Rắn Nhỏ Nàng Chạy Không Thoát!!

Chương 20






Tiểu Thanh đen mặt cố nặn ra một cười tiêu chuẩn: “Vương gia cứ nói.”
Kim Vĩnh: “Nguyên văn là ‘mau chịu trách nhiệm đi’.
Quạc… Quạc… Quạc…
Một đám quạ đen bay ngang qua đầu Tiểu Thanh, nàng có cảm giác như nuốt phải ruồi.
Biết ngay không phải lời tốt lành gì mà!!! Cái tên Hoàng đế chết dẫm!!!!
“Lời đã chuyển, bổn vương không làm phiền cô nương nữa.

Cáo từ!” Kim Vĩnh chắp tay nói vài lời khách sáo.
“Vương gia đi thong thả.”
Sau khi Kim Vĩnh khuất bóng, Tiểu Thanh nghiến răng ken két hùng hổ đi về phòng.
Mẹ kiếp!! Dám bảo nàng chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm cái quái gì chứ?? Có chịu thì phải là hắn chịu trách nhiệm với nàng mới đúng ấy!!!
Mà không đúng, cái này không phải trọng tâm, trọng tâm là giữa nàng với hắn không hề có gì gì đó nên chịu trách nhiệm cái quỷ gì chứ?? Tên thần kinh!!!!
-------------------------

Một lần nữa lên đường du ngoạn, Tiểu Thanh chọn đích đến là La Lam quốc.

Nghe nói ở đó nổi tiếng với những cánh đồng hoa Lam Ly trải dài bất tận.

Nàng thật sự rất muốn đến xem thử và không phụ lòng mong mỏi của Tiểu Thanh, khi nàng vừa đến cũng là lúc hoa vừa nở.
Cả một vùng rộng lớn tràn ngập sắc xanh của hoa Lam Ly, hương hoa nhẹ nhàng hòa quyện theo gió bay đi khắp nơi.

Nàng cảm nhận được ở những đóa Lam Ly kia có một chút thanh khiết, một chút diễm lệ cùng một chút… bi thương.

Hít một hơi thật sâu, Tiểu Thanh thả nhẹ cước bộ dạo bước trên con đường mòn nhỏ.

Nhìn sang Hiểu Lam với đôi mắt vô hồn ở bên cạnh, Tiểu Thanh không nhịn được thở dài một hơi.
Tiểu cô nương này là nàng cứu được trên đường đi.


Nhớ khi đó Hiểu Lam cả người đầy máu đang nằm trên đất thêm một đống xác chết mặc đồ đen xung quanh, nhấc tay chi lao, nàng thuận tay liền cứu về.

Nhưng khi tỉnh dậy nhìn biểu hiện vô hồn của Hiểu Lam cùng thái độ thờ ơ với thế giới xung quanh thì nàng mới chợt nhớ đến một căn bệnh mà tiểu thư nói với nàng, chứng tự bế.
Cho nên ngoài cái tên Vân Hiểu Lam được khắc trên vòng tay ra thì Tiểu Thanh chẳng hề biết tí gì tiểu cô nương bị chứng tự bế này.

Nàng không thể để tiểu cô nương này tự sinh tự diệt ở quán trọ được nên đã dẫn nàng ấy đi theo.

Bây giờ đã khá hơn rồi, ít nhất Hiểu Lam sẽ có chút phản ứng nhỏ như gật đầu, lắc đầu, nhíu mày khi nàng nói chuyện cùng.

Không biết có nên ăn mừng không đây?
‘Lam Ly Lam Ly
Chia ly cách biệt
Một đóa Lam Ly
Mãi chẳng tương phùng…’
Tiểu Thanh quay đầu nhìn về phía người vừa ngâm bài thơ.

Đó là một ông lão đầu tóc hoa râm, ông lão cũng nhìn về phía nàng nở một nụ cười hiền từ: “Chào tiểu cô nương.”