên tường thành, nhìn lên mặt trăng trên trời, chỉ cảm thấy bầu trời đêm thật trầm tĩnh và thâm thúy, nhưng hắn là người thô kệch, không hiểu những cái này.

Không biết học đòi văn vẻ như văn nhân, cũng không biết ngâm thơ đối đáp, không biết phải diễn tả biên quan bao la vạn dặm như thế nào, hắn thủ ở chỗ này đã hơn mười năm, chính xác là mười hai năm trước, nhìn thấy tái bắc ( điểm yếu lược phía bắc), khói báo động và cuồng sa đầy trời, cùng Đồng Quan bên này hình thành đối lập mỏng manh, trong lòng sinh ra cảm khái vô hạn.

" Trường Hỉ ca, kiếm tẩu tử đi. " Người vừa nói chuyện gọi là Triệu Hổ, thân thể nhanh nhẹn dũng mãnh, là một người dũng cảm, làm người đủ trượng nghĩa, huynh đệ không ít.

" Hề hề, phải rồi, tên xấu xa Tiểu Lục tử, vậy mà còn chưa tới, ta hiện giờ, một ngày cũng không nghĩ cái khác, chỉ muốn vợ con và một lò sưởi đặt đầu giường, không có việc gì thì có thể hâm nóng hai hủ rượu trắng, ta cũng đã thỏa mãn. " Lưu Trường Hỉ vẫn là tư thế trước đó không có thay đổi.

" Trường Hỉ ca, Lục tử ca nói đang ở Hương Tuyết lâu, nhờ huynh gác thay huynh ấy đêm nay, sáng mai huynh ấy sẽ đến, quay đầu sẽ mời Trường Hỉ ca uống rượu ngon nhất hương bay mười dặm. " Một binh sĩ chạy tới có chút nịnh nọt mở miệng nói.

" Ha, Lục tử lại chơi đùa với cô nương nào đây, đi đi đi đi, Lục tử cái đồ phá hoại, hình người dạng chó, nhưng thật ra rất được các cô nương thích. " Lưu Trường Hỉ cười cười, đều là thời tuổi trẻ, ai chưa từng có.

Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng

Đêm qua, Lục tử uống rượu ở Hương Tuyết lâu, sáng nay còn có chút đau đầu cùng mơ màng, xoa xoa mắt, lười biếng đi tới đổi ca.

Nói với Lưu Trường Hỉ: " Trường Hỉ ca, cảm tạ huynh, hôm qua lại làm phiền huynh."

" Không có gì, từ lúc Nhiếp Chính Vương cưới Bắc Bang công chúa, chiến sự bên này liền ít đi rất nhiều, ngươi xem ngươi, uống nhiều như vậy, lên tinh thần một chút đi, nếu như bị Đầu Nhi nhìn thấy, nhất định sẽ bị đánh đòn, còn nữa, không phải ca nói ngươi, mặc dù ngươi tuổi trẻ, nhưng cũng không thể vét cạn thân thể. "

" Biết rồi, biết rồi, thật ra cũng đâu có việc gì? Thêm mấy ngày nữa, lĩnh được tiền, có lẽ đệ sẽ về nhà, cưới tiểu nương tử, sống thật tốt. " Lục tử ngáp một cái, cười híp mắt nói.

Dù sao cũng không có chiến sự có thể kiến công lập nghiệp, không bằng sớm xuất ngũ, còn có thể kiếm thêm ít ngân lượng, đến lúc đó tìm nàng dâu, những ngày sau xem như hoàn mỹ.

Nghĩ đến chuyện tốt, Lục tử cũng không nhịn được vui rạo rực.

Buổi sáng trời còn lạnh, gió thổi qua, Lục tử run rẩy một trận, mắng một câu: " Mới sáng sớm, còn có nhiều sương mù như vậy, thật là thời tiết không tốt. "

Dường như bị gió lạnh thổi trúng nên có hơi đau đầu, Lục tử xoa đầu, trong lòng oán trách, tâm tình muốn sớm về quê cũ, càng mạnh mẽ hơn.

Có điều khi hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện trong sương mù dày đặc có từng chấm đen đang di chuyển, lúc hắn đang muốn nhìn cho rõ ràng, lại đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, cúi đầu xuống xem xét, một mũi tên đã ghim thẳng vào lồng ngực của hắn.

Trong sương mù dày đặc, kỵ binh bưu hãn, đã bày xong thế trận.

" Kỵ binh Bắc Bang?! " Trong lúc khiếp sợ, Lục tử hai mắt căng tròn, còn chưa kịp thông báo, liền ngã xuống đất.

Một bên Lưu Trường Hỉ nháy mắt kịp phản ứng: " Nhanh! Nhanh phòng bị! Thiết kỵ Bắc Bang tới! Nhị Hắc, nhanh đi bẩm báo tướng quân!"

Mọi người vốn còn có chút lười biếng, trong nháy mắt lên mười phần tinh thần, từng người vẻ mặt nghiêm túc, thiếu đi dáng vẻ cười đùa ngày thường, nhìn một mảnh đen nghịt trong màn sương mù phía dưới, đang chậm rãi di chuyển về phía trước, trong lòng căng thẳng, Lưu Trường Hỉ cũng nhíu chặt lông mày, bằng vào trực giác nhiều năm của hắn, lần này tuyệt đối không phải một trận đánh nhỏ!

Một trận chiến sự, cứ như vậy kéo ra, Bắc Bang và Tây La xích mích qua lại, bình an vô sự hơn mười năm sau, rốt cục kéo ra một lần chiến dịch quy mô lớn nhất!

Trong triều đình Đế đô

" Báo! Báo! Báo! Bệ hạ, Hàn Thành, Lộc thành, Ninh Thành cấp báo! " Một binh sĩ tay cầm thư báo từ ngoài đại điện trực tiếp chạy vào.

Chúng đại thần nhao nhao ghé mắt, binh sĩ kia lập tức bổ quỳ trên mặt đất, đầy người phong trần, Vương công công bên cạnh Hoàng đế lập tức trình thư báo lên Hoàng đế.

Hoàng đế vừa xem, binh sĩ kia cũng báo cáo nói: " Khởi bẩm bệ hạ, Hàn Thành, Lộc thành, Ninh Thành đều lọt vào tập kích đại quy mô của Bắc Bang! Xin bệ hạ hoả tốc phái binh chi viện! "

Đám đại thần nháy mắt đều châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ, Mộc Chính Đức thì rũ xuống hai con ngươi, hai tay đan vào nhau, không biết suy nghĩ cái gì.

Hoàng đế xem hết thư báo, bắt đầu lo lắng, cau mày trừng mắt nhìn Ân Cửu Dạ, chuyện này nếu như trực tiếp đẩy Mộc Tịch Bắc ra thì nhất định sẽ không xảy ra, chỉ cần đem người giao cho Bắc Bang, thì căn bản sẽ không có trận chiến sự này!

" Bắc Bang thật sự đánh tới. Thiết kỵ Bắc Bang chính là không ai có thể địch! "

" Nhất định là việc chém sứ giả làm cho Bắc Bang tức giận. Công chúa của bọn họ cứ như vậy chết không rõ ràng, khó trách sẽ nổi giận."

" Đừng sợ hắn! Đánh thì đánh, thực coi Tây La ta dễ khi dễ!"

Trong lúc nhất thời, đủ loại ngôn luận càn quét đại điện.

Mộc Tịch Bắc cơ hồ cùng một lúc nhận được tin tức, hoặc nói còn nhanh hơn, cau mày.

" Tiểu thư, Bắc Bang thật sự xuất binh."

" Đại khái bao nhiêu nhân mã! "

" Cẩn thận phỏng đoán, không ít hơn một trăm vạn! "

Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là sắc mặt lại rất không tốt.

Trên triều đình

" Bệ hạ, xin hoả tốc phái binh chi viện, quyết không thể để đám con cháu Bắc Bang ngông cuồng như thế. " Nói chuyện chính là một vị võ tướng!

Hoàng đế không có mở miệng, nhưng trong lòng đang do dự nếu như lúc này, đem Mộc Tịch Bắc ra giảng hòa, có bao nhiêu cơ hội Bắc Bang sẽ thu quân.

Ân Cửu Dạ đứng ở một góc không đáng chú ý ở vị trí đầu, toàn bộ thân thể đều đặt mình ở trong bóng ma, An Nguyệt Hằng nhẹ nhàng nhìn lướt qua, sau đó liền rũ mắt giữ im lặng.

" Thái tử! Đều là chuyện tốt ngươi làm ra, ngươi ngược lại nói xem bây giờ phải giải quyết như thế nào! " Hoàng đế cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng hướng về phía Ân Cửu Dạ quát lớn.

Ân Cửu Dạ thần sắc không có một chút dao động, trầm giọng nói: " Nhi thần nguyện lãnh binh xuất chiến!"

Không ít võ tướng đều liếc nhau, gật gật đầu, cũng nên như thế, năm đó khi Tiên Hoàng còn tại vị, Tây La cường thịnh hơn xa so với bây giờ, Tiên Hoàng nam chinh bắc chiến, chưa từng e ngại, thế nhưng nhìn Hoàng đế hiện tại của bọn họ xem, là yếu đuối cùng vô năng như vậy, nhưng cũng may, bọn họ từ trên người Thái tử thấy được hi vọng!

Hoàng đế ngồi ở vị trí đầu, rõ ràng đem phản ứng của mọi người ở dưới thu vào trong mắt, trong mắt lóe lên một tia lửa giận, mở miệng nói: " Hừ! Tốt, nếu là chuyện ngươi gây ra, liền từ ngươi giải quyết đi! Trong tay ngươi không phải có ba mươi vạn binh mã à! Lập tức tiến về biên thành ngăn địch đi!"

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, vừa rồi binh sĩ kia đúng là nói binh sĩ Bắc Bang đoán chừng có hơn một trăm vạn, hiện tại biên thành chỉ có hơn hai trăm ngàn nhân mã, bởi vì là phòng thủ, cơ hồ bế thành không chiến, cho nên trong thời gian ngắn còn có thể chống đỡ, nhưng nếu như muốn đánh thắng trận, chỉ dựa vào ba mươi vạn nhân mã mà Thái tử mang đến thì sao có thể thắng được!

Trong lúc nhất thời, đám đại thần trong bụng chứa vô vàn ý nghĩ đều bắt đầu suy đoán, Hoàng đế là tức giận Thái tử sở tác sở vi, hay là muốn đưa Thái tử vào chỗ chết.

"Bệ hạ, binh sĩ Bắc Bang vốn dũng mãnh thiện chiến, lần này đại quy mô tiến công lại có hơn một trăm vạn nhân mã, chỉ dựa vào ba mươi vạn nhân mã trong tay Thái Tử là tuyệt đối không thể thủ thắng!" Một võ tướng cau mày đứng dậy, Hoàng đế đây quả thực là lấy Tây La hồ nháo!

Hắn từng cùng binh sĩ Bắc Bang giao thủ qua, đều là người cao ngựa lớn, binh sĩ Bắc Bang dũng mãnh, ngựa mạnh to khỏe, cho dù là ngang nhau nhân số, phần thắng cũng cực nhỏ, nhưng Hoàng đế lại bắt Thái tử cầm ba mươi vạn nhân mã xuất chinh, cái này chẳng phải là muốn đưa người vào chỗ chết!

" Không chiến cũng được, Mộc tướng, trực tiếp giao Mộc Tịch Bắc ra, lại bồi chút ngân lượng cầu hoà với Bắc Bang, trẫm thấy vậy cũng không tệ! " Hoàng đế ở trên cao nhìn xuống, nhìn Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối rũ mắt không phát biểu ý kiến.

Trong lòng mọi người một trận thổn thức, thứ nhất là bởi vì Hoàng đế vậy mà lại nghĩ đến biện pháp cắt đất cầu hoà, thứ hai là Hoàng đế vậy mà bắt Mộc Chính Đức giao ra ái nữ của hắn, chẳng lẽ không sợ Mộc Chính Đức vạch mặt, ngược lại nhìn về phía An Nguyệt Hằng!

Ngũ Khang, cũng từng là Ngũ Quốc công cũng không có mở miệng, lần này dưới sự chèn ép, gần đây ông ta có thể nói là sống qua những ngày như giẫm trên băng mỏng, nhưng cũng chính vì loại hiểm địa này, mới khiến cho ông ta vứt bỏ an nhàn nhiều năm qua, một lần nữa cẩn thận hơn.

Ngũ Khang cúi đầu, nhưng trong lòng thì tính toán An Nguyệt Hằng lại hạ một bàn cờ hay, hắn hãm hại Mộc Tịch Bắc như vậy, căn bản cũng không cần chứng cớ vô cùng xác thực, bởi vì Tây La chỉ có hai lựa chọn, một là phái binh xuất chiến, hai là giao ra Mộc Tịch Bắc.

Nếu như Hoàng đế giao ra Mộc Tịch Bắc, như vậy Mộc tướng sẽ không đồng ý, Thái tử càng sẽ không đồng ý, nhưng Hoàng đế nếu cứ khăng khăng như thế, An Nguyệt Hằng liền có thể ngư ông đắc lợi, chờ nhìn mấy người kia đánh nhau.

Còn nếu không giao ra Mộc Tịch Bắc, như vậy sẽ phải phái binh xuất chinh, mà tướng lĩnh tất nhiên là Thái Tử xung quan giận dữ vì hồng nhan, nhưng mà Hoàng đế lòng dạ hẹp hòi, độ lượng cực nhỏ, tất nhiên không chịu nhả ra binh quyền mình nắm chặt trong tay, càng không muốn giao cho Thái tử.

Cho nên nếu Thái tử xuất chinh, chỉ có thể dẫn dắt ba mươi vạn nhân mã trong tay mình xa phó biên thành, cứ như vậy, mục đích của An Nguyệt Hằng liền thành công, bởi vì Ân Cửu Dạ sẽ bị thiết kỵ Bắc Bang kiềm chế, hơn nữa binh mã phụ cận Đế đô cũng sẽ bị điều đi, như vậy mới thuận tiện cho An Nguyệt Hằng tiếp tục động tác kế tiếp.

Mộc Tịch Bắc một chưởng vỗ đến trên mặt bàn, tay nhỏ tuyết trắng lập tức đỏ lên.

Nàng xem như bị An Nguyệt Hằng tính kế một trận, cuối cùng nàng cũng nghĩ thông suốt vì sao bằng vào thủ đoạn của Ngũ Thanh Thanh mà vẫn không xử lý Bắc Bang công chúa, hóa ra là An Nguyệt Hằng vẫn luôn âm thầm tương trợ Bắc Bang công chúa, ngược lại cuối cùng là giá họa ở trên người nàng.

Mà màn giá họa này kỳ thật không coi là nghiêm mật, nếu như cẩn thận tìm kiếm, nàng cũng sẽ tìm được sơ hở, nhưng lúc ấy sứ giả Bắc Bang lập tức xuất hiện phá hư hiện trường, sau đó ngay cả động tác của bọn người Hoàng đế Thái hậu cũng quá nhanh, thậm chí cuối cùng phản ứng của Ân Cửu Dạ cũng bị An Nguyệt Hằng tính kế, cái này vốn không cho nàng thời gian phản ứng.

Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá, âm mưu quỷ kế cũng như thế, giơ tay chém xuống, không chờ ngươi phản ứng, liền liên tiếp bày ra vài chiêu, cho dù ngươi kịp phản ứng, nhưng cũng là bất lực.

( DUY KHOÁI BẤT PHÁ “Chỉ có tốc độ là không phá được”. Câu này được hiểu rộng ra là “Trong võ thuật cái gì cũng có thể phá được (lực, kỹ năng, công phu đều có thể bị hóa giải), nhưng tốc độ thì không”.

Nếu như nghĩ kĩ lại, dường như chỉ có Mộc Chính Đức không bị An Nguyệt Hằng tính kế vào, bởi vì nàng nhớ lúc ấy chỉ có Mộc Chính Đức từ trước đến nay yêu thương mình là không có phản ứng.

Mục đích lần này của An Nguyệt Hằng căn bản cũng không phải vì hãm hại mình, hắn đoán chắc Ân Cửu Dạ sẽ không để cho Bắc Bang mang mình đi, tất nhiên sẽ đứng ra, nhờ vào đó chọc giận Bắc Bang, gây nên chiến sự biên cương, mà trận chiến này người khởi xướng là Ân Cửu Dạ, nhất định sẽ phải xa phó chiến trường, lưu lại mảnh đất Đế đô cho An Nguyệt Hằng.

Mộc Tịch Bắc nghĩ đến Ân Cửu Dạ vì mình lại phải xa phó chiến trường, tâm tình liền không tốt, lại thêm một tên Hoàng đế ánh mắt thiển cận, khí lượng hẹp hòi, tình cảnh của Ân Cửu Dạ nhất định rất không tốt.

Hơn nữa, Ân Cửu Dạ đi lần này, trong tay phái mình vốn không có bao nhiêu binh quyền, nếu như An Nguyệt Hằng muốn dựng cờ tạo phản, không có binh lực, làm sao có thể chống đỡ? Người bên phía mình, cầm nhân mã nhiều nhất chỉ có Ân Cửu Dạ cùng Bắc Yến vương, nhưng từ sau khi Bắc Yên vương trở lại đế đô, Hoàng đế liền giam cầm ở đế đô, binh mã lại ở đất Bắc Yến, không thể điều động, không có chiếu lệnh, cũng không thể tự tiện rời đi, cho nên liền thành một trận thế cục bị bao vây.

" Nhi thần lĩnh mệnh. " Giọng nói của Ân Cửu Dạ không có một tia chập trùng, như tuyệt không biết nếu bản thân mình dẫn theo ba mươi vạn nhân mã quả thực chính là đi chịu chết.

Nghe Ân Cửu Dạ nói xong, mọi người lần nữa khiếp sợ, Thái tử là cuồng vọng hay là điên rồi, đó là binh sĩ Bắc Bang, thiên hạ kiêu hùng!

Hoàng đế nhìn Ân Cửu Dạ ánh mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn chính là cười lạnh, đang muốn mở miệng, đã thấy một tiểu tướng quân bị khí thế của Ân Cửu Dạ thuyết phục, chủ động mở miệng nói: " Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nguyện đi theo Thái tử, đánh lui binh sĩ Bắc Bang khỏi Tây La ta! "

" Vi thần cũng nguyện ý đi theo Thái tử, trợ Thái tử một chút sức lực!"

Mấy người đều mở miệng, Ân Cửu Dạ cùng Mộc Chính Đức đều không mở miệng, an tĩnh chờ Hoàng đế định đoạt.

Hoàng đế nhìn mấy tên tướng lĩnh nhao nhao chủ động xin đi, ánh mắt thâm trầm nhìn hồi lâu: " Chuẩn tấu!"

Điều này mơ hồ khiến người ta thở dài một hơi, nhưng mà thêm mấy vạn người, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, số người chênh lệch gấp đôi, phải làm sao mới có thể địch nổi.

Ân Cửu Dạ ở trong lòng tính toán, trong tay mình có hơn ba mươi vạn nhân mã, từ sau lần giao chiến với Đồng La, liền bắt đầu tiến hành huấn luyện khắc nghiệt nhất, có thể tính là tinh binh lương tướng, mà mấy người chủ động xin đi có hơn mười vạn nhân mã, chỉ có thể coi là binh sĩ bình thường, đoán chừng chỉ có một nửa có thể ra trận được, mà chỗ thủ thành có hơn hai mươi vạn, đoán chừng cũng bởi vì trời cao hoàng đế xa, ít nhiều có chút lười biếng.

Như vậy tính ra, người mình có thể sử dụng chỉ có khoảng sáu mươi vạn, còn tinh nhuệ đoán chừng không đủ bốn mươi vạn.

" Hoàng nhi nhất định phải đánh đuổi binh sĩ Bắc Bang ra khỏi Tây La ta, không được cô phụ kỳ vọng của Trẫm! " Hoàng đế khôi phục vẻ mặt hiền lành, ở trong lòng ông ta, đã có dự định tốt hơn.

Đó chính là sáu mươi vạn binh mã của Ân Cửu Dạ, nhất định có thể chống lại Bắc Bang một đoạn thời gian, nhưng phần thắng lại rất nhỏ, cho nên trong lòng Hoàng đế hi vọng Ân Cửu Dạ có thể chết trận sa trường, nhưng cũng làm cho Bắc Bang bị thương vong nặng nề, làm cho Bắc Bang nguyên khí đại thương, trong thời gian ngắn không thể xuất binh lần hai, mà ông ta có thể lại giao ra Mộc Tịch Bắc, hoà đàm với Bắc Bang.

Về sau lợi dụng Mộc Chính Đức tan rã An Nguyệt Hằng, đồng thời cũng chặt đứt liên thủ giữa Mộc Chính Đức và Ân Cửu Dạ, cuối cùng người đại hoạch toàn thắng sẽ là ông ta!

Không thể không nói, Hoàng đế chính là một tên ngu xuẩn, tự cho là khôn khéo tài giỏi, đáng tiếc Mộc Chính Đức ở phía trước trải đường cho ông ta, đối phó An Nguyệt Hằng, ông ta lại ở phía sau hủy đi hết thảy, thật sự ngu không ai bằng.

Sau khi bãi triều, Mộc Chính Đức nhìn thân ảnh Ân Cửu Dạ vững vàng rời đi, kêu hắn lại: " Thái tử điện hạ xin dừng bước."

Ân Cửu Dạ dừng bước, chờ Mộc Chính Đức đi tới, từ đầu đến cuối trầm mặc không có mở miệng.

Mộc Chính Đức đi đến bên cạnh Ân Cửu Dạ nhẹ giọng mở miệng nói: " Mười vạn binh mã mà ngươi thu phục cũng đưa đi luôn đi. "

Mộc Chính Đức biết số lượng binh sĩ của Ân Cửu Dạ có khoảng hơn hai mươi vạn, nhưng hôm nay đi cùng với hắn chỉ có hơn mười vạn, còn lại những người không chịu đi kia, cố nhiên có kẻ tham sống sợ chết, có kẻ ăn bám a dua, nhưng cũng có người tâm tư kín đáo, bị Ân Cửu Dạ an bài lưu thủ ở đế đô, phòng ngừa thật sự phát sinh cái gì, thì ngay cả một lực lượng chống đỡ cũng sẽ không có.

Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày lại, nếu như tất cả nhân mã hắn đều mang đi, vậy Tướng phủ và Bắc Bắc ở trong Đế đô này sẽ không có binh mã gì cả.

Ân Cửu Dạ cau mày, dường như không đồng ý, nhưng Mộc Chính Đức lại nói: " Lưu lại nơi này cũng vô dụng. "

Ân Cửu Dạ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhìn thật sâu Mộc Chính Đức một cái, gật đầu rời đi.

Bắc Bắc của hắn, hắn muốn đi tìm Bắc Bắc của hắn, còn chưa đi, hắn cũng đã đau không chịu được, vừa nghĩ tới phải chia xa nàng hắn liền không nhịn được muốn phát điên.

Thế nhưng chỉ cần có thể đạt được thứ nàng muốn, cho dù cực khổ gian nan, hắn cũng nhịn được.

Từ Ung Hòa môn Hoàng cung đi ra, liền nghe thấy một giọng nữ truyền tới: " Thái tử điện hạ xin dừng bước."

Thanh âm linh hoạt kỳ ảo, không nóng không vội.

Ân Cửu Dạ cũng không dừng lại, chỉ muốn vội vã trở về gặp Bắc Bắc của hắn một lần, hôn lại khuôn mặt của nàng, cũng không biết chuyến đi này sẽ mất bao lâu.

Ngũ Lưu Ly một thân áo choàng hoa anh đào màu hồng, bên trong là váy dài cúp ngực màu hạnh vàng, mái tóc đen nhánh chỉ tùy ý vén lên, không có trang sức gì, chỉ có mấy cây trâm bạch ngọc, thanh nhã thoát tục, giống như một đóa bạch liên u tĩnh giữa ngày hè.

Ngũ Lưu Ly nhìn thấy Ân Cửu Dạ không thèm quan tâm mà tiếp tục đi về phía trước, tay giấu ở trong tay áo không tự chủ siết chặt khăn lụa, khăn tơ lụa tinh xảo, thậm chí sứt chỉ.

" Ân Cửu Sanh, trong tay ngươi chỉ có sáu mươi vạn nhân mã, căn bản không phải đối thủ của Bắc Bang, cho dù ngươi không muốn để ý tới ta, nhưng nếu như ngươi chết ở nơi đó, e là Mộc Tịch Bắc sẽ phải gả cho người khác, theo ta được biết, nam tử si mê nàng cũng không ít đâu. " Ngũ Lưu Ly mang theo tia kích động mở miệng, nàng ta cho người ta cảm giác xưa nay đều là người mang theo phân xa cách nhàn nhạt cùng lãnh ý, chỉ là hôm nay lại có chút không khống chế được.

Nghe thấy tên của Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ dừng bước, hắn sẽ không chết ở biên cương, hắn còn muốn trở về cưới Bắc Bắc, đợi đến khi An Nguyệt Hằng chết, Bắc Bắc đã có thể gả cho hắn rồi.

Thấy Ân Cửu Dạ dừng lại bước chân, Ngũ Lưu Ly tiếp tục nói: " Ta muốn cùng ngươi đi biên cương. "

Ân Cửu Dạ vẫn không để ý tới Ngũ Lưu Ly, chỉ là nhanh chân rời đi.

Ngũ Lưu Ly nhìn bóng lưng Ân Cửu Dạ, trong ánh mắt đều là thâm ý nhìn không ra, nàng nhất định phải đi biên cương, mà cuối cùng, nhất định sẽ làm cho Ân Cửu Dạ cưới nàng!

Mộc Tịch Bắc vốn đang ở trong phòng suy ngẫm, cũng không bao lâu, Ân Mạc Ly liền đến.

" Tỷ tỷ, lần này Bắc Bang chịu xuất binh cũng thật sự là kỳ quặc, trước kia Bắc Bang không chịu xuất binh, thứ nhất mặc dù Tây La là tảng mỡ dày, nhưng cũng không dễ gặm như vậy, thứ hai Nam Kiều vẫn luôn ở một bên nhìn chằm chằm, Bắc Bang quy mô xuất binh, sẽ không sợ Đồng La ngư ông đắc lợi? " Ân Mạc Ly một khuôn mặt bánh bao, co lại lông mày, vẻ mặt thành thật.

Mộc Tịch Bắc nhìn lông mày hắn gần như dính sát vào nhau, vốn là tâm tình không tốt, lại cũng là " Phốc" Một tiếng bật cười.

Ân Mạc Ly cũng lập tức đứng lên nói: " Tỷ tỷ có mệt không, ta đấm bóp cho tỷ nha."

Nói xong Ân Mạc Ly liền đi đến sau lưng Mộc Tịch Bắc, không đợi Mộc Tịch Bắc phản ứng một đôi ngọc thủ đã nắm vào trên vai Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc bởi vì lời nói của Ân Mạc Ly mà nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần, năm đó, ở Nam Yến Vương phủ, đứa bé này luôn luôn trốn ở một bên nhìn lén nàng luyện võ, sau đó nàng vừa dừng lại, liền sẽ đưa lên khăn tay và nước uống, lại còn vội vàng nói với nàng muốn xoa bóp cho nàng.

Lấy lại tinh thần, Mộc Tịch Bắc cảm thụ được hai bàn tay to trên bờ vai, mới giật mình phát hiện, bây giờ hắn đã không phải là đứa bé kia nữa, thậm chí so với nàng còn muốn lớn hơn, bàn tay nhỏ cũng không còn mập mạp mềm mềm, mà là trở nên thon dài có lực.

" Buông tay. " Mộc Tịch Bắc không thích người khác đụng vào nàng, dù là đã từng quen biết.

Tâm Ân Mạc Ly đột nhiên co lại, tay cũng giằng co ở nơi đó, Mộc Tịch Bắc nhíu mày, quay đầu nhìn Ân Mạc Ly đứng ở bên người mình, chỉ thấy đôi tròng mắt kia đã ngập tràn hơi nước, dường như vô cùng ủy khuất.

Mộc Tịch Bắc không tự chủ nhếch miệng, đúng là giống y như khi còn bé, nàng nhớ kỹ khi còn bé nàng làm một bộ lãnh đạm với hắn, hắn chính là bộ dáng này, ủy khuất vô cùng, trong mắt chứa đầy hơi nước, nhưng làm sao cũng không chịu rớt xuống, nhớ kỹ thời gian đó mặc dù mạo hiểm, nhưng lại được cho là vô ưu vô lự, không cần giống như bây giờ thận trọng từng bước như vậy, thậm chí chính mình còn có tâm tư đi khi dễ một đứa bé.

Ân Cửu Dạ mang theo vài phần vội vàng đi tới phòng của Mộc Tịch Bắc, mới vừa vào cửa, lại ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt chỉ cảm thấy máu quanh thân cũng ngừng chảy, dường như trong nháy mắt đặt mình vào trong hầm băng.

Từ góc độ của Ân Cửu Dạ nhìn lại, Mộc Tịch Bắc dường như đang đối mặt với Ân Mạc Ly, càng giống như là miệng đối miệng.

Trong phòng không khí trong nháy mắt tựa như đều dừng lại, Mộc Tịch Bắc dường như phát giác được không đúng, quay mặt lại, Ân Mạc Ly cũng đứng thẳng người, chỉ là tay đặt ở trên vai Mộc Tịch bắc lại chưa từng lấy xuống.

Mộc Tịch Bắc có chút nhíu mày, cảm giác Ân Cửu Dạ có chút không đúng, đang muốn đứng dậy mở miệng, đã thấy Ân Cửu Dạ cất bước đi tới, tay kìm sắt, từng ngón từng ngón gỡ tay Ân Mạc Ly ra khỏi vai Mộc Tịch Bắc.

Nụ cười trên mặt Mộc Tịch Bắc cũng cứng lại ở đó, biết Ân Cửu Dạ khẳng định là không vui.

Ân Mạc Ly sững sờ vô tội, chỉ có trong mắt ngẫu nhiên hiện lên một tia tinh quang, không đợi hắn mở miệng, Ân Cửu Dạ đã một chưởng đánh úp về phía hắn, Ân Mạc Ly né tránh không kịp, cũng không ngờ tới Ân Cửu Dạ nói ra tay liền ra tay.

Cho dù Ân Mạc Ly cảm thấy võ công của mình cũng không thấp, thế nhưng một chưởng này, lại đánh hắn bay ra ngoài, ngã nhào trên đất, liền nôn máu tươi không thôi.

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Ân Mạc Ly té ra ngoài cửa, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, muốn tiến lên xem xét thương thế của hắn, nhưng vừa đứng dậy, lại bị Ân Cửu Dạ nắm chặt lấy cổ tay, Mộc Tịch Bắc nhăn đầu lông mày, quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ vẻ mặt quật cường.

" Ân Cửu Dạ. " Mộc Tịch Bắc nhìn thấy thụ thương trong mắt Ân Cửu Dạ liền chậm lại ngữ khí.

Thế nhưng Ân Cửu Dạ vẫn như cũ nắm chặt tay nàng, làm cho nàng căn bản giãy không thoát.

Ân Mạc Ly xa xa nhìn về phía hai người đang giằng co, lúc không ai chú ý liền lảo đảo đứng dậy rời đi, tỷ tỷ, ta rất vui vẻ, trong lòng tỷ còn có ta, cho dù vẫn không phải duy nhất như trước kia, nhưng ta cũng đã thỏa mãn.

Nhìn nam nhân nhếch đôi môi, lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, phát hiện trên mặt đất chỉ còn lại một vết máu, đã không còn thân ảnh Ân Mạc Ly.

Ngẫm lại Ân Cửu Dạ vừa mới ra tay lại nặng như vậy, Mộc Tịch Bắc không khỏi cũng trầm mặt lại, không có chủ động nói chuyện, bầu không khí trong lúc nhất thời liền ngột ngạt xuống.

Trong lòng Ân Cửu Dạ dâng lên vài phần sợ hãi, ôm chặt Mộc Tịch Bắc vào trong lòng, tiếng nói rất khàn khàn, vô cùng chắc chắn mở miệng nói: " Nàng thích hắn."

Mộc Tịch Bắc vẫn không lên tiếng, chỉ là cảm nhận được cánh tay như sắt trên người dần dần buộc chặt.

Trong mắt Ân Cửu Dạ đã nổi lên gió lốc doạ người, hắn biết nàng thích Ân Mạc Ly, nếu không ngay cả người khác tới gần nàng nàng đều phản cảm, làm sao lại để hắn đụng vào mình.

Mộc Tịch Bắc vẫn không có mở miệng, tỏ rõ mình không vui, Ân Cửu Dạ thật sự là quá mức mẫn cảm, Ân Mạc Ly chịu một chưởng kia, không thiếu được phải mười ngày nửa tháng mới có thể có khởi sắc.

Đẩy ra cánh tay Ân Cửu Dạ vòng trên người mình, Mộc Tịch Bắc quay người đi vào phòng trong, Ân Cửu Dạ một mình đứng ở nơi đó, bỗng nhiên cảm giác thế giới thật im ắng, sợ hãi cùng cô tịch trước nay chưa từng có trong nháy mắt liền càn quét hắn, phảng phất như trong nháy mắt Mộc Tịch Bắc liền muốn rời hắn mà đi.

Ngay lúc hai mắt hắn đỏ bừng, mắt thấy liền muốn nổi lên gió lốc, Mộc Tịch Bắc lại ôm mấy bộ y phục cùng giày đi ra, cũng không truy cứu chuyện lúc trước, chỉ thấp giọng mở miệng nói: " Chàng sắp phải đi biên cương, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, mấy bộ y phục này đều mang theo đi."

Ân Cửu Dạ nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, trở nên vô cùng nhu thuận.

Mộc Tịch Bắc thở dài, mắt thấy hắn sắp phải đi, làm sao lại tức giận, cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, còn nữa, nàng có quan tâm Ân Mạc Ly, nhưng so ra vẫn kém Ân Cửu Dạ, tất nhiên sẽ không tiếp tục so đo.

Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc qua, thận trọng hôn hai mắt nữ tử một cái, sau đó ôm chặt nàng vào trong ngực: " Chờ ta trở lại."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Bình an trở về."

Một đêm gắn bó, ngày hôm sau Ân Cửu Dạ cũng đã rời đi, binh quý hoả tốc, làm sao dung hạ được nhi nữ tình trường.

Sáng sớm ngày hôm sau

Bên trong Xuân Mãn Viên đột nhiên truyền ra từng đợt kinh hô, nha hoàn nghe tiếng liền đến nơi đẩy cửa ra nhìn lại, cùng là gian phòng của danh kỹ Triệu Viên Viên, nhưng giờ phút này trên mặt đất trong phòng lại nằm một nữ tử, nữ tử thân mang y phục rực rỡ, hai mắt bị móc, máu tươi đầy người, tử tướng thê thảm, vô cùng dữ tợn.

Mà một mặt khác, Hồng nhi là một nha hoàn trong Tĩnh vương phủ, đến phòng bếp bưng rượu cho chủ tử nhà mình, nhìn thấy thèm liền ngửi thử, sau đó còn lấy một chiếc đũa chấm chút rượu, lấy đầu lưỡi liếm liếm, hài lòng nở nụ cười.

Hồng nhi thích rượu, nhưng ở trong vương phủ nào dám tùy tiện uống rượu, nàng cũng chỉ có thể nghiện rượu vậy thôi, sau khi lớn hơn nàng liền ngẫu nhiên uống trộm một ngụm, về sau thì như thế nào cũng không dám.

Thế nhưng không bao lâu, bỗng nhiên có người phát hiện ra thi thể của Hồng nhi, chiếc đũa trong tay rơi xuống mặt đất, thu hút một đám người lớn vây xem, chỉ thấy hai cánh tay Hồng nhi vậy mà đều bị người chặt đứt, hai mắt chảy máu, cực kì dữ tợn.

Đế đô nhất thời lòng người bàng hoàng, bá tánh đều là mười phần bất an.

Bạch Lộ đang chải chuốt trang dung cho Mộc Tịch Bắc, Thanh Từ đứng ở một bên kể lại tin tức truyền đến trong hai ngày nay cho Mộc Tịch Bắc.

" Tiểu thư, gần đây Đế đô liên tiếp có người chết thảm, vô cùng hỗn loạn, lòng người bàng hoàng, thám tử của chúng ta tìm hiểu tin tức cũng bị cản trở, bị phân tán ánh mắt. " Thanh Từ cất cao giọng nói.

Mộc Tịch Bắc chỉ nhẹ nhàng " ừ " một tiếng, nhưng trong lòng còn đang nghĩ đến lúc Ân Cửu Dạ rời đi sáng nay.

Nàng rõ ràng đã tỉnh, nhưng lại giả bộ như chưa tỉnh, nghe thấy nam tử nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo tử tế, đắp chăn cho nàng, đứng ở trước giường an tĩnh nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng ở trên mặt nàng hạ xuống một nụ hôn mới bằng lòng rời đi.

Ân Cửu Dạ vừa đi, nàng liền ngồi dậy, rốt cuộc ngủ không được, trong lòng có chút buồn buồn, liền kêu Bạch Lộ mau tới trang điểm cho mình.

Thấy Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, Thanh Từ khẽ gọi: " Tiểu thư?"

" Hả?"

" Nghe nói Hoàng đế đặc biệt đồng ý cho Thái Tử Phi Ngũ Lưu Ly cùng xuất hành theo quân, nghe nói xe ngựa của Ngũ Lưu Ly một đường đi theo đại quân, không rời nửa bước." Thanh Từ mang theo vài phần thận trọng mở miệng.

Mộc Tịch Bắc nhăn đầu lông mày, không biết suy nghĩ cái gì, trước bất luận Ngũ Lưu Ly có mục đích gì, chỉ riêng nghĩ đến nàng và Ân Cửu Dạ đã ở bên nhau lâu như vậy, trong lòng của nàng tự dưng sinh ra một trận lửa giận, sắc mặt cũng có chút âm trầm.

Trong phòng của Thanh Quốc công chúa, A Tam trên mặt có một vết sẹo, hai tay ôm quyền nói với Thanh Quốc công chúa, mở miệng nói: " Chủ tử nhà ta vô cùng bội phục năng lực của Thanh Quốc công chúa, đặc biệt sai tiểu nhân đến đây tỏ lòng cảm tạ."

Thì ra cho dù có Bắc Bang công chúa làm kíp nổ, nhưng cũng không đủ để Bắc Bang xuất trăm vạn binh, mà là do Thanh Quốc công chúa an bài ở bên trong, An Nguyệt Hằng không biết Thanh Quốc công chúa làm như thế nào, nhưng không thể phủ nhận, kế hoạch của hắn bởi vì có Thanh Quốc công chúa trợ giúp, từng bước một được thực hiện.

Bây giờ Ân Cửu Dạ đi rồi, là thời điểm tiến hành động tác kế tiếp.

--