[The Heirs] Rachel Trọng Sinh Ký

Chương 5: Số mệnh




Khi Kim Tan đi theo Lee Myung Dong tìm Rachel ở bờ biển, sắc trời đã u ám.

Cô ngồi ở trên bờ cát, quận mình co lại thành một khối, ngay cả khuôn mặt bình thường được trang điểm cẩn thận tỉ mỉ đều bị gió biển thổi hỗn độn không thể tả nổi, tạp nham hỗn loạn, giống như một đứa nhỏ bị điên.

Kim Tan nhìn một cái, thấy có chút buồn cười. Nhưng mà bóng dáng co mình thành một khối kia lộ vẻ đáng thương, cậu cười không ra. Cậu tiến lên vài bước đứng yên sau lưng cô, suy nghĩ nên nói cái gì.

Rachel nghe được tiếng bước chân, tưởng Lee Myung Dong, không khỏi hỏi câu “Đưa xong rồi ư ?”, khoảng chừng vừa mới hỏi xong cô cảm thấy mình uổng công vô ích, đương nhiên Lee Myung Dong đưa đến xong mới có thể trở lại nha, dù sao Lee Myung Dong chưa bao giờ làm trái lời cô cô, anh ấy đối cô thậm chí có chút mù quáng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Rachel để cho Lee Myung Dong theo bên mình.

Rachel lại đem chính mình vùi vào trong khuỷu tay, nghĩ Kim Tan nhất định sẽ đưa Cha Eun Sang đi tìm chị cô ta, cậu đối với cô ta ôn nhu, với đối cô ta mà cười, ngực cô liền phiếm đau.

Cô thở ra một hơi thật dài, cô tuy rằng quyết định quên Kim Tan, nhưng mà tâm lại không muốn buông thả. Cô suy nghĩ hồi lâu, mới rốt cục quyết định đến nước Mĩ hoàn thành tiếc nuối bản thân đời trước, vì một bữa cơm chiều êm dịu đơn giản kia.

Nay tâm nguyện đã thành, cô chung quy muốn buông xuống.

Cô không hiểu làm sao để yêu, cô từng chỉ biết lỗ mãng hướng về phía trước lại không được đến kết quả tốt nào, bây giờ cô sợ, cũng chỉ có thể học cách buông xuống.

“Đi đặt vé máy bay đi.” Rachel nói, thanh âm có chút chat: “Chúng ta ngày mai trở về nước.”

“Ngày mai?” Kim Tan nghe vậy, cũng không vội vàng ngẫm nghĩ đề tài: “Gấp như vậy sao?” Hơn nữa ngày kia mới là ngày kỷ niệm bọn họ đính hôn.

Rachel lắc đầu, cô cảm thấy chính mình đã bị gió biển thổi đầu óc đến mê muội, bằng không làm sao cô nghe được tiếng của Kim Tan?

Kim Tan vẫn còn nói: “Sao cậu phải gấp như vậy? Không phải hiện tại chưa khai giảng sao? Có thể ở lại chơi vài ngày.”

Rachel bình tĩnh lại, nghi hoặc quay đầu. Kim Tan không báo trước chút nào xuất hiện trước mặt cô, nghịch quang, cô không thể thấy rõ biểu tình cậu lúc này, lại nghe lời nói của cậu, trong ngôn ngữ đều mang theo ý cười: “Rachel, trông cậu rất xấu !”

“......?” Rachel có chút ngốc, ngửa đầu nhìn cậu, ngay cả Kim Tan nói cô xấu cũng xem nhẹ: “Tại sao cậu lại ở chỗ này?”

Kim Tan nhưng là không đáp, cậu cởi áo sơ mi kẻ ô ném cho cô, còn hảo tâm bồi thêm một câu “Thật xấu xí.” Rachel trước mắt cậu tóc hỗn độn, trong gió biển ẩm ướt trang điểm vốn tinh xảo đã mất hết, hai má lẫn chóp mũi bị thổi đỏ rực, phối hợp với là mái tóc bị chẽ ra thành hai bên......

Thật giống dạng một người bị điên, Rachel từ trước đến giờ luôn hướng đến sự hoàn mỹ lúc nào lại chật vật như vậy?

Rachel lại không chút cảm giác nào, cô ôm quần áo trong lòng, mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào cậu lại hỏi: “Cậu tại sao lại ở chỗ này?”

Kim Tan cười hỏi ngược lại: “Tôi vì sao không thể ở chỗ này?”

Rachel mím môi, híp mắt muốn thấy rõ biểu tình Kim Tan lúc này, nhưng mà trước mắt một mảnh mơ hồ, cô chỉ có thể nhìn rõ đường nét góc cạnh của cậu. Không thể trách cô ngạc nhiên, cô chẳng qua không thể tin. Cô cho là, lấy việc Kim Tan để ý Cha Eun Sang, cậu khẳng định sẽ thân tự đưa Cha Eun Sang đi .

Mà như hiện tại, Kim Tan lại xuất hiện trước mặt cô!

Kim Tan hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cô: “Đi thôi, tôi đưa cậu trở về khách sạn.”

Cậu thật sự rất cao, mới mười tám tuổi đã được 1m87. Rachel ngước cổ nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra nguyên do, cho đến lúc Kim Tan thúc giục, cô mới chống đầu gối chậm rãi đứng lên, để ngừa ngồi lâu đột nhiên đứng dậy làm cho đầu cháng váng.

Cô tuy rằng tràn đầy chật vật, tuy nhiên bóng lưng vẫn thẳng tắp như cũ làm cho lòng cậu chợt run lên, nay cậu mới phát hiện, cô không có đi giày cao gót, cư nhiên mới đến bả vai cậu, trang bị cô lộn xộn, tỏ ra vẻ kiều nhỏ lại đáng thương.

“Đi thôi.” Khi nói chuyện Rachel dường như đã sửa sang lại mình, cô lay phía dưới, thần sắc lạnh nhạt, nào có một chút dáng vẻ ngốc nghếch nào.

Thân ảnh cô thẳng tắp cùng thần sắc lạnh nhạt cứng rắn làm cho người ta quên mất sự chật vật vừa nãy.

Kim Tan nhẹ giọng cười cười, xoay người đuổi theo cô.

--- ---

Cuối cùng Rachel ngồi xe Kim Tan trở về khách sạn, Lee Myung Dong lái xe đi theo bọn họ ở phía sau.

Một đường không nói chuyện.

Kim Tan khoảng chừng lúc Rachel xuống xe nói  “Nghỉ ngơi cho khỏe” rồi rời đi .

Khi Rachel trở lại phòng, người đầy mỏi mệt tê liệt rốt cục nhịn không được ngã xuống sô pha. Cô nghỉ ngơi, chịu đựng gan bàn chân đau xót, rửa mặt xong bò lên giường vào trong ổ chăn chuẩn bị ngủ. Mặc dù chiều rộng chiếc giường màu trắng lớn, cô lại co ro nằm thành một đoàn, không thèm nhúc nhích.

Thẳng đến hồi lâu, cô tất tất tốt tốt mở tủ đầu giường ra, lấy từ bên trong ra ăn viên thuốc ngủ mới mơ hồ ngủ.

Một đêm không mộng, khi cô tỉnh lại Lee Myung Dong đã chờ bên ngoài.

“Đã đặt xong vé máy bay, tối hôm nay bay, tiểu thư ngủ một giấc rồi sẽ về Hàn Quốc.”

Rachel gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô ở trong phòng dùng bữa sáng sau lại phát hiện áo Kim Tan bị cô mang về đây. Cô cẩn thận suy nghĩ, nhưng không có một tia ấn tượng.

Cô vừa định gọi điện thoại cấp Kim Tan, liền nhận được điện thoại mẹ Esther của cô.

“Con có gặp Tan không?” Bên kia điện thoại Esther hỏi: “Con có cho Tan biết việc mẹ muốn cùng cha của Young Do tái hôn không?”

Rachel cầm tay áo Kim Tan buộc chặt, cô không thích cha của Choi Young Do - Choi Dong Wook, rất không thích. Choi Dong Wook miễn cưỡng xem như đủ tư cách người cha, nhưng tuyệt đối sẽ không là một tình nhân tốt, người chồng tốt.

Cô miễn cưỡng áp chế ý muốn phản bác trong lời nói, nhẹ giọng đáp lại. Cô biết chuyện này mặc kệ cô phản đối như thế nào, mẹ vẫn sẽ cùng Choi Dong Wook đính hôn. Hai người còn nói chuyện với nhau một lúc rồi cúpđiện thoại, nay quan hệ cô cùng Esther cũng không có như đời trước đối lập tranh cãi, quan hệ cũng nhu hòa đi không ít.

Rachel cười cười, mẹ là người thân của cô, từ khi cô tai nạn xe cộ tỉnh lại, mẹ khi biết khẩn trương buông tha công việc tới bệnh viện chăm sóc cô.

Cô cầm áo sơ mi của Kim Tan lên, cùng Lee Myung Dong đi tới biệt thự của Kim Tan, khi đi qua cửa hàng bán hoa trên đường, còn vừa vặn mua một bó hoa hướng dương.

Trên con đường nhỏ tĩnh lặng, ngay cả xe cộ ít lại càng ít, an tĩnh làm cho tâm trạng cô không yên. Loại hoảng hốt vô hình này làm cho cô nhíu mày, thẳng đến khi đứng ở biệt thự cửa, cô thở hắt ra một hơi, nhưng mà loại hoảng hốt này vẫn chưa giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Cho đến, cho đến lúc cô đứng trên thang lầu xoay tròn, nhìn cái người phụ nữ ngốc kia mang theo hành lý được thu dọn mà lên, cô mới hiểu được cái loại không yên này từ đâu mà đến.

Trái tim của cô nhảy “Bang bang bang”, từng tiếng từng tiếng, rõ ràng tiến vào trong tai cô.

Rachel im lặng nhìn cô ta, thẳng đến cô phát hiện người đang đứng ở trên bậc thang, giống nhau kiếp trước mở to cặp mắt xinh đẹp kia, nghi hoặc lại mờ mịt nhìn cô, hỏi cô: “Cô là người nào?”