Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 140: Đáp ứng không xuể




" Ngồi. "

Mộc Tịch Bắc ra hiệu mời ngồi, tiện tay rót chén trà cho đạo sĩ xem bói, đạo sĩ có vẻ hơi câu nệ.

Mộc Tịch Bắc cũng không lên tiếng nữa, cho đến khi đạo sĩ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi thận trọng đặt chén trà xuống, Mộc Tịch Bắc mới nói tiếp: " Xem bộ dáng của ngươi biết phán chữ đoán mệnh?"

Người kia ngược lại gật đầu nói: " Chỉ biết một chút công phu thô thiển, lừa gạt người ta, kiếm miếng cơm ăn."

Mộc Tịch Bắc giương lên khóe miệng: " Ồ? Vậy sao bây giờ ngươi lại thẳng thắn bẩm báo với ta như vậy, chẳng lẽ không sợ mất mối làm ăn?"

" Tiểu nhân ngoại trừ biết phán chữ đoán mệnh, còn biết xem tướng, mà xem tướng là cái tiểu nhân tinh thông nhất, cho nên tiểu nhân biết, có một số người có thể nói lung tung, có một số người cũng không dám nói lung tung." Ánh mắt của người kia nâng lên khẽ liếc.

" Vậy ngươi thử xem tướng mạo cho ta đi. " Mộc Tịch Bắc cười nói.

Đạo sĩ kia quả thật ngước mắt tinh tế đánh giá đến dung mạo Mộc Tịch Bắc, càng xem càng kinh hãi, hơi có vẻ thần bí mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Tiểu thư mệnh cách vô song, tiểu nhân không dám khẳng định."

" Nói thử xem. "

" Cuộc đời tiểu thư lúc đầu nhiều gian khó, thị phi quấn quanh, mặc dù phú quý, nhưng cũng trải qua gian nan, tuy nhiên tất cả trắc trở cuối cùng rồi sẽ trở thành đá kê chân cho tiểu thư, dục hỏa thành hoàng, nhất phi trùng thiên. " Đạo sĩ kia cẩn thận cân nhắc mở miệng.

" Ha ha, thú vị, đạo sĩ ngươi có phải là quen dùng mấy lời giả dối này để lừa bịp hay không? " Mộc Tịch Bắc không vui cũng không giận.

" Bị tiểu thư phát hiện ra rồi, thật sự là hổ thẹn. " Đạo sĩ kia cũng không phản bác, hắn hết chỗ chê là, tình cảm của nữ tử trước mắt này còn có mấy lần gặp trắc trở, long phượng đồng đều chính là bá chủ, nhưng muốn giao gáy triền miên sao có thể là chuyện dễ dàng?

" Không sao, ta hôm nay tìm ngươi đến chính là muốn mượn dùng bản lãnh giả danh lừa người của ngươi, không biết đạo trưởng có ý kiến gì không?" Mộc Tịch Bắc nhìn về phía đạo sĩ.

" Theo tiểu thư phân phó, tiểu nhân nhất định nỗ lực hết sức. " Đạo sĩ kia sảng khoái đáp ứng.

" Ngươi cũng biết vùng ngoại ô Đế đô có một cái thôn, mà hơn vạn mẫu ruộng nước ở đó là của người dân trong thôn này, bây giờ ta có ý muốn mua vạn mẫu ruộng nước này, chỉ là những người dân này lại không dễ dàng bán đi, cho nên liền xin đạo trưởng hỗ trợ. " Mộc Tịch cười nhạt mở miệng.

Con ngươi của đạo trưởng đảo một vòng, sau đó nói: " Tiểu thư là hi vọng ta dùng chút thủ đoạn, khiến những người dân này tự mình nhường ruộng nước này?"

Mộc Tịch Bắc phản bác: " Sao có thể nói là thủ đoạn được, chẳng qua là mượn dùng bản lãnh của đạo trưởng thôi, còn nữa ta không hi vọng người dân bị thương, đạo trưởng hiểu ý ta chứ?"

Đạo sĩ kia ở trong lòng cẩn thận suy nghĩ, bản lãnh của hắn, đó không phải là phán chữ đoán mệnh xem tướng dự đoán cát hung họa phúc sao? Cho nên ý tứ của nữ tử trước mắt, chính là để hắn lợi dụng cách nói phúc họa quỷ thần, chế tạo ra một chút sự cố không thương tổn đến người dân, để bọn họ không dám dùng ruộng nước này, chủ động bán ruộng nước đi.

" Tiểu nhân hiểu ý tiểu thư. " Đạo sĩ kia gật đầu nói.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Ta muốn ruộng nước kia trở thành khu vực không ai dám dùng, ngươi tốt nhất chế tạo ra nhiều sự cố chút, để cho người ta cảm thấy nơi đó là không thể mua."

Đạo sĩ kia gật đầu: " Tiểu nhân đương nhiên làm hết sức. "

" Thanh Từ. " Mộc Tịch Bắc kêu Thanh Từ, Thanh Từ liền xuất ra một hộp bạc đưa cho đạo sĩ, đạo sĩ kia cũng không cự tuyệt, bưng lấy hộp đứng lên nói: " Nếu như tiểu thư không còn phân phó khác, tiểu nhân trước hết cáo từ."

" Đi đi."

Sau khi đạo sĩ kia đi rồi, Mộc Tịch Bắc đứng dậy đứng ở trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, không có mở miệng.

Trong lòng Thanh Từ vẫn do dự như cũ, sao tiểu thư lại đột nhiên muốn mua ruộng nước, Tướng phủ cũng đâu thiếu bạc? Có điều nghĩ lại, dù sao cũng không có ai sẽ ghét bỏ bạc nhiều, liền cũng không còn nghĩ sâu nữa.

Cho đến khi Mộc Tịch Bắc đem sự tình ở trong đầu suy nghĩ mấy lần, mới quay người nói với Thanh Từ: " Về thôi."

Thanh Từ gật gật đầu đi theo sau lưng Mộc Tịch Bắc, đã thấy Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Trở về phân phó người trong phủ, nếu như mấy ngày này hai người trong làng đến Tướng phủ tìm ta, nói cho bọn họ ta đi Kính Thành, không tới mười ngày nửa tháng thì không về được."

" Tiểu thư, sao nô tỳ có chút không hiểu." Thanh Từ có chút nghĩ không thông, nếu như tiểu thư thật sự muốn trực tiếp giá thấp thu mua những mẫu ruộng nước kia, vì sao còn muốn tìm tới hai người có danh tiếng vô cùng tốt trong thôn, trực tiếp tìm đạo sĩ kia là được rồi, đợi đến sự thành lại ra mặt trực tiếp thu mua ruộng nước, chẳng phải sẽ tốt hơn.

Mộc Tịch Bắc không có giải thích, chỉ là cười cười.

Hai người song song đi trên đường, ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, không chút hoang mang.

Nhưng vào lúc này, một nữ tử lại đột nhiên đụng mạnh vào Mộc Tịch Bắc, bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị, Mộc Tịch Bắc suýt nữa ngã sấp xuống, may mà Thanh Từ nhanh chóng đưa tay đỡ lấy.

Hai người giương mắt nhìn lại, đã thấy hai người nữ tử cùng một nam tử, mà nữ tử đụng mạnh vào Mộc Tịch Bắc là nữ tử một thân váy dài cây lựu màu đỏ, búi tóc tinh tế, nhìn ra được bỏ ra một phen tâm tư, bởi vì đưa lưng về phía Mộc Tịch Bắc, cho nên chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng yểu điệu.

Thanh Từ tức không nhẹ, đang muốn mở miệng gọi lại người kia, lại bị Mộc Tịch Bắc ngăn lại.

" Tiểu thư, người kia khẳng định là cố ý. " Thanh Từ thở phì phò mở miệng.

Mộc Tịch Bắc không có truy cứu, cùng Thanh Từ tiếp tục đi lên phía trước, nhưng còn chưa đi được hai bước, phía sau lại truyền tới tiếng nói: " Đứng lại! Đụng vào người liền muốn đi!"

Một tiếng quát lớn, lại dẫn tới không ít dân chúng ngừng chân quan sát, Mộc Tịch Bắc thế này mới dừng lại xoay người, còn chưa mở miệng, nữ tử kia đã nói tiếp.

" Ôi, ta tưởng là ai chứ, đây không phải Vĩnh Dạ quận chúa sao? " Nữ tử bên cạnh không phải người khác, chính là Ngũ Lưu Ly, vẻ mặt bình tĩnh, không thiên vị ai, chỉ là an tĩnh nhìn một màn trước mắt.

Ngũ Lưu Ly bình tĩnh nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, khẽ gật đầu chào hỏi, không nói gì, nhưng nữ tử váy dài lựu đỏ lại mở miệng nói: " Ai nha, nghe nói Thái tử nhìn trúng Vĩnh Dạ quận chúa, ngày đó vì Vĩnh Dạ quận chúa thế nhưng phẫn nộ mà rời sân, cái này nhắc tới cũng khéo, Thái Tử Phi nhưng lại ở đây, nếu Vĩnh Dạ quận chúa ngày sau muốn cùng Thái Tử Phi sống chung một mái nhà, sao lại không đến hành lễ vấn an."

Mọi người thấy hai nhóm người đều là nữ tử y phục lộng lẫy, cũng đều là tướng mạo mỹ lệ, nhất thời liền nổi hứng thú, ngừng chân vây xem, lần này nghe thấy lời của nữ tử váy dài lựu đỏ từng người trong lòng kinh ngạc, lại chỉ vểnh tai cẩn thận nghe ngóng.

Mộc Tịch Bắc chỉ cười mắt nhìn nữ tử kia, không nói gì, sắc mặt Thanh Từ thì lạnh xuống, mở miệng nói: " Nếu như ta nhớ không lầm, lúc ấy Thái tử đúng là cự tuyệt Lục tiểu thư Ngũ gia!"

" U, đây là ở đâu ra nha hoàn không có mắt vậy, Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, ban bố thánh chỉ, sắc phong đường tỷ ta làm Thái Tử Phi, đây là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng nha hoàn ngươi không có mắt lại nói Thái tử cự tuyệt, chẳng lẽ nha hoàn ngươi cho rằng Thái tử đã là Hoàng Thượng, hay là đang nguyền rủa quân chủ thánh minh của Tây La ta, để cho Thái tử kế vị. " Nữ tử kia vẻ mặt xảo tiếu.

Mộc Tịch Bắc xem như đã nhìn ra, nữ tử này là đường muội Ngũ Lưu Ly, chắc là giao hảo với Ngũ Lưu Ly, biết được một màn trên đại điện, bây giờ nhìn thấy mình, nhịn không được vì đường tỷ xả tức.

Thanh Từ bị tức sắc mặt đóng băng, đang muốn mở miệng, nữ tử kia lại tiếp tục nói: " A, ta biết rồi, chẳng lẽ nha hoàn ngươi cũng muốn gả cho Thái tử làm thông phòng, cho nên ngươi mới có thể vội vàng như vậy?" Dứt lời, còn làm ra một biểu tình ta đã biết.

Thanh Từ tức muốn rút kiếm bên hông ra, lại bị Mộc Tịch Bắc lấy tay ấn xuống.

Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nhìn về phía nữ tử đối diện, lại quét mắt nam tử một bên, đang muốn mở miệng, lại truyền đến một giọng nam kiệt ngạo:" Chỉ vừa nghe mồm miệng lanh lợi này ta liền biết là ai."

Mọi người chuyển qua ánh mắt, chỉ thấy một nam tử áo tím, từ trong đám người đi ra, bên cạnh còn đi theo hai ba nam tử hoa phục.

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía nam tử, đúng là tên nam tử vẫn luôn ủng hộ nàng trên yến hội, mặc dù ngôn ngữ có chút thô tục, nhưng lại phá lệ bảo vệ mình.

" Sao vậy, Thành Uyên huynh ngược lại nói nghe một chút, vì sao vừa nghe xong mồm miệng khéo léo này liền biết là vị mỹ kiều nương nào? " Một công tử hoa phục màu thiên thanh bên cạnh nam tử áo tím mở miệng hỏi.

" Ngươi đây sợ là cũng không biết, tiểu nương tử váy lựu đỏ này là đầu bài của Thiên Hương lâu, biết dựa vào cái gì có thể làm được đầu bài không? Cũng là bởi vì một cái khéo mồm khéo miệng, làm việc vô cùng tốt, bảo đảm có thể hầu hạ ngươi dục tiên dục tử. " Nam tử áo tím cười đến phóng đãng nói.

Chúng nam tử nghe xong lập tức cười ha hả, từng người đều là bộ dạng ăn chơi trác táng, dân chúng xung quanh nhìn về phía nữ tử váy dài lựu đỏ lập tức tràn đầy xem thường, hoá ra là gái bán hoa, lại còn dám phách lối như vậy, thật sự là khiến cho người ta chán ghét.

Nữ tử váy dài lựu đỏ tức đến sắc mặt xanh mét, không biết đây là lưu manh từ nơi nào xuất hiện: " Ngươi. Ngươi. Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta là tiểu thư Ngũ gia!"

Mọi người sững sốt, nam tử mặc áo tím kia lại tiếp tục nói: " Ta biết, không phải là Bàng Chi tiểu thư, có tài nhưng không gặp thời, sau khi bị vứt bỏ liền tự mình tới Thiên Hương lâu, sao thế, bây giờ nhìn thấy gia lại không nhận ra, chẳng lẽ lần trước gia không cho ngươi ăn no? Hay là nói tên tiểu bạch kiểm theo bên cạnh ngươi, hắn lại không được!"

Mọi người lần nữa cười to, từng người chỉ cảm thấy nam tử mặc áo tím này thật sự là phách lối.

" Bà mẹ ngươi! Ngươi mới không được, cũng dám lớn tiếng với ta!" Nam tử đứng ở bên cạnh nữ tử váy lựu bị một câu này kích thích không nhẹ.

Nam tử mặc áo tím kia đột nhiên thu liễm khuôn mặt tươi cười, đi lên trước hung hăng cho nam tử kia một đấm, mấy người đi cùng nam tử áo tím vừa thấy vậy, lập tức đi lên hỗ trợ, không bao lâu, nam tử kia liền bị đánh bại trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, bò đều không đứng dậy được.

Nam tử áo tím giẫm giày tinh xảo lên trên mặt của hắn nói: " Lão tử thấy không quen nhất là có người so với lão tử còn phách lối hơn!"

Nam tử kia nằm rạp trên mặt đất, đã không phát ra được tiếng nào, Ngũ Lưu Ly từ đầu đến cuối đều đứng ở một bên nhàn nhạt nhìn, nam tử mặc áo tím kia giương mắt nhìn nàng ta một cái nói: " Nữ tử Ngũ gia thật sự là lạnh lùng, bằng hữu của ngươi vì ngươi ra mặt, ngươi lại chẳng quan tâm, nếu như người như ngươi làm Thái Tử Phi, có phải là sống chết của thiên hạ bách tính cũng không liên quan tới ngươi đúng không."

Ngũ Lưu Ly trong lòng căng thẳng, nhìn về phía nam tử áo tím ánh mắt mang theo mấy phần thâm ý.

Nhưng bởi vì lời nói của nam tử áo tím, mà phần đông dân chúng cũng đều xao động bất an, nữ tử Ngũ gia đối với bọn họ mà nói là thần thoại, là cao không thể chạm, lấy ra ngưỡng vọng vẫn là hèn mọn nhưng đều là đàm tiếu sau bữa ăn, nhưng nếu như người này thành nữ chủ nhân Tây La, lại chẳng quan tâm đến sống chết của bọn họ, vậy bọn họ còn có ngày tháng tốt lành sao, trong lúc nhất thời trong lòng đều bài xích vị Thái Tử Phi này, nhưng trong lòng thì nói, khó trách Thái tử sẽ cự tuyệt.

Nam tử mặc áo tím kia thấy ánh mắt của Ngũ Lưu Ly, cũng là vui vẻ, tùy tiện nói: " Đừng lấy bộ mặt thối này đến nhìn lão tử, ngươi cho ngươi là Thánh nữ, hay cho rằng nơi này là thần đàn! Bằng không ngươi là coi trọng lão tử?"

Sắc mặt của Ngũ Lưu Ly rốt cục xuất hiện vết rách, không còn bình tĩnh không lay động như trước, nhìn về phía nam tử áo tím ánh mắt tĩnh mịch, người kia là ai?

" Chẳng lẽ ngươi thật sự coi trọng lão tử? " Nam tử áo tím sờ cằm của mình, nói tiếp: " Cũng đừng, lão tử ta tiêu thụ không nổi đâu, lão tử thích nữ nhân ngực lớn mông cong, không thích loại Thánh nữ như ngươi, đương nhiên, lão tử cũng không có can đảm cùng Thái tử đoạt nữ nhân."

Nam tử áo tím thấy sự tình không sai biệt lắm, liền muốn rời đi, cũng chưa đi tới hai bước, lại quay trở lại đến trước mặt nữ tử váy lựu, từ trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu, một tay ném đến trên mặt nữ tử: " Biết lần trước chơi ngươi lão tử quên đưa tiền, cho nên ngươi tức giận, nay liền bù cho ngươi!"

Nữ tử kia tức nâng tay lên liền muốn đánh người, nhưng khi nhìn thấy nam tử trên đất, cuối cùng cũng không dám ra tay.

Nam tử áo tím nghênh ngang rời đi, lúc đi đến bên người Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Sao, không đi chờ gì nữa!"

Trong lòng Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy buồn cười, nam tử này rốt cuộc là ai, nếu như trước đó bảo hộ mình, có thể nói là bởi vì cảm thấy mình phù hợp thẩm mỹ của hắn, nhưng một màn hôm nay, rõ ràng là hắn đang ngầm giúp nàng, cộng thêm lời hắn nói về Ngũ Lưu Ly, trong lòng dân chúng nhất định sẽ rất bất mãn với nàng ta, về phần nữ tử mưu toan nhục nhã mình, tức thì bị phản lại hung hăng làm nhục một phen.

Cuối cùng sợ mình bị trả thù, lúc rời đi vẫn không quên gọi mình, nam tử này rốt cuộc là ai?

" Công tử tại sao tương trợ? " Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng, khiến cho mấy tên nam tử bên cạnh nam tử áo tím không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

" Ngươi cảm thấy là vì sao? " Nam tử mặc áo tím đột nhiên tới gần Mộc Tịch Bắc, ép rất gần, trong lòng Mộc Tịch Bắc căng thẳng, lập tức lui về sau hai bước, nhưng trong lòng thì nói, cái này nếu để cho Ân Cửu Dạ nhìn thấy, còn không lột da của mình?

" Chẳng lẽ bởi vì mặt ta đủ trắng, ngực đủ lớn, cái mông đủ tròn? " Mộc Tịch Bắc cười nói, vẻ mặt thành thật.

Mấy tên nam tử đều là sững sờ, lập tức cười ha hả: " Ha ha ha ha, thú vị, thú vị!"

Mộc Tịch Bắc không tiếp tục đi theo mấy người nữa, sau khi đơn giản nói lời cảm tạ, liền dẫn Thanh Từ trở về Tướng phủ.

Mà nữ tử mặc váy lựu đỏ của Bàng chi Ngũ gia, vẫn đứng ở nơi đó bị người chỉ trỏ, thậm chí còn có hai xú nam nhân ỷ có ít tiền, vậy mà đi lên trước mở miệng nói: " Nghe nói miệng ngươi làm không tệ, thế nào, bao nhiêu tiền một lần?"

Nữ tử kia vung tay liền cho hai người kia một cái tát, lại bị hai người phản lại hành hung một trận.

Ngũ Lưu Ly bởi vì không có tham dự, lại giữ lấy danh hiệu Thái Tử Phi, cho nên không ai khó xử nàng ta, nhưng thấy nàng ta xem mà không để ý tới càng xem thường hơn.

" Tiểu thư, nam tử kia là ai? Có cần điều tra thêm không. " Sau khi Thanh Từ theo Mộc Tịch Bắc trở lại Tướng phủ nhịn không được mở miệng nói, mặc dù nàng cảm thấy tiểu thư nhà mình cũng không nhất định biết, nhưng vẫn muốn hỏi thử xem.

" Là bạn thì không phải địch, trước không cần tra. " Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.

Thời gian trôi qua năm ngày, chuyện ruộng nước quả thật có tiến triển không nhỏ, nghe Thanh Từ tìm hiểu tin tức nói, vị đạo sĩ xem bói kia đi khắp nơi trong thôn, liên tiếp bói vài cọc sự tình, nhưng đều là chuẩn đến không ngờ, nhà ai có rủi ro, nhà ai thấy máu, nhà ai có tang sự, đều cực chuẩn xác, hơn nữa còn miễn phí cho người dân, cho nên trong lúc nhất thời ở trong thôn rất có tiếng.

Mà dưới một tay đạo sĩ đạo diễn, ở giữa mẫu ruộng nước hợp thành, lại đột nhiên vỡ ra, xuất hiện một khoảng cách cực lớn.

Không ít người liền mời đạo sĩ đến, hỏi thăm nguyên do, hắn giải thích nói dưới ruộng nước này có giấu một cái đuôi tiểu long mạch, bây giờ long mạch đứt gãy, vận số sắp hết, phúc khí vận may đều sẽ tiêu tán, tùy theo mà đến chính là điều xấu liên tục, càng ngày càng nghiêm trọng.

Mọi người mới đầu không tin, thế nhưng trong làng lại liên tiếp phát sinh mấy chuyện đại sự, khiến mọi người tổn thất nặng nề, thậm chí không hiểu bắt đầu sinh bệnh không may, quả thật ứng lời tiên đoán của đạo sĩ kia, cả đám đều hoảng hốt.

Hai người mà Mộc Tịch Bắc định ngày hẹn trước đó, đem ý nghĩ bán ruộng nói ra, trong lúc nhất thời tiếng hỗn loạn nổi lên bốn phía, dù sao những người dân này đều trông giữ những mẫu ruộng đồng này sống hết đời, có người thậm chí là thừa kế nghiệp cha, đời đời truyền lại một phần ba mẫu đất, trừ phi là nhà ai thật không sống được, nếu không là không có người nào nguyện ý bán, dù sao hàng năm bọn họ dựa vào vài mẫu ruộng đồng, liền có thể kiếm được một món tiền nhỏ, tự cấp tự túc cũng là đầy đủ.

Thời gian lâu dài, tự nhiên đều có cảm tình, sao có thể dễ dàng bán đi, cho nên xảy ra chuyện như vậy trong lòng người dân đều dao động, nhưng dao động vẫn còn không đủ để bọn họ quyết định, cho nên Mộc Tịch Bắc cần tiếp tục chờ.

Mộc Tịch Bắc kiên nhẫn vô cùng tốt, mỗi ngày chỉ ở Tướng phủ viết chữ, luyện đàn, lại may hai kiện y phục, nhìn như vô cùng bình tĩnh.

Nhưng mà từ đầu năm tới giờ, Mộc Tịch Bắc cũng đã trải rộng thám tử, bốn phía tìm hiểu tin tức, chú ý động tĩnh của An Nguyệt Hằng, bởi vì địa phương cần giám thị tìm hiểu thật sự là quá nhiều, cho nên với số lượng người không nhiều lắm của Sơ Nhất căn bản không thể dùng, thứ nhất là có chút đại tài tiểu dụng, thứ hai là căn bản không chú ý hết được.

Cho nên thời điểm cuối năm năm ngoái, nàng liền để Mộc Chính Đức tìm một nhóm người, hứa cho số tiền lớn, chia nhau cài ra ngoài, cũng tốt vì lúc nào cũng có thể nhìn chằm chằm động tĩnh trong triều, chỉ là bởi vì những người này nói chung đều là người bình thường, cho dù là biết võ công, nhưng cũng không cao cường, cho nên tính chuẩn xác cùng tin tức kịp thời vẫn còn hạn chế rất lớn.

Dù sao trên thế giới này không có mấy người sẽ giống An Nguyệt Hằng, tỉ mỉ huấn luyện hơn mười năm, đến huấn luyện một nhóm lại thêm một nhóm thám tử cùng sát thủ.

Mộc Tịch Bắc đang ở trong phòng luyện chữ, trên bàn sách chỉnh tề trưng bày văn phòng tứ bảo, trên tờ giấy trắng bày ra đã rơi xuống hai chữ, bút tẩu long xà, trong cuồng vọng mang theo khí thế huyết tinh chết chóc.

" Tiểu thư, Nam Yến Vương Thế tử đến đây bái phỏng." Thanh Từ ở ngoài cửa gõ cửa một cái nói.

Động tác trên tay Mộc Tịch Bắc chưa ngừng, mở miệng nói: " Để hắn vào đi."

Chỉ chốc lát, Ân Mạc Ly một thân áo bào màu trắng bạc liền đi đến, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc đang luyện chữ, cũng không lên tiếng quấy rầy, đầu tiên là đánh giá bố cục cả gian phòng, sau đó tự mình đi thăm.

Phòng không quá lớn, nhưng đồ đạc bày trong phòng lại đều là trân phẩm khó gặp, trang hoàng cũng vô cùng tốt, vị trí cũng xem như không tệ, khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đều có cảnh sắc, có vào đông có thể nhìn thấy mai viên, có ngày hè có thể nhìn thấy thuỷ liên hợp thành trong hồ nước, có ngày thu có thể nhìn thấy lá phong đỏ hồng, còn có một cái là mùa xuân có thể nhìn thấy bách hoa viên.

Không biết không thể bảo là không tinh xảo, phòng không lớn, nhưng lại có hai tầng, chắc hẳn trên lầu là chỗ ở của chủ nhân, không biết lại là một cảnh tượng như thế nào đây.

Lại nhìn trên vách tường bốn phía, một mặt treo một bức tranh sơn thủy, chợt nhìn, chẳng qua chỉ là một bức tranh sơn thủy so với bình thường còn bình thường hơn, thế nhưng nếu như chăm chú nhìn kỹ, lại có thể phát hiện bên trong có huyền cơ, ẩn trong tranh lại là rồng cuộn hổ ngồi, hô ứng lẫn nhau, mơ hồ có ý tứ cắn nuốt thiên hạ, ôm cả sơn hà.

Ân Mạc Ly nhìn nhìn bức tranh trên tường, không có mở miệng, tiếp tục bắt đầu đánh giá bốn phía, hắn cũng không biết tỷ tỷ vì sao lại biến thành bộ dạng cùng thân phận như bây giờ, thậm chí có thể nói, nữ tử trước mắt này cùng tỷ tỷ trong ấn tượng của hắn cũng không giống nhau, bởi vì Tịch Tình rất lạnh lùng, còn Mộc Tịch Bắc thì rất ôn hòa.

Nhưng nếu như tinh tế nghiên cứu, lại có thể phát hiện, Mộc Tịch Bắc ôn hòa kỳ thật là giả vờ, bên trong nàng đồng dạng cũng là lạnh lùng, thậm chí so với Tịch Tình còn tàn nhẫn hơn.

Hắn muốn xem xem nàng sống ở địa phương như thế nào, thân ở trong tình cảnh như thế nào, đều đã trải qua những thứ gì, hắn rất tiếc nuối, ở trong sinh mệnh của nàng, chính mình chỉ có thể chiếm được một phần nho nhỏ như vậy, nhưng mà những cái kia lại là vật trân quý nhất trong nội tâm của hắn.

Sau khi lấy lại tinh thần, nhìn thấy chỗ góc tường có đặt mấy bồn hoa thạch mã não màu đỏ làm thành phỉ thúy, vô cùng xa hoa, một góc tường khác thì để một tủ quần áo to lớn, tiện tay kéo cửa ra nhìn nhìn, phát hiện bên trong phần lớn đều là màu lam thanh lãnh, đậm nhạt không đồng nhất, có thể thấy được nữ tử là thích màu lam đến cỡ nào.

Lại nhìn nơi khác, là một cái bàn trang điểm, phía trên để đầy hộp châu báu cùng trâm cài rực rỡ muôn màu, có thể thấy cuộc sống của nữ tử cũng không tệ lắm, chí ít rất được sủng ái, điều này khiến Ân Mạc Ly không hiểu liền cao hứng lên, ngây ngốc nở nụ cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.

" Xem thế nào rồi? " Mộc Tịch Bắc để cây viết trong tay xuống hỏi Ân Mạc Ly.

Ân Mạc Ly rất nịnh nọt gọi to: " Tỷ tỷ. " Liền chạy nhanh tới bên cạnh Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, không đồng ý cũng không cự tuyệt.

Ân Mạc Ly thì lại mở miệng hỏi: " Tỷ tỷ viết gì vậy?"

Nói xong, liền đem ánh mắt rơi vào trên tờ giấy Mộc Tịch Bắc vừa mới viết xong, nét chữ trên đó còn chưa hoàn toàn khô ráo, nhưng mấy dòng chữ, lại hết sức rõ ràng.

Nhất sinh tư phá hồng trần lộ

Kiếm tàng lư hiên ẩn mê tung.

Vạn chiến tự xưng bất đề nhận

Sinh lai song nhãn miệt quần hùng.

( Cả đời nghĩ phá lộ hồng trần,

Kiếm giấu lư hiên ẩn mê tung.

Vạn chiến tự xưng không nhắc tới lưỡi đao

Sinh ra hai mắt miệt thị quần hùng.)

Thật là cuồng vọng và khí thế, Ân Mạc Ly cẩn thận xem xét một phen, trong lòng càng thêm chắc chắn người này nhất định là Tịch Tình, hắn từng thấy qua Tịch Tình viết chữ, mặc dù là thư, nhưng mà kiểu chữ đại khái sẽ không thay đổi, bây giờ xem ra, cũng không có biến hoá quá lớn, chỉ là nhiều hơn mấy phần sát ý cùng nghiêm nghị, xem ra là bởi vì trải qua cái gì mới có thể biến thành cái dạng này.

" Hôm nay Nam Yến Vương Thế tử đến thăm là có chuyện gì? " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.

" Tỷ tỷ, gọi ta là Mạc Ly đi, gọi như vậy thật sự là xa lạ, nghe thực không thoải mái. " Ân Mạc Ly bởi vì Mộc Tịch bắc xa cách, sắc mặt có chút mất mát.

Mộc Tịch Bắc nhíu mày, nhưng không có lên tiếng, kiếp trước Ân Mạc Ly và mình cũng coi như từng có duyên phận, cho nên Mộc Tịch Bắc đối với hắn ngược lại là tha thứ mấy phần, nhưng mà ở trong mắt Mộc Tịch Bắc, kiếp này lập trường của hai người dường như có nhiều đối lập, Ân Mạc Ly không có lý do giống như trước đó ngay cả tiền đồ của mình đều không cần, mà đến lấy lòng nàng.

" Mấy ngày tới tỷ tỷ vẫn ít đi ra ngoài chút, ngày thường chú ý đến thân thể. " Ân Mạc Ly đột nhiên nghiêm mặt nói.

" Sao lại nói vậy? " Mộc Tịch Bắc gật đầu nói.

" Ta nhận được tin tức nói, ở phương xa đã bắt đầu bộc phát ôn dịch, hiện tại quan viên địa phương cũng không dám báo cáo, chỉ có thể tự mình giấu giếm, nhưng về sau, nhất định còn có những người khác biết được tin ôn dịch, cho nên tỷ tỷ nhất định phải cẩn thận. " Ân Mạc Ly gật đầu nói.

" Ôn dịch? " Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng lặp lại một câu.

Quả nhiên, không tới mấy ngày, một ngôi làng bên cạnh Đế đô liền truyền đến tin tức đại bộ phận thôn dân đều nhiễm phải ôn dịch, nhìn tình hình dường như rất nghiêm trọng, lại còn chết không ít người, nhưng lại không có biện pháp có thể chữa trị, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng.

Nhưng cũng không lâu lắm, nghe nói trong thôn kia không biết từ nơi nào xuất hiện hai vị pháp sư, làm pháp phối dược, trong lúc nhất thời rất được bách tính ủng hộ cùng đi theo, quả thực có thể nói là vung tay hô lên, liền có vô số người phụ họa.

Mà Mộc Tịch Bắc lại đạt được một tin tức khác chính là, An Nguyệt Hằng chủ động xin tiến về tai khu, điều tra ngọn nguồn mọi chuyện, tìm kiếm phương pháp giải quyết ôn dịch.

Mộc Tịch Bắc khẽ cau mày, chẳng lẽ An Nguyệt Hằng không lo mình sẽ bị nhiễm ôn dịch, hay là nói hắn đã tính trước?

Bây giờ xem ra, chỉ có chờ, thời gian cuối cùng sẽ công bố tất cả.

Trước đó hai ngày, lúc Tướng phủ ăn bữa tối, Mộc Tịch Bắc đơn giản đem chuyện ruộng nước nói với Mộc Chính Đức.

Chỉ nói là dân chúng ở trong thôn vùng ngoại ô Đế đô dường như muốn giá thấp chuyển nhượng ruộng nước, không quá năm lượng một mẫu, nếu như thu mua, nhất định có thể kiếm được một khoản lớn, nhưng nếu như thật sự tính mua, thì cần một số bạc không nhỏ, đây cũng không phải là nhẹ nhàng là có thể lấy ra.

Cho nên Mộc Tịch Bắc nhất định phải thương lượng với Mộc Chính Đức, bởi vì lấy lúc ấy đang trên bàn cơm, mọi người cũng đều ở đây, Mộc Tịch Bắc chỉ tùy ý nói một câu, Mộc Chính Đức lại cân nhắc hồi lâu, cuối cùng hỏi lại Mộc Tịch Bắc, đây có đáng tin không, có thể có vấn đề gì ở trong đó không?

Mộc Tịch Bắc chỉ nói đã phái người tiến đến tra xét, dường như không có vấn đề gì, Mộc Chính Đức gật gật đầu, nói là lại suy nghĩ một chút, mà mấy mẹ con Thanh Quốc công chúa từ đầu đến cuối đều không xen vào.

Mộc Tịch Bắc cười quét mắt Thanh Quốc công chúa, trong lòng nhịn không được nói, Thanh Quốc công chúa từ sau khi trải qua chuyện lần trước, đột nhiên trở nên rất trung thực, dường như căn bản không thù hận mình, bình tĩnh như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Nhưng chính bởi vì như vậy, mới khiến cho Mộc Tịch Bắc càng ngày càng cảm thấy Thanh Quốc công chúa không đúng, dứt khoát cũng lợi dụng chuyện này thăm dò một chút thực hư.

" Tiểu thư, hai người lần trước lại tới nữa, hình như lo lắng không thôi, nhất định phải gặp tiểu thư, bị gác cổng cản lại." Thanh Từ mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Vậy có nghe thấy bọn hắn ở ngoài cửa nói những gì không?"

" Hai người kia hình như rất nóng ruột, nói là bọn họ thuyết phục thôn dân đợi người trở về lại lấy giá cao bán đi ruộng nước, nhưng mà trong làng không ngừng xảy ra chuyện, các thôn dân đều đã xao động bất an, rất nhiều người đã bán ra, mà nghe nói giá bán ra lại cực thấp. " Thanh Từ mở miệng trả lời.

" Có biết là bị người nào lấy đi không? " Mộc Tịch Bắc hỏi lại, trong mắt lóe lên một tia thâm ý.

Thanh Từ lắc đầu: " Nô tỳ không cố ý đi điều tra, chỉ là ở ngoài cửa nghe nói hai người nói chuyện, mới nghe được những tin tức này."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Đi, tìm hiểu một chút những ruộng nước này đại bộ phận là bị ai lấy đi, có thể tìm hiểu từ người dân bán ruộng nơi đó."

" Vâng. " Thanh Từ nhẹ nhàng đóng cửa lại, không biết tiểu thư nhà mình suy nghĩ cái gì.

Mộc Tịch Bắc ánh mắt kéo dài, nếu như mình đoán không lầm, người thu mua mẫu ruộng đất này nhất định là Ngũ gia, bởi vì chuyện tiệm lương thực mà Ngũ gia tổn thất nặng nề, nhìn thấy có loại chuyện tốt tiện nghi như thế này nhất định sẽ không bỏ qua, cho dù trong lòng bọn họ còn có do dự, trước điều tra qua một phen, cũng chỉ biết là mình tìm tên đạo sĩ kia, chẳng qua là vì có thể giá thấp thu mua mẫu ruộng đất này.

Mà dựa theo tâm tư của Ngũ quốc công, sẽ chỉ cảm thấy đây là một màn do một tay mình đạo diễn ra, cũng là vì bản thân có thể thu lợi từ đó, cho nên ông ta mới bằng lòng tiên hạ thủ vi cường, ngồi mát ăn bát vàng, nghĩ rằng chiếm cái thiên đại tiện nghi.

" Bạch Lộ, đồ của ta đã tới tay chưa? " Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi Bạch Lộ ngoài cửa.

Bạch Lộ đẩy cửa tiến vào: " Đã tới tay, đây là danh sách tiểu thư muốn."

Bạch Lộ đưa cho Mộc Tịch Bắc một bản danh sách, Mộc Tịch Bắc nhìn lướt qua, trong lòng có hiểu biết đại khái, đây là nàng để cho Bạch Lộ đi điều tra hàng tơ lụa, phường chế tạo y phục, cùng vải vóc quần áo, tất cả những ngành có liên quan ở dưới cờ Ngũ gia.

Ban đêm lúc Ân Cửu Dạ tới, Mộc Tịch Bắc cũng gọi bọn người Sơ Nhất tới.

Một hàng người mặt quỷ đứng ở trong phòng Mộc Tịch Bắc, ít nhiều có chút dữ tợn đáng sợ, trên từng cái mặt nạ chỉ lộ ra một đôi mắt, cái gì cũng không nhìn thấy.

Mộc Tịch Bắc đem danh sách trong tay, giao cho Sơ Nhất mở miệng nói: " Đêm nay, các ngươi chia ra hành động, vất vả một chút, đem đốt sạch những cửa hàng này cho ta."

Sơ Nhất cầm qua danh sách, không có vui đùa, gật đầu đáp ứng, mang theo đám người trong nháy mắt biến mất.

Mộc Tịch Bắc ở trong phòng bước đi thong thả, Ngũ gia tiền tài cực thịnh, thuộc về buôn bán làm giàu, đồng thời lại dựa vào nữ tử gắn bó chính trị, cho nên muốn đánh sụp Ngũ gia, thứ nhất là ra tay từ trên buôn bán, thứ hai là từ nữ tử Ngũ gia nhúng tay vào.

Bây giờ nhìn thì như hết thảy đã tiến hành đâu vào đấy, kì thực là yên tĩnh trước bão táp, cũng không biết phần yên tĩnh này lúc nào sẽ kết thúc, đột nhiên bạo phát đi ra, mà An Nguyệt Hằng vẫn đang rục rịch muốn động, không biết đang âm thầm chuẩn bị cái gì.

Đoàn người Sơ Nhất sau khi ra khỏi Tướng phủ, liền bắt đầu chia ra hành động, hơn mười người cấp tốc phân bố đến từng con phố trong Đế đô, dựa theo chỉ dẫn trên danh sách, đem tất cả những tiệm lương thực và vải vóc của Ngũ gia tại đế đô đốt sạch, sau đó lại nhanh chóng chạy đến những thành thị xung quanh Đế đô, chắc hẳn Quốc công phủ tối nay là không thể yên giấc.

Trong lúc nhất thời, trong đế đô ánh lửa ngút trời, Ngũ quốc công mệt mỏi bôn tẩu, tức điên đến nổi cái mũi suýt nữa đều sai lệch, gọi thẳng đây là có người cố ý nhằm vào nhà mình, nhất định phải tra ra cái manh mối.

Mà ngày hôm sau, Mộc Tịch Bắc liền sai người bắt đầu tản ra lời đồn, nói là Ngũ gia làm việc trái với lương tâm, mới có thể bị trời phạt, lại càng làm cho Ngũ quốc công tức đến nằm trên giường một thời gian.

Mà Mộc Tịch Bắc đã nhằm vào Ngũ gia thì liên tiếp có kế hoạch, chắc hẳn đến lúc đó Ngũ quốc công nhất định sẽ đáp ứng không xuể.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Tạ ơn các bảo bối an ủi, ta sẽ hảo hảo suy nghĩ một chút. Yêu các ngươi.