Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 48: [Phiên ngoại] Dắt tay Dạ Đàm cùng nhau lên đường - Thượng




Editor: Đông Vân Triều

Lời tác giả: H cua đồng a H cua đồng. Nếu chiếu theo tuyến thời gian bình thường của truyện thì phải sau 200 vạn chữ nữa, nên tạm thời nhử mồi trước nha, hi hi. Hơi dài, hài hòa hài hoà nha.

- ----

Quân Tuyền Hành xác nhận cùng Dạ Đàm yêu đương.

Đó là một quá trình dài dằng dặc lại có chút phức tạp, bởi vì y tự nhận nhận thức của mình đối với vạn vật đều rất khiếm khuyết, lại thường xuyên trượt tay, nhất là việc này liên quan đến Dạ Đàm càng không nên có bất kỳ sai lầm nào. Khi y phát hiện tình cảm đặc thù của Dạ Đàm, mấy lần thổ lộ tình cảm thật lâu, tới hết thảy thơ tình diễm khúc lời tương tư, một câu một câu thủ thỉ cho Dạ Đàm nghe.

"Ta cảm thấy rất phù hợp."

Quân Tuyền Hành khép lại trang sách dính đầy thứ kiều diễm xuân sắc ướt át, chăm chú tổng kết, "Thế gian hết thảy việc tình nhân vui vẻ, ta đều đồng ý làm cùng A Đàm. Hết thảy tương tư khuynh tâm các thứ, ta đều có với A Đàm."

Dạ Đàm, sau rất nhiều ngày bị y ép nghe tình thoại linh tinh, mặt đã đỏ đến mức có thể chảy ra máu, ngồi quỳ chân đối diện, tay siết thật chặt càng thêm câu nệ.

Y vẫn nhớ kỹ, Tần Thất nói với Vân Tích Chi rằng mong ước chưa thoả, Dạ Sát đăm chiêu hồi lâu, chính mình cảm thấy câu nói kia nói rất đúng: chỉ đáng tiếc là, không thể cùng Vân công tử qua hết cuộc đời này.

Y liền nhẹ giọng nói: "Nếu ta may mắn... Hy vọng có thể cùng A Đàm đi hết đời này."

Dạ Đàm "bùm" phát bùng nổ, dùng tư thế quỳ va đầu thẳng tắp vào cạnh bàn.

Quân Tuyền Hành cả kinh, muốn dìu hắn, động tác Dạ Đàm không thay đổi, chỉ xua vội tay từ chối: "Đừng!! Đừng động vào ta!! Phiền lùi xa một chút."

Y xưa nay nghe lời, nghe vậy liền biến thành bé ngoan thu tay lại lùi lại phía sau, mắt vẫn thân thiết nhìn Dạ Đàm.

Dạ Đàm khom lưng chống bàn, bả vai một trận run rẩy, run được một lúc, dần dần từ cạnh bàn trượt lên giường nhỏ, sau đó lại lăn vài vòng.

Quân Tuyền Hành kinh nghi bất định[1] nhìn hắn, Dạ Đàm lại đột nhiên nhổm dậy, nghiêm túc ngồi quỳ trên giường, vén lại tóc loạn hai bên thái dương, lễ phép xin lỗi y: "Vừa rồi quá thất lễ, sợ vô tình làm chủ nhân bị thương, xin đừng bận lòng."

Quân Tuyền Hành tỏ vẻ lí giải: "Không sao."

Dạ Đàm tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ chuyện chủ nhân đã nói, một lát hỏi: "Chủ nhân có muốn cùng thuộc hạ "viên phòng" hay không?"

Quân Tuyền Hành gật gù: "Hình như thật sự có chuyện này."

Dạ Đàm suy nghĩ một chút, có chút áy náy: "Việc này thuộc hạ không quá hiểu rõ, khả năng cần có chút thời gian chuẩn bị."

Quân Tuyền Hành hớn hở nói: "Vậy làm phiền ngươi." Nghĩ thầm: không hổ là A Đàm nhà ta, làm việc chăm chú đáng tin thật giống ta.

Đáng tin chăm chú Dạ Đàm thúc ngựa đi tìm Đại thiếu gia thiên hạ đồn rằng đã nện qua vô số người để lấy kinh nghiệm.

Chung Ly Tử Hư vừa định bước ra khỏi cửa đi chơi, chợt thấy (một trong những) kiếm khách anh tuấn tiêu sái trong mộng của mình đi phía trước, nắm dây cương cao ngạo lạnh lùng nhìn hắn, ngạo nghễ nói: "Đại thiếu gia, phiền ngươi dạy ta cách làm tình."

Dê vào miệng cọp, bánh đặt trên bàn, Đại thiếu gia đã nghiệm qua đủ mọi loại người đương nhiên đáp ứng, một bên vẫy hạ nhân chuẩn bị phòng, một bên đầy mồm tâm tình kiều diễm, thề non hẹn biển.

Dạ Đàm lên giường ngồi, lẫm nhiên[2] nói: "Xin mời."

"... Trực, trực tiếp làm...?" Đại thiếu gia bị khí thế của hắn thu hút, trái lại có chút lùi bước.

"Không phải?" Dạ Đàm hỏi ngược lại.

"Đương nhiên trước tiên phải trêu đùa a! Phải tán gẫu tâm tình, chờ ngươi nổi tư xuân, đó mới là thời cơ...."

"Ta với ngươi thì có gì để tâm tình." Dạ Đàm nhíu mày hỏi.

"..." Nói vậy cũng hợp lí phết:)).

"Thời cơ là cái gì?" Dạ Đàm đối với chuyện này ôm mười hai vạn phần chăm chú, bất kỳ nghi ngờ gì cũng không buông tha.

"... Cái này khó giải thích được, thời cơ đến chính là đến, biểu lộ chân tình, nước chảy thành sông, ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm." Đại thiếu gia đã tức đến mức ăn nói linh tinh.

Dạ Đàm nghe không hiểu lắm, chỉ trước tiên nhớ từng cái một rồi từ từ ngẫm, nói: "Tiếp tục."

Đại thiếu gia thấy tên này thế nhưng ngu dốt đến lạ, đã có ý muốn thối lui, nhưng nghĩ lại thì bố mày là ai, danh tiếng như nào, há có thể bị hủy hoại bởi tên này, XX liền XX, ai sợ ai.

Hắn ho một tiếng, dán vào Dạ Đàm, chạm vào hầu kết, từng tấc từng tấc trượt xuống kéo nhẹ cổ áo hắn. Dạ Đàm lĩnh ngộ rất nhanh, hỏi lại: "Phải cởi quần áo sao?"

Chung Ly Tử Hư đáp: "Đương nhiên... " còn chưa dứt câu, Dạ Đàm lùi về sau một bước, nháy mắt tháo thắt lưng cởi áo, lột sạch bách không còn một mảnh, tiếp tục lẫm nhiên nói: "Có thể, bước kế tiếp."

Đại thiếu gia: "...Ngươi cởi cũng quá nhanh rồi."

Dạ Đàm: "Quá khen, không nhanh bằng kiếm của ta."

Đại thiếu gia: "...Ta không có khen ngươi!"

Dạ Đàm mờ mịt, rất có xu hướng của trẻ con ba tuổi lần đầu tiếp xúc với bảng chữ cái "ta-đã-đọc-đúng-rồi-lại-còn-nhanh-vì-sao-ngươi-còn-không-khen-ta".

Đại thiếu gia đỡ trán nói: "Cởi quần áo cũng là một chuyện tình thú, ngươi thực sự... không hề tình thú."

Dạ Đàm bỗng nhiên tỉnh ngộ, mặt trời chân lí chói qua tim lại động tác sấm vang chớp giật mặc lại quần áo, nói: "Lại một lần nữa."

Đại thiếu gia lần thứ hai có ý muốn lùi bước.

Chung Ly Tử Hư lên tinh thần, làm lại từ đầu. Hắn rất chú trọng với màn dạo đầu, lần này cũng miễn cưỡng xem như là thuận lợi, khiến hắn đột nhiên cảm thấy khoảnh khắc này hẳn cũng không tồi...

Ý niệm này vừa nhảy ra, hắn đưa tay dọc xuống bụng dưới Dạ Đàm, THÌ BỊ NGĂN LẠI.

TA TỨK Á!!!

Dạ Đàm bị hắn sờ soạng mà nửa điểm động tình cũng không có, bình tĩnh nói: "Ngươi làm như thế khác gì ta với ngươi xx."

Chung Ly Tử Hư: "Không phải vậy à???"

"Ngươi phải na nừn SOLO chứ." Dạ Đàm nói.

Đại thiếu gia chấn kinh: "Ngươi ngươi ngươi muốn xem ta tự tự... Nà ní??"

Dạ Đàm chính trực đẳng cấp thượng thừa gật đầu.

Đại thiếu gia ủy khuất vô cùng: "Biến thái!"

"Ngươi không muốn?" Dạ Đàm quan sát hắn.

"Phí lời! Ta đương nhiên không thích được xem a! Ngươi muốn thì tìm người khác mà xem!!" Chung Ly Tử Hư cảm thấy đời này chưa từng nhục nhã như vậy, bi thương khó nói.

"Có lý." Dạ Đàm rất tán thành, nhấc cả người Đại thiếu gia lên, đề khí vọt lên lưng ngựa ngoài sân.

Đại thiếu gia: "A A A Ngươi dẫn tan đi đâu đếyyyy!"

Dạ Đàm: "Đi xem người khác xx."

Dạ Đàm dưới sự chỉ dẫn tận tình của Đại thiếu gia cưỡi ngựa tới Nam Phong quan lớn nhất trấn.

Đại thiếu gia đương nhiên là khách quen nơi này, tú bà vừa thấy hắn thì ân cần sán vào, hỏi công tử hôm nay muốn dạng gì nàoo.

Đại thiếu gia có khổ mà không nói nên lời.

Dạ Đàm thản nhiên nói: "Ta muốn kỹ thuật tốt nhất."

Tú bà: "Whoaa lão nương xx nhiều năm như vậy lần đầu tiên gặp người thẳng thắn như ngài vậy."

Dạ Đàm: "Muốn hai người."

Tú bà: "OK, có ngay."

Dạ Đàm cảm thấy tú bà của nơi này thật dễ giao lưu, hiệu suất làm việc cũng nhanh, là địa phương tốt.

Hắn ném Đại thiếu gia xuống đất, còn mình thì ôm kiếm ngồi nghiêm chỉnh trước giường, nói với hai thiếu niên môi hồng răng trắng tú bà vừa đưa vào: "Hai người các ngươi tới luôn đi."

Thiếu niên mắt hạnh mang nốt ruồi đón lệ cả kinh: "Ngài, ngài thật thú vị... Thật hiếm có."

Đại thiếu gia lúng túng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Dạ Đàm: "Mau."

Hai thiếu niên nơm nớp lo sợ bò lên giường, hai mặt nhìn nhau, cả hai nào có cái loại kinh nghiệm này, bên cạnh còn có cặp mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm, tay chân càng thêm luống cuống.

Giằng co hồi lâu, Dạ Đàm liền nổi giận, một ngón tay đặt trên bội kiếm trầm giọng nói: "Ta không có kiên nhẫn đâu."

Hắn đã không thấy chủ nhân mình được bốn canh giờ rồi, mỗi giây qua đi đều là giày vò, chỉ muốn học những chuyện này nhanh chút.

Hai thiếu niên bị lệ khí của hắn dọa sợ, nháy mắt ôm nhau khóc đến mức không ra nổi tiếng, cầu xin Dạ Đàm đừng giết mình.

Rồi Dạ Đàm sẽ bước tới an ủi, dùng khăn tay lau nước mắt hai người rồi không khí tóe lửa rồi bạch bạch bạch lép nhép? Sai lầm, hắn lạnh lùng ôm kiếm muốn bọn họ bình tĩnh lại, không ngờ hai người càng khóc càng to, đành quay đầu nhìn Đại thiếu gia cầu cứu. Chung Ly Tử Hư thở dài, đi nói dăm ba câu khuyên nhủ ổn định tình hình.

"Thôi." Dạ Đàm cảm thấy hắn chẳng thể giao lưu với ai ngoài chủ nhân mình, "Ta hỏi các ngươi mấy vấn đề, các ngươi phải thành thật trả lời."

Hai vị thiếu niên ôm trái ôm phải Đại thiếu gia e dè gật đầu.

Dạ Đàm chuyện nhỏ chuyện lớn đều hỏi rất tỉ mỉ, tỷ như làm sao để lấy lòng người khác, làm sao quyết định quan hệ trên dưới, mặt lợi và hại của cái tư thế, đặc biệt là sau đó phải chăm sóc như nào, phải nói tường tận đến cực điểm.

Sau đó Dạ Đàm còn hỏi bọn hắn có thấy vui sướng khi làm những chuyện này không, thiếu niên có nốt ruồi lệ cười khổ: "Phận hầu hạ người khác, là sao nói được có thoải mái hay không."

Dạ Đàm nghe xongthì tự nhủ: "Ta đương nhiên phải để hắn càng thoải mái càng tốt."

Thiếu niên hoạt bát còn lại hỏi: "Đại hiệp, ngươi hỏi chúng ta nhiều như vậy là để hầu hạ một người sao?"

Nhắc tới chuyện này, Dạ Đàm không kiềm được lộ ra nụ cười yếu ớt mà thấm đẫm gió xuân: "Ừ."

Thiếu niên có nốt ruồi lệ vừa chửi hắn máu lạnh rắn rết trong lòng, bất thình lình sa vào nụ cười của hắn, nhất thời choáng váng, si ngốc nói: "...Thật khiến người khác ước ao a."

Dạ Đàm rất tán thành: "Ta cũng rất ước ao chính mình."