Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 20: 20: Bản Tôn Thu Lưới





Bấy giờ ở chốn hoàng cung, đêm hôm khuya khoắt thái tử Bạch Long dẫn theo gần chục tên thủ hạ tâm phúc nhảy qua bờ thành cao ngất thâm nhập vào bên trong.
Nhẹ tựa lông hồng họ rón rén phóng qua các nóc điện đồ sộ hướng về Thanh Phong cung, ánh đuốc lập lừng quân lính tuần tra bên dưới vẫn không hề hay biết.

Đợi cho quân lính đi xa rồi mất hút sau dãy hành lang dài khuất dạng, họ nhảy xuống khuôn sân đánh ngất hai tên gác cửa.
Cơ mà chỉ có A Nhị và A Tứ vào cùng Bạch Long, số còn lại ở ngoài khuôn sân đề phòng có biến thì nội ứng ngoại hợp.

Ý thức kẻ đang an giấc nồng bên trong là ai, A Nhị và A Tứ cũng chỉ dừng chân ở phòng khách, để mình Bạch Long thái tử tiến vào nội phòng.
Qua bức màn trướng mong manh mềm mại như dải lụa, Bạch Long lờ mờ thấy có người đang nằm ngủ.

Đinh ninh đó chính là Raika người con gái mình yêu thương nhất, Bạch Long bỗng chốc nhói lòng xao xuyến con tim.
Liệu sau khi biết được sự thật tên Úc Huyền Kỳ kia đã trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nói không chừng còn có con rơi con rớt bên ngoài nàng sẽ thế nào?
Nàng ắt hẳn đau buồn lắm, rồi nàng có vì thế mà chấp nhận theo hắn rời khỏi đây không.

Nếu nàng vẫn không chịu từ bỏ tên lăng nhăng đó chắc hắn phải xuống tay cứng rắn với nàng thôi.
Nàng giận hắn thế nào cũng chẳng sao, hắn bằng mọi giá ép buộc nàng, đem nàng rời khỏi nơi này rồi sau đó tính tiếp.


Hiện tại an nguy của nàng mới là điều quan trọng nhất.
"Raika, nàng có hiểu cho nỗi lòng của ta không?"
"Raika, xin lỗi thất lễ với nàng rồi."
Thầm thì mấy câu, lòng rối như tơ vò.

Bạch Long vươn tay vén lớp màn trướng sang bên tính đánh thức Raika dậy.

Nào ngờ kẻ trên giường chẳng phải nàng mà là một tên ám vệ.
Ám vệ tốc chăn lên thình lình phóng ám tiễn tới tấp.

Ám tiễn bay vèo vèo, Bạch Long hoang mang tránh né, vì quá bất ngờ không kịp đề phòng mà đã bị dính hai phát vào đùi trái và bả vai.

Máu rịn ra thấm loang Bạch Long ngã xuống tầm mắt mờ mịt dần, rõ đầu tiễn tẩm thuốc mê liều cực mạnh đi.
"Rùa con khốn kiếp, ngươi lừa bản thái tử.

Bản thái tử thoát khỏi đây nhất định không tha cho ngươi." Thều thào nơi khóe môi câu được câu chăng, Bạch Long khép mắt chìm vào giấc ngủ.
A Nhị và A Tứ phòng ngoài nghe động muốn xông vào cũng không kịp, hai tên nấp như nhện giăng trên trần nhà đã nhảy xuống cản chân bọn chúng.
Ngoài khuôn sân vệ binh rầm rập kéo tới vây lấy đám thủ hạ còn lại của thái tử Bạch Long, chẳng mấy chốc mà một phen bắt gọn cả ổ.

Tạ công công tay cầm phất trần léo nhéo kêu to, nghe ra đầy quyền lực:
"Các ngươi giải tất cả bọn thích khách vào ngục giam, chờ thánh thượng phán quyết."
(Chuyển cảnh)
Cùng thời điểm này, Úc Huyền Kỳ đem Liêm Trinh tinh quân về phía Tây điện.

Truyền Hồ thái y tới chữa trị băng bó vết thương trên ngực cho người ta.

Mũi tên không sâu lắm chỉ tổn thương phần mềm Liêm Trinh tạm thời an ổn.
Cơ mà lớp ngấm thuốc mê lại mất máu hắn vẫn chưa tỉnh lại ngay được.


Huyền Kỳ căn dặn Thừa Hoan ở lại chăm sóc cho hắn, sau đó rời khỏi phòng.
"Hoàng thượng chậm đã, mạt tướng muốn đưa người cái này..." Thừa Hoan từ sau lưng ai kia vụt cất tiếng nói, luyến tiếc không nỡ xa cách dù chỉ là trong thoáng chốc.

Lấy ra một cái túi vải dính máu cột bên thắt lưng hai tay dâng cho Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ quay đầu lại, nhìn vật trên tay tướng quân, lại nhìn tướng quân một cái, trầm giọng bảo:
"Ngươi lao tâm khổ tứ vì trẫm, cái này ngươi giữ lấy tu luyện đi, xem như trẫm thưởng cho ngươi."
"Hoàng thượng, mạt tướng...mạt tướng..." Thừa Hoan hết sức bất ngờ, lúng túng không dám nhận.

Bởi hắn biết thứ này quý giá đến nhường nào.

Dù hắn công cáng bao nhiêu cũng không xứng đáng có được.

Đó chính là kết quả của cả một quá trình tu luyện lâu dài.
"Đừng có lải nhải như con nít nữa.

Trẫm bảo ngươi nhận thì ngươi nhận đi, lắm lời thế làm gì.

Đi, quay vào trong trông chừng Nhậm Hiền Tề, huynh ấy tỉnh lại lập tức thông báo cho trẫm.

Hửm?"

Huyền Kỳ nhếch môi không nặng không nhẹ.

Thừa Hoan chỉ đành cúi đầu tuân mệnh.

Đợi cho Huyền Kỳ rời đi rồi hắn mới dám ngẩng mặt nhìn theo, bóng hoàng bào xa dần khiến trái tim hắn nhói đau quặn thắt.
Mở túi vải lấy ra hai viên yêu đan đen sẫm nhầy nhụa máu, Thừa Hoan run rẩy siết chặt.
Hoàng thượng, ngươi tặng ta yêu đan làm cái gì, chi bằng ngươi tặng trái tim ngươi cho ta, dù có to gan cách mấy ta cũng liều mạng mà đón nhận.
Bên cạnh ngươi hiện tại nhiều nhân vật kiệt xuất vây quanh đến vậy, ta lấy tư cách gì đeo đuổi ngươi, ngươi có nhìn thấy ta chăng.

Muốn có được ngươi, ta cần nỗ lực hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa, không ngừng cố gắng để bước về phía ngươi.

Dù cho mỗi bước đi là mỗi lần con tim ta trầy trụa bê bết máu.

Chỉ cần Thừa Hoan ta còn hơi thở, ta vẫn sẽ liều mạng cho tới cùng.
(Chuyển cảnh).