(Đường dài mới biết ngựa hay)
Y ôn nhu cười với ta, đôi mắt bình thường sáng ngời lúc này lại biến thành hơi mơ hồ. Nụ cười thuần túy như vậy ta chưa bao giờ trông thấy, nhưng lúc này ta lại cảm thấy trong lòng ngọt như ăn mật. Nghĩa phụ gì đó, giới tính gì đó… đều không liên quan đến ta. Ta nâng cằm y, y vẫn cười mê người như cũ, mặt cũng hơi đỏ lên.
Lại là một nụ hôn triền miên đau đớn, so với ban nãy thì thêm một chút nhu tình và quyến luyến. Đôi tay y siết chặt lấy thân thể của ta, môi lưỡi và thân xác đều không ngừng đáp lại, ta dùng một tay vuốt ve mái tóc dài của y, tay kia thì luồn vào vạt áo.
“A…” Ai ngờ ta mới đụng đến ngực y thì y đã rên rỉ khe khẽ. Nhưng mà đây không phải là tiếng của Lộng Ngọc.
Ta ngồi bật dậy, thấy y đang thở dốc từng hơi, vẻ mặt quyến rũ ấy càng khiến ta gần như điên cuồng. Ra sức vỗ đầu mình, nhắm mắt nhấn huyệt thái dương. Cách một hồi lâu mở ra lần nữa, người trước mắt lại biến thành Hoa Hoa. Ta không cầm được lớn tiếng kêu lên: “Rốt cuộc là chuyện gì thế này?” Phát hiện dục vọng của mình tức khắc đã tiêu tan gần hết.
Hoa Hoa bị ta dọa đến mức toàn thân run rẩy, như một chú thỏ non giật mình. Nàng dùng thanh âm run run hỏi: “Thiếu, thiếu gia, ngài làm sao vậy?” Ta định thần, chợt nhớ tới chén rượu ban nãy Lộng Ngọc cho ta uống, bên trong tám chín phần mười là bỏ thuốc giục tình. Nhưng vì sao đột nhiên không còn tình dục, ta cũng không rõ lắm.
Ta chỉ biết khi đó ta lao khỏi giường nhanh như chớp, chạy xuống bếp cắm đầu vào vại nước. Phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng kêu la của Hoa Hoa, nhưng những điều này ta đều không quan tâm nữa, sao ta lại hệt như một tên cầm thú, vừa bị giục tình thì gặp người là đè, ngay cả nghĩa phụ của mình cũng không buông tha.
Hôm sau, Lộng Ngọc đến từ sáng sớm. Y thăm dò gõ cửa, dè dặt như sợ phá hỏng mộng đẹp của ta. Đáng tiếc ta cả đêm chưa chợp mắt, mí trên và mí dưới cơ hồ phải dính vào nhau. Mở cửa ra, trông thấy Lộng Ngọc vẻ mặt thần thanh khí sảng, không khỏi hơi nổi nóng. Tối qua nhất định là y ngủ rất sảng khoái, ta lại ở đây hối hận cả một đêm.
Lộng Ngọc thấy ta tinh thần rũ rượi, chắc hẳn cho rằng ta “tinh” bì lực kiệt, không nhịn được cười khe khẽ: “Hiệu lực của ‘rượu uyên ương hợp hoan’ quả thật là lợi hại.” Mặc dù còn khá nhỏ nhưng ta vẫn rất mẫn cảm với thứ kiểu này – y quả nhiên cho ta uống rượu giục tình. Ta lại làm bộ không biết gì hết: “Ôn Thái không hiểu nghĩa phụ có ý gì.” Y đưa tay sờ đầu ta, ý tứ sâu xa mà nói: “Ngày hôm qua ngươi có thể nói là không hiểu, nhưng ngươi hiện tại đã hiểu được diệu dụng của nam nữ hoan ái rồi chứ?” Ta lạnh lùng nói: “Xuân dược đó chẳng tốt đẹp gì, dược lực vừa phát huy là gặp ai cũng thích, gặp ai cũng muốn, thế lại có gì khác biệt với cầm thú.”
Lộng Ngọc khẽ xua tay: “Không phải như thế đâu, nếu thực sự có xuân dược lợi hại như vậy, ta trái lại muốn xem thử. Xuân dược bình thường chỉ làm cho người trước mặt mình nhìn thuận mắt hơn nhiều, hơn nữa quá nhiều thuốc kích dục mới phát tình, nếu cực lực nhẫn nại, sợ vẫn có thể nhịn được. Mà ‘rượu uyên ương hợp hoan’ này thì bất đồng, nó thật sự thuộc về thuốc ‘giục tình’, bởi vì lượng thuốc ‘kích dục’ của nó cực ít, phần lớn là thuốc khiến cho người ta sinh ra ảo giác.”
Ta gật gù, thì ra là thế, chẳng trách ngay cả Lộng Ngọc cũng bị liên tưởng vào. Thuốc này không khỏi bất thường thái quá, vừa nghĩ đến đây thì tim lại đập thình thịch, hình ảnh kiều diễm lệ dâm tối hôm qua một lần nữa hiện lên trong đầu, tạm thời không nói sự thật y là nghĩa phụ của ta, y là một nam tử nhưng khi đó ta lại nghĩ đến y, chắc chắn là có chỗ nào không đúng rồi.
Lúc ta còn đang nghĩ ngợi lung tung, Lộng Ngọc lại nói: “Tuyệt diệu nhất chính là, người uống rượu kia sẽ coi bất cứ ai tiếp xúc với y là người trong lòng. Dưới hai tầng kích thích của tình dục và người yêu, sợ là lão hòa thượng cấm dục mấy trăm năm cũng chẳng cách nào chống cự uy lực của thuốc này nhỉ.” Ta gật đầu, nhưng nghĩ lại cảm thấy không thích hợp lắm: “Người đang nói bậy bạ gì đó?” Lộng Ngọc mỉm cười, nhìn ta một cái có thâm ý khác: “Thái nhi, ngươi đã nhìn Hoa Hoa thành ai, đêm qua có thoải mái không?”
Ta nhìn y chằm chằm, không hiểu ánh mắt mờ ám kia có ý nghĩa gì, chỉ hỏi: “Không phải hôm nay người muốn tới dạy con võ công sao?” Y dường như không định truy hỏi tiếp, gật gật đầu rồi đi ra ngoài, cũng chẳng nhìn vào phòng. Ta nghĩ nếu y nhìn thấy Hoa Hoa áo mũ chỉnh tề trong phòng thì sẽ minh bạch rượu như xuân dược gì đó của y cũng chẳng qua như thế mà thôi.
Y đi đến giữa bãi đất trống nói: “Hôm nay ta dạy cho ngươi thức thứ nhất, Châu Trầm Ngọc Vẫn.” Ta đang uống nước, vừa nghe tên này thì lập tức phun hết ra: “Khụ khụ, khụ khụ… Tên gì đây, vì sao võ công này nhiều chữ ‘ngọc’ như vậy?” Lộng Ngọc cười cười, không cho là đúng: “Bởi vì đây là bí tịch ta soạn.” Ta càng ho khan không thôi: “Người thật đúng là tự luyến mà.” Mặt y lập tức sầm xuống: “Khốn kiếp, đây nên là thái độ nói chuyện với nghĩa phụ sao?” Ta cười: “Ai kêu người đặt cho võ công này cái tên nữ tính như thế.”
Lộng Ngọc trái lại hơi bất ngờ, đại khái là bởi vì bình thường ta rất ít nói chăng. Y cười cười châm chọc: “Ngươi có biết võ công lợi hại nhất trong chốn võ lâm hiện nay tên là gì không?” Ta ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Từng nghe tiên phụ nói ‘Liên Dực’ chính là bí tịch tối cao mà tất cả võ học gia tha thiết ước mơ, trên giang hồ tổng cộng có hai bản, nghe nói nội dung bất đồng, một bản ở sâu trong Trùng Hỏa cảnh, một bản khác tăm tích không rõ.” Lộng Ngọc nói: “Không sai, chính là ‘Liên Dực’.” Ta nói: “Chưa chắc, vạn nhất chỉ là truyền thuyết thôi. Dù sao hiện tại đã chẳng còn chứng cứ để chứng minh nó là mạnh nhất.”
Y khoát tay nói với vẻ dửng dưng: “Không sai, nó đích xác là mạnh nhất. Hơn nữa, một bản tăm tích không rõ kia đang ở trên tay ta. Tên là ‘Phù Dung tâm kinh’.” Ta kinh hãi, quyển sách từng dẫn đến mưa máu gió tanh trên giang hồ này cư nhiên đã rơi vào tay y. Tính cách y tàn nhẫn như thế, nếu luyện thành, há không phải là thiên hạ đại loạn. Mà y dường như nhìn ra ý nghĩ của ta, lại nói: “Ngươi yên tâm được rồi, ta sẽ không luyện đâu.” Ta hỏi y vì sao. Y nói: “‘Phù Dung tâm kinh’ mở sách ra nội dung chương đầu tiên ngươi biết là gì chứ?” Ta lắc đầu.
Lộng Ngọc nói: “Kẻ tu luyện cần tôn sùng võ công này là tín ngưỡng, biến thành vô tình vô nghĩa, tâm ngoan thủ lạt, mới có thể đạt tới cảnh giới tối cao. Sau khi tu thành, lấy tính mạng của cao thủ nội công thâm hậu chuyển hóa thành nội lực bản thân, công lực tăng lên với tốc độ kinh người, trong một đêm thiên hạ vô địch, vĩnh trú thanh xuân.” Ta ngạc nhiên nói: “Thiên hạ vô địch, vĩnh trú thanh xuân. Lại có nội công lợi hại như vậy.” Y nói: “Nếu thật sự đơn giản như thế thì ai ai cũng thiên hạ vô địch rồi, đâu còn quý hiếm nữa.”
Ta hơi ngớ ra: “Chẳng lẽ tu luyện môn võ công này còn cần điều kiện khác?” Lộng Ngọc nói: “Cao thủ nội công thâm hậu kia, nhất định phải là người mà mình yêu nhất. Trong lòng một khi có vướng mắc, chẳng những đại công không thành, sẽ còn luyện tới tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng mất hết võ công, đứt sạch gân mạch mà chết.” Vừa nghe lời này, ta sợ đến rùng mình: “Có ai lại đi giết chết người mình yêu nhất, võ công như vậy làm sao có thể có ai luyện được.”
Y khẽ thở ra một hơi, nhưng không giống như là đang thở dài: “Chỉ sợ người muốn luyện nhiều lắm.” Ta dè dặt hỏi: “Nghĩa phụ… không phải người muốn luyện chứ?” Y lắc đầu nói: “Ta đã sớm học thuộc lòng nội dung của ‘Phù Dung tâm kinh’, đáng tiếc không thể tu luyện.” Ta nói: “Xem ra nghĩa phụ vẫn là một người rất trọng tình cảm.” Lộng Ngọc cười khe khẽ mà đáp: “Nếu ngươi nguyện ý hiểu như vậy thì cũng được thôi.”
Lúc ấy ta thật sự cảm thấy y không hề là một người đạo đức bại hoại, dù sao thì y còn có một trái tim biết quý trọng người yêu. Nhưng rất nhiều năm về sau ta mới biết được, Lộng Ngọc chẳng cách nào tu luyện, không phải bởi vì y không nhẫn tâm xuống tay giết người mình yêu, mà là bởi vì người y yêu chính là bản thân y.
Ta nghiến răng bấm bụng mà cười, có chút mất tự nhiên: “Vậy người còn giữ vật không may đó làm gì, chi bằng hủy nó đi, để tránh gây họa cho nhân gian.” Y nói: “Giả sử ngươi nhìn thấy bộ bí tịch này rồi, thì sẽ không muốn hủy diệt nó nữa đâu.” Ta đáp: “Ôn Thái mặc dù rất thích tập võ nhưng không phải là người ti tiện như vậy.” Lộng Ngọc nói: “Ngươi đừng coi thường nó. Không có người tập võ nào nhìn thấy bản bí tịch này mà không động tâm, tuy rằng nó là một môn nội công nhưng sau khi tu luyện sẽ khiến uy lực của tất cả chiêu thức tăng lên mười thành.” Ta nói: “Mười thành… Không phải gấp hai sao? Đáng sợ quá!” Y nói: “Hơn nữa mỗi khi tu luyện một tầng, nội lực đều phải tăng gấp đôi trên cơ sở ban đầu.” Ta nói: “Thế thì đột phá cực hạn của người tầm thường rồi.”
Y tiếp tục nói: “Sau khi tu luyện ‘Phù Dung tâm kinh’ đáng sợ nhất không phải giết chết người mình chí ái, mà là tính cách người tu luyện sẽ nghịch chuyển mạnh.” Ta đại khái hiểu được ý tứ của y, hỏi: “Ý của người là… Sau khi tu luyện bản nhân cũng sẽ biến thành hết sức quái dị?” Y gật đầu: “Cũng có thể nói như thế, môn võ công này kết hợp hai mặt tính chất, âm dương bù nhau, cương nhu cùng chung, phá tan trở ngại vốn có của nhân thể, tới cảnh giới lưỡng tính đồng thể. Nhưng động vật lưỡng tính bình thường đều không phải là bậc cao, cuối cùng tu luyện thành công rồi, chỗ bất lợi vẫn hơn xa chỗ được. Nếu mục tiêu của ngươi là cướp lấy thiên hạ, vậy thì sau khi tu luyện ngươi sẽ trở nên đạm mạc thế sự, tất cả thanh vân chi chí đều chậm rãi biến mất, nam nhân vốn thích nữ tử đều biến thành ưỡn ưỡn ẹo ẹo, suốt ngày toàn nghĩ việc đoạn tụ phân đào.”
Y ngồi bắt chéo chân trên ghế, đóa hoa mai trên đôi giày màu trắng bạc dưới thái dương có vẻ cực kỳ dễ thấy. Y dùng mu bàn tay chống cằm, ôn nhu mỉm cười nói: “Bảo bối tốt như vậy, ta làm sao nỡ hủy đi. Nếu ta muốn giết ngươi, chỉ cần ném nó cho ngươi là đủ rồi.”
Ta không nhịn được giật mình, thật là một môn tà công đáng sợ, nếu sẽ mang đến nhiều hiệu quả tiêu cực như vậy thì vì sao còn có người muốn chiếm được nó. Cho dù giành được thiên hạ, đừng nói là người, dù là súc sinh cũng chẳng chịu nổi khuất nhục như thế. Vừa nghĩ đến đây, càng cảm thấy tâm địa Lộng Ngọc thật sự độc ác quá mức. Người khác đều nói độc nhất phụ nhân tâm, nhưng phụ nhân nào ác độc được như y, lại muốn dùng kế ly gián đi hại người khác.
Phụ mẫu ta mặc dù không phải quan liêu gì to nhưng cũng là một đôi hiệp lữ an phận thủ thường, nghĩa bạc vân thiên, họ không tán gẫu những mặt âm ám trên giang hồ trước mặt ta, ngược lại toàn là một huynh đệ ở học đường nói cho ta biết. Ngay cả sự tích của “Kiếm Ma” Tiêu Căng cũng là hắn cho ta hay. Hắn còn cho ta biết tên của rất nhiều nhân vật anh hùng, tỷ như Trọng Liên cung chủ Trùng Hỏa cảnh võ công đệ nhất thiên hạ lại lấy mỹ mạo văn danh, kiếm khách Hoa Di Kiếm ngoại hiệu “Hồ Điệp công tử”, “Độc công tử” Thiên Nhai lấy trình độ dụng độc đến xuất thần nhập hóa mà xuất danh, Ngọc Diện thư sinh Tư Đồ Tuyết Thiên đọc nhiều thi thư và võ lâm bí sử nhưng không biết chút võ công nào, còn có Hoàn Nhã Văn kẻ thù giết cha của ta nhân xưng “tuấn hiệp”, là người chính trực hào khí. Kỳ thật khi Lộng Ngọc lần đầu tiên cho ta biết tên của y, ta liền minh bạch kẻ giết người nhà mình không phải dễ đối phó, nhưng thù này ta không thể không báo.
“Lệ khí trên mặt ngươi nặng quá, nghĩ đến chuyện gì không tốt vậy?” Ta ngẩng đầu, Lộng Ngọc nhìn ta cười đùa. Đã qua mấy canh giờ, thái dương chẳng biết lên cao tự khi nào, chiếu khuôn mặt hoàn mỹ của Lộng Ngọc càng thêm chói mắt, ta cúi đầu nhìn tay y, trên ngón áp út có một hình xăm nhỏ, đó là một đóa hoa mai màu đen, vừa vặn giống với hoa văn trên giày của y.
Ta đột nhiên nhớ tới huynh đệ kia từng cho ta biết có một nam tử tuyệt mỹ tên “Long Vũ”, y và hai thê tử là ba người vô nhân tính nhất trên giang hồ, vẫn đang không ngừng bồi dưỡng đao phủ mới, lại để sát thủ họ vừa luyện ra giết người vô lý do, bất luận tốt xấu, vô tình vô nghĩa. “Long Vũ” giết người không thấy máu, sở trường sử dụng ám khí hoặc là tay không công kích, trên tay người kia có hình xăm như Lộng Ngọc. Ta lúc ấy còn từng cực kỳ căm ghét mà thóa mạ người tên “Long Vũ” này, ngần ấy năm tới nay, ta mới đột nhiên nhớ ra huynh đệ kia là người xứ khác, có lẽ cách đọc chân chính của “Long Vũ” này nên là Lộng Ngọc.
Ta liền lấy làm lạ rằng vì sao y chưa bao giờ dùng vũ khí, thì ra vũ khí của y có thể là bất cứ thứ gì. Tinh thần trọng nghĩa đã biến mất rất nhiều năm kia thoáng cái vọt ra, vì thế ta hỏi y: “Nghĩa phụ, hai thê tử của người tên là gì?” Y dửng dưng nói: “Hỏi những chuyện này làm gì? Mau luyện võ đi.”
Ta khịt mũi coi thường, ta biết thê tử của y hết sức mỹ lệ, mà còn có cái tên rất êm tai: Oanh Ca, Yến Vũ. Chẳng qua dưới vẻ ngoài mỹ lệ đó, tim họ sớm thối nát rồi, chính như trượng phu của họ, nghĩa phụ của ta.
Một năm sau ta cuối cùng đã tu luyện “Ngọc Thạch Câu Phần” tới tầng đỉnh. Tuy là như thế nhưng ta không biết lực sát thương của nó rốt cuộc lớn nhường nào. Bởi vì mỗi lần luyện tập ta đều tiến hành với cự thạch hoặc là củi gỗ. Lộng Ngọc dạy ta võ công, nhưng đều chỉ cho biết khẩu quyết hai lần, còn lại thì ta tự mình đi luyện. May mà đầu ta khá dùng được, bằng không tới tới lui lui như vậy, sợ là đã sớm chọc y mất kiên nhẫn giết ta luôn rồi. Y vẫn uống rượu của y, dùng chiếc chén quỳnh nho nhỏ kia, ta ở bên cạnh luyện tập, y cũng chưa bao giờ xem.
Mãi đến hôm ấy ta hoàn toàn tu luyện xong, y mới nói với ta: “Uy lực của ‘Ngọc Thạch Câu Phần’ ngươi biết rồi đấy. Nhưng ngươi không biết nó có thể giết bao nhiêu người, đúng không?” Ta không hề phòng bị mà lắc đầu, nhưng lập tức lại gật đầu. Y nhìn ta đầy cổ quái: “Ngươi có ý gì đây? Rốt cuộc là biết hay không biết?” Ta nói: “Biết.” Ta đương nhiên phải nói biết. Nếu ta nói không biết, y tám chín phần mười là phải kéo tới vài người cho ta giết.
Nhưng ta nói hơi chậm, y bảo: “Vô luận ngươi có biết hay không, đều nên thực nghiệm một chút. Đây là khảo nghiệm võ công của ngươi.” Ta nói: “Con không muốn giết người.” Y lại cười hết sức quỷ dị: “Bất kể ngươi có muốn hay không, ngươi đều phải giết.” Sau mấy năm ở chung, ta từng vô số lần bị khuôn mặt xinh đẹp ấy mê hoặc, đôi khi ta thậm chí sẽ cảm thấy bản tính của y là tốt. Trên thực tế, ta vẫn là sát thủ của y, y vẫn là chủ nhân của ta, mối quan hệ như vậy chưa bao giờ thay đổi. Nghĩa phụ, nghĩa tử, chẳng qua là ngoài mặt nói dễ nghe, giữ lại cho ta một chút tôn nghiêm cuối cùng thôi.
Y nhốt ta vào một gian phòng nhỏ không có cửa sổ, bên trong tối đen như mực. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua kẽ cửa, chiếu rọi một quang tuyến dài nhỏ trong bóng tối. Thanh âm dịu dàng của Lộng Ngọc vang lên ngoài cửa: “Hài tử ngoan, ngươi không giết hắn thì hắn sẽ giết ngươi. Nếu như nương tay, hậu quả là không thể thiết tưởng nổi.”
Ta nuốt nước bọt, nếu y mời cao nhân nào tới thì hôm nay ta nhất định phải chết ở đây. Ta nghe thấy trong phòng có một chút động tĩnh, đó rốt cuộc có phải là một người hay không thì ta cũng không rõ. Ta chỉ biết tim ta đã đập đến mức bản thân cũng không chịu nổi, tiếng đập “thình thịch” vẫn kích thích thần kinh của ta.
Người nọ nhẹ nhàng dịch bước, ta biết hắn chuẩn bị chủ động công kích mình. Ta khinh thân nhảy lên, tránh thoát công kích của hắn. Hắn dùng chính là kiếm. Đây cũng là Lộng Ngọc cho ta biết, kiếm thanh không như đao thanh, lẫm liệt mà không tạo gió. Thanh âm rất sắc bén tựa như cành trúc lướt qua không khí. Động tác của người này nhanh đến mức khiến ta cũng có phần không dám tin tưởng, hơn nữa sát khí để lộ ra trong chiêu thức ta không làm sao tạo nên được.
Ta cũng có ý chí cầu sinh, ta chỉ muốn bảo vệ mình, lại không nghĩ đến loại bản năng này là nên giết chết người khác vì bản thân. Chỉ nghe thấy “vút” một tiếng, lại là một kiếm – ta nghe tiếng quần áo rách, tay trái đại khái đã chảy máu rồi. Mỗi một kiếm của người này đều đâm đến chỗ yếu hại, ta hơi sợ. Ta vẫn chưa thể chết được, thù của nhà ta còn chưa báo. Ta nhảy lên đá về hướng người nọ, sau đó chính là tiếng hắn ngã xuống đất. Ta giật mình phát hiện tỉ suất trúng mục tiêu của mình lại cao như vậy, vì thế đầu óc trống rỗng, sử dụng “Ngọc Đảo Sơn Đồi” một thức cuối cùng của “Ngọc Thạch Câu Phần” do Lộng Ngọc dạy.
“Ầm” một tiếng. Ta nghe thấy ngói và gạch của gian phòng bị chấn rơi xuống đất. Sau đó là sự tĩnh lặng.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, ánh sáng chiếu vào. Ta nhìn thấy Lộng Ngọc mở cửa trên mặt có nụ cười khiến người ta không thể cân nhắc cùng ánh mắt hơi gai mắt. Người ngã dưới đất không hề chảy máu, chính như người bị thủ hạ của Lộng Ngọc giết chết trong truyền thuyết, chết đi cũng giống như ngủ. Mà nam tử mặc xiêm y màu xám đậm kia trông quen mắt như vậy. Ta ngây người hồi lâu, trong đầu rốt cuộc không trống rỗng nữa.
Người nọ chính là sư phụ dạy ta võ công ba năm lại chưa từng nói một câu thừa thãi với ta, Tiêu Căng.
Ta quay đầu nhìn Lộng Ngọc, y dường như rất thích dáng vẻ kinh ngạc và hối hận như vậy của ta. Nhưng ta lại không cách nào thoải mái đối mặt được, đây là sư phụ của ta, vô luận y đối đãi ta như thế nào, y đều là người từng có ba năm giao tình với ta.
Nhưng Lộng Ngọc tựa hồ chẳng mảy may thương xót, dường như kẻ bị chết chỉ là một con chó. Y nói: “Hài tử ngoan, ngươi đã qua cửa khảo nghiệm đầu tiên của ta với ngươi.” Trong cổ họng như bị mắc thứ gì đó, ta không nói được gì. Hóa ra đây chỉ là cửa đầu tiên mà thôi. Ta còn phải tiếp tục giết người, có phải cửa cuối cùng là giết chết chính mình không?
Y dường như không nhìn thấy oán hận và lửa giận bắn ra trong mắt ta, kéo tay lôi ta đến gian phòng cách vách, như là đang lặp lại một chuyện rất đơn giản, quay người nhìn Hoa Hoa đang đứng tưới cây trong vườn. Ta nhìn y không thể tin – y lại muốn ta giết tỷ tỷ vẫn bầu bạn bắt đầu từ ngày ta mất đi phụ mẫu.
Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ròng ròng xuống, nước bọt trong miệng nháy mắt biến thành đắng chát, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Theo bản năng lui ra sau, ta không thể làm như vậy! Nhưng Lộng Ngọc vẫn nhìn nàng, trong mắt lóe lên nét lạnh băng tuyệt tình: “Ngươi không hiểu ý tứ của ta sao?” Ta kinh hoàng lắc đầu. Y nói một cách nhạt nhẽo: “Giết nàng ta.”
Ta nhìn Hoa Hoa, nàng vẫn mặc tấm áo vải hoa màu vàng nhạt mình thích, chiếc quần vải màu đen dường như hơi ngắn, mấy năm nay nàng cũng cao hơn không ít, hiện giờ đã là một đại cô nương rồi. Tuy rằng quần áo và đầu tóc không đổi, khuôn mặt lại càng thanh tú động lòng người. Nàng hiện tại mười chín tuổi, chính là tuổi đẹp nhất của nữ hài tử, ta làm sao có thể giết chết người mình coi như tỷ tỷ vào lúc này. Lộng Ngọc dường như nhìn ra sự do dự của ta, dùng tay vuốt ve mặt ta, cười quyến rũ nói: “Thái nhi, ngươi biết nghĩa phụ không có nhiều kiên nhẫn như vậy để chờ ngươi đấu tranh tư tưởng, ngươi hôm nay giết cũng phải giết, không giết cũng phải giết. Nếu không giết, kết quả ngươi biết đấy.”
Ta đương nhiên biết. Nếu ta không giết nàng thì người chết chính là ta. Nhưng ta đã nợ Hoa Hoa quá nhiều thứ, thanh xuân, hạnh phúc, tương lai của nàng, thậm chí còn có một trái tim thời thời khắc khắc đều rất rõ ràng thẳng thắn trước mắt ta. Nàng thích ta, đây là chuyện từ rất lâu trước kia ta đã biết rồi, nhưng nàng chưa từng khiến ta khó xử, chỉ trông nom ta, biểu đạt trái tim hết sức chân thành kia từ trên mỗi một chuyện nhỏ nhặt.
Vô luận thế nào ta đều không thể giết nàng. Lộng Ngọc thấy ta không nói gì, vì thế bàn tay đang vuốt khuôn mặt ta hơi dời đến cổ, vuốt ve trên dưới nơi đó. Điều này làm cho ta cảm thấy cổ mình dường như sẽ bị bàn tay xinh đẹp kia vặn gãy bất cứ lúc nào. Y cười: “Sao, ngươi ngay cả chết cũng không sợ nữa?” Y không có khả năng giết ta, ta chắc chắn. Y tối đa là thi bạo với ta, cùng lắm cũng chỉ là dùng khốc hình tra tấn. Vì thế ta thản nhiên nói: “Người giết đi.”
Y hơi ngẩn ra, lại bình tĩnh hỏi: “Ngươi không sợ chết, thế… ngươi có sợ dở sống dở chết không?” Đã sớm đoán được y sẽ dùng trò này. Ta không nhìn y, dù sao vóc dáng ta không cao bằng y, khí lực không mạnh bằng y, võ công không giỏi bằng y, ngay cả khinh công cũng kém xa. Lúc này muốn đánh cũng đánh không lại, muốn chạy cũng chạy không được.
Tay y ở trên cổ ta hơi dùng lực một chút, lại nhỏ giọng nói: “Hoa Hoa là nữ nhân đầu tiên của ngươi, ngươi sẽ có sự quyến luyến với nàng, ta hiểu được. Chờ ngươi giết nàng rồi, ta sẽ tìm mấy cô nương xinh đẹp nữa cho ngươi.” Hóa ra y vẫn cho rằng Hoa Hoa và ta từng có quan hệ gì rồi. Ta không hiểu y đang nghĩ gì, Hoa Hoa không làm sai, nhưng y bảo ta giết nàng, còn nói phải kêu người thay thế nàng tới hầu hạ ta. Ta cắn răng, cố hết sức kìm nén tâm tình sợ hãi: “Hoa Hoa không thể chết được.”
Vừa nói xong câu đó, ta liền hơi hối hận. Bởi vì ta nhìn thấy trong đôi mắt phượng cực đẹp của Lộng Ngọc nháy mắt lộ ra vẻ âm trầm. Ta hơi run rẩy, càng sợ tới mức không dám nói gì. Ta không biết y hiện tại và bình thường sao có thể khác xa như vậy. Y híp mắt, thanh âm hơi run run: “Ngươi thích ả đến thế?” Ta không trực tiếp trả lời y: “Nếu người muốn giết con thì cứ giết đi, người muốn đối đãi con như thế nào cũng được, dù sao thì con không thể giết nàng ấy.”
“Ngươi không giết ả. Được, đây là ngươi nói. Nên trả cái giá nào, ngươi biết đấy!” Lộng Ngọc lúc này ta chưa từng thấy bao giờ, hung ác và thô bạo như một con sư tử bị chọc giận. Ta sợ hãi đến mức cơ hồ không đứng được, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn: “Hoa Hoa không sai. Người lại muốn con giết nàng, con không làm được!”
“Đến lúc này mà ngươi còn nói giúp ả!” Y mắng, nét mặt chậm rãi chuyển biến thành không có hảo ý khiến người ta cảm thấy càng thêm sợ hãi: “Thái nhi, ngươi có muốn biết Hoa Hoa lúc làm với ngươi là cảm thụ gì hay không?”
Y chậm rãi bước đến đẩy ta lên tường, hôn môi ta không chút lưu tình.