Chu Lâm Uyên mở lá thư đó ra, bên trên chỉ vỏn vẹn một hàng chữ - Thời cơ đã đến, chúc tân quốc chủ mã đáo thành công. Đọc xong lá thư chàng lập tức đốt nó đi, nhắm mắt lại và trong đầu chàng chỉ toàn là hình bóng của Vân Kha. Đột nhiên chàng nhớ đến hôm sinh thần mười tuổi của nàng, nàng bỏ lại những lời chúc mừng của các đại thần, chỉ triệu mỗi chàng vào nội điện. Khi chàng nhìn thấy nàng, nàng đang mặc trên người bộ hoa phục bằng gấm màu đỏ, cây trâm cài màu vàng ở hai bên rũ xuống nhè nhẹ đong đưa. Nhưng gương mặt nàng chỉ toàn là nước mắt. Nàng cũng không còn giống với lúc trước nữa, vừa gặp được chàng bèn nhào đến liên tục gọi "Lâm Uyên ca ca, Lâm Uyên ca ca".
"Tối hôm qua muội giết người rồi." Giọng Vân Kha nhẹ nhàng, mang theo chút nghẹn ngào, có thể nghe ra nàng đã khóc rất lâu.
Chàng nhìn vào đôi mắt sưng tấy, vằn vện tia máu kia, nhất thời chẳng nói được lời nào.
"Phụ hoàng nói, muội là công chúa của Chiêu Vân Quốc, chỉ cần cả đời bảo vệ Chiêu Vân Quốc thôi. Người mà muội hạ lệnh giết, hắn là một kẻ giết người. Hắn sợ hãi cầu xin muội, muội... Lâm Uyên ca ca, lần đầu tiên muội cảm thấy những chuyện như giết người cũng cần phải có dũng khí lớn như vậy." Cuối cùng Vân Kha cũng chịu nói hết nhưng khi nói xong thì cả người nàng đã không ngừng run lên bần bật.
Chàng cũng đã hiểu, đây là lần thí luyện đầu tiên mà Vân Tiêu Nhiên dành cho Vân Kha. Nàng chỉ mới mười tuổi, ngay cả lòng người khó lường nàng vẫn chưa hiểu thì sao nàng có thể học được cách giết người. Chỉ khi gặp được chàng, nàng mới chịu cởi bỏ lớp ngụy trang của mình, phơi bày hết phần yếu mềm nhất của mình ra. Chàng đã biết cô nương này đã yêu mình rồi, và chàng cũng thừa nhận rằng mình cũng đã yêu cô nương này. Cô nương này kiên cường dũng cảm, yêu
thương người trong gia đình mình, trong lòng có thiên hạ và cũng chính là người duy nhất trong thiên hạ khiến cho chàng chẳng thể nào yên tâm buông bỏ, là sự ấm áp duy nhất mà chàng cảm nhận được trên thế gian này.
Cũng bắt đầu từ giây phút đó, chàng mới thật sự quan sát thời cuộc, giúp đỡ Vân Kha trong âm thầm. Sau này chàng tìm đến Triệu Kỳ và mới có được mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay. Bọn họ lấy hoà thân làm điều kiện hợp tác chính thức, gắn liền phủ tướng quân của Chiêu Vân Quốc và An Vương phủ Mặc Lịch Quốc với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Chu Lâm Uyên nói cho Triệu Kỳ biết về bí mật thân thế của mình, Triệu Kỳ đặt ra một cái bẫy để dẫn dụ Vân Kha, cũng gián tiếp làm tê liệt mạng lưới tình báo của Chiêu Vân Quốc. Chiêu Vân Quốc vào lúc này giống hệt như binh sĩ mất đi khôi giáp của mình. Không chỉ như thế, chuyện đại hỷ như việc hai nước hoà thân sẽ khiến cho tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác. Trong mắt của Chu Lâm Uyên và Triệu Kỳ, lần hoà thân này không chỉ là nhịp cầu của sự hợp tác mà còn là một lá bùa đòi mạng. Chỉ có điều trong chuyện này, Chu Lâm Uyên đã tính kế đánh lừa luôn cả Vân Kha, và cũng tính được chuẩn xác rằng nàng sẽ vì chàng mà không màng gì cả.
Lãm Vân Thành
Lụa đỏ được giăng khắp tất cả các con phố, mỗi nhà mỗi hộ đều giăng đèn kết hoa vì để chúc phúc cho cuộc hôn lễ này. Trong biển người chỉ toàn là tiếng hò reo, trong không trung thỉnh thoảng có hoa tươi và dải lụa màu bay đến. Mà lúc này Chu Lâm Uyên đang cưỡi trên lưng ngựa, lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía hoàng cung cách mình ngày một gần.
An Vương phủ Mặc Lịch Quốc
"Vân Kha, nàng đoán xem hoàng cung của Chiêu Vân Quốc bây giờ có chuyện gì đang diễn ra?" Triệu Kỳ thay ra một bộ trường bào bằng gấm màu lam phớt hồng, hơi thở của y cũng có đôi phần nặng nề hơn.
Vân Kha lấy một chiếc tách bằng sứ trắng trên bàn rồi rót cho mình một tách trà
nóng, giữ nó trong lòng bàn tay: "Chu Lâm Uyên bức vua thoái vị đoạt quyền, quốc chủ quốc hậu đều hi sinh vì đất nước, Vân Dược bị giam lỏng."
Vẻ mặt vốn đang vô cùng đắc ý của Triệu Kỳ đột nhiên biến sắc, đôi mắt nguy hiểm nheo lại: "Nàng đều biết ư?"
Vân Kha nắm chặt tách trà, nước trà rất nóng nhưng nàng vẫn không buông tay: "Ngày mà ta đặt chân đến Giới Khưu thì đã đoán được bảy tám phần, nhưng khi ngươi thật sự xuất hiện, ta mới hiểu được tất cả mọi thứ. Nếu như không có nội ứng, sao ngươi có thể đi lại tự do dưới tầm mắt của ta như thế được?"
"Nhưng nàng có hiểu thì cũng đã muộn rồi, bây giờ nàng đang ở Mặc Lịch Quốc xa xôi thế này thì có thể làm được gì cơ chứ?" Triệu Kỳ đưa tay lấy đi tách trà trong tay của Vân Kha, ngữ khí của y chỉ toàn là sự khiêu khích.