Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 38: 38: Trốn Chạy





Lên đảo mấy ngày Thừa Hoan được nghỉ ngơi cùng thuốc tốt cũng dần khôi phục, có điều mỗi lần Huyền Kỳ tới thăm y y đều sẽ im lìm không nói chuyện, cố tình phớt lờ sự quan tâm của hắn.

Hoặc vờ đã ngủ say.

Đợi hắn rời đi rồi y mới thở phào nhẹ nhõm.
Chúng binh sĩ không biết y bị chạm phải dây thần kinh xấu hổ nào lại to gan tránh né thánh quân, từ chối nhận ân sủng, còn cho rằng y muốn chơi trò lạt mềm buột chặt, dùng cách này giữ lấy trái tim vị hoàng đế kiêu hùng.
Thừa Hoan không bận tâm điều đó, mấy ngày qua y nhớ nhiều về quá khứ về những năm tháng trôi qua cùng Triệu Tử Phong, càng thêm day dứt ân hận.

Mỗi lần nhớ Triệu Tử Phong y sẽ đem sáo trúc ra triền suối ngồi ngân nga một mình, âm thanh văng vẳng hòa vào mây trời cùng sóng biển rì rào.

Huyền Kỳ trong phòng đang bắt chân luyện công cũng vì thế mà mở mắt.
Ba ngày trôi qua phía quân địch không hề có bất kì động tĩnh nào tấn công đe dọa, thành thử binh sĩ được nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần thể trạng khá lên rất nhiều.
Đêm nay sóng yên gió lặng, lại sinh thần Chỉ huy sứ cũng là khích lệ sĩ khí ba quân Huyền Kỳ đặc biệt ban rượu, mọi người tụ tập ăn uống một bữa no nê.

Có điều rượu chỉ ba bát không hơn.

Quân tuần tra dọc biển vẫn hết sức nghiêm ngặt.
Thừa Hoan được các thuộc hạ mời qua mời lại ba lượt y thoái thác rời cuộc vui sớm đi sâu vào trong đảo, đến một dòng suối nhỏ len qua các khe đá ngồi thổi sáo.


Đêm nay trăng sáng vằng vặc mây xanh đầy trời, tầm mắt y nhìn một lượt rừng khuya ảo diệu xa xăm, trong lòng ngược lại rối bời muôn vạn mảnh.
Cho tới hiện tại y vẫn không biết được mình muốn cái gì.

Y chỉ biết bản thân rất sợ chạm mặt Úc Huyền Kỳ, hễ mỗi lần nhìn thấy hắn y sẽ nhớ tới chuyện phát sinh đêm đó, lòng tự tôn như bị chà đạp khiến y chỉ muốn giết người.
"Bộp."
Đang đắm chìm trong đau khổ, Thừa Hoan chẳng hề phòng bị một bàn tay đã từ phía sau thình lình vươn ra bịt lấy miệng y, tay còn lại ôm lấy người y khóa chặt.

Ống sáo rơi kịch xuống bờ đá.
Người kia rất to cao hơn hẳn y hai cái đầu lại bất ngờ từ phía sau, Thừa Hoan không cách nào chống cự nổi.

Vùng vằng một hồi y kiệt sức thở hổn hển.

Đối phương liền vật y ngã ra đất, vừa đè chặt hai bả vai y ấn xuống vừa hỏi:
"Này ngươi có phải nhân loại không sao không bị độc chết, rõ ràng ngươi đã trúng cổ Hoan mà.

Nói lão tử nghe vì sao ngươi giải được chất độc vậy?"
Không nhắc thì thôi nhắc tới lại khiến Thừa Hoan nhớ chuyện đêm đó, trong đầu toàn hình ảnh gương mặt Úc Huyền Kỳ.

Y tức giận rống lên, co chân đạp đối phương một cái: "Con mẹ nó ngươi hỏi nhiều làm gì, bản tướng quân chính là ông nội nhà ngươi."
Bị đạp bất ngờ tên kia ngã nghiêng một chút rồi rất nhanh lấy lại thế thượng phong, ngồi hẳn lên người Thừa Hoan, dùng đầu gối chấn vào ngay vị trí trước cổ y, bóp chặt hai bả vai y cười khanh khách: "Miệng mồm thật độc, để lão tử thử xem mùi cơ thể ngươi thế nào, có phải cũng độc như vậy không a?"

Vừa nói tên đó vừa xé toạc y phục trên người Thừa Hoan xuống.

Thừa Hoan cả kinh chống cự quyết liệt nhưng chẳng ăn thua, từng miếng từng miếng nội y bị lột sạch cơ thể bại lộ trước con mắt sói lang.

Quyền đấm cước đá gì giấc này đều hoàn toàn vô dụng.
"Xem nào nam nhân Yên Đô vóc người nhỏ nhắn hệt như nữ nhân, da dẻ mịn màng trắng trẻo, sờ vào thật thích."
Tên sói lang khổng lồ đem bàn tay to lớn vuốt ve lồng ngực Thừa Hoan, từng trận run rẩy truyền đến y kinh hoàng văng tục chân đá đạp loạn xạ.

Tên khổng lồ bỏ ngoài tai điều đó cứ tiếp tục sờ soạng xuống tận bắp đùi của Thừa Hoan, chạm vào tính khí đang run rẩy giữa hai chân y, sau đó luồng ngón tay vào trong khe rãnh dò tìm mật huyệt.
Chỉ là ngón tay còn chưa chạm tới nơi tư mật một cỗ lực kinh hồn đã ập tới trực tiếp hất văng tên khổng lồ ra một bên, đầu đập vào trong tảng đá phun máu.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc Thừa Hoan nhìn thấy Úc Huyền Kỳ đứng trước cái xác kia, mặc dù tên khổng lồ đó đã chết hắn vẫn từng nhát kiếm hạ xuống cắt nát bàn tay của người ta.
Thừa Hoan cả kinh chộp lấy ống sáo rơi lăn lóc bên cạnh lên, nhớm người dậy muốn bỏ chạy.

Huyền Kỳ liền đó đã bước tới khom lưng xuống, chẳng nói chẳng rằng vòng tay bế thốc y lên.

Thân thể đang trần trụi bại lộ còn tiếp xúc gần gũi trong gang tấc với Huyền Kỳ, Thừa Hoan xấu hổ lẫn tức giận, mặt đỏ bừng như trái cà chua gắt lên, lần nữa quên luôn là ai vừa mới cứu mạng mình.
"Tên khốn ngươi làm gì mau thả ta xuống."
"Còn có thể làm gì đương nhiên là đem ngươi đi tắm.


Thật bẩn." Huyền Kỳ thản nhiên buông một câu, dứt khoát đem Thừa Hoan xuống suối nước đang chảy róc rách, nhận đầu y xuống chà sát một lượt khắp từ đầu đến chân.

Y lăn lộn dưới đất còn tiếp xúc với tên kia có mùi lạ hắn không thích.
Đang đêm nước suối lạnh ngắt mà còn bị dội lên người, Thừa Hoan sôi máu la hét thậm chí muốn lấy mạng Huyền Kỳ.

Chống trả tới nước văng tung tóe lên cả người hắn.
"Tên điên biến thái, mau thả ta ra.

Ta giết ngươi, ta giết chết ngươi."
Để cho Thừa Hoan gào, y căn bản chống không lại Huyền Kỳ.

Kết quả bị hắn nhận tới cả người lạnh run môi mắt tím tái chẳng còn chút sức lực.

Huyền Kỳ bấy giờ mới bế y lên bờ đem áo choàng của mình quấn quanh người y, một đường bế y về doanh trại.
Đi ngang lửa trại mọi người đang tụ họp ăn uống tán gẫu nhìn thấy hoàng thượng vội vàng hành lễ, cố tình lờ đi kẻ hoàng thượng đang bế trên tay bọc trong áo choàng gấm, đầu tóc ướt sũng nước.
Kẻ được bọc trong lụa gấm thì cắn môi im thin thít, trong lòng xấu hổ thét gào đòi mạng, đường đường nam nhân đầu đội trời chân đạp đất lại để một nam nhân khác bế trên tay đi tới đi lui như ẵm công chúa còn ra thể thống gì, mặt mũi y để đâu, sau này nói còn ai nghe.
Thừa Hoan siết tay thành đấm, tâm không cam tình không nguyện, thẳng tới Huyền Kỳ đem y vào trong lều đặt xuống nệm, y liền thẳng tay tặng cho Huyền Kỳ một đấm.
Huyền Kỳ dễ dàng chụp gọn, còn mở to mắt nhìn y trân trân.

Giờ y mới phát hiện do bản thân manh động vì động tác giơ tay lên đánh người mà làm cho lớp áo choàng hở tung ra rồi, bại lộ cả cơ thể xích lõa trước mặt hắn.
"Ra ngoài, ngươi ra ngoài." Thừa Hoan sợ hãi túm áo choàng lại, co cả người lại che đi hạ thể, gắt lên.
Huyền Kỳ ngược lại không ra ngoài còn chồm người tới dùng sức gỡ áo choàng của y ra, có ánh nến sáng trong lều giờ hắn mới phát hiện ra ngực y có chút đỏ.


Hắn đem tay chạm vào chỗ đỏ ấy, lòng có vị đắng, đầu con tim cũng có chút đau.
Ban đầu không để ý tới y nhưng từ khi phát sinh chuyện đêm đó Huyền Kỳ cứ vô thức chú ý tới y nhiều hơn, đem y đặt ở trong lòng.
"Đau không?" Huyền Kỳ trầm giọng mang theo mấy phần ôn nhu.
Thừa Hoan run rẩy khi bàn tay đối phương chạm vào ngực y, bàn tay đó thật nóng, nóng quá, cảm giác đêm đó bất chợt ùa về không hề báo trước.

Thừa Hoan sợ hãi gạt bàn tay Huyền Kỳ ra cũng chẳng dám nhìn vào mặt hắn mà quay sang nơi khác, nói: "Ngươi ra ngoài.

Ta muốn nghỉ ngơi."
Huyền Kỳ không vì thái độ bất lịch sự của y mà tức giận, thu bàn tay về hắn trầm ngâm nhìn y một lát.

Sau đó bảo y nghỉ ngơi đi vậy hắn liền quay đầu rời khỏi lều.
Thừa Hoan đợi cho bóng người rời đi rồi mới đem tay siết chặt mảnh lụa gấm vào nơi lồng ngực, thở hổn hển.

Tim y đang đập thình thịch rất nhanh, y sợ, y hoàn toàn sợ cái cảm giác này.
Rút vội cây sáo trúc ra ôm vào trong lòng như thể trấn tĩnh bản thân, như để củng cố vị trí Triệu Tử Phong trong trái tim mình.

Vì y sợ bóng hình mình tôn thờ bao năm tháng qua mấy chốc tan tành sụp đổ.
....
Một đêm không ngủ hốc mắt thâm quầng, cả người tiều tụy.

Trời tờ mờ sáng Thừa Hoan chạy ra bến cảng neo đậu thuyền chiến, lấy cắp một chiếc thuyền to nhất tốt nhất trở về đất liền..