Họ về không bao lâu thì có một chiếc kiệu gỗ mấy người khiêng đến dừng trước sân lớn bảo rằng Nữ đế hoàn trả ái phi cho Hoàng đế Yên Đô.
Đám người khiêng kiệu nam có nữ có, ăn vận y phục trắng toát kiểu cách lập dị, khắp thân tỏa ra luồng nội lực cao thâm khôn luồng.
Ý thức nguy hiểm đe dọa.
Thừa Hoan, Liêm Trinh vội lùi về sau mấy bước.
Tròn Tròn từ trong phòng bay ra, đập cánh phành phạch chỉ về đám người quái dị đó kêu la chí chóe.
"Ô hô Liêm sư bá, Tròn Tròn nhận ra đám người này.
Đêm đó ở Thanh Phong cung chính bọn họ đã đem con tiểu yêu bắt đi.
Bọn họ cấu kết cùng Thất Sát."
Liêm Trinh, Thừa Hoan nhíu mày đắn đo có nên động thủ hay không, một tên nam nhân trong bọn đã lên tiếng, còn có phần bất đắc dĩ.
"Bắt cũng đã bắt, người cũng đã hoàn trả nguyên vẹn, hà tất giao tranh cho lưỡng bại câu thương."
Đối phương nói quá đúng, họ người đông thế mạnh.
Liêm Trinh trọng thương mất hết pháp lực, Thừa Hoan chỉ là một dũng tướng phàm nhân, cả hai có thể nắm phần thắng được mấy phần.
Xin lỗi một phần còn không có.
Liêm Trinh cảm nhận bọn người quái dị này còn mạnh hơn cả lũ Thất Sát.
Nghĩ vậy Liêm Trinh nhìn Thừa Hoan gật đầu hòa hoãn.
Cả hai kề sát nhau cùng bước lên trước, Liêm Trinh nhìn bốn phía bọn người quỷ dị yểm trợ cho Thừa Hoan, y dùng kiếm chậm vén màn kiệu ra trong cảnh giác.
Quả nhiên bên trong là Raika nhưng nàng đã ngủ say rồi, ngoài gương mặt hơi nhợt nhạt một chút thì xem ra chẳng có gì đáng ngại.
Đây là tâm can bảo bối của Huyền Kỳ.
Liêm Trinh và Thừa Hoan đành khiêng nàng vào trong đặt lên giường, bảo Tròn Tròn canh chừng cẩn thận, sau đó cả hai lập tức trở ra thì kiệu gỗ cùng đám người lạ mặt đã biến mất tăm mất dạng.
Tròn Tròn kể lại cho cả hai nghe chuyện vào đêm hôm đó bọn Thất Sát bắt Raika đi.
Thái tử Bạch Long liều mạng bám theo bị chúng đánh cho nhừ tử.
Ngay lúc đó đám người quỷ dị vận toàn đồ trắng này xuất hiện, trong đó có một nam nhân đeo mặt nạ bạc dáng người dỏng cao.
Nam nhân đó đã lên tiếng can ngăn, lệnh bọn Thất Sát giữ mạng thái tử Bạch Long lại lôi đi, còn con tiểu yêu này thì cho đám người quỷ dị mang về Ai Lam.
Phân lệnh xong nam nhân đeo mặt nạ bạc đó cũng biến mất dạng vào đêm đen, có lẽ là thủ lĩnh của bọn chúng.
Tròn Tròn lúng túng không biết chạy theo hướng nào cuối cùng đuổi theo con tiểu yêu tinh.
Bởi nó biết chủ nhân cần tung tích tiểu yêu tinh không phải thái tử phàm gian mang tên Bạch Long.
Liêm Trinh càng nghe càng nhíu mày.
Cư nhiên chỉ một bọn Thất Sát đã đấu tới thừa sống thiếu chết, giờ còn thêm một đám người quỷ dị nội lực phi thường, hắn và Thừa Hoan làm sao đấu lại đây?
Nữ đế Ai Lam người đời tôn xưng thánh chủ, dưới trướng vô số thủ hạ tâm phúc, sau lưng chi phối thế lực rộng lớn phủ trùm cả phương Đông.
Người như vậy mà lại hạ mình trước Úc Huyền Kỳ, xưng thiếp gọi chàng, nhún nhường cầu cạnh.
Ý tứ lộ liễu như thế có kẻ mù mới không nhìn ra bà ta muốn gì.
Vậy mà Huyền Kỳ còn đi chung với bà ta.
Rốt cuộc lúc trưa đuổi mọi người ra khỏi phòng, bên trong phòng họ đã nói chuyện gì với nhau.
Khốn nạn.
Nghĩ lại ban nãy cả hai sóng bước đi về phía tẩm cung của Nữ đế.
Liêm Trinh, Thừa Hoan nghiến răng mắt đục ngầu.
Hàn huyên tâm sự gì chứ.
Cô nam quả nữ ở chung một chỗ có bệnh mới hàn huyên tâm sự nhìn nhau cả đêm.
Nhưng Huyền Kỳ đã nói họ chờ ở đây, đó chính là mệnh lệnh.
Họ không phải không dám kháng lệnh, mà là sợ hắn ghét bỏ, chán chường.
Lòng nóng như lửa đốt, vừa đau vừa khó chịu như hàn vạn con kiến bò ngang dọc.
Liêm Trinh và Thừa Hoan đi qua đi lại ở trong phòng, vừa canh chừng tiểu cô nương ở trên giường vừa chờ đợi Huyền Kỳ trở về.
Rót trà, uống trà gục lên gục xuống, rồi lại đứng dậy đi qua đi lại ở trong phòng.
Tròn Tròn quỳ phạt trong góc nhìn ra, nhìn đến mờ mịt hai con mắt chóng mặt xoay mòng mòng, cuối cùng chịu không nổi lăn ra ngủ, ngáy khò khò.
Thời gian nặng nề trôi qua.
Mãi cho tới canh tư Úc Huyền Kỳ mới trở về, vừa nhìn thấy bóng dáng hắn ở ngoài sân cả hai đã mừng rỡ chạy ào ra ôm lấy hắn.
"Hoàng thượng."
"Huyền Kỳ đệ về rồi.
Chúng ta chờ đệ thật lâu."
Huyền Kỳ thình lình đẩy cả hai ra.
Cất tiếng hỏi: "Raika về chưa?"
Hai nam nhân bất ngờ kinh ngạc mang theo uất ức chỉ tay vào trong phòng, bảo con tiểu yêu đang ở trong đó, đã được một đám người ăn mặc quỷ dị đưa bằng kiệu tới nhưng sau đó liền biến mất tăm hành tung vô cùng bí hiểm.
Huyền Kỳ lại chẳng nghe lọt một chữ nào trừ ba từ "Raika đã về".
Hắn liền lao như bay vào trong phòng đến bên giường, khoảnh khắc nhìn thấy nàng bằng xương bằng thịt đang hiện hữu trước mắt, trái tim hắn đập thình thịch điên cuồng.
Vươn tay tính ôm nàng, tính chạm vào nàng nhưng hắn bỗng khựng lại giữa chừng, bàn tay run rẩy thu về.
Liêm Trinh và Thừa Hoan bắt được khoảnh khắc kì lạ đó nhíu mày khó hiểu, chẳng phải Huyền Kỳ rất mong gặp con tiểu yêu này sao, sao lại rụt tay về.
Phản ứng do dự này là..
Liêm Trinh, Thừa Hoan nhíu mày.
Liêm Trinh nhịn không được cất tiếng hỏi:
"Huyền Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đệ đến giờ mới về.
Sao bà Nữ đế đó đồng ý thả con tiểu yêu ra vậy?"
"Hừ, đừng có suốt ngày yêu nữ này yêu nữ nọ, thật khó nghe.
Nàng ấy có họ tên đàng hoàng, từ nay huynh cứ xem nàng ấy như muội muội của mình mà đối đãi đi."
Huyền Kỳ dứt lời quay đầu vào trong phòng tắm xối nước ào ào.
Thừa Hoan nhớ không nhầm thì trước khi dự yến hắn đã có tắm qua.
Chỉ một buổi yến thôi mà, ngồi cách khoảng giữa người và người có nhất thiết phải sạch sẽ quá mức vậy không?
Chẳng lẽ..
Thừa Hoan chớp mắt mở to thì nghe trong phòng tắm truyền ra những tiếng nôn ói không ngừng.
Y cùng Liêm Trinh chẳng ai bảo ai vội lao vào nhìn thấy Huyền Kỳ ướt sũng nước gục bên vách tường, nửa quỳ nửa khuỵu, khốn khổ chật vật.
"Hoàng thượng."
"Úc đệ sao thế này, đệ khó chịu ở đâu ta mời thái y đến cho đệ nhé.".
Truyện Hài Hước
Cả hai đỡ hắn dậy.
"Không cần, đừng có chạm vào bản tôn.
Cút đi, cút ra ngoài, ra ngoài." Huyền Kỳ gào lên đẩy họ ra.
Cả hai ngã bệch trên nền ngơ ngác nhìn hắn, chưa bao giờ thấy hắn biểu hiện kì quái vô cớ như vậy cả.
Liêm Trinh nghi ngờ nói, mặt cúi thấp xuống tối sầm.
"Có phải đệ ngủ cùng bà Nữ đế đó đúng không?"
Úc Huyền Kỳ im lặng gục đầu vào tường.
Sự im lặng của hắn như ngầm thừa nhận cho tất cả.
Hai tiểu mĩ thụ đau đớn khôn cùng.
"Bảo sao bà ta dễ dàng thả con tiểu yêu đó về, thì ra là vậy.
Thì ra là vậy." Liêm Trinh ngồi bệch trên nền, cười đến ai oán thống hận.
Thừa Hoan đứng phắc dậy siết tay kêu răng rắc: "Ả tiện nhân hèn hạ, ta phải giết chết ngươi."
Thừa Hoan chạy ra ngoài.
Huyền Kỳ lao theo giữ y lại, nói: "Đi tìm chết.
Ngươi căn bản không phải đối thủ của con xà tinh đó.
Đừng gây thêm họa nữa, trẫm mệt mỏi lắm rồi."
"Hoàng thượng, vậy người cũng đừng dằn vặt bản thân nữa có được không, nhìn thấy người biểu hiện vừa rồi thật làm mạt tướng rất lo sợ.
Người hãy coi như chuyện đêm nay là một giấc mơ đi, sáng mai tỉnh dậy liền quên hết."
"Được."
Huyền Kỳ gật đầu sau đó bảo Liêm Trinh và Thừa Hoan chuẩn bị một thùng nước khác cho hắn tẩy người.
Hắn tắm tới tắm lui hết mấy lượt muốn tróc cả da mới chịu nghe lời họ khuyên mà dừng lại.
Nhìn bờ vai hắn vết thương lại rách ra loang máu, cả hai đau lòng kéo hắn vào phòng băng bó, giúp hắn mặc y phục chỉnh tề, chải đầu cho hắn, lúc này hắn mới hòa hoãn dịu dàng xuống đôi chút.
Đến bên giường nhìn ngắm Raika, vươn tay run run chạm vào gò má nàng, nhiệt độ ấm nóng từ da thịt nàng truyền qua tay khiến hắn tham luyến nhiều hơn nữa, vuốt ve mặt nàng rồi chẳng còn muốn thu về.
"Raika, Raika của ta!"
Hôn lên trán nàng một cái, Huyền Kỳ nằm xuống bên cạnh kéo nàng vào trong ngực hắn, ôm lấy nàng, lúc này hắn mới thật sự bình tâm trở lại.
Không còn cảm giác nôn mửa khó chịu nữa.
Liêm Trinh và Thừa Hoan ngồi bên cạnh vuốt mái tóc dài ẩm ướt đen nhánh của hắn, canh phòng cho hắn.
Hắn an ổn ôm lấy người con gái bé bỏng chìm vào giấc ngủ say.
Hiếm hoi nhìn thấy phần yếu đuối này của hắn.
Liêm Trinh lẫn Thừa Hoan đều khó hiểu cũng đau lòng, một màn vừa nãy hắn nôn mửa điên cuồng tẩy rửa cơ thể đã dọa sợ cả hai người bọn họ.
Xà yêu nữ đế kia bộ bẩn lắm sao Huyền Kỳ hắn lại ghét bỏ bài xích đến mức này.
* * *
Huyền Kỳ không có ngủ say chỉ là tranh thủ chợp mắt một chút.
Trời tờ mờ sáng hắn ôm theo Raika, Liêm Trinh, Thừa Hoan và Tròn Tròn.
Bốn người, một thú âm thầm rời khỏi hoàng cung Ai Lam.