Rắc Rối Với Ngày Valentine

Chương 19




Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ Fish Hook. Những tia sáng ấm áp ban chiều lấp lánh như những tấm gương nhỏ xíu trên những gợn sóng. Đường viền chiếc váy the màu kem của bà Grace Sutter rung rinh quanh đầu gối khi bà đọc câu cuối bài thơ bà làm cho chú rể và khách khứa đến dự lễ cưới ở công viên Sockeye.

Cô dâu và chú rể đứng dưới một dàn cây bện hoa dại và cỏ tươi. Một mục sư đến từ nhà thờ không thuộc giáo phái nào trong thị trấn chủ trì nghi lễ. Kate đứng cạnh ông cô, thấy tay ông run lên khi lấy bài thơ ông làm để trong túi. Ông

không mở và bắt đầu đọc.

“Cuộc sống của tôi phủ một màu đen và xám

Tất cả nỗi muộn phiền của tôi đều ở ngày mai.”

Kate cúi mặt nhìn chăm chăm vào đầu móng chân hồng của cô, lắng nghe khi ông kể về cuộc sống cô đơn trước khi có Grace. Cô tập trung vào đôi xăng-đan hiệu Fendi ưa thích. Những cái dây da màu be quấn quanh bàn chân cô. Một khuyên vàng móc ở gót chân khẽ rung rinh mỗi khi cô bước đi. Đôi xăng-đan ưa thích thường làm cô phấn chấn, khiến cô cảm giác mình như một diva.

Hôm nay, chẳng thứ gì khiến cô thấy thoải mái. Cô liếc nhìn qua khoảnh cỏ chưa đầy hai mét đang ngăn cách những ngón chân cô với đôi giày da màu đen của Rob. Gấu vơ-le chiếc quần xám phủ lên dây giày. Những đường ly thẳng thớm chạy dọc từ chân tới đuôi áo vét của anh. Một tay anh để bên sườn, cầm bó hoa hồng trắng nhỏ chúc xuống đất. Kate cố gắng không để ánh mắt mình tiếp tục nhìn lên, nhưng cô biết chắc chắn trông anh tuyệt như thế nào.

Mẹ con Rob tới công viên không lâu sau Kate và ông. Nhìn anh đi bên mẹ giữa hai hàng ghế, ngực Kate như thắt lại. Anh mới cắt tóc ngắn, cạo phần râu dưới cằm và tỉa lại bộ ria Fu Manchu thật gọn gàng. Trong bộ vét xám, tóc cắt ngắn, trông anh như một GQ (1) điển trai, nhưng bạn sẽ không bao giờ nhầm anh với một người mẫu nam. Ở anh toát lên vẻ quá đỗi nam tính .

Cô không nói chuyện với Rob từ cái hôm anh xông vào cửa hàng M&S, làm ầm ĩ lên về món granola của anh. Chuyện xảy ra từ tuần trước nhưng đến giờ trái tim cô vẫn chưa bắt đầu lành lại. Thực tế, mỗi khi thấy anh, trái tim cô dường như lại thêm một chút đau đớn. Ngày xưa, cứ mỗi lần như vậy, cô đều có thể tự nhủ rằng mình vẫn ổn. Cô vẫn bình thường. Nhưng lần này thì không như thế. Cô thực sự không ổn một chút nào.

Stanley đọc xong bài thơ. Kate trao cho ông chiếc nhẫn cưới bằng vàng đơn giản để trong ví đeo trên vai cô. Cô mỉm cười với ông và bà Grace khi hai người thề nguyền sẽ yêu nhau tới tận cuối đời. Cô cảm nhận được ánh mắt Rob đang nhìn cô, và cô cũng nhìn lại. Dường như cô không thể cưỡng lại được.

Cặp mắt xanh lục của anh nhìn cô ở một khoảng cách rất gần. Cô chợt nhớ về cái ngày đầu tiên cô thấy anh trong cửa hàng M&S, một gương mặt hoàn toàn vô cảm. Anh giỏi giả vờ như không quan tâm hơn cô. Hay có thể anh không hề giả bộ.

Mục sư tuyên bố ông Stanley và bà Grace chính thức là vợ chồng kéo sự chú ý của Kate trở lại buổi lễ. Cô cố nhoẻn cười, quay sang nhìn khách khứa đang ngồi trên hàng ghế mượn từ trang trại. Bố mẹ cô ngồi ở hàng đầu, bên cạnh anh trai Ted và bà dì Edna. Hai anh nữa của Kate đang ở nước ngoài nên không về dự được.

Tiếng vỗ tay rào rào vang lên khi Stanley và Grace Caldwell hôn nhau. Các vị khách mời đứng lên, tiến về phía đôi vợ chồng. Kate lùi lại một bước, hai gót chân lún sâu vào trong thảm cỏ. Đội quân các bà góa trong thị trấn là những người đầu tiên bước tới chúc mừng Grace. Vài người trong số họ còn cố gắng trông ra vẻ chân thành.

Bố mẹ Kate ôm Grace, chào đón bà và Rob gia nhập gia đình. Kate khá chắc chắn là họ thực lòng có ý như thế. Bất kỳ ai nhìn thấy Stanley đều có thể nói rằng Grace đã làm cho cuộc sống của ông tốt đẹp hơn.

Từ nay Rob đã là con của Stanley . Dù Kate có tránh mặt anh cả năm nhưng kiểu gì cô cũng sẽ phải gặp anh trong kỳ Lễ Tạ Ơn và Giáng Sinh. Làm thế nào cô có thể vượt qua được cảm xúc đó nếu cứ phải nhìn thấy anh bên kia bãi đỗ xe hay phải trò chuyện với anh sau món gà tây và thịt giăm-bông trong bữa tối đây?

Có cần một kỳ nghỉ. Một khoảng cách. Có lẽ khi ông cô và bà Grace đi tuần trăng mật về, cô sẽ lái xe tới Vegas, tìm gặp bạn bè.

Có thể cô nên ra đi. Giờ ông cô đã hạnh phúc. Ông không cần cô nữa. Có cả một thế giới rộng lớn bên ngoài thị trấn Gospel này. Một thế giới không có Rob Sutter – ngoại trừ những ngày nghỉ.

Cách đó vài bước chân, Kate nhận ra tiếng cười của Rob. Cô quay lại nhìn. Rose Lake đang đặt tay trên vai anh, kiễng chân lên thì thầm gì đó vào tai anh. Kate chuyển hướng chú ý sang vị mục sư, cảm ơn ông. Cô tán gẫu với gia đình Aberdeen . Lúc này một nụ cười luôn thường trực trên môi cô, nhưng sâu bên trong trái tim, dường như cô đang chết.

Phải rồi, cô nên đi. Cô đã quyết định. Nhưng cô thực sự không hề muốn. Không phải ngay lúc này. Cô chỉ vừa mới làm quen dần với nơi đây. Cô tham gia Hội Xếp Giấy Mountain Momma. Tối mai cô sẽ lần đầu tham dự buổi họp mặt của hội. Cô đã xung phong phục vụ đồ ăn nhẹ và đang có ý định giới thiệu với mọi người những món thật đặc biệt cùng với mứt jalapeno. Cô bắt đầu thấy Gospel giống như nhà mình, một ngôi nhà thật đáng sợ nếu cô cứ nghĩ quá cực đoan về nó.

Kate tách ra khỏi đám đông, đi tha thẩn qua những gian lều do các nhà thiết kế Grace thuê từ Sun Valley dựng lên. Cô giúp họ bày những cây bạc hà và hạch. Cô ngước lên nhìn khi nghe âm thanh không thể lẫn được từ cây gậy bốn chân của Iona Osborn.

Iona mặc một cái váy đỏ tươi với nhiều dải viền màu xanh trên tay áo, khiến bà ta trông như định nhảy điệu square dance (Điệu nhảy có bốn đôi cùng nhảy ở bốn phía, mặt hướng về phía trong lúc bắt đầu.)

- Chào bà Iona .

- Chào Kate. – Bà ta dừng lại nhìn cái bánh cưới ba tầng màu trắng xanh. – Cô làm cái bánh này à?

- Dạ không. Cháu còn chưa thành thạo món bánh nướng.

- Cô đã làm rất ngon đấy chứ. – Kate định cảm ơn thì bà ta nói tiếp. – Thế bao giờ tới lượt cô làm đám cưới thế?

Kate nghĩ ngay đến một câu trả lời hiển nhiên. Khi nào cháu nhận được lời cầu hôn. Dù vậy cô cũng không lấy làm phiền chuyện hiển nhiên đó được gợi ra.

- Cháu vẫn chưa tìm được người thích hợp. – Cô trả lời.

Nhưng cô đã có. Hay ít nhất cô nghĩ là mình đã có. Anh ấy đang đứng nói chuyện với anh trai cô, chỉ về phía hồ hướng về thị trấn. Hai người bắt tay nhau, rồi Ted đi thẳng tới chỗ Kate phía sau căn lều.

- Em được cầu hôn bao nhiêu lần cho tới khi cưới chồng đây? – Anh hỏi, tay với lấy một cốc nước hoa quả.

- Khoảng mười gì đó. Anh thì sao?

- Năm. – Anh làm một hơi cạn cốc nước. – Em thắng rồi.

Đó là một cuộc thi cô không muốn giành phần thắng. Cô thấy hơi bực mình nhưng vẫn phải đau khổ giả bộ tươi cười. Đầu óc cô cũng thấy nhức nhối.

Bà dì Edna lấy một miếng bánh, đi tới đứng chung với Kate và Ted. Da bà Edna trông y như một cái giày quân đội cũ. Kate không chắc liệu có phải là do thói quan hút cả bao thuốc một ngày hay do chất độc hại từ món bánh kẹp xúc xích hun khói của bà nữa.

- Sắp tới lượt cháu hả? – Edna hỏi, với lấy một cốc nhỏ anh đào.

Kate không phải trả lời bà những gì cô nghĩ trong đầu.

- Dạ không.

- Cháu yêu, nếu ông cháu có thể tìm được ý trung nhân ở tuổi ông ấy thì cháu vẫn còn có hy vọng mà.

Kate nghiêng đầu sang một bên.

- Bà có biết các nhà nghiên cứu ở Havard đã kết luận rằng CocaCola không có tác dụng diệt t*ng trùng không?

- Hả? – Edna há hốc miệng kinh ngạc nhìn cô.

Kate vỗ về bờ vai xương xẩu của bà dì.

- Đó là thông tin hữu ích nếu bà tự khám phá bản thân mà không có bao cao su.

Ted cười phá lên, vòng tay qua eo Kate.

- Em thấy thế nào nếu anh em mình chuồn khỏi đây, tìm một quán bar?

Vẫn còn sớm để quán Buckhorn không nhung nhúc đám đầu đất.

- Làm một ván bi-a chứ anh?

Anh cười.

- Anh sẽ không để em thắng đâu.

Hai người rời khỏi căn lều.

- Anh chẳng bao giờ để em thắng cả.

- Kate. – Cô không phải quay lại để biết ai đã gọi tên cô.

Thậm chí sau tất cả mọi chuyện, tiếng anh gọi vẫn cho cô cảm giác như một thứ rượu rum ấm áp. Cô hít một hơi thật sâu, quay ra nhìn Rob đang tiến lại gần. Anh dừng lại cách cô vài bước chân, nhìn thẳng vào mắt cô.

- Anh có phiền nếu tôi đánh cắp em gái anh vài phút không, Ted?

- Ồ không, không phiền gì cả. Thế nào Kate?

Cô đưa chìa khóa xe cho anh trai.

- Đợi ở xe em nhé.

Chờ cho Ted đi khuất, Rob nói:

- Sao em lại bỏ đi sớm như vậy?

Bởi vì anh không yêu tôi và ở lại đây quá mệt mỏi.

- Ted và em định đi chơi bi-a và xem đã có những chuyện gì xảy ra từ Giáng sinh.

Anh cởi khuy áo khoác ngoài, đút tay vào túi quần.

- Em định kể cho anh ấy nghe về chúng ta à?

Cô lắc đầu:

- Chẳng có gì để kể.

- Có thể có đấy.

Ngay lúc này đây, thật quá đỗi hấp dẫn để cô tin vào điều đó. Nhưng đây chỉ là một ảo ảnh. Một giấc mơ thôi.

- Em biết khi gặp anh, rồi em sẽ đau khổ. Lẽ ra em không nên tự nhủ rằng mình có thể kiểm soát được. Em đã không thể và giờ cũng không thể. Kết thúc rồi, Rob ạ.

Anh đưa tay lên xoa cằm và miệng, ngập ngừng.

- Chuyện là … anh nghĩ có thể anh yêu em.

Có thể ư? Cô chờ anh nói thêm, nhưng anh không làm thế. Anh chỉ nhìn cô như thể mong chờ một điều gì đó từ cô. Điều này thật quá sức chịu đựng. Cô ngoảnh mặt bỏ đi trước khi hai mắt ngấn lệ.

Anh tóm lấy tay cô, khiến cô dừng lại.

- Anh nói với em rằng anh nghĩ anh yêu em, thế rồi em bỏ đi ư?

- Dù anh có yêu ai hay không. Nghĩ rằng có thể yêu không giống như anh yêu . Như thế chưa đủ.

Mắt anh nheo lại.

- Vậy một mảnh giấy và một chiếc nhẫn đảm bảo rằng anh yêu em đã đủ chưa?

- Chưa, nhưng đó là bước đầu tiên để dành trọn cuộc đời anh với người anh yêu.

Anh giơ tay lên.

- Em có thấy tỉ lệ ly hôn gần đây không? – Anh hỏi, giọng đầy hoài nghi, rồi hạ tay xuống. – Em thừa biết rằng tất cả các đôi vợ chồng chết tiệt đó đều đã nghĩ họ sẽ dành trọn phần đời còn lại yêu người kia.

- Anh nói bé thôi. Vì Chúa, anh đang ở trong đám cưới mẹ anh đấy. – Cô khoanh tay lại. – Em chợt nghĩ mẹ anh và ông em sẽ hạnh phúc bên nhau tới cuối đời.

- Phải rồi, nhưng họ vẫn chỉ là một đôi ngoài sáu mươi tuổi. Vì em yêu thích những con số thống kê, anh nghĩ em hiểu điều đó chứ.

- Thực tế chỉ là năm mươi phần trăm mà thôi.

- Em không quan tâm tới số liệu. Em quan tâm tới em. Vậy đấy. Em đủ quan tâm tới em để không bao giờ chấp nhận ít hơn những gì em xứng đáng được hưởng.

- Em nghĩ em xứng đáng với một đám cưới ư? – Anh vẫn không hạ giọng xuống. – Bé yêu à, không ai xứng đáng với thứ quái quỷ đó cả.

- Em vẫn muốn có nó. Em muốn cố gắng cùng với người đủ yêu em để nỗ lực cùng em. Em muốn được nhìn ngắm cùng một khuôn mặt vào mỗi sáng cho tới già. Em muốn được nhìn ngắm cùng một khuôn mặt vào mỗi tối bên bàn ăn cho tới già. Em muốn là một trong những cặp vợ chồng già anh thấy đó, vẫn nắm tay nhau, tươi cười, sau năm mươi năm chung sống. Đó là những gì em muốn. Em muốn sống bên một người mãi mãi.

- Ra vậy. Hoặc là anh cưới em, hoặc là em bước khỏi cuộc đời anh ư? Chỉ vậy thôi ư? Thật dễ dàng quá phải không?

Không, không hề dễ dàng. Chia tay Rob Sutter sẽ làm trái tim cô tan nát, nhưng sẽ còn tệ hơn nhiều nếu cô để mọi chuyện tiếp tục.

- Hôn nhân chỉ là một mảnh giấy không hơn. – Anh chế giễu.

- Nếu anh tin như thế, cũng không bất ngờ khi cuộc hôn nhân của anh với Louisa đã kết thúc trong bất hạnh.

Rob nhìn Kate bỏ đi. Anh cứng họng. Anh vừa mới nói với cô rằng có thể anh yêu cô, thế rồi cô ném trả nó thẳng lại mặt anh.

Anh quay đi, ánh mắt chú ý về phía Dillon Taber và vợ ông, Hope, đang đứng cách đó vài bước chân, dưới tán cây. Dillon đang áp trán vào thái dương Hope. Ông thì thầm điều gì đó và bà hôn ông. Một cái hôn vội khiến ngài cảnh sát trưởng vuốt nhẹ sống lưng, đặt tay ở hông vợ. Một cử chỉ quen thuộc giữa hai con người hiểu nhau sâu sắc.

Đó là những gì Kate muốn. Và nếu Rob thành thật với bản thân mình, thì đó cũng là những gì anh muốn. Nhưng cái giá phải trả là gì? Một mảnh giấy hôn thú và một cái nhẫn vàng ư? Những thứ đó đâu khiến mọi người mãi mãi yêu nhau.

Rob thò tay vào túi lấy chùm chìa khóa ra. Anh tìm mẹ và Stanley , chào tạm biệt. Anh không có hứng nói chuyện với bất kỳ ai nữa. Tâm trạng anh đang rối bời.

Anh về nhà, lao vào việc hàng ngày là cuộn mồi câu để quên đi những muộn phiền về Kate. Nhưng vô ích. Hôm sau anh đóng cửa hàng. Anh cầm lấy cần câu hướng thẳng ra sông Big Wood.

Ánh hoàng hôn nhuộm những đám mây thành màu cam và tía rực rỡ. Anh xỏ ủng lội nước, mặc áo khoác bên ngoài cái áo phông rồi hướng ra phía dòng sông. Niềm an ủi và thoải mái anh thường tìm thấy ở những nhịp quăng cần câu đều đặn biết đâu mất. Sự bình yên trong tâm trí anh mọi khi cũng không còn. Chẳng còn gì ngoài âm thanh của dòng sông và tiếng chim bồ câu thi thoảng vỗ cánh bay lên.

Anh nghĩ về những gì Kate nói hôm qua ở lễ cưới. Cô ấy nghĩ hôn nhân có nghĩa là người ta sẽ yêu nhau mãi mãi và không bao giờ cô đơn. Anh yêu Kate. Anh không chỉ nghĩ là anh đã yêu. Anh biết điều đó từ sâu tận đáy lòng mình, nhưng có những điều còn tồi tệ hơn là sống cô đơn.

Anh quăng mồi xuôi theo dòng chảy ở rìa nước sâu. Con mồi trôi đi được một quãng. Vài giây sau, anh thấy mồi nhấp. Anh vội quay cuộn dây, cái cần cong oằn lại. Anh biết chắc một con cá to đã cắn câu. Nó giãy giụa, lao về phía dòng sông. Anh và nó giằng co nhau.

Mười lăm phút sau, trận đấu kết thúc. Một con cá cầu vồng dài bốn mươi phân quẫy đuôi vào đôi ủng lội nước của Rob. Anh tóm con các khỏi mặt nước, ngắm nhìn bộ vảy rực rỡ của nó.

- Trông đẹp không này. – Anh buột miệng, trước khi chợt nhận ra chẳng có ai bên mình.

Kate từng ở bên anh để anh thích thú hét lên thật to. Vậy mà chỉ một thời gian ngắn, cô ấy đã là một phần của quá khứ trong đời anh.

Anh nhẹ nhàng gỡ móc câu, thả con cá đi. Dòng nước cản bước chân anh khi lội vào bờ. Anh dựa cần câu vào chiếc Hummer, mở khoang sau ra. Chỉ vì không có Kate ở bên không có nghĩa là anh cô đơn. Không giống như trước kia. Chỉ vì anh không có Kate không có nghĩa anh không thể có một người phụ nữ trong đời.

Anh giũ sạch áo khoác, nhưng không thể thoát khỏi cảm giác cô đơn đè nặng trên vai. Vấn đề là anh không còn là chính mình với bất kỳ ai khác ngoài Kate. Đó là một vấn đề rất lớn. Bởi vì cô ấy mong muốn nhiều hơn những gì anh có thể mang lại cho cô ấy. Anh đã là một thằng chồng tồi với Louisa. Họ đã làm khổ nhau.

Rob tháo ủng, nhét tất cả dụng cụ vào trong xe. Anh yêu Kate. Thứ tình yêu đã trói chặt anh. Anh đã cưới Louisa. Anh đã có con với cô ta, nhưng anh chưa bao giờ yêu cô ta như thế.

Trên đường về nhà, Rob rà soát lại đời mình. Anh là kẻ đã học được những bài học từ chính sai lầm của mình. Nhưng có thể anh đã không học được nhiều từ những sai lầm đó khi anh cố né tránh sống cuộc đời mình. Rồi anh gặp Kate, với gương mặt xinh đẹp và cái miệng láu lỉnh. Cô đã khiến anh muốn nhiều hơn nữa.

Kate cũng thế. Cô ấy muốn sống đến già với ai đó, nhưng có phải đó là những gì Rob muốn không? Một câu hỏi không khó trả lời. Anh muốn Kate. Anh muốn được nắm tay cô mà không phải mảy may suy nghĩ, chỉ vì có chỗ để anh nắm. Anh muốn thì thầm vào tai cô, khiến cô bật cười. Anh muốn vuốt nhẹ sống lưng Kate và đặt tay ở eo cô ấy. Một cử chỉ quen thuộc giữa hai con người thấu hiểu nhau sâu sắc.

Anh muốn được nhìn cô cố gắng câu nhiều cá hơn anh, ngay cả khi biết cô đang mặc một chiếc quần lót thêu ren. Anh muốn cô là người bạn, người yêu của anh. Anh muốn điều đó trọn cả phần đời còn lại.

Anh rẽ trái, tiến thẳng tới cửa hàng M&S. Nhưng Kate không làm bánh mỳ cho ngày mai. Một trong hai chị em song sinh nhà Aberdeen bảo anh rằng cô có nhắc đên Hội Xếp Giấy Mountain Momma.

Anh không ngạc nhiên nếu cô định ép họ ăn mứt jalapeno. Anh lái xe vào gara, tim đập thình thịch khi bước lên bậc thềm. Chưa mở cửa anh đã có thể nghe tiếng chuyện trò của cả tá phụ nữ. Anh ngừng lại, tay vẫn đặt trên nắm cửa, lấy can đảm và nhẹ nhàng bước vào bên trong. Anh thấy bà Fernwood, đang đứng giữa hai cái bàn dài, trong tay cầm một mẩu giấy.

- Gập mặt trái hình tam giác của các bạn vào làm đôi. – Bà nói.

Cánh cửa đóng lại hơi mạnh. Những cái đầu xoay lại nhìn anh. Anh chỉ quan tâm tới cái đầu với mái tóc đỏ rực ở phía cuối cái bàn xa nhất. Cô ngước lên nhìn, ánh mắt đề phòng khi anh tiến đến gần.

- Chào Rob. – Regina gọi to. – Cậu đến học cách gấp ve sầu hả?

Anh thích chơi hockey hơn là gấp một con ve sầu chết tiệt. Mọi cặp mắt dồn vào anh khi anh đi thẳng qua căn phòng, đứng trước mặt Kate.

- Anh cần nói chuyện với em.

- Bây giờ?

- Ừ. – Cô vừa mới lừ mắt thì anh đã nói thêm. – Đừng có để anh phải xốc em lên vai đây.

Iona Osborn nghe thấy, bắt đầu cười khúc khích

Kate đặt tờ giấy đang gấp dở xuống bàn, đứng lên.

- Cháu sẽ quay lại ngay. – Cô nói với mọi người.

Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, dắt ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng hai người, cô rút tay khỏi tay anh.

- Có chuyện gì xảy ra với Grace và ông em à?

Ánh hoàng hôn đang dần tắt hẳn. Những tia sáng bàng bạc chiếu ngang đôi gò má xanh xao của cô. Họ đứng trên bậc thềm trang trại. Anh cá rằng nếu anh mở cửa, hai mươi quý bà trong kia sẽ ngã lăn ra ngay.

- Không. – Anh nhìn cô, người phụ nữ anh mong muốn dành trọn phần đời còn lại để yêu thương. – Không phải chuyện đó.

Cô nhăn mũi.

- Anh có mùi như cá ấy.

- Anh biết. Anh vừa mới câu được một con các tuyệt đẹp dài bốn mươi phân. Chắc chắn em sẽ rất thích nó.

- Anh đến đây chỉ để nói với em chuyện đó ư?

- Không, nhưng trong lúc câu, anh chợt nhận ra là anh nhớ em đến nhường nào, và đời anh thật vô nghĩa nếu thiếu em.

- Rob, em không…

- Em nói đúng. – Anh ngắt lời trước khi mất hết can đảm. – Em xứng đáng được nhiều hơn. Em xứng đáng được một người đủ yêu em.

Cảm giác đau nhó làm mắt cô tối sầm lại. Cô vội quay đi. Anh đặt bàn tay lên má cô, kéo cô quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

- Anh yêu em, Kate ạ. Anh không chỉ nghĩ có thể anh yêu em . Anh chưa bao giờ yêu một người con gái nào hơn anh yêu em. Anh yêu sự cố chấp của em. Anh hạnh phúc khi những người đàn ông khác nghĩ em là một sư tử Hà Đông trong khi chỉ có mình anh biết được sự thật. Anh yêu cái cáh một mình em xoay xở, tìm cách thay đổi khẩu vị ở Gospel. Anh yêu em vì em biết em xứng đáng như thế nào. Anh từng nghĩ nếu có chuyện gì trong đời anh đi sai hướng, anh sẽ giải quyết vấn đề đó bằng cách không bao giờ lặp lại sai lầm lần thứ hai. Nhưng làm như thế chẳng có tác dụng gì cả. Nó chỉ khiến cuộc đời anh là một chuỗi ngày cô đơn vô bờ bến. Rồi em đến và mang ánh dương về với đời anh. Anh không bao giờ muốn quay lại theo cái cách mọi chuyện diễn ra trước khi em gạ gẫm anh cái đêm ở Sun Valley . Anh yêu em và muốn ở bên em mãi mãi. Anh muốn em là bạn, là người yêu của anh. Không phải hôm nay hay ngày mai. Không phải một năm hay năm năm. – Anh ôm lấy eo cô, ghé sát tai cô thì thầm. – Kate, làm vợ anh. Làm người yêu anh. Mãi mãi của anh nhé.

Sau một chút ngập ngừng nhưng dài tựa một đời, cô nói khẽ:

- Anh lại làm thế.

- Gì cơ? – Anh lùi lại, nhìn cô. Mắt cô ngấn lệ. Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực khi anh chờ đợi cô nói lại lần nữa.

- Thật không thể nói không với anh.

Anh mỉm cười.

- Vậy hãy nói vâng đi.

- Vâng. – Cô quàng tay qua cổ anh, áp trán vào trán anh. – Em yêu anh, Rob ạ. Em yêu anh vì anh có cái tôi còn lớn hơn của em. Em yêu việc anh dũng cảm đến Hội Xếp Giấy Mountain Momma vì em. Em đã đến Gospel để tìm lại cuộc đời mình, và em đã tìm thấy anh. Anh là người yêu, người đàn ông trong mơ của em.

Anh hôn cô thật say đắm, thật lâu, rồi lùi lại nói:

- Anh đang nghĩ chúng ta nên tổ chức kỷ niệm ở nơi hai ta lần đầu gặp nhau.

Cô đặt tay lên vai anh, ngả người ra sau:

- Đó không phải một trong những kỷ niệm dễ thương nhất của em.

Anh toét miệng cười.

- Nó là của anh.

- Anh chỉ muốn em quấn chặt lấy anh thôi.

- Em lại đọc được suy nghĩ của anh rồi.

Cô cười khúc khích:

- Đôi khi cũng không khó lắm.

Kate đúng là một cô gái lúc nào cũng làm ra vẻ tinh ranh và đùa quá trớn. Anh ôm cô thật chặt, hôn mái tóc cô. Đó chỉ là hai trong số những nét anh yêu ở con người cô.