Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 70: Kẻ tự nguyện bị ruồng bỏ




Editor: Đông vân Triều

Ta đứng cạnh hai người họ gần như gang tấc, trơ mắt nhìn thân thể Dạ Tiêu và Dạ Lan trở lạnh, cảm thấy ngực mình cũng trống rỗng. Máu từ đôi người dọc theo làn nước mưa, uốn lượn chảy qua chân ta, nhưng ta không bị ướt mảy may.

Bọn họ không nhìn thấy ta, cũng không nghe thấy ta, nếu ta muốn chạm vào thì cả bàn tay sẽ như hư ảnh mà xuyên qua, ta không rõ đây là tình huống gì, mờ mịt hỏi: "Là mơ sao?"

"Đều là thật." Một giọng nam quen thuộc trả lời ta.

Là người mặc áo đen mang mặt nạ hồ ly kia, y cũng đứng dưới màn mưa, cảm xúc tản ra nhàn nhạt, không xúc động cũng chẳng sầu bi, còn không bằng một khán giả đứng xem.

Ta nhìn hắn, chả biết tại sao lại lạnh cả người, e ngại lui hai bước: "Ngươi... Ngươi không phải A Đàm."

Người kia cười lạnh: "Ta đương nhiên không phải Dạ Đàm. Nếu ngay cả hắn ngươi cũng nhận nhầm thì đúng là nên chết đi."

"A Đàm đâu? Hắn... Hắn ở đâu?" Lòng ta có dự cảm cực kỳ không tốt.

"Hừ, ngươi muốn gặp hắn?" Nam nhân tiến lên trước một bước nắm cổ tay của ta, ý cười lãnh liệt, uy nghiêm đáng sợ, "Vừa vặn, kịp tiễn hắn nốt đoạn đường cuối cùng."

Y bóp, tiếng mưa rơi ngưng bặt, quang cảnh đổi lại thành một mảnh tĩnh mịch. Đá cẩm thạch thường được sử dụng trong các huyệt mộ lộ ra sắc xanh lạnh băng, trong mộ khí ẩm nồng đượm, chỉ có ánh đèn chong chợt sáng chợt tối.

Ta nhận ra, là hành lang nơi Nhất Kiếm Mộ vứt xác kiếm.

Dưới chân chồng chất như núi đoạn kiếm và tàn tích thi hài.

Y hứng thú nhìn ta, nhẹ giọng cười nói: "Phiền phức chính là, thân thể Dạ Đàm bây giờ không quá hoàn chỉnh, không biết ngươi có thể nhận ra được phần nào? Ngươi thích hắn như thế, có nhận ra được cánh tay, cẳng chân nào là của hắn không?"

Ta không biết phải phán ứng như thế nào, chỉ chú ý tới một vết máu còn mới kéo dài tới cổng.

Giống như có một người bị thương không thể đứng thẳng, từng bước một bò ra ngoài để lại.

Cuối đường máu, mơ hồ có một nửa bóng người nằm trên mặt đất, khí tức yếu ớt, một mực chống thanh trường kiếm giãy giụa lết về phía lối ra, nhưng cơ thể người kia, không thể gượng dậy được.

Chỉ có một nửa.

"A... A Đàm...?" Óc ta trống rỗng, máy móc chạy đến gần người kia, "A Đàm? A Đàm?"

Đúng là Dạ Đàm.

Cả người hắn toàn vết máu, thân thể cũng bị tàn phá không chịu nổi, hai chân đến đùi thì bị đứt, cánh tay trái còn lủng lẳng đằng trước, hầu hết khớp xương đã vỡ hoàn toàn. Đôi mắt xinh đẹp kia, tuyệt vọng đến mức nghẹt thở.

Người kia nhàn nhạt mở miệng: "Trong lúc Dạ Đàm đang bế quan có người báo hắn biết ngươi rơi vào tay Chung Ly uyển Nhị thiếu gia, hắn vội vã xuất quan tìm ngươi liền bị tẩu hỏa nhập ma. Khiến kinh mạch hắn bị hủy mất non nửa là do phá kiếm trận, chỉ tiếc, cuối cùng vẫn không thể sống sót ra khỏi Nhất Kiếm Mộ."

"A Đàm? A Đàm..." Ta muốn ôm lấy hắn, muốn giúp hắn đè lại vết thương, muốn để hắn nghỉ ngơi một chút, "Hắn còn chưa chết, còn kịp. Vì sao không mau cứu hắn, hắn không nên bị bỏ lại đây... A Đàm, A Đàm, đừng lộn xộn, quay lại nhìn ta... Ta ở chỗ này mà... Ngươi nhìn ta..."

Nhưng hắn không nhìn thấy ta.

Vẫn đang cố lết tới cổng Nhất Kiếm Mộ.

Ta chỉ có thể quỳ gối bên cạnh hắn, trơ mắt nhìn hắn chìm vào Địa ngục.

Đúng rồi... Ta... Ta đã chết rồi. Là bởi vì ta đã chết sao?

Vì đã chết... mà ta không thể làm gì nữa sao?

"Ha... Thật đáng thương. Để ta giúp ngươi." Nam nhân đeo mặt nạ hồ ly hình như rất hào hứng, búng trán ta một cái.

Ta chỉ cảm thấy toàn bộ trọng lượng của bản thân dồn xuống, ngã khuỵu trên mặt đất, ta lúc này mới phản ứng, mình sờ được rồi.

"Chủ nhân...?" Dạ Đàm mơ hồ nhìn ta đột nhiên xuất hiện, hai bàn tay siết chặt bội kiếm bỗng buông lỏng ra, nắm góc áo của ta, "Chủ nhân? Là ngài thật sao?"

"Là ta là ta, không phải ảo giác." Toàn thân hắn đều là vết thương, ta không dám đụng loạn, nhưng ta không lo được nhiều như vậy, ta chỉ muốn ôm hắn một cái, muốn hắn đừng lạnh lẽo thấu xương như thế.

Dạ Đàm vội vàng nói: "Thủ hạ bảo... Ngài xảy ra chuyện... Thì ra không có, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Ta cuống quít gật đầu: "Ừ, ta không sao, vẫn luôn rất tốt, ngươi đừng lo lắng cho ta."

"Đã nói muốn bảo vệ ngài... Thuộc hạ... Thuộc hạ phải nuốt lời thôi... Thật xin lỗi." Mắt hắn lúc trước là hoang mạc cằn cỗi, bây giờ thấy ta thì lại mềm mỏng như làn thu thủy, Dạ Đàm suy yếu cười cười, khổ sở nói, "Xin ngài mau chóng quên thuộc hạ, hi vọng... bọn họ về sau sẽ bảo vệ ngài cẩn thận. Thực sự là... ta không cam lòng."

Ta lắc đầu nói: "Không, A Đàm, ngươi đã nói chờ ta gặp được người trong lòng, dù làm bất cứ chuyện gì cũng thấy rất khác. Ta suy nghĩ thật lâu, ngươi là thích hợp nhất, ta chỉ cần ngươi."

Dạ Đàm sững sờ, run giọng: "Thuộc hạ đã không thể bồi ngài tiếp. Ta... tình nguyện chưa từng nghe câu nói này, tình nguyện người ngài thích không phải ta."

Ta không dám để hắn trông thấy ta đang khóc, áp vào trán hắn thân mật cọ cọ: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, A Đàm, đây là mơ thôi. Ngươi ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ tốt. Ta sẽ chờ ngươi, ngươi cũng phải chờ ta."

Dạ Đàm mím môi cố gắng cười nói: "... Ngài... thì ra ngài... cũng sẽ gạt người nha."

Ta nói liên tục: "Ta không gạt ngươi, ta chưa bao giờ gạt ngươi. Sẽ không kết thúc như vậy đâu... Ta nói xong việc sẽ dẫn ngươi về Kiếm Các, mua thật nhiều thật nhiều thuyền lớn, dẫn ngươi đi Thiên Sơn, đến ao rửa kiếm, ngắm thịnh cảnh thiên hạ, còn nói sẽ đền cho ngươi tất cả ngày lễ của nhân gian. Chúng ta đã hứa rồi, A Đàm, ngươi tin ta, ta tuyệt không nuốt lời."

"Ừm... được." Dạ Đàm nhàn nhạt cười một tiếng, "Ngài chưa từng gạt ta, ta tin ngài."

Hắn chống đỡ đến giờ phút này đã là cực hạn, cuối cùng ôn nhu nói với ta một câu: "Và... Ngủ ngon, chủ nhân của ta."

Ta ôm thi thể lạnh toát của Dạ Đàm, như bị rút cạn khí lực mà ngã ngồi xuống đất.

"Vì sao?" Ta cúi người ghé sát vào gương mặt không chút huyết sắc của hắn, "Vì sao đột nhiên... Không có dấu hiệu gì... mà đã phát sinh biến cố lớn như vậy?"

"Đột nhiên? Ngươi nói với ta chững chuyện này là ĐỘT NHIÊN?!!" Nam nhân đeo mặt nạ hồ ly giận dữ không hề báo trước, túm lấy tóc ta nện xuống sàn nhà.

"Từ ngày đầu tiên ngươi bước cái chân chó vào Dạ Hành lĩnh Dạ Đàm đi, Chung Ly Tử Tức đã nhìn chằm chằm ngươi, một đường gã chôn xuống bao nhiêu ám vệ, lúc đó ngươi đang làm cái gì? Giữa giang hồ giả dối quỷ quyệt, mỗi người vì sinh tồn mà liều mạng liều đến đầu rơi máu chảy, còn ngươi thì sao? Ngươi có cảnh giác à?! Ngươi thật sự nghĩ vận mình may mắn đến thế à, không hề làm gì cũng có thể an ổn đến già? Còn ỷ vào chút quyền mọn của hệ thống mà đắc chí, buồn cười! Tìm bất cứ đứa trẻ nào trên thế gian đến đây cũng sẽ làm tốt hơn ngươi gấp trăm triệu lần!!!"

Y lạnh lùng cười to vài tiếng, thanh âm lạnh lẽo thấu xương, nghiến răng nghiến lợi nói: "—— Quân Tuyền Hành, đôi lúc ta, hận chết cái bản tính ngây thơ của ngươi!!!"

Lòng ta ngày càng rét lạnh.

Y nói không sai... Ta luôn cảm thấy giang hồ hết thảy đều không liên quan gì đến ta, liếm máu đầu đao chính là bọn họ, như giẫm trên băng mỏng cũng là bọn họ, sinh là bọn họ, tử cũng là bọn họ. Ta ỷ vào tấm lòng cảm mến và sự bảo hộ của Dạ Đàm, nghĩ rằng chỉ cần tránh một chút là không xảy ra chuyện gì... Còn vọng tưởng có thể lật ván cờ đánh lại Nhị thiếu gia.

Là ta không bảo vệ được bọn họ.

Ta rõ ràng là chủ nhân của bọn họ, lãnh đạo bọn họ, cũng phù hộ bọn họ.

Nhưng ta chẳng hề làm gì. Chẳng hề làm gì tốt.

Còn đẩy từng người một xuống hoàng tuyền.

"Thế này mà đã không chịu nổi? Ngươi mới chỉ chết một lần mà thôi." Đoạn mất khống chế ngắn ngủi qua đi, giọng nam nhân lại khôi phục điệu trêu đùa, bỡn cợt, "Mà còn không phải là lần thảm nhất nữa."

"Ngươi... có ý gì?" Lòng ta khẽ động, quay đầu nhìn y, "A Đàm... Còn có chúng ta... Không chỉ chết một lần?"

Chẳng lẽ ta đến thế giới này... không phải lần đầu tiên?

Mà thế giới này... đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần ư?

"Kết cục ngươi thấy hôm nay, là lần đầu tiên. Về sau ta thử hết tất cả biện pháp, thử vô số lần luân hồi... đều không thể mang cho hắn một kết cục an lành. Hắn chỉ thích ngươi... Một Quân Tuyền Hành ngây thơ, vô năng, nhưng cũng là Quân Tuyền Hành bạch ngọc không tì vết. Ta nghĩ mãi mà không rõ..." Y thở dài vô cớ, giọng nói lãnh đạm buốt lạnh đượm nét cô đơn.

"Nhưng Quân Tuyền Hành bạch ngọc không tì vết này lại không có năng lực bảo vệ hắn cẩn thận. Mà Quân Tuyền Hành tâm ngoan thủ lạt, thấu trời thấu đất, có thể bảo vệ hắn một đời bình an chu toàn, thì hết lần này tới lần khác hắn lại không thích."

"Ngươi... Ngươi là..." Ta dần kịp phản ứng, trong đầu nhảy ra một đáp án đáng sợ.

Ta sớm nên đoán được là ai.

Nếu không phải y dùng bề ngoài của Dạ Đàm lừa ta... Ta sớm nên đoán được.

"Đúng, ta chính là ngươi. Nhưng ta không có tư cách dùng cái tên Quân Tuyền Hành này, hắn không chịu ban cho ta tên này —— cái tên này vĩnh viễn chỉ thuộc về bạch ngọc không tỳ vết là ngươi mà thôi." Nam nhân cởi mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt giống Dạ Đàm như đúc, chỉ có ánh mặt là lạ lẫm đáng sợ, "Ta là kẻ tự nguyện bị ruồng bỏ, ta là Quân Vô Vọng."

Ta phi thường chấn kinh.

Ta phục chế bản thân?

Điều này sao có thể?

Điều này... tại hiện thế, là phạm vào tội cấm.

Người trái luật... sẽ bị tước hộ tịch hiện tại, tước quyền sở hữu, biến thành người bình thường.

Y biết ta đang nghĩ gì, chỉ mỉm cười: "Đúng. Ta thật không còn cách nào khác, là hậu chiêu cuối cùng, cũng là lần cuối cùng chúng ta luân hồi. Sau lần này, vô luận thắng thua tốt xấu, ngươi và ta sẽ chết cùng tất cả thế giới, từ đây quay về hư vô."

Ta nhẹ nhàng gật đầu chấp thuận.

Sống ở hiện thế tới trăm ngàn năm, ta đã sớm ngán rồi.

Có thể gặp lại Dạ Đàm, có thể nói là vừa lòng thỏa ý.

"Chúng ta... Giữa hai chúng ta..." Ta khó khăn hỏi, "Ai là chân thân, ai là phục chế phẩm?"

Nếu ta là chân thân, đây không phải là ta đang mang tất cả ký ức đau khổ ký thác lên người phục chế phẩm, rồi sau đó hi sinh y?

Còn nếu ta là phục chế phẩm, vậy lần ta và Dạ Đàm gặp nhau này... chỉ là do may mắn trộm được sao?

"... Ta không biết." Quân Vô Vọng nói.

Ta: "A?"

Quân Vô Vọng cười khổ: "Thân phận hai chúng ta, dùng rút thăm để quyết định. Ta thân là phục chế phẩm, về sau ta sẽ xóa toàn bộ dữ liệu, ngẫu nhiên chọn lấy một thân phận."

... Khụ, đúng chuẩn tác phong của ta.

Lòng ta khó chịu. Chúng ta đồng căn đồng nguyên, cảnh ngộ lại khác biệt như ngày và đêm. Quân Vô Vọng đạm mạc nói: "Không cần thương hại ta, nếu là ngươi ngươi cũng sẽ làm vậy thôi. Ngươi có bao giờ nghĩ tới nếu Dạ Đàm thích người khác thì sao chưa? Ta cũng chỉ mang loại tâm tình này thôi."

Ta nghĩ nghĩ: "Nếu như A Đàm thích người khác... Ta cũng nguyện ý bảo vệ hắn từ xa, hắn không nhìn thấy ta cũng được."

"Ngươi đúng là đã nghĩ như vậy, có lần luân hồi ngươi đã làm như thế." Quân Vô Vọng cười yếu ớt hiếm thấy, lệ khí quanh thân phai nhạt đi không ít, "Phỏng chế ra mình, thật giả phản chiến lẫn nhau không ít, chỉ có ngươi là ngoại lệ. Cũng chỉ có ngươi... mới xứng với kết cục viên mãn này."

Ta hỏi luôn chuyện ta tò mò nhất: "Ngươi... sao lại dùng dáng vẻ của A Đàm?"

Quân Vô Vọng khựng lại, thấp giọng nói: "Bởi vì ta biết, đời ta không có mấy cơ hội được nhìn thấy hắn nữa. Ta sẽ quy ẩn Thiên Sơn, đối ẩm cùng bóng của mình dưới nước, đời này cũng không quá tịch mịch."

"Ta sẽ nói cho ngươi biết một tin tốt." Y cúi người xuống đỡ ta dậy, "Địa ngục này... là của ta, không phải ngươi. Trăm năm luân hồi khổ sở, ngươi không cần nhớ... Dù sao, hắn cũng chỉ thích ngươi như vậy."

Đầu ngón tay lạnh buốt của y điểm nhẹ lên nốt chu sa giữa mi tâm ta, nói khẽ: "Tỉnh dậy đi."

- ----

Đông Vân Triều: Hết ngược:>> 4 chương một ngày nhé, ôi cái lưng tôi.