Triệu Hi vốn nghĩ muốn dẫn thái tử lướt qua phía trước viện, còn đang tính đường đánh lừa y, ai ngờ, thái tử tâm tư thâm hậu, càng đi tới lại càng thẩn trọng tỉ mỉ, ngay cả cỏ cây ven đường cũng muốn bình luận một phen, Triệu Hi có chút mơ hồ không hiểu ý tứ của tiểu gia khỏa kia nhưng không dám trực tiếp hỏi, chỉ là trong lòng âm thầm theo tên ôn dịch này cất bước.
Người này chủ ý còn chưa có nói ra, thái tử bên kia đã biến mất mà đi vào tiểu môn của hậu viện, y cười nói: “Thì ra thượng thư phủ cũng có chốn bồng lai tiên cảnh a!” Không chờ Triệu Hi dẫn đường y liền bước thẳng vào hậu viện. Triệu Hi lắp bắp kinh hãi, âm thầm mong đợi Tô Bình kịp đem Thu Tử Ngộ mang về phòng.
Hậu viện kì thật cũng không lớn, chỉ có hai khoản sân nhỏ cùng một nơi ở của Triệu Hi, một nơi là của Thu Tử Ngộ, gian khác là khách viện dành cho Trần Tố Hà.
Triệu Hi nhãn châu xoay chuyển, bước tới liền ngăn thái tử lại: “Điện hạ, hậu viện này là gia quyến của hạ thần, tất cả mọi người đều xuất thân là nông dân, thái tử uy nghi bức người, chỉ sợ như thế này không đúng mực cho lắm.”
Thái tử môi hồng răng trắng, mỉm cười: “Không sao cả, ta sẽ không giáng tội cho bọn họ. ngươi không cần lo lắng!”
Triệu Hi vừa thấy lời nói thật vô dụng, đành phải cúi đầu đứng ở phía sau: Tô Bình a, ngươi nhất định phải đem Dục Hỏa về phòng đó!
Hậu hoa viên nơi thượng thư phủ có hơn mười gốc đào, đến ngày lễ cũng không có tỏa hương mà các cành chỉ là một màu xanh biếc. Thái tử nương theo đường mòn chậm rãi đi về phía trước, một tóm lấy phiếm đào đặt ở mũi ngửi ngửi: “Không tồi, đào này thật là một lương phẩm, ngay cả lá cây cũng mang theo hương khí.” Triệu Hi khúm núm, hắn hiện tại không có tâm tư để ý tới lời nói của y.
Thái tử liếc xéo hắn một cái, không nhanh không chậm mà mở miệng: “Triệu khanh gia là đang có tâm sự sao? Nói cho ta nghe một chút, có lẽ ta sẽ giúp được a!”
Triệu Hi đang thành thành thật thật buồn bực mà đi về phía trước, hắn không thể ngờ lại bị tiểu gia khỏa kia điểm danh, chỉ bất đắc dĩ trả lời: “Vi thần không có tâm sự, đa tạ ý tốt của điện hạ.”
Thái tử chuyển mắt, thấy hắn cứ như thế thuận theo trong lòng y cảm thấy như vừa trả được món thù vô cùng sảng khoái: Lầm bầm, ngươi không có tâm sự thật sao? Như thế nào lại không tự nhiên như vậy? Ta không tin không có cách quản được ngươi!
Đoàn người vẫn không chút hoang mang mà chậm rãi đi dạo, rừng đào bao phủ vừa đi lại gặp một hồ nước trong xanh, lục bình phiêu phiêu đãng đãng, trên hồ mái đình cong cong tinh xảo, trong đình có ba người, một người đang ngồi, thân hình khổng lồ còn hai người khác đứng bên cạnh hắn cũng là một nam một nữ như đang nói đến một chuyện gì.
Triệu Hi liếc mắt một cái trong lòng liền kêu khổ: Tại sao người còn ở đây? Hắn trơ mắt nhìn thái tử hướng tiểu đình đi tới, chỉ nhìn mà chẳng còn biện pháp nào, đành phải ủ rũ theo sau: Đi từng bước tính từng bước vậy!
Rất nhanh liền đến, chợt nghe thấy trong đình truyền đến hai tiếng kinh hô, mấy người ngẩng đầu nhìn lại, trong đình một thân người đang run rẩy, hai tay ôm lấy bụng, tà tà nghiêng về một bên, nam tử đột nhiên lắc mình một cái, nhanh như điện đỡ lấy con người kia.
Triệu Hi chấn dộng, bất chấp có thái tử một bên người lao vào trong đình, một phen ôm lấy thân mình yếu đuối của Thu tử Ngộ.
Thu Tử ngộ sắc mặt thái nhợt như tờ, thân thể có chút ro giât, hai tay gắt gao che bụng, răng nanh dùng sức chắn vào môi dưới.
Thái tử theo sau bước vào trong đình, kinh ngạc trộm nhìn con người đang đau đớn trong lòng Triệu Hi, vẻ mặt kia rõ ràng có thể thấy được, tuy rằng hốc hác vô cùng nhưng theo khuôn mặt trong trí nhớ so ra thật sự rất giống nhau, lẽ nào lại là hắn?
Triệu Hi mắt thấy Thu Tử Ngộ đau đớn tột cùng, cuối cùng không màn tới thái tử còn ở bên cạnh, hắn hạ giọng phân phó Tô Bình thỉnh Trần Tố Hà đến, rồi cùng Họa Phiếm vội vàng chạy về phòng.
Thái tử khuôn mặt kinh hãi chưa kịp định thần lại, đông cung thái giám liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, Triệu đại nhân đi rồi!”
Thái tử đột nhiên bừng tỉnh, thấp giọng nói: “Mau theo hắn.” Xong liền lén theo hướng của Triệu Hi tiến tới.
Triệu Hi vội vội vàng vàng đi thẳng vào phòng mình, cẩn thận đem Thu Tử Ngộ đặt trên giường, rồi hướng xuống của hắn nhẹ nhàng xoa bóp.
Tử Ngộ đau đến không thở nổi, trong bụng giống như có thứ gì đó không ngừng quấy nhiễu, y hiểu được đứa nhỏ này đang ngày một thay đổi, chỉ là biên độ không lớn cho nên bên ngoài nhìn không ra điểm khác thường, nhưng không biết tiểu bảo bối này rốt cuộc là đang đùa nghịch cái gì lại làm cho y đau liên tục đến một chút khí lựa đều không có.
Thái tử lén lút theo vào phòng cũng không kiêng dè mà thoải mái đứng coi. Y nhìn không chuyển mắt khuôn mặt chưa từng bị xóa nhòa trong quá khứ, tâm tư rối bời: Hắn làm sao vậy? Bụng hắn lẽ nào xảy ra chuyện gì chăng? Nhìn thế nào cũng giống như người bình thường mang thai. Lẽ nào lại mang bệnh nặng? Tại sao hắn lại ở thượng thư phủ? Coi tên họ Triệu này đối với hắn thật sự rất quan tâm, thường xuyên không lên triều lẽ nào chính là vì người này sao?
Thu Tử Ngộ ánh mắt đã sớm nhắm lại, môi dưới cắn mạnh đến nỗi tơ máu cũng chậm rãi ứa ra, mồ hôi một tầng trên khuôn mặt, nhất thời y phục trên người cũng thấm nước một mảnh. Họa Phiếm chân tay luống cuống, lấy khăn thay y lau sạch mồ hôi lạnh. Triệu Hi gấp đến nỗi không có biện pháp: “Biểu muội ta tại sao còn chưa tới?”
Thái tử cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, thấp giọng phân phó Hoàng ngự y xem xét một chút. Ngự y liền cung kính đi qua, thân thủ xem mạch đột nhiên sợ đến ngây cả người, sững sờ đứng nguyên tại chổ, hai mắt gắt gao nhìn chòng chọc vào Thu Tử Ngộ nói không ra lời.
Tô Bình mang Trần Tố Hà vội vàng đi đến, Tố Hà liếc mắt một cái liền thấy Thu Tử ngộ khuôn mặt trắng bạch nằm trên người, lắp bắp kinh hãi, bất chấp bốn người xa lạ còn đang ở trong phòng liền đẩy Hoàng ngự y ra, đưa tay chế trụ cổ tay Thu Tử ngộ.
Triệu Hi gắt gao nhìn Trần Tố Hà, trong nháy mắt ngay cả hô hấp đều giống như ngừng trệ, liền như vậy nín thở ngưng thần mà theo dõi.
Tố Hà đem mạch xem qua, thở dài nói: “Không sao cả, chỉ là động thai khí. Đừng lo, dùng một ít thuốc dưỡng thai là tốt rồi.” Nàng viết đơn thuốc rồi đưa cho Họa Phiếm: “Nhanh đi sắc đi!”
Triệu Hi cảm giác ức nghẹn cuối cùng cũng bình thường trở lại, thân thể liền có vài phần xụ lơ, thầm nghĩ: Làm ta sợ muốn chết! hai tay hắn vẫn đang nhẹ nhàng nhu nhu bụng cho Thu Tử ngộ.
Trần Tố Hà cúi người, nhẹ giọng trấn an Tử Ngộ: “Ngươi không cần lo lắng đâu, đứa nhỏ không hề gì, chỉ là động thai khí, có thể hôm nay ngươi tản bộ lâu quá mà thôi. Phải nhẫn nại, dược trong chốc lát sẽ được đưa lên.” Nàng lại cúi đầu cười cười: “Cục cưng thật là bướng bỉnh!” Tử Ngộ khẽ gật đầu, vộ lực trợn mắt chỉ yên lặng nén chịu đơn đau nhứt trong bụng.
Hoàng ngự y rốt cuộc cũng định thần lại, trên mặt kinh hãi vẫn chưa tiêu liền vội vàng đi đến bên người thái tử, đưa lỗ tai nói nói vài câu khiến, thái tử đầu tiên là thất kinh, sau đó lại lộ ra vài phần thương tiếc, cuối cùng lại có vài phần bất bình, khẽ nói với ngự y mấy câu, hoàng ngự y liền lui xuống cúi đầu.
Triệu Hi tất cả tâm tư bây giờ đều đặt trên người Thu Tử Ngộ, Tô Bình đứng phía sau nhìn đến thái tử lại âm thầm kinh hãi: Lẽ nào y đã nhận ra đó là Thu công tử? Nếu thật vậy mọi chuyện sẽ vô cùng phiền phức.
Họa phiến tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã đem chén thuốc tới, Triệu Hi cần thận nâng nửa người Thu Tử Ngộ lên đặc trong lòng mình, Họa Phiến nàng ngồi nơi mép giường, từng muỗng từng muỗng chận rãi được hắn nuối xuống.
Trần Tố Hà đã bỏ nhân sâm dưỡng thai vào chén thuốc, công hiệu phát huy thực nhanh, bất quá qua nửa nén hương mồ hôi lạnh trên khuôn mặt Thu Tử Ngộ mới chậm rãi biến mất, hô hấp đã bắt đầu bình ổn. Mọi người nhịn không được lại thở phào nhẹ nhõm, cao thủ nội gia được thái tử đem theo vẻ mặt thoải mái bình tĩnh, hiển nhiên vừa rồi đã bị hù cho hoảng sợ.
Thu Tử Ngộ vẫn luôn chú ý đến đoàn người của thái tử, nhưng chỉ khi quá đau đớn mới khiến cho hắn không còn sức để bận tâm. Đến khi đau đớn dần dần dịu lại thì trên người hắn đã uể oải vạn phần, nhưng vẫn miễn cưỡng mở mắt nhìn y khẽ cười một cái đã tiếp tục nhắm mắt, trần trí hắn đã không thể rõ ràng, chỉ chốc lát sau liền trầm trầm ngủ mất.
Triệu Hi thấy Thu Tử Ngộ cười, mới vừa rồi thái tử cũng theo hắn vào phòng, ngực âm thầm tính kế sách, mắt thấu Thu Tử Ngộ hô hấp đã bình thường trở lại mới biết vừa rồi hắn đã tiêu hao khí lực đến nhường nào, hiện còn đang ngủ rất ngon. Hắn cẩn thận chỉnh lại áo ngủ bằng gấm cho người kia, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài đi.”
Tô Bình, Trần tố hà cùng Họa Phiếm ba người như cũ lưu tại phòng trong, Triệu Hi dẫn theo thái tử bốn người đi ra khỏi cửa. Thái Tử bỗng nhiên nhớ mãi không quên một người trong mộng, lại nghe đến tin tức của người kia, khiến y tâm tình không khỏi lay động mà suy nghĩ đến vạn lần. Y không có tâm tư tính toán Triệu Hi lãnh đạm với công vụ, mà theo đến trước phòng.
Triệu Hi quỳ xuống xin được trị tội: “Vi thần mới vừa rồi thất lễ, thỉnh điện hạ trách phạt!”
Hàng lông mày xinh đẹp của thái tử nâng nhíu lại, chậm rãi ngồi ở ghế thái sư, hai mắt nhìn thẳng Triệu Hi từ trên xuống dưới, đột nhiên mở miệng: “Triệu Hi, ngươi có biết tội của ngươi không?” Triệu hi nằm phục người xuống: “Vi thần biết tội!”
Thái tử khuôn mặt âm trầm: “Đã phạm tội gì?” Triệu Hi không có nâng người lên, đáp: “Vi thần mới vừa rồi lo lắng cho an nguy của vợ, cho nên mới trước mặt điện hạ thất lễ, chính là phạm thượng.”
Thái tử cười lạnh nói: “Tội này tính là gì, chỉ sợ ngươi còn có tội lớn hơn nữa a?” Triệu Hi thân thể mỉm cười chấn động: Lẽ nào y đã nhận ra Dục Hỏa? Vẫn là phục theo, thanh âm hắn có chút u buồn: “Vi thần không hiểu ý của điện hạ?”
Thái tử đứng dậy đi vòng qua hắn vài bước, đột nhiên phân phó nói: “Ba người các ngươi đi ra ngoài, cô vương có chuyện cần nói riêng với Triệu khanh gia!” Tùy thị ba người thấy thái tử sắc mặ không tốt nên không dám nói nhiều, vội vàng lui ra.
Thái tử thong thả đi đến trước mặt Triệu Hi, phân phó: “Nam nhân mang thai vừa rồi chính là người của ngươi?”
Lời này vừa nói ra, Triệu Hi liền biết thái tử hẳn đã gặp qua Thu Tử Ngộ. Có nên nói hay không? Triệu Hi chủ ý vô chừng. Mắt thấy thái tử đã cho ba người kia ra ngoài, hẳn là không có ác ý, lấy tôn sư thái tử trợ giúp cho Thu Tử Ngộ rửa sạch tội danh quả không còn gì tốt hơn. Bất quá tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết thái tử cùng Tử Ngộ có mối hận cũ hay không? Triệu Hi có chút chần chờ, đến tột cùng là nên bẩm báo chi tiết hay vẫn tiếp tục nói dối đây?
(tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt nhưng không biết lòng)