ôi viết để chọc người nào đó, thỉnh các độc giả coi như không biết nha
Editor: Đông Vân Triều
Tư thế ngủ của ta quả thật không dám nhìn thẳng, mà Dạ Đàm lại bị thương nên ta đành cút lên bàn nằm một đêm. Ngày kế ta kéo lấy Dạ Tiêu đến nhận lỗi với Dương Khinh Chu, may mắn tính tình hắn rộng lượng hắn khua tay bỏ qua, phải ta ta xách chổi đánh cả lò.
Nghe hắn nói, hàng năm thần binh lợi khí[1] hào quang rực rỡ trên đại hội phẩm kiếm đều bị không ít người ngấp nghé, giết người đoạt bảo là chuyện thường tình. Nhưng người có thể nắm giữ được bảo kiếm thì nào có thân thủ tầm thường, hiếm khi để kẻ gian cướp được, chỉ là không tránh khỏi mấy lần giày vò đấu qua đấu lại.
[1] Thần binh lợi khí: vũ khí mạnh.
Hắn còn thông não ta bằng một tin mới, ngày ta và Dạ Đàm lên đảo đã bị người theo dõi.
Ta không hiểu, ta cùng Dạ Đàm, không quyền không tiền không thế, ai lại đi nhớ thương hai cái đầu cá ướp muối này?!
Dạ Tiêu nói: "Cái này có gì hiếm lạ, các môn phái trên giang hồ đều có một phạm vi cai quản nhất định, tương đương với khoản lợi ích nhận được, đột nhiên nhiều thêm một người có lai lịch không rõ như ngài, đổi lại là ta ta cũng sinh nghi, cẩn thận điều tra mới có thể an tâm."
Nghĩ lại thì phòng ta thỉnh thoảng có người "lỡ chân" rẽ vào, "lỡ mồm" nhận thân, bỗng nhiên ta bừng tỉnh đại ngộ. Ta vẫn luôn cho mình là khán giả đứng ngắm nhìn thế giới này, không ngờ lại tự khuấy bản thân vào vũng nước đục không thấy đáy tên "giang hồ" này.
Ta cứ thế tự nhiên xuất hiện, ai cũng tra nhưng chẳng ai tra rõ được nội tình, ta từ đâu tới, phụ mẫu thế nào, lớn lên ra sao hoàn toàn không có câu trả lời rõ ràng. Càng như vậy càng khiến người khác cảm thấy quỷ dị, nghi thần nghi quỷ.
Vậy có thể thấy rằng hai con cá tên Quân Tuyền Hành và Dạ Đàm đã yếu lại còn bệnh, còn bị đám người "dao thớt" nhìn chằm chằm, có thể sống an ổn tới giờ đúng là kỳ tích.
Ta suýt nữa thì cảm động đến quỳ lạy tiễn Dương Khinh Chu, rồi ta gặp ba thị vệ còn lại mà Dạ Đàm chọn.
Dạ Tiêu hiển nhiên là một kẻ không để mồm chịu lên da non, nhí nhảnh tung tăng, đạp đổ toàn bộ hiểu biết của ta về hai chữ "Dạ Hành", ngược lại người cứu tam quan của ta lại là một ảnh vệ ít nói, hành động ổn trọng, mỗi tội hay thất thần, lạnh lùng. Còn lại là hai thị vệ phổ thông không quá chuyên nghiệp, nhận trông nhà để kiếm tiền sống qua ngày. Nói trắng ra, ngoại trừ tên nói nhiều Dạ Tiêu tạo cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, ba người còn lại ta không phân biệt nổi.
Tiếp đến là tiết mục bốc tên quen thuộc, ta thuận miệng nói: "Ngươi cũng đến từ Dạ Hành vậy gọi Dạ Lan đi. Ờm còn lại hai người... gọi là Hoành[2] và Thụ[3] đi."
[2] Hoành: Ngang.
[3] Thụ: Dọc.
Ảnh vệ không đáp, hắn vẫn đang bận thất thần.
Dạ Tiêu đứng cạnh đẩy đầu hắn sang một bên: "Nói ngươi đấy, trả lời."
Dạ Lan: "... Vâng."
Hai người còn lại rõ ràng không vui vẻ gì.
Ta hỏi: "Có gì không ổn sao?"
Hoành Thụ nói: "Bọn ta cũng có tên...?"
A, ra là vậy.
Một người nói: "Ta gọi Tiết Chiết Quế, bản thân ta cũng học không ít năm đèn sách, cha mẹ ta còn đang trông mong ta thi đỗ Trạng nguyên đấy."
Một người khác: "Phó Tùy Nghịch, ầy chữ này không phổ biến[4], để ta viết cho ngươi..."
[4] Chữ "Nghịch" (鹢) không được dùng nhiều.
Ta chăm chú nhìn, khổ sở nói: "... Hai tên này, ta đều không nhớ được."
Hai người: "..."
Hai người trầm tư hồi lâu, thống khổ nhận lấy tên mới.
Trước kia thế giới của ta chỉ có mỗi Dạ Đàm, nay lập tức thêm một đống bản thân ta cũng rất tuyệt vọng a. (TдT)
Sắc mặt Dạ Đàm vẫn không khá hơn, may vẫn còn thanh tỉnh. Hắn dựa vào ngực ta để ta đút thuốc, xong xuôi ta gọi điểm tâm sáng vào.
Nan đề tới, đũa và ta vốn không chung một con đường, ta không có cách nào đút hắn ăn được.
Ta thử một lát, cảm thấy A Đàm đã đủ thảm rồi ta không nên vần vò hắn nữa, đành phải giao cho người khác làm thay. Ta vừa mới ngỏ lời, Dạ Tiêu đã nhảy cẫng lên đầu giường hô to: "Ta ta ta ta!"
"Đừng để giày trèo lên giường chứ." Ta tức giận đẩy Dạ Tiêu xuống.
Đặt khay trà bánh lên đầu giường, Dạ Tiêu suốt ngày bay nhảy khó được ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận từng li từng tí Dạ Đàm ôm vào trong ngực, tràn đầy sùng kính cùng hưng phấn. Tay chân không thể tùy ý hoạt động, y đành dồn hết năng lượng cho vị giác, đút cho Dạ Đàm chả được mấy đũa y đã đổi hướng đút vào mồm mình, vừa nhai vừa chê: "Eo ôi khó ăn thế, ta không thích ăn cái này." Liền vứt sang một bên, lại gắp một miếng trứng rán ăn, nói hàm hồ: "A cái này ăn ngon! Lão đại ngươi nếm thử!" rồi nhét miếng trứng cắn một nửa vào miệng Dạ Đàm. Ăn hết trứng chuyển sang đánh chén lồng bánh bao nhỏ: "Lão đại thích nhân gì? Tôm bóc vỏ nhé? A cái quái gì đây... Cây tể thái[5]? Rau cần? Ngươi ăn được rau cần không lão đại?"
[5] Cây tề thái (cỏ tâm giác, cải dại): là loại cây thuốc quý, mọc nhiều ở các nước ôn đới. Có tác dụng thanh nhiệt, tiêu viêm, lợi niệu, cầm máu, điều hoà kinh nguyệt và làm tiêu sỏi.
"Gì cũng được." Dạ Đàm suy yếu tựa vào vai hắn, mặc người giày vò.
Dạ Tiêu nhìn thì cà lơ phất phơ vậy mà thủ pháp chiếu cố người khác cực kì thành thạo, đến cả cơ hội lau miệng Dạ Đàm của ta y cũng cướp mất.
Ta ngồi bên cạnh nhìn bọn họ dán vào nhau, cảm giác bản thân cô đơn đứng liêu xiêu trong gió.
Đau khổ nhịn đến khi Dạ Đàm ăn điểm tâm xong, ta nhét hắn vào trong chăn, xong xuôi ta kéo cổ áo Dạ Tiêu ra thật xa.
Dạ Tiêu không hiểu cho lắm, thắc mắc hỏi ta túm y làm gì.
Ta nói: "Không biết là vì cái gì, ta đột nhiên rất muốn đánh ngươi."
Dạ Tiêu nuốt nước miếng: "Nếu là lệnh của chủ nhân, ta cũng chỉ đành lĩnh mệnh."
Ta gật đầu, kéo Dạ Tiêu lên bàn rồi cầm gậy đánh y.
Vì lí do về thể lực ta chẳng đánh được bao nhiêu, ngược lại Dạ Tiêu lại gào thét thảm thiết như bị lăng trì không bằng, diễn trắng trợn.
Đánh Dạ Tiêu, tâm tình ta tốt lạ thường, hiểu được chết liền.
Lúc này ta mới nhìn quanh phòng một vòng ngộ ra không thấy Tiểu xoa kiếm đâu, liền hỏi: "A Đàm, cái kia thanh kiếm gãy kia đâu? Bị cướp đi rồi sao?"
Dạ Đàm lắc đầu: "Người đoạt kiếm hôm qua chỉ nhìn chằm chằm vào thanh Hán kiếm, lúc ấy ám khí của thuộc hạ không đủ dùng, thuộc hạ bèn dùng nó để ném bọn họ, bọn họ liền ném xuống hồ bên cạnh."
... Hóa ra còn có loại công dụng này
Tiểu xoa kiếm bị người đời ghét bỏ, bản thân người đặt tên là ta cũng rất tiếc hận.
Lưu hai người Hoành Thụ cùng Dạ Lan trông Dạ Đàm, ta mang theo Dạ Tiêu đến bản hiện trường nơi Tiểu xoa kiếm bị vứt bỏ.
Hạt dẻ rang đường của nhà hôm qua, thật sự không tệ.
Ta mua cho ta với Dạ Tiêu mỗi người một bao, đứng gặm rồi phun vỏ ra đầy đường, bị người đi qua dạy dỗ một trận.
Dạ Tiêu xác thực rất chẻ chow, nhảy dựng lên muốn đánh nhau, ta phải kéo đầu y về, xin lỗi người qua đường nọ rồi nhặt vỏ hạt dẻ văng vãi trên đường. Ta nhặt được một lát, xuyên qua dòng người ở góc tường phía đối diện có một thanh kiếm nhìn rất quen mắt.
... A, đồng chí Tiểu xoa kiếm đây mà.
Tiểu xoa kiếm: Lô~~
Ta đứng dậy vỗ vỗ vạt áo muốn đi nhặt, còn chưa tới gần đã có người đi ngang qua bị vướng chân, một cước đá nó đi thật xa.
... Chỉ một chữ, thảm, cực kỳ thảm.
Ta ung dung nhặt lên phủi đi bụi đất, Tiểu xoa kiếm bị vứt ở chỗ này một ngày, bị người đá tới đá lui không biết bao nhiêu lần, khắp nơi đều là vết nứt, bùn đất vùi trong khe hở của mối hàn thô thiển, so với trước càng thêm nát.
Dạ Tiêu nhìn ta chằm chằm tỏ vẻ ca ngợi: "Chủ nhân hóa ra còn có sở thích nhặt ve chai a, thật không hổ là người mà lão đại nhắm trúng." Sở thích cũng không thèm giống phàm nhân ngu xuẩn.
VE CHAI??!! Ta có đi nhặt ve chai thật thì cũng là ve chai cấp [SSR] nhé!!
"Ngươi cầm." Ta dùng hai ngón tay nhón cán kiếm, tận lực không đụng vào thân kiếm, nhét cho y.
"Đừng, bẩn lắm, ta chỉ có một bộ quần áo này thôi." Dạ Tiêu ghét bỏ ra mặt, chối đây đẩy.
"Làm phản à, có loại thị vệ như ngươi sao." Ta lại muốn quất y.
Đương lúc bọn ta đẩy qua đẩy lại thanh thần kiếm này, có một người xông ra rút đao quát: "A tên ranh con này!"
A, đại hán râu ria khóc nhè này!
Đại hán râu ria oán hận như núi, phẫn nộ quát: "Mau đưa Thánh Khiết Buộc Chặt Đại kiếm giao ra đây!!"
... Trên đời này sao lại có loại người đọc tên không đúng nổi một từ nào như ngươi chứ!!!
Ta tận tụy hướng dẫn từng bước: "Là Thần Thánh Vật Lý Học Thệ Ước Thắng Lợi Đại Bảo kiếm, nào, đọc theo ta, Thần Thánh, Vật Lý Học, Thệ Ước, Thắng Lợi, Đại Bảo kiếm."
"Lão tử quản ngươi gọi là cái gì đầu ngươi có bệnh sao!!! Giao ra!!" Hắn giương nanh múa vuốt mắng.
Làm gì mà khó nhớ như vậy, ủy khuất ghê.
Ta nghe vậy đành ngoan ngoãn nhặt Tiểu xoa kiếm đưa cho hắn. Dính nhiều bùn quá, ta thực sự không muốn cầm.
"Đây là cái thứ rách nát gì!!" Râu Ria một cước đá bay Tiểu xoa kiếm, "Dám lừa ông nội ngươi à, giao cái thanh Hán kiếm khảm tùng bách ra đây!"
Ta hiểu, lại là cái thanh kiếm đen kia.
Ta tận tình giải thích: "Các ngươi căn bản là nhầm thanh kiếm kia là tặng phẩm nha! Chỉ là tặng! Đây thực sự là thanh đã trảm trăm binh khí trên đại hội mà..." Ta quay đầu muốn tìm, Tiểu xoa kiếm đã không biết bị đá đi nơi nào.
Cõi lòng thật mệt mỏi.
Râu Ria nổi cơn thịnh nộ, vung đao chém tới, Dạ Tiêu thuần thục giải quyết. Thân thủ của y cực kỳ nhanh nhẹn, thành thạo điêu luyện, ném đại hán râu ria xuống hồ.
Ta sợ hãi than: "Nhìn không ra công phu của ngươi lại tốt như vậy." Rõ ràng lúc đầu nhìn như trẻ thiểu năng mà.
Dạ Tiêu tự hào: "Dĩ nhiên, ta luôn mơ ước để trở thành Dạ Sát mà."
Ta nhớ tới truyền kỳ về danh hiệu này, hơi xúc động: "Dạ Sát vốn không phải cái tên tốt lành gì, ngươi lại không kiêng."
Dạ Tiêu kiên định nói: "Lão đại đã đạt được thì đương nhiên là tốt nhất. Ta mặc kệ người ta nói gì."
Lòng ta chợt ấm áp, bằng lòng chia nửa túi hạt dẻ cho y.
Dạ Đàm từng tự đắc bởi cái danh xưng này, nhưng cũng vì nó mà vận mệnh càng thêm long đong.
Bây giờ ta biết người thương hắn, hiểu hắn không chỉ có mình ta, đơn giản là vui cực.
Chúng ta ung dung mua thật nhiều đồ ăn vặt, cuối cùng cũng nhặt được Tiểu xoa kiếm đáng thương nằm ở vệ đường.
Trải qua nửa ngày, Tiểu xoa kiếm càng thêm bẩn, càng không muốn cầm.
Ta và Dạ Tiêu ngồi xổm bên cạnh giãy giụa trong thống khổ, quyết định dựa vào việc tung đồng xu cực kỳ công bằng để phân thắng bại, người thua phải mang về rửa.
Ta thua.
Tan nát cõi lòng. Đã bẩn lại còn xấu, vô cùng không tự nguyện.
Tên Dạ Tiêu không biết điều cuồng tiếu bên tai ta: "HA HA HA HA HA có chơi có chịu nha chủ nhân."
Ta thương tâm gần chết: "Ngươi chờ đó cho ta, rồi ta sớm muộn cũng đuổi việc ngươi!"
Ta không tình nguyện mang theo Tiểu xoa kiếm về khách điếm, Dạ Đàm nằm trên giường bệnh giương mắt nhìn ta, đáy mắt lại tràn đầy vui mừng.
"Ngài... tìm thấy rồi." Dạ Đàm sững sờ, "Hẳn... ngài phải phí không ít công phu."
Ta đỡ trán nói: "Ngươi đừng nói nữa."
Đời này nếu còn cầm vào vật gì bẩn như thế nữa ta sẽ thắt cổ chết cho ngươi xem!!
Dạ Đàm nhỏ giọng tạ ơn.
Chập tối Dạ Tiêu vẫy đuôi đòi giúp Dạ Đàm ăn tối, ta quả quyết cự tuyệt.
Bảo A Hoành cho hắn ăn.
Ta nhìn A Hoành ôm Dạ Đàm đút tới đút lui, cũng không biết vì sao rất muốn đánh người, cũng đem A Hoành đặt lên bàn quất một trận.
A Hoành cùng Dạ Tiêu hai mặt khổ bức, hỏi ta vì sao cứ hở một tí là đánh người.
Ta nói: "Ta cũng không biết, có khi ngứa tay."
Nhưng ta cảm thấy cứ như thế mãi cũng không phải biện pháp, hay ta tìm tỳ nữ hầu hạ Dạ Đàm nhỉ?!
Tinh thần Dạ Đàm hôm nay tốt hơn nhiều, thấy vậy ta lại quen cửa nẻo trèo lên giường hắn cọ cọ.
"Chủ nhân... thứ cho thuộc hạ nhiều lời. Các thị vệ đều là người mới, nếu ngài không hài lòng chuyện gì thì hãy nói với họ. Nếu cứ trừng phạt thể xác mà không cho họ biết nguyên do... Chỉ sợ lâu ngày sẽ không còn trung tâm nữa." Dạ Đàm nói.
Ta cũng thấy gần đây bản thân có chút hỉ nộ vô thường.
Ta đỡ vai hắn nói sâu xa: "Ta nhất định sẽ học được cách cầm đũa, không nhường cơ hội đút ngươi cho người khác nữa."
- ----
Đông Vân Triều: 2k6 chữ dịch muốn lòi bản họng. Weii lâu không có chương mới là vì tớ nghịch ngu nên máy phải cài lại win:> và học Triết. Các cậu hiểu mà, Triết ấy mà:((