Quỳnh Châu Toái Viên

Chương 15




Chương thứ mười lăm

Ba ngày liền trôi qua rất nhanh, được Triệu Hi phân phó, trong lao không có người nào dám thất lễ với Thu Tử Ngộ. Ba ngày này cũng trôi qua yên ổn, vết thương trên người Tử Ngộ cũng từ từ khôi phục vài phần. Đại hoàn đan dùng chung với tiểu hoàn đan quả nhiên rất hữu hiệu, Thu Tử Ngộ cảm giác được hài tử đang khỏe mạnh mà lớn dần trong cơ thể mình, âm thầm mừng rỡ không thôi.

Ba ngày trước có khẩu dụ truyền tới, Thu Tử Ngộ biết cuối cùng mình cũng được miễn tội chết, sửa án thành lưu vong, sung quân đến tháp cổ. Trong lòng Tử Ngộ biết nhất định là do Triệu Hi thay mình thưa với hoàng đế, liền không khỏi cảm kích vạn phần. Nếu không nhờ hắn, sợ rằng mình từ lâu đã thành u hồn chốn Hoàng Tuyền rồi…

Hắn an tâm chờ đợi ngày sung quân, dưỡng đủ thể lực. Sung quân đường xá xa xôi, không có thể lực làm sao đi được? Huống hồ trong bụng còn có hài tử, liền là vì chính mình hắn cũng cần bồi dưỡng thân thể cho thật tốt.

Thu Tử Ngộ lẳng lặng nằm ở trên giường. Ba ngày trước, mấy người ngục tốt có mang đến một chiếc giường nhỏ, nói là do cấp trên phân phó. Thu Tử Ngộ biết nhất định là chủ ý của Triệu Hi, chỉ không biết chính mình gì đức gì năng mà khi gặp nạn, còn được hắn hết lòng săn sóc…

Ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên mái nhà, trời đã tối rồi, ngủ một giấc liền phải rời khỏi đây để đến tháp cổ. Không biết nơi đó như thế nào? Không cần suy nghĩ nữa, chỉ cần có thể để ta sống rồi sinh hạ hài tử, có khổ cực hơn nữa ta cũng chịu được.

Hắn hơi nhắm lại mắt, nhẹ tay khẽ vuốt bụng: Hài tử, cha có thể cảm giác được ngươi đang từ từ lớn lên a! Ngươi nhất định phải ngoan ngoan nga…Đợi chúng ta tới tháp cổ rồi, có lẽ mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi…Bỗng nhiên, hắn lại nghĩ đến Vân Ngọc: Hắn nhất định đã biết chuyện mình sung quân rồi a. Cũng được, cách hắn xa một chút, có lẽ sẽ không còn nhớ nhung gì nữa…

Trong lao một mảnh tối đen, Thu Tử Ngộ một chốc lại là hỉ một chốc lại là bi thương. Thời gian trôi qua rất lâu, rốt cục hắn cũng nhắm mắt lại, trầm trầm ngủ.

Khi Tử Ngộ tỉnh lại, đêm đã quá khuya, ánh nến yếu ớt lay động. Tử Ngộ hé mắt nhìn một chút, trong lao có bốn người đang đứng. Triệu Hi yên lặng nhìn hắn; Tô Bình đứng ở một bên không nói lời nào, trong tay cầm theo một cái giỏ; Lâm Thần Vũ cúi thấp đầu dường như cũng không dám ngẩng lên được nữa; Họa Phiến ngơ ngẩn nhìn cái bọc trong tay, sắc mặt buồn rầu.

Triệu Hi thấy Thu Tử Ngộ mở hai mắt, vội đi tới, dìu hắn ngồi dậy, thấp giọng nói: “Ngày mai ngươi liền phải đi rồi, chúng ta tới thăm ngươi một chút…” Hắn nhận lấy cái giỏ Tô Bình đưa qua: “Hiện giờ đã là canh tư, có đói không? Ăn một chút gì đó đi, ngày mai mới có sức mà đi a…”

Thu Tử Ngộ mỉm cười, nương Triệu Hi nâng dậy mà chậm rãi xuống giường, đi tới trước bàn ngồi xuống, nhìn Lâm Thần Vũ: “Sư huynh, ngươi đã về rồi! Sư nương không việc gì chứ?”

Lâm Thần Vũ cúi đầu, giọng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy: “Không có việc gì…đều hảo!”

Thu Tử Ngộ thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì là tốt rồi…Sư phụ cứu được sư nương, nhất định rất vui vẻ a?”

Họa Phiến quay mặt đi chỗ khác, Lâm Thần Vũ vẫn đang cúi đầu nhìn dưới đất: “Sư phụ thật cao hứng…”

Thu Tử Ngộ nhìn ra Lâm Thần Vũ không được tự nhiên, ôn tồn hỏi: “Sư huynh, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì không tiện nói sao?” Trong lòng hơi có chút phân vân.

Họa Phiến đi tới, đặt bọc vải lên bàn: “Thiếu gia, đây là vài món y phục do ta chuẩn bị, ngày mai mang theo a.”

Thu Tử Ngộ cảm kích cười với nàng: “Làm phiền ngươi a! Đa tạ. Ta cũng đang muốn thay một bộ quần áo sạch sẽ đây.” Hắn nhìn xuống người mình một chút, quay đầu hướng Triệu Hi nói rằng: “Cái áo này là ta mượn Triệu đại nhân, chỉ tiếc bẩn quá rồi, giặt cũng không sạch a, không thể trả lại cho Triệu đại nhân…”

Triệu Hi miễn cưỡng cười nói: “Chỉ là một bộ y phục mà thôi, cần gì phải bận tâm? Ngươi ăn một chút gì đi! Đây là do Họa Phiến tự tay nấu, bên trong là canh gà…”

Thu Tử Ngộ vui vẻ nói: “Thật vậy sao?” Ngoái đầu lại, nhìn về phía Họa Phiến: “Tài nghệ nấu ăn của Họa Phiến luôn luôn không tồi a.”

Triệu Hi mở cái giỏ; lấy ra vài món thức ăn cùng một chén cơm tẻ; rồi lại lấy ra một cái hũ nhỏ, bên trong có đựng canh gà.

Tử Ngộ tiếp nhận cái hũ, uống ngay một hơi, khen: “Thực ngon a!” Cơm nước trong lao không được tốt, hắn lại còn có bầu, một phần cơm canh hai người ăn. Lúc này hắn xác thực đói bụng muốn chết, liền tiếp nhận bát ăn cơm, bất chấp hình tượng, vội vã ăn.

Họa Phiến lại quay mặt đi, nước mắt đảo quanh viền mắt. Triệu Hi thấp giọng nói: “Ăn từ từ a, cẩn thận kẻo nghẹn. Mấy tên hỗn đản này rút cuộc có đối đãi người ta tốt hay không a? Đói thành như vậy!”

Thu Tử Ngộ dừng lại, cười nói: “Ba ngày này nhờ có phúc của đại nhân, sống được rất khá a! Ngươi xem, ta có cả giường để nằm.” Hắn nhìn nhìn Lầm Thần Vũ vẫn đang cúi thấp đầu, trong lòng rất nghi hoặc: Nhìn sư huynh như vậy, nhất định có chuyện gì che giấu ta!

Hắn lại ăn vài ngụm, nhịn không được mở miệng hỏi: “Sư huynh, tại sao ngươi không nói gì? Sư phụ có gì dặn dò ta sao?”

Lâm Thần Vũ âm thầm kêu khổ: Đừng hỏi ta, đừng hỏi ta, ta thực sự không dám nói a! Hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Hi, muốn hỏi ý hắn một chút.

Triệu Hi thở dài: Việc này có thể lừa gạt được một thời gian lại có thể lừa gạt được một đời sao? Cũng được, đau lâu dài không bằng chỉ đau một lần. Đối đầu chịu một đao, lui đầu cũng phải chịu một đao. (câu gốc là “Thân đầu nhất đao, súc đầu dã yếu ai nhất đao” ý nói dù tiến hay lùi cũng không thể tránh khỏi khó khăn.) Nói cho hắn thôi! Nghĩ vậy hắn liền hướng về phía Lâm Thần Vũ gật đầu.

Lâm Thần Vũ ấp a ấp úng: “Sư đệ, thực ra ta có một việc muốn nói với ngươi…chỉ là…ngươi phải đáp ứng ta…nghe xong việc này liền hãy quên đi…dù gì cũng không được khổ sở a!”

Đôi đũa trong tay Thu Tử Ngộ ngừng lại, đem hũ canh gà chuyển qua trước mặt, uống ngay một hơi: “Sư huynh, ngươi cứ việc nói đi, ta sẽ không khổ sở!” Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy được điềm xấu.

Lâm Thần Vũ thở sâu, lấy hết dũng khí mở miệng: “Sư đệ, sư phụ sau khi cứu ra sư nương, huyết tẩy Phong Liễu sơn trang…” Dừng lại một chút, đoạn sau thật khó mở miệng a! Hai mắt sư đệ đang yên lặng nhìn mình kia: “Sư phụ…sư phụ, hắn dĩ nhiên ở trước mặt mọi người trong Vô Cực Tông phái mà tuyên bố…trục xuất ngươi khỏi sư môn…vĩnh viễn cũng không được quay về!”

Thu Tử Ngộ ngẩn ra, rồi lại bỗng nhiên cúi đầu xuống, trầm mặc không nói. Đám người Triệu Hi lo lắng mà nhìn hắn, không biết làm sao để khuyên giải, an ủi. Triệu Hi thử mở miệng: “Thu công tử…”

Thu Tử Ngộ ngẩng đầu nhẹ nhàng cười, dáng tươi cười hư huyễn mờ ảo, lại không giống thực. Lòng Triệu Hi đau nhói, cũng nói không ra lời.

Thu Tử Ngộ uống một ngụm canh gà, lại cầm đũa lên ăn vài miếng cơm, rồi mới chậm rãi nói: “Đa tạ sư huynh…Lâm đại ca nói cho ta biết!” Hắn nhìn sắc mặt của mọi người một chút, cười nói: “Các ngươi không cần lo lắng a! Sư…Lăng đại hiệp năm đó là bất đắc dĩ mới thu ta làm đồ đệ…vốn là vì suy nghĩ cho an nguy của sư…Lăng phu nhân…Hôm nay trục xuất ta khỏi Vô Cực Tông phái cũng là phải làm…Ta đã có…chuẩn bị…” Thì ra, ta vẫn chưa từng là đệ tử của Vô Cực Tông phái…

Trong lòng Triệu Hi đau xót, không nói được lời nào; Họa Phiến đứng im, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi; Lâm Thần Vũ chỉ cúi đầu; Tô Bình nhẹ giọng nói: “Thu công tử…”

Thu Tử Ngộ vội vàng cắt đứt lời của hắn: “Ngày mai ta phải sung quân đến tháp cổ, nói đến còn phải đa tạ Triệu đại nhân cứu giúp a!”

Triệu Hi cắn răng không lên tiếng. Tô Bình nhìn chủ tử nhà mình, không thể làm gì khác hơn là thay hắn mở miệng: “Đó vốn là công việc của đại nhân nhà ta, Thu công tử không cần để tâm a! Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đợi ở Thập Lí đình để tiễn Thu công tử!”

Thu Tử Ngộ cười nói: “Cũng không phải chuyện gì tốt, không cần đưa tiễn!”

Triệu Hi khó khăn lắm mới nói được một câu: “Lần này đi đường xá xa xôi, dọc theo đường đi ngươi nhất định phải bảo trọng!”

Thu Tử Ngộ gật đầu: “Yên tâm đi, khó khăn lắm mới giữ được cái mạng này, ta sẽ không khinh rẻ chính mình đâu.” Liền là vì hài tử, ta cũng phải hảo hảo bảo trọng a…

Họa Phiến chậm rãi đi tới, bỗng nhiên quỳ xuống: “Thiếu gia, để ta cùng đi với ngươi đi!”

Thu Tử Ngộ ngưng mắt nhìn nàng một lát, thở dài, khom lưng nâng nàng dậy: “Họa Phiến, nơi hoang dã xa xôi như vậy, ngươi đi làm gì a? Hảo hảo mà ở lại kinh thành, có lẽ qua vài năm…ta còn có thể trở về cũng không chừng…”

Họa Phiến khóc ròng nói: “Thiếu gia…ngươi ghét bỏ Họa Phiến là một nữ tử, không giúp được ngươi sao?”

Thu Tử Ngộ kinh ngạc, bỗng cười nói: “Chiêu càn quấy này của ngươi là học của ai vậy? Lời như thế cũng nói ra được! Lần đi này núi cao thủy xa, ngươi tuổi còn trẻ a, lẽ nào lại theo ta qua bên kia mà sống hoài tuổi xuân?” Hắn nhìn Lâm Thần Vũ, lại quay đầu nhìn Triệu Hi nói: “Nếu có gia đình nào tốt, mong rằng Triệu đại nhân thay Họa Phiến lưu tâm nhiều hơn!”

Trong lòng Triệu Hi âm thầm hạ quyết tâm, cũng không nói cho hắn biết, chỉ gật đầu biểu thị đồng ý.

Họa Phiến biết Thu Tử Ngộ tuyệt đối sẽ không để nàng đi, trong lòng cũng đã có tính toán: Ngươi không cho ta theo, lẽ nào ta sẽ không len lén theo sao? Nói cái gì gia đình tốt chứ? Họa Phiến cuộc đời này chỉ biết một mình thiếu gia mà thôi! Nàng từ nhỏ đi theo bên người Thu Tử Ngộ lớn lên, tình cảm đối với chủ tử tích lũy tháng ngày, từ lâu đã sâu đậm như đại dương mênh mông, cũng không dứt bỏ được nữa rồi!

Thu Tử Ngộ không hiểu được tâm tư của bọn họ, nhìn đã sắp tới canh năm, giục nói: “Các ngươi trở về đi! Qua một chút, trời sẽ sáng a!”

Triệu Hi cùng Họa Phiến đã quyết định chủ ý, liền không hề lưu luyến, chuẩn bị rời đi. Họa Phiến định thu dọn cơm nước ở trên bàn, Tử Ngộ vội vã ngăn cản: “Không cần thu, những món ăn này cứ để lại đi! Dù sao còn có thể để ăn điểm tâm!”

Họa Phiến thu tay lại, vén vạt áo thi lễ với Thu Tử Ngộ, theo hai người Triệu Hi đi ra ngoài. Lâm Thần Vũ vẫn còn đứng đó, nhìn Thu Tử Ngộ một chút, muốn nói cái gì rồi lại không nói nên lời.

Thu Tử Ngộ hiểu ý tứ của hắn, khẽ cười nói: “Sư huynh…Lâm công tử, việc ta bị trục xuất không liên quan đến ngươi, ngươi không cần cảm thấy hổ thẹn a, việc đó vốn phải làm…”

Lâm Thần Vũ thở dài, thực sự tìm không ra câu gì để mà nói, ủ rũ mà rời đi.

Nến vẫn còn để lại trong lao, Thu Tử Ngộ ngồi ngơ ngẩn, trong lòng chết lặng, không hề có tư vị. Hắn cầm đũa lên, lại ăn thêm vài miếng cơm, nhìn canh gà trong hũ, lẩm bẩm nói: “Còn có thể uống được sao?”

Tay trái không tự chủ được sờ bụng, thở dài: Dù mình không muốn uống, hài tử cũng cần a! Hắn miễn cưỡng uống thêm hai ngụm, nghĩ thực sự uống không nổi nữa mới bất đắc dĩ buông cái hũ xuống, đứng dậy chậm rãi đi đến bên giường, ngửa mặt lên trời nằm xuống, yên lặng nhắm lại hai mắt.

Ánh nến lay động, canh gà còn đến một nửa, đều là một màu đỏ tươi, từ lâu đều không còn là màu của canh gà nữa…