*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơ năng của nhục thể đình chỉ đồng thời tiếng nhạc hiệu quen thuộc của hệ thống.
“Ding ding”
Ta đã vào được hệ thống rồi!!!
[Vui mừng tung hoa khắp nơi] yoooooooooo!
Trước mắt ta xuất hiện từng bảng số liệu phức tạp chằng chịt, thỉnh thoảng nhắc nhở bất thường, ta ngày nhớ đêm mong cuối cùng có thể nhìn thấy bảng màn hình quen thuộc trên giao diện rồi, cảm xúc của ta bây giờ giống cái con ếch xanh phấn khích nhảy múa như điên*
*nó bảo trông nó giống con này này =))
Ta nhìn tổng quát một lần thấy trên giao diện xuất hiện rất nhiều hạng mục chỉ số tất cả đều màu xám, đây là ám chỉ nằm trong quyền hạn của hệ thống phải có mật khẩu mới vào được hoặc chỉ có thực thể hệ thống mới đăng nhập được.
Hơn hết lúc này là điều chỉnh một hạng mục của nhân vật, ta nhìn thấy hạng mục ghi “Quân Tuyền Hành”, đây chính là bảng chỉ số năng lực của ta sao.
[Quân Tuyền Hành] [Chỉnh sửa] [Đã lưu]
Khí huyết: 30/100
Tu vi: 5
Nhanh nhẹn: 5
Kinh nghiệm: 5
Trí tuệ: 5 – quyền hệ thống
Võ công: Không
Tiền: 0
Danh vọng: Không – quyền hệ thống
Địa vị: Không – quyền hệ thống
Còn rất nhiều chỉ số khác lúc này đang vội cho nên ta chỉ lướt qua mấy cái đầu. Xem phần giới thiệu xem ra máu người hạn mức cao nhất là 100, ta vừa mất 70 do bị Trạch Tước đạp tụt xuống. Vậy đương nhiên là phải ưu tiên chỉ số này trước, ta tiện tay ấn thêm vài số 0 đằng sau như vậy không lo lúc bị đánh ảnh hưởng, di chuyển đến cột tu vi thì bỗng xuất hiện một cửa sổ hộp thoại.
Có muốn mở giám sát thời gian thực không? [Có/Không]
Thời gian thực? Đúng rồi không biết bây giờ tình huống của Dạ Đàm ra sao nhỉ, ta ấn chọn có, liền xuất hiện một cửa sổ trình chiếu.
Dạ Đàm đang bế thi thể của ta – ta nhìn trên hệ thống, không có dấu hiệu sự sống, có khi hắn thực sự cho rằng ta đã chết rồi cũng nên, vì thế mới che trước mũi kiếm khoanh tay chờ chết.
Ta sợ hãi giật mình, còn chưa hoàn hồn đã bấm ngay nút thoát hệ thống ESC.
Lập tức ta nhảy về hiện tại Dạ Đàm ôm ta ta liền đẩy hắn ngã sang một bên, hắn hốt hoảng thấy cái xác chết bỗng dưng vùng dậy, đầu óc ta còn trống rỗng hơn hắn.
Ban nãy sửa một đống chỉ số rốt cuộc là đã lưu chưa????
Vấn đề khó khăn này dựa theo tình hình hiện tại rất nhanh liền có được đáp án. Vị trí bị hất ra không tốt, mũi kiếm hầu như đã trúng mục tiêu, ta che chắn Dạ Đàm ở đằng sau cho nên lúc này xương trên người đang rất đau nhức.
Tuy rất đau nhưng cũng không có gì đáng ngại. Nếu ta vẫn còn lượng máu cặn bã 30 chắc chắn đã đi đời nhà ma rồi.
Ta kích động rơi nước mắt: Ta đã lưu rồi!!!
Dưỡng thành thói quen thuận tay lưu lại bao nhiêu năm qua đã cứu ta một mạng! Huhuhu ta yêu bản thân chết đi được!! Ta tự ôm mình khóc rống lên.
Trong khoảnh khắc này Dạ Đàm không biết là vui hay buồn, đầu óc chưa thể linh hoạt được, hắn bưng mặt ta hỏi: “Ngài khóc sao..?”
“Phi, ta đây không có khóc, đây là nước mắt vui sướng.” Ta bị bọn đạo chích khi dễ nhiều ngày Bản Thần Sáng Thế rốt cuộc cũng có thể lật ngược lại làm đại ca rồi!!
Ta hùng hổ đứng lên, Dạ Đàm lại run sợ đè ta xuống kéo vào trong ngực hắn: “Chủ nhân trên lưng ngài đã bị thương nặng, không thể lại động tới nữa..”
Kì lạ là hắn tận lực đè ta xuống nhưng sao ta lại cảm thấy chỉ cần dùng chút sức có thể hất văng hắn ra nhỉ. Mấy ngày trước hắn còn ung dung bế ta lên, nói vậy hẳn là phải dùng sức rất lớn.
Ta nghi ngờ, rồi lại nhớ lúc rời khỏi tool, vị trí cuối cùng con trỏ dừng lại ở khung tu vi.
..Lúc đó tâm thần ta kích động không biết đã thêm vào khung tu vi bao nhiêu số 0 vậy????
Trạch Tước từ xa nhìn thấy ta hồn nhập về lại xác, vung kiếm chuẩn bị bổ tới.
Dạ Đàm ngăn ta tặng đầu cho người, không chịu buông tay ta, ta đành chân thành thâm tình cầm tay hắn.
Sắc mặt hắn đầu tiên là đỏ lên, không biết suy nghĩ gì trong đầu lóe lên sau đó sắc mặt thay đổi: “Chủ nhân, vì sao nội lực của ngài đột nhiên lại…”
Hắn không biết nói thế nào, chẳng lẽ nói là chưa từng thấy nguồn nội lực nào thâm hậu dâng trào như vậy. Chính ta cũng không biết đã gõ vào bao nhiêu số 0 nghĩ đến thôi đã thấy kinh hãi..
Truyền chút nội lực bảo hộ tâm mạch cho hắn, ta lại vỗ vai trấn an Dạ Đàm hắn mới chịu buông tay. Ta đứng dậy phủi vạt áo tìm xung quanh lấy cái gì có thể làm đạo cụ. Nhìn thấy bánh bao rơi dưới đất liền cầm lên.
Vừa mới làm rơi không ít ngói vụn gạch đá, ta không muốn tổn thương mạng người nên không dùng đến những thứ đó. Nhìn cái bánh bao mềm xốp này có độ co giãn tốt, da mỏng nhân bánh nhiều cho vào miệng nếm mùi hương..Khoan đã ta chót ăn mất rồi.
Ta vội vàng nhả bánh bao ra. Ta thấy đám người xung quanh đang rất sôi nổi chợt cảm thấy không ổn liền trầm giọng hướng về Trạch Tước đã gần trong gang tấc nói:
“Đừng tới gần. Nếu không cái bánh bao này của ta có thể giết chết ngươi đấy.”
Những lời này vào tai hắn không khác nào khiêu khích cuồng vọng, kiếm khí Trạch Tước âm u hung hãn, kiệt lực khống chế lửa giận, từng chút một mang hàn ý tuốt khỏi vỏ.
Hôm nay ta chỉ có ưu thế về máu và nội lực. Nếu đầu bị chém bay thì vẫn phải dùng hack tool thôi. Hơn nữa Trạch Tước lại là kẻ học võ chính thống, luận về tốc độ ta đương nhiên không địch nổi hắn, nói là đánh nhau chẳng qua là trường hợp khẩn cấp mà thôi..Ta không giết hắn hắn cũng sẽ tới giết Dạ Đàm, ai da thôi coi như là đánh quái thăng cấp đi!
Ta cầm cái bánh bao khi nãy bị mình cắn một nửa, trút vào một phần nội lực nhẹ nhàng ném tới.
Vừa chớp mắt rời khỏi tay, cái vật xốp mềm này đã hóa sắt thép lao vút đi mang theo sấm chớp rít gào, trời đất bỗng chốc tạo ra một trận gió cực lớn nghe thấy tiếng sấm vang vọng, một đường san bằng mấy tòa lầu cao, bụi mù mịt che chắn tầm nhìn, mọi người xung quanh kinh ngạc quên cả hô ra tiếng, chỉ còn lại tiếng tòa lầu sụp đổ bên tai không dứt.
Ta cảm thấy mình siêu mạnh…
Bụi bặm bám lên người khiến xung quanh mọi người ho khan không ngừng. Từ trong bụi mịt mờ lộ ra thân hình Trạch Tước vẫn còn trong tư thế rút kiếm. Chỉ là kiếm đã bị đánh gãy một nửa mà trên cánh tay hắn đã có vết máu đang chảy xuống thậm chí có cái còn lộ cả xương ra.
Hắn vô cùng kinh sợ, hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, ngay cả kiếm rơi xuống đất cũng không có cảm giác gì.
Ta…ta đánh lệch rồi hả??
Ta kinh ngạc một lát mới phục hồi tinh thần, khi nhớ ra mình hack thất bại xấu hổ lấy vạt áo che mặt. Hình như hiệu quả không tệ không so đo coi chuyện bắn lệch quỹ đạo là chuyện nhỏ đi.
Đang định hướng Dạ Đàm kể công với hắn, lại thấy khóe miệng hắn chảy máu, thầm kêu không ổn, chợt nhận ra vừa rồi hắn đứng quá gần ta nên mới bị kiếm khí thương tổn. Cũng tại ta chỉ mải mê dùng hack mà quên để ý người bên cạnh, hắn mệt mỏi lại còn dính vạ lây..Àii.
Người hắn mang tổn thương không thể hành động. Ta vừa quay đầu lại đồng thời kéo con ngựa tốt của Trạch Tước đi vui vẻ trưng dụng. Vừa diễn một trận một tay làm chấn động non sông như vậy cho nên đám người hầu đối với ta lễ độ cung kính. Lần đầu ta hành động như cường đạo mà lại vô cùng khoái trá.
“Đi thôi.” Ta dắt xe ngựa đi qua gọi hắn.
Dạ Đàm lúc này mới hoàn hồn, mờ mịt hỏi ta: “Đi chỗ nào?”
Ta truyền nội lực vào cổ tay bế hắn lên xe, nói rằng: “Chỉ mong còn kịp ăn cơm trưa.”
—
[Hệ thống trầm tư suy nghĩ] thực ra đại gia dưỡng thành thói quen thuận tay lưu lại cho nên chắc chắn không bị thua, không chỉ có mình ta tin. [khuôn mặt thâm trầm]