Quỳnh Thương

Quyển 2 - Chương 8: Vũ đoạn vân tiêu




Ta không vội ngẩng đầu nhìn Lộng Ngọc, chỉ lặng lẽ mặc quần áo, để lại Lộng Ngọc không nói không rằng ngồi đó. Ta cật lực đi đến phòng mình, cảm thấy hễ đi một bước đầu đều nặng nề một phần.

Ta đâu phải không tự tuyệt với người. Nằm trong lòng Lộng Ngọc, chỉ biết oán trách y và Tiểu Huân như thế nào, nhưng ta chưa từng nghĩ quan hệ của mình và Hoàn Nhã Văn cũng là không thanh không bạch. Hoàn Nhã Văn… Ta đã không biết phải trả món nợ tình vĩnh viễn chẳng thể trả hết này như thế nào. Ta dường như đã sớm quên thù hận của ta và y, ta cũng không muốn lấy việc này làm cớ để rời khỏi y.

Nhìn phòng Lộng Ngọc trống rỗng, ta có chút xấu hổ mà nở nụ cười. Sao y có thể tiếp tục ở lại trong phòng chờ ta được. Một màn hình ảnh dơ bẩn vừa rồi nhất định đã biến thành ác mộng của y. Đây không phải là ta muốn sao. Ta lảo đảo đi đến trước mặt gương đồng, cầm lấy chiếc lược hạc đỉnh trên bàn, đột nhiên nhớ tới mình từng bẻ gãy lược, muốn ném những mẩu dằm đó vào xương cổ Hoàn Nhã Văn để giết y. Ta thoạt tiên không nhịn được bật cười, nhưng vừa thấy mình trong gương thì không cười nổi nữa.

Trên gương đồng hơi ố vàng phản chiếu một khuôn mặt nhợt nhạt. Đây không phải khuôn mặt phúc khí, ta cũng chưa bao giờ cảm thấy mình đẹp. Nhã Văn y trước nay đều là người vĩ đại như vậy, gia tài bạc triệu, tướng mạo đường đường, bác học đa tài, ôn văn nhĩ nhã… Cơ hồ lời ca ngợi dùng để hình dung y đều không sai. Nhưng sao y lại thích một người bình thường như thế. Nếu không phải y coi trọng ta, ta nhất định sẽ rất ghét y, bởi vì thứ y có ta đều không có. Mà ta lại ỷ vào chân tâm của y với mình để tùy tùy tiện tiện thương tổn y.

Ta nhìn bình sứ khắc hoa trên bàn, thân bình màu ngọc bạch, khắc đá màu đỏ nhuộm hoa văn, tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ như vậy nếu hỏng rồi, nhất định rất đáng tiếc. Ta nhẹ nhàng bưng bình hoa kia lên, vuốt ve lớp men màu chàm trên miệng bình, cười nhạt rồi buông tay.

Tiếng đồ sứ vỡ nát, du dương uyển chuyển, trong veo tựa như tiếng vọng của khe suối róc rách trong cốc vắng, sơn lưu hà linh linh, phi tuyền sấu minh ngọc. Ta ngồi xổm xuống, nhặt mảnh gốm sứ đã vỡ tan kia, dùng đầu ngón tay chậm rãi lướt qua phần rìa lồi lõm không đều. Sau đó nắm chặt nó trong tay, đứng dậy đi ra ngoài.

Ta gọi một nha hoàn dẫn ta đến phòng Hoàn Nhã Văn, nha hoàn kia thái độ khúm núm vâng dạ, mặt đỏ tới mang tai, ta nhất thời không hiểu lắm là vì sao, dù sao tuyệt đối không giống cảnh trước kia. Nàng dẫn ta xuyên qua mấy hành lang, chỉ một gian phòng cửa treo đèn lồng đỏ thẫm nói: “Hoàn công tử ở ngay đó.” Ta gật đầu, nàng liền lui xuống. Dưới thân đau nhức đến lợi hại, ta cúi đầu nhìn, lập tức hiểu được nha đầu nọ vì sao đỏ mặt như vậy – trên quần của ta còn dính những thứ kia.

Bất quá như vậy càng tốt. Ta đi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy Hoàn Nhã Văn đang ngồi trên giường thu dọn hành lý. Y dường như không ngờ ta sẽ đến, ngẩng đầu thoáng kinh ngạc nhìn ta.

“Hoàn công tử, phải đi rồi à?” Xiêm y của ta hé mở, mặc gió lạnh thổi lên thân thể. Hoàn Nhã Văn đặt tay lên hành lý, nhẹ nhàng nói: “Nếu ngươi không muốn ta đi, ta sẽ không đi.” Ta gãi gãi đầu, nặn ra vẻ tươi cười rất khó coi: “Nếu ta hy vọng ngươi đi thì sao.” Y hơi thất thần nói: “Thế ta sẽ đi.” Ta hơi ngẩng đầu lên, cười khẽ nói: “Hoàn công tử luống cuống muốn rời khỏi như vậy, có phải là bởi vì vừa rồi đã nhìn thấy cái gì hay không.”

Hoàn Nhã Văn thoạt tiên ngơ ngẩn nhìn ta, tiếp đó bóp mũi mình, nhanh chóng chớp mắt vài cái, dường như đang kiệt lực nhẫn nại cái gì. Ta nắm chặt mảnh gốm trong tay, thứ sắc lẻm kia cơ hồ muốn chọc thủng tay. Nhưng vô luận trong lòng khó chịu cỡ nào, trên mặt đều mỉm cười như cũ: “Có phải là nhìn thấy ta và Lộng Ngọc bên nhau làm chuyện đó, trong lòng ngươi cực kỳ khó chịu?” Hoàn Nhã Văn nhíu mày, hầu kết nhẹ nhàng động vài cái không rõ lắm, y thấp giọng nói: “Đừng nói nữa…” Ta nghĩ sắc mặt ta hiện tại nhất định không dễ coi, nhìn thấy y như thế này, ta chỉ cảm thấy mình càng lúc càng gần kề sụp đổ: “Được, ta không nói nữa. Hoàn công tử là người cao quý, không thể nghe những chuyện dơ bẩn này.”

Lúc này, một cơn cuồng phong thổi đến, xô tung cửa phòng đóng chặt, môi Hoàn Nhã Văn đã biến thành tái nhợt. Y chỉ nhìn ta, ánh mắt như vậy khiến lòng ta quặn đau. Trong khoảnh khắc mưa phùn li ti rơi ngoài cửa sổ, sầu triền miên, lẻ loi cô quạnh, dưới thời tiết thế này, tăng thêm thê lương.

Trên tay ta dường như có chất lỏng gì đó chảy qua. Ta giấu bàn tay nắm mảnh vỡ ra sau, tùy ý chùi chùi lên cửa, sợ rơi xuống đất: “Ta biết ngươi hiện tại nhất định rất thống khổ. Ngươi biết ngươi vì sao lại thống khổ như vậy chứ?” Hoàn Nhã Văn không trả lời, chỉ nghẹn ngào lặp lại một lần: “Ngươi đừng nói nữa…” Ta cúi đầu, nghĩ nghĩ, cười vừa lòng, lại ngẩng đầu nói với y: “Ngươi đã giết người nhà của ta.”

Thanh âm của Hoàn Nhã Văn hơi run run: “Cho nên, ngươi tốt với ta trước, sau đó đá văng ta, ngươi muốn để người ta sống dở chết dở, ngày đêm mong nhớ đều là ngươi… có phải không?” Ta không nói gì, chỉ cong môi làm một biểu cảm rất dâm đãng: “Nào, hôn ta đi, Hoàn công tử xinh đẹp…” Nhưng nói được một nửa thì không thể tiếp tục.

Bởi vì Hoàn Nhã Văn khóc.

Tim ta tựa như nháy mắt bị xé rách, cuống quýt nói: “Ngươi khóc cái gì?! Ngươi còn không đi cho mau, hiện tại ta chơi đủ rồi, không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Ta khẩn trương túm chéo áo, sợ không chú ý một chút thì mình cũng sẽ khóc theo. Y cầm hành lý của mình, chầm chậm đi đến bên cạnh ta, cúi đầu nhẹ nhàng hôn ta một cái. Trên mặt y còn vương nước mắt, thanh âm lại dịu dàng hệt như đang che chở người mình yêu sâu đậm: “Vô luận ngươi nói như thế nào, ta đều thích ngươi.” Nói rồi đi vào dưới mưa bụi mịt mù đầu cũng chẳng quay lại.

Lúc này ta nhìn nhìn tay mình, toàn là máu tươi do mảnh vỡ cắt chảy ra. Ta nắm chặt áo trước ngực mình, đau lòng đến không thể hơn được, muốn khóc, nhưng không sao khóc nổi.

Thanh nhân mộng hồn, thiên lý nhân trường cửu, quân tri phủ? Vũ sàn vân sậu, cách điều hoàn y cựu.

Hồ hoa sen mùa thu, bên trên chỉ lững lờ trôi vài cây lục bình lơ thơ. Mưa nhỏ li ti nhẹ nhàng rơi xuống, khe khẽ phiêu tán ra từng gợn sóng hình hoa trên mặt nước. Giọt mưa lăn tăn trên lục bình, chỉ chốc lát sau liền rơi xuống nước.

Một cây cầu nho nhỏ bắc trên hồ hoa sen, giữa mưa bụi lất phất, thành cầu trông lại hệt như trong mộng, mơ mơ hồ hồ, mây mù giăng kín. Ta dựa cọc gỗ trên cầu, nhìn mấy ngư phu đội mũ đang chèo thuyền đến phương xa. Một đôi nam nữ che ô trắng thâm tình ngóng nhìn nhau, dường như đang bịn rịn chia tay.

Trong mưa một thân ảnh cao gầy dẫn đến mọi người liếc nhìn. Y bước đến gần ta, lại bị ta ngăn: “Ngươi đừng qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi.” Y dừng chân, nhưng vẫn chăm chú nhìn ta. Ta chìa tay nhìn nhìn mảnh gốm dính máu trong tay, cười khổ nói: “Ta không biết ngươi vì sao giữ ta lại bên cạnh, ta càng không biết Nhã Văn y vì sao thích ta. Tuy rằng không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, không có phẩm tính thiện giải ý người, nhưng nếu ta là một quái vật xấu xí vô cùng, ta tin ngươi khẳng định sẽ không muốn nhìn thấy ta nữa.”

Y lập tức kinh hoảng thất thố chạy tới, nhưng chung quy không so được với khoảng cách chẳng qua cách ta gang tấc.

Ta cầm mảnh gốm trong tay, không lưu tình chút nào mà rạch lên mặt.

Chất lỏng đỏ tươi bắn lên cầu, bắn xuống hồ hoa sen. Mọi người sợ quá nhao nhao né ra. Thời điểm Lộng Ngọc chạy đến bên cạnh, trước mắt ta đã là một màu đỏ. Y muốn ôm ta, ta lại từng bước một lui ra sau.

Đau đớn, đau đớn vô tận. Nhưng chung quy không bằng nổi vết thương dưới đáy lòng. Vô luận ta làm như thế nào, cuối cùng nhất định sẽ bị trời phạt. Trời cao không trừng phạt ta, thế thì, cứ để ta tự mình trừng phạt mình.

Ta một lần nữa nằm về trên giường. Vết thương này rạch cực sâu, máu chảy mãi gần một canh giờ mới ngừng. Một đại phu tuổi già xem thương giúp ta, quay đầu nhìn nhìn Lộng Ngọc đứng bên giường lòng như lửa đốt, khe khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Ôn công tử mệnh lưu được, mắt sẽ không mù. Chỉ là… tướng mạo này sợ rằng vĩnh viễn không về được.” Ta nghe thấy tay Lộng Ngọc nặng nề rơi lên bàn, người lão đại phu rõ ràng cứng đờ: “Giáo chủ, đây thật sự là chuyện lão phu khó có thể làm được, Ôn công tử xuống tay thật sự vừa nặng vừa kiên quyết, lão phu thật sự không dám tin một người có thể nhẫn tâm đả thương mình như vậy.”

Vải xô cơ hồ quấn hết cả đầu ta, ta mở mắt ra cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng họ. Lộng Ngọc dường như đang nhìn ta chằm chằm, lão đại phu kia lại không chê phiền mà tiếp tục nói: “Vết thương này của y rạch từ ấn đường đến má phải, xương mũi đã bị hủy triệt để, có gieo bệnh căn hay không cũng chưa biết. Thêm nữa, thần kinh trên mặt là rất nhiều, tiếp tục như vậy rất có khả năng… sẽ liệt mặt.” Ta khẽ mở miệng, tận lực không kéo đến thần kinh mà nói: “Đại phu, ý của ông là, ta về sau nhất định là một kẻ sửu bát quái.” Đại phu khẩn trương đến mức tay chân vô thố: “Ôn công tử, điều này… điều này…”

Ta nhẹ nhàng nói: “Ta không có ý trách cứ ông. Ta chỉ hỏi một chút thôi.” Kỳ thật lúc nghe ông ta nói “Xương mũi bị hủy triệt để”, ta rất sợ hãi, thậm chí có chút hối hận. Tiếp tục thế này, ta không chỉ xấu xí, hơn nữa, sẽ rất đáng sợ. Nhưng ta vừa nghĩ đến khuôn mặt đẫm nước mắt của Nhã Văn, lòng lập tức quặn đau đến khó chịu, thậm chí cảm thấy làm như vậy còn chưa đủ bù lại tội của ta. Đại phu nọ không nói nữa, ta lại nhẹ giọng nói: “Lộng Ngọc, ngươi nghe thấy rồi đấy, sau khi tháo băng, ta sẽ biến thành một quái vật.” Lộng Ngọc không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Ta hơi nghiêng đầu đi, không muốn nhìn thấy y nữa. Lộng Ngọc đột nhiên nói với đại phu: “Ta biết rồi. Hiện tại nên chú ý những gì?” Đại phu nói: “Nhớ không thể dính nước, mỗi ngày bôi cao tử kim trên vết thương, phải thường xuyên thay thuốc.” Lộng Ngọc nói: “Chỉ những điều này sao?” Đại phu do dự một chút, nói: “Kỳ thật… có người biết đâu có thể chữa khỏi cho Ôn công tử. Chỉ là người này biến mất đã hơn mười năm, chỉ sợ sớm không còn ở nhân thế.” Lộng Ngọc nói: “Người này tên là gì?” Đại phu nói: “Người này họ kép Nam Cung, tên một chữ Nguyệt.”

Lộng Ngọc như hơi suy tư mà gật đầu, nói: “Người tên Nam Cung Nguyệt này có đặc điểm gì chứ?” Đại phu nói: “Nghe nói diện mạo y đẹp đến mức không giống phàm nhân, y thuật cao đến mức có thể hồi sinh người chết, xương trắng sinh thịt, bề ngoài rất giống phiên phiên công tử, tính cách lại thập phần ngoan liệt, không ai biết y từ nơi nào đến. Lần cuối cùng xuất hiện ở kinh sư là mười hai năm trước, sau đó liền dẫn người trong lòng đi ẩn cư.” Lộng Ngọc nói: “Thế thê tử y lại là người ở nơi nào?” Đại phu nói: “Đó không phải thê tử y. Nam tử tên Nam Cung Nguyệt này là đoạn tụ. Người y thích là Thượng Thư công tử, tuổi xấp xỉ với y, hiện tại cũng không còn tung tích.”

Lộng Ngọc cười khẽ ra tiếng, ta ở trên giường nghe như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên. Y nói: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.” Đại phu kia đáp một tiếng rồi lui xuống. Lộng Ngọc đi đến bên cạnh ta, ngồi lên mép giường, ôn nhu gọi: “Thái nhi, ngươi đang ngủ sao?” Ta không để ý tới y. Y nhẹ nhàng cầm tay ta, thanh âm lại có chút bi thương: “Thái nhi ngốc… ta nên làm gì ngươi mới được đây.” Ta nghĩ nghĩ, nói: “Cho dù có thể chữa khỏi, ta cũng sẽ không đi chữa.”

Lộng Ngọc nằm trên người ta, thở dài nói: “Thương của ngươi nếu có thể chữa khỏi, ta sẽ không thả ngươi đi, có điều ta sẽ không ức hiếp ngươi. Nhưng nếu ngươi định cả đời dùng cái mặt sẹo đối mặt với ta, ta sẽ mỗi ngày ném ngươi lên giường ra sức giày vò, cho ngươi ngày ngày không xuống giường được.” Máu của ta dường như nháy mắt xông hết lên mặt, ta lạnh lùng nói: “Ngươi tìm được người tên Nam Cung Nguyệt kia trước rồi nói sau đi.” Lộng Ngọc nắm tay ta, đặt bên môi hôn tới hôn lui, tự tin nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần y chưa chết, ta có thể tìm được y. Chờ thương của ngươi khá hơn một chút chúng ta sẽ xuất phát.”

Ta rút tay về, không nói nữa. Lộng Ngọc lại vẫn bám dính trên người ta như con bạch tuộc không ngừng cọ tới cọ lui: “Thái nhi, ngươi thật là ngốc.” Ta hờ hững nói: “Đa tạ khích lệ.” Lộng Ngọc ôm thân thể ta, tóc rơi lên cổ ta, lành lạnh, mềm mềm. Y nói: “Chờ thương của ngươi khỏi rồi, ta sẽ cho ngươi biết một việc.” Ta hỏi: “Việc gì?” Y cười thần bí: “Bí mật, đến lúc đó lại cho ngươi biết.” Ta nói: “Ta cũng không muốn biết.” Y vẫn mỉm cười nói: “Ngươi sẽ muốn biết. Nếu không thì chúng ta đi ngay ngày mai luôn.” Ta trở mình lại nhìn y: “Ngày mai?”

Y không trả lời, chỉ lại gần một chút, nhẹ nhàng vén tấm vải che môi ta, ấn một nụ hôn lên môi ta, còn chưa thỏa mãn mà liếm một chút, lại ngoan ngoãn kéo băng đàng hoàng. Ta xấu hổ quay đầu, rất lâu cũng chưa dám liếm môi mình, sợ chỉ cần vừa chạm vào thứ liên quan đến Lộng Ngọc – cho dù là nước bọt, sẽ một lần nữa đắm chìm. Ta nói khẽ: “Lý do ta làm như vậy ngươi nên hiểu được.”

Ánh mắt Lộng Ngọc hơi tối đi: “… Ta biết rồi.” Giúp ta thêm chăn, thấy ta nhắm mắt lại liền đi ra cửa. Ta mở mắt ra, nhìn mưa phùn rơi không ngừng ngoài cửa sổ, tựa như trời xanh dệt một tầng cẩm y mùa đông nửa trong suốt lên cả thế giới. Trời càng lúc càng lạnh. Nhã Văn lúc này nên về đến Bích Hoa trạch rồi nhỉ.