Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 73: 73: Đến Với Chàng





Thuở xa xưa khi các vùng đất lãng quên còn chưa bị phong ấn hoàn toàn bởi cuộc chiến và bàn tay của các vị thần.

Ngoài vùng đất Tuyết ra nằm trong số đó còn có một nơi nữa, đó là vùng đất Rắn.

Được trị vì bởi Hoa Xà tộc.

Quốc vương và thế tử Hoa Xà.

Dòng dõi cao quý cuối cùng của loài xà yêu còn sót lại trên Diêm Phù Đề cõi.
Tam thiên đại thiên thế giới, yêu ma thần nhân chung sống hỗn độn giữa đất cùng trời.
Vù ù...
Vù ù...
Gió thổi lồng lộng, chiếc váy trắng cùng dải tóc đen dài mềm óng của người con gái khẽ tung bay về một hướng.

Thoạt nhìn đẹp đến nao lòng.
Trời xanh mây trắng lãng đãng trôi, chim chóc từng đàn vỗ cánh chao liệng trên nền trời xa thẳm.

Đó là khung cảnh Raika nhìn thấy trước tiên khi ra khỏi một hang động hun hút tối tăm mị dài.
"Ồ nhân gian còn có một nơi cổ xưa như thế này sao, hoàn toàn chưa bị bàn tay con người tàn phá." Liêm Trinh, Thừa Hoan, thái tử Bạch Long bước theo bên cạnh Raika trầm trồ kinh hỉ.

Cả bốn người y phục ướt sũng nước bỗng dừng chân lại đứng trước cửa hang gió lộng vù vù.
Trước mắt họ là một vùng đất xa lạ rộng lớn mênh mông.

Bầu không khí se se lạnh, gió mang theo hương hoa thổi tới thơm ngát khắp sườn đồi.

Hơi nước ẩm quấn quanh khiến lòng người thanh tỉnh.
"Thật huyền bí quá.

Thật cổ xưa quá." Raika bật thốt lên ngỡ ngàng kinh hỉ.

Tự hỏi đây là chốn nào.

Thiên đàng hay thế giới bên kia, nơi ngày và đêm âm dương tách biệt.

Không, vẫn có nắng lên vẫn có mặt trời chiếu rọi, hoa vẫn nở chim én vẫn từng đàn bay về.

Thứ mà thế giới bên kia đều chẳng có.
"Raika ơi ngươi đi đúng đường rồi đó.

Hôm tên hắc y nhân dẫn bọn ta đến gặp thủ lĩnh lũ Thất Sát cũng có hơi nước ẩm, cũng có mùi hương hoa thơm ngát giống hệt thế này.

Mặc dù đôi mắt bị bịt kín nhưng bọn ta vẫn cảm nhận rất rõ.

Raika ngươi giỏi thật đó.

Thật làm bọn ta bất ngờ." Thừa Hoa, Liêm Trinh mừng rỡ khen ngợi.
Raika trống ngực đập thình thịch liên hồi, còn kềm chưa có nhảy cẩn bật reo lên.

Nàng đang rất vui, rất hồi hộp tới không thở nổi.

Bởi nàng sắp gặp lại phu quân của nàng rồi.
Sau hai ngày đêm điên cuồng tìm kiếm khắp Vọng Thác lâm trong tuyệt vọng.

Nàng chợt nhớ tới lời dạy bảo của phụ thân: Lúc cùng đường nhi nữ đừng bấn loạn.

Hãy ngồi xuống khoanh chân kiết già.

Và thế là nàng lập tức làm theo.
Khi an tĩnh nàng nghe rõ tiếng chim hót, nghe rõ tiếng gió thổi lá rơi mặc dù chưa thể đi sâu vào định nhưng hồ sen nơi hậu viện Thanh Phong cung đã hiện ra.

Dưới lòng hồ vướng sen vướng rễ sâu ngót vài ba trượng.

Một kết giới hổng màu vàng nhạt xoáy vòng tròn.


Raika, Liêm Trinh, Thừa Hoan, Bạch Long cả bốn người hợp lực nới rộng lỗ hổng thành công len vào.
Lọt qua kết giới hang động tối tăm xuất hiện.

Cũng may Raika sở hữu mắt ngọc ngời sáng long lanh dù trong bóng tối như mực nàng vẫn tỏ tường như ban ngày.

Nhìn khắp nơi không có hố bẫy ổ chông hay mai phục.

Nàng bèn dẫn đầu đoàn người hăng hái bước tiếp.

Đi hết hang động thế giới xa lạ huyền bí hiện ra.

Vậy là nàng sắp gặp lại phu quân của nàng rồi.
"Phu quân ơi, Huyền Kỳ phu quân ơi chàng đợi thiếp.

Thiếp đang đến với chàng đây."
Đôi tay bé nhỏ ôm lấy lồng ngực nơi có trái tim đang đập thổn thức điên cuồng bởi vì yêu, bởi vì nhớ nhung khắc khoải.

Cảm nhận phu quân như đang cận kề tấc gang.

Cùng chàng dưới một vòm trời, cùng chàng hít thở chung bầu khí quyển.

Raika hồi hộp đớn đau, ấp ôm mộng tương phùng.
"Raika.

Cẩn thận."
Thái tử Bạch Long đột nhiên bật kêu lên toang kéo Raika về phía mình, tay còn lại vung kiếm đâm mạnh xuống đất.

Con rắn tóe máu chết tại chỗ khi chưa kịp há mồm cắn ngấu ngón chân nàng.
"Lít rít...!lít rít..." Âm thanh rợn người hòa cùng cơn gió vờn qua mơn trớn tóc tai.

Bạch Long thái tử rét lạnh sống lưng.
Từ tứ phía mảnh đất hoang vu trống trải.

Rắn vằn chẳng hiểu ở đâu bò tới đen ngòm cả mặt đất, lúc nha lúc nhúc.

Tốc độ di chuyển còn nhanh vô cùng.
"Ôi không cái quái gì thế này."
Cả thảy kinh hô xám mặt.

Đồng loạt rút kiếm chém xuống, dài lưng ngoằn ngoèo thịt nát xương tan, cảnh tượng hãi hùng phơi thây đầy la liệt.
"Ọe...!ọe..." Raika bất giác nôn khan, bờ môi tái nhợt.

Chẳng phải nàng sợ rắn mà nàng ghê tởm khi trông thấy cảnh tượng trước mắt.

Nàng đang có mang rất dễ dị ứng với mấy thứ không mấy sạch sẽ.
"Raika muội có sao không?" Bạch Long kiếm hoàn vỏ đỡ lấy nàng.

Lo lắng hỏi.

Raika lắc đầu bảo không sao.
"Đi, chúng ta mau rời khỏi chỗ này." Liêm Trinh nhìn quanh thúc giục.

Hắn cảm nhận có luồng tà khí cực mạnh đang tới rất gần.

Nơi này không thể nán lâu hơn.
"Hảo." Cả bọn gật đầu dìu Raika khỏi bãi xác rắn bê bết nhầy nhụa.

Tiếc là chưa đi được bao xa tiếng đàn tỳ bà từ trên sườn đồi đã vọng tới.

Âm thanh réo rắt du dương ru hồn người vào cõi thênh thang say giấc nồng.

Cả bọn chếnh choáng bước chân loạng choạng liu xiêu.
"Âm thanh gì thế này quá mức dịu êm.


Ta thấy buồn ngủ quá.

Thật không cách nào cưỡng lại được." Ba nam tử lắc đầu cố cho bản thân tỉnh táo hơn.
Raika đổ mồ hôi lạnh dùng hết sức hét lớn: "Các người mau bịt tai lại đừng nghe nữa."
Từ trên thinh không nam thanh nữ tú bỗng đâu xuất hiện lơ lửng như quả bóng bay.

Nữ tử vận lam y trong bọn nhếch môi cười lạnh nói vọng xuống với Raika: "Thỏ tinh ngươi hét lớn như vậy làm cái gì.

Để dành sức mà chơi với bọn ta đây này."
Dứt lời cô ả cầm kiếm đâm thẳng xuống.

Cơ hồ muốn đâm xuyên qua cần cổ trắng nõn của nàng.
"Cẩn thận." Bạch Long lần nữa kéo Raika sang một bên đương đầu cùng kẻ thù.

Đây là anh hùng cứu mĩ nhân sao.

Thừa Hoan, Liêm Trinh lắc đầu cười nhất tề xông tới kề vai tiếp ứng.

Năm tên còn lại lũ lượt tiếp đất.
"Keng keng...!keng keng..." Binh khí va chạm nhau inh ỏi.

Nội lực tung ầm ầm.

Mặt đất rúng chuyển bụi bay mịt mùng.

Liêm Trinh, Thừa Hoan, Raika, Bạch Long cùng nhau hiệp lực.

Bọn Thất Sát dù mạnh tới đâu cũng chẳng thể nào đối thủ.
Vi vu vi vu...
Lại là thứ âm thanh mê hoặc đó.

Tiếng tỳ bà lẩn khuất sau sườn đồi lần nữa réo rắc ngân nga.

Đưa hồn người lạc vào cõi tăm tối u huyền.
Chết tiệt.

Liêm Trinh, Thừa Hoan, Bạch Long bủn nhũn tay chân, tầm mắt mờ mịt dần ra đòn không còn chuẩn xác nữa.

Bị trúng mấy đường kiếm sượt chém khắp người.
Raika nhắm không xong nàng lùi về sau mấy bộ đem pháp bảo Huyết ngải tặng cho cha bé ra mà dùng.

Khèn lá xanh như ngọc bích kề khóe môi vang lên âm thanh vi vút.

Tà khí cực âm tản mác khắp chung quanh.
"Á..."
Có tiếng thét chói tai vọng ra nơi sườn đồi.

Tiếng tỳ bà mấy chốc tắt lịm đoán rằng người gảy đàn đã bị trọng thương rồi đi.

Ấy thế khèn lá vẫn không nương tình dừng lại, Raika mải miết say sưa, thang âm trong trẻo quấn quanh sườn đồi.
Nữ nhân miệng trào máu tươi kinh hãi ôm theo tỳ bà bỏ chạy, bỏ cả đồng bọn chẳng màn.

Chỉ là chạy vài bước ả ngã xuống cả cơ thể phân hủy chết thối thây.

Để lại tỳ bà bên nắm xương trắng hếu.
Tiếng khèn lá bấy giờ mới chịu dừng lại.

Raika mỉm cười từng bước tiến tới kẻ thù, sợi tầm ma xé thịt lòng bàn tay bé nhỏ hiện ra.

Nàng chậm bảo: "Thế nào, chơi có vui không?"
"Ngươi...!sao có thể?" Sáu tên Thất Sát hoang mang kinh hãi lùi dần về sau.


Chúng chẳng biết thứ âm thanh vừa rồi là cái quỷ gì mà có thể đẩy lùi được Vạn Ma âm của Súc tỳ bà.

Chỉ là một con tiểu yêu tinh cỏn con thôi mà.

Sao có thể chứ?
Liêm Trinh, Thừa Hoan, Bạch Long cũng cả kinh bất ngờ không kém.

Bởi họ chưa từng lãnh qua khả năng chiến đấu của Raika bao giờ.

Nàng thật đạo hạnh chỉ có hai trăm năm?
"Bộp...!bộp..."
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, mấy chốc một bọn người ăn mặc quỷ dị xuất hiện buông lời khen ngợi.

Thỏ tinh đạo hạnh khá nha.
"Raika cẩn thận." Bạch Long lần nữa kéo Raika về bên cạnh tay nắm chặt kiếm lăm lăm nhìn kẻ thù.

Raika đảo mắt đếm đến tám người.

Đều bất nam bất nữ.

Liêm Trinh, Thừa Hoan bên cạnh cười thầm.

Lại anh hùng cứu mĩ nhân nữa.

Chẳng biết là ai bảo vệ ai đâu.

Thái tử ơi thái tử, tới bao giờ ngươi mới chịu nhìn nhận sự thật đây.
Đêm đó Liêm Trinh liều cả mạng cũng không đấu lại bọn Thất Sát.

Raika mới tấu có một khúc nhạc đã khiến chúng sợ tới khiếp vía xanh mặt luôn rồi.

Pháp lực thật sự của nàng e không có chừng đó.

Giờ Liêm Trinh, Thừa Hoan càng nóng lòng muốn biết xuất thân thật sự của nàng từ đâu? Nàng chắc chắn chẳng phải là một con tiểu yêu cỏn con bình thường.
"Thỏ tinh.

Lũ Thất Sát thua rồi tới phiên chúng ta chơi với ngươi." Một tên mồm rộng son môi đỏ chót trong bọn nhe răng cười nói.
"Hảo, chơi thế nào?" Raika nhếch môi hưởng ứng.

A Sâm trong bọn Thất Sát nhìn thấy tia tà ác ranh mãnh ánh lên trong đôi mắt quỳnh long lanh của nàng.
Rõ ràng đêm đó hắn lẻn vào hành thích Úc Huyền Kỳ.

Hắn chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương ngây thơ non nớt cuộn rúc trong lớp chăn bông, ôm cứng lấy tên Huyền Kỳ đó còn sợ hãi khóc lóc đáng thương vô cùng.

Bộ dáng vô dụng khi đó khác hoàn toàn vẻ tà mị thiêu đốt hết thảy như bây giờ.

Con thỏ tinh này lẽ nào mang hai bộ mặt hai tính cách cũng được sao?
Hà hà...!Tên son môi mồm rộng cười nham hiểm nói: "Chơi thế này, vòng đầu đôi bên chọn hai người bay lên sườn đồi kia.

Ai tới trước coi như thắng."
"Hảo." Raika gật đầu.

Bọn dị nhân đã có kẻ bước ra, là một tên mắt xếch đầu nửa đen nửa trắng tóc xõa lù xù y phục chắp vá như ăn mày xó chợ.
Raika quay sang nhìn Bạch Long, Thừa Hoan.

Bọn họ không khả năng khinh công hơn người, chỉ còn mỗi Liêm Trinh và nàng.

Liêm Trinh tự giác bước ra.
"Liêm Trinh ngươi được chứ?" Thừa Hoan kê tay nhỏ giọng bên tai hắn.
"Được chứ sao không.

Ngươi khinh thường bản thượng thần ta à." Liêm Trinh trợn mắt bảo.

Không hắn còn ai.

Chẳng lẽ để một tiểu cô nương chân yếu tay mềm lần nữa đứng ra thi đấu, hảo hán đại trượng phu như hắn mặt mũi còn đâu.
Hai đối thủ bước ra vạch xuất phát.

Tên mồm rộng hô to.

Bắt đầu.

Liền chỉ thấy hai cái bóng xoẹt qua.

Mấy chốc tên ăn mày xuất hiện trên sườn đồi hiên ngang vẫy tay, còn Liêm Trinh nhà ta thì nằm sát bên cành cây khẳng khiu mọc ngang sườn đồi, cũng là vẫy tay nhưng vẫy tay cầu cứu.

Tay còn lại bám chặt vào cành cây, dải băng trắng cột tóc theo gió tung phất phơ hệt như hắn đang giơ cờ trắng đầu hàng.

Nom cảnh mới thảm bại làm sao.

Thừa Hoan, Bạch Long xấu hổ chẳng dám dòm.
"A ha ha..." Tên mồm rộng cười ha hả tới sái quai hàm.

Bọn dị nhân phấn khích cười theo.

Gã thấy phiền quá lại quát lên.

Cả bọn lập tức im lặng.
Thừa Hoan, Bạch Long hiệp lực bay tới gỡ tên thảm bại kia xuống.

Liêm Trinh khóc không ra nước mắt.

Ấn phù bị tiêu hủy cộng với nội thương hắn hiện tại còn thua cả tên ăn mày.

Ôi mẹ ôi...
Vòng thứ hai: Vẫn là thi tốc độ nhưng mà thi dưới nước.

Cả bọn di chuyển tới cái hồ gần đó.

Tên mồm to chỉ tay về phía bên kia hồ.

Ai đạp nước qua đó trước người đó giành phần thắng.

Nhưng chỉ cần một lần té xuống nước liền thua cuộc.
Khinh công trên cạn còn không bằng tên ăn mày.

Liêm Trinh tự giác không lên tiếng nữa.

Bạch Long càng im lặng hơn, tới thở cũng không dám thở mạnh.

Chỉ có Thừa Hoan nhỏ giọng rù rì bên tai Raika bảo:
"Raika, ta nhận ra bọn chúng chính là đám người khiêng kiệu thần tốc ngày hôm đó.

Kiệu ba người vào tay bọn chúng nhẹ tênh như lông hồng.

Đừng đấu nữa Raika, Liêm Trinh khinh công giỏi nhất trong chúng ta còn thua cuộc chúng ta khinh công căn bản không bằng chúng.

Đấu nữa chỉ chuốc thảm bại thêm mà thôi.

Chi bằng bây giờ chúng ta cùng nhau xông lên may ra còn có cơ hội sống sót."
"Rất tiếc ta nhận lời bọn chúng rồi.

Ta sẽ đấu tới cùng.

Hơn nữa thắng thua còn chưa rõ ai đâu.

Huynh tốt nhất nên cỗ vũ cho ta thay vì mài mòn ý chí của ta."
Raika dứt lời bước ra phía bờ hồ nơi vạch xuất phát.

Nhìn gương mặt non nớt của nàng, lại nhìn gấu váy trắng ẩm ướt cùng đôi chân trần bé nhỏ của nàng.

Thừa Hoan mấy chốc mở to mắt.

Y dường như phần nào hiểu được vì sao Úc Huyền Kỳ yêu nàng rồi.
Nàng như bông hoa sen tinh khiết mọc lên giữa vũng bùn nhơ tăm tối, vừa đẹp đẽ mảnh mai nhưng lại rắn rỏi kiên cường đến lạ lùng.

Dù giữa bao hiểm nguy gian ác nàng vẫn tỏa sáng dịu dàng như ánh trăng đêm rằm.

Vẻ đẹp của nàng là sự kết hợp hài hòa giữa ngày và đêm, giữa ánh sáng và bóng tối.

Khiến ai đó si mê tìm cầu, trái tim băng giá phải tan ra.

Nàng là cực phẩm trong cực phẩm.

Đế nữ Ai Lam cũng chẳng thể nào sánh nổi.
"Xuất phát."
Tên mồm rộng lần nữa hô to..