Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 20: Một người đã thay đổi




Nhìn ngôi nhà mới thì biết, số tiền tích lũy nửa đời của ba mẹ đều đổ cả vào đây. Điều khiến Quyển Nhĩ không thể chịu đựng được chính là, hai nhà chuyển đến đây còn gần nhau hơn, lại còn ở đối diện. Một cầu thang, hai hộ, hai nhà lại có mối quan hệ tốt như thế, ban đêm đúng là không cần đóng cửa nữa.

"Mẹ, có cần phải thẳng thừng thể hiện mối quan hệ không thể phá vỡ giữa mẹ và dì Trì như thế không, lần này là ở cùng một tầng, sau này liệu có cùng nhau mua một căn biệt thự, rồi cả hai nhà dọn về ở chung không?"

"Làm sao con nhìn ra ý định của mẹ thế?" không đợi Quyển Nhĩ trả lời, mẹ cô nói tiếp, "Chẳng phải do con kém cỏi hay sao? Vốn hai nha đã bàn bạc xong, các con kết hôn, ba mẹ sẽ mua một căn nhà lớn hơn, rồi dọn về ở chung".

Quyển Nhĩ nằm trên chiếc giường mới mua, ăn dưa hấu được mẹ đút cho, tự say sưa một lúc mới nói: "Ba mẹ cũng vội vàng quá, Cao Mạc chia tay với bạn gái của anh ấy rồi, không chừng con sẽ có cơ hội khiến ba mẹ được vẻ vang đấy." Trước kia cô không bao giờ nhắc đến bất cứ việc gì liên quan tới Cao Mạc với mẹ là bởi vì quá giữ ý, không muốn bất cứ ai bên cạnh mình phát hiện ra điều gì, cũng không muốn chia sẻ với người khác thứ tình cảm đó. Hôm nay có thể mang ra để nói cười rồi, nhưng một góc nhỏ trong trái tim cô, vết thương vẫn không ngừng rỉ máu.

Quyển Nhĩ tiết lộ tin tức có tính giật gân như thế, nhưng mặt mẹ cũng chẳng hề biến sắc, "Không cần con phải làm vẻ vang nữa. Ba con nói rồi, cả hai nhà đều đã xác định bọn con không có duyên phận".

Quyển Nhĩ im lặng, đây chắc chắn là sự khác biệt, sự khác biệt giữa người lớn và hai đứa trẻ là cô và Cao Mạc. Mấy ngày nay hai nhà tụ tập cùng nhau, ba mẹ vẫn đối xử với Cao Mạc như với con đẻ của mình, việc gì đáng quan tâm thì quan tâm, việc gì nên dạy bảo thì dạy bảo, chẳng nhận ra có điều gì khác thường cả. Nhưng thì ra, trong lòng ba mẹ vẫn có điều thắc mắc. Chắc là vì ba mẹ có yêu cầu quá cao dành cho nửa kia của con gái: yêu cầu người đó phải một lòng một dạ, trước sau như một.

"Đinh Mùi, Tăng Nghị, Tiểu La, các bạn con gần đây sao rồi?" Thấy Quyển Nhĩ không nói gì, mẹ đột nhiên

"Điều rất tốt, đều rất bận. Con với Tiểu La vẫn thường đi cùng nhau, hai người kia thì trong học kì này con chưa gặp lần nào." Những tin tức liên quan đến Đinh Mùi, Quyển Nhĩ ít khi nhắc đến khi ở nhà. Cô không biết được những tin như thế nào thì mới để lại ấn tượng tốt đẹp đối với ba mẹ, vì vậy không dám mạo hiểm nói năng lung tung. Nếu người đó sau này đúng là có thể cùng sống với cô thì dù có tốt xấu thế nào cô cũng tự mình gánh lấy, sao lại khiến ba mẹ phải lo lắng. Nếu người đó sau này sẽ trở thành người xa lạ, vậy nói nhiều về họ càng không có ý nghĩa gì. Lý do mà cô không nói, cũng là vì trong lòng còn hy vọng, Quyển Nhĩ hoàn toàn không nhận ra điều này.

Trước ngày Quyển Nhĩ quay lại trường, cũng có một lần nói chuyện riêng hết sức bất ngờ với Cao Mạc. Tại sao lại là bất ngờ, một mặt bởi vì thời gian chọn để nói chuyện cũng là ngoài ý muốn, một mặt là độ sâu của câu chuyện đó, đối với Quyển Nhĩ mà nói, thật khó có thể tưởng tượng.

Hôm đó là trước ngày Quyển Nhĩ quay về trường, dì Trì nói, năm nay chắc Quyển Nhĩ phải đón sinh nhật ở trường, vì vậy muốn tổ chức trước một bữa tiệc nhỏ cho cô. Ba mẹ đều nói, trẻ con thì sinh nhật gì chứ. Sau đó kết quả bàn bạc là không nhắc đến việc tổ chức sinh nhật nữa, hai nhà cùng đi ăn buffet.

Quy mô của nhà hàng cũng không quá lớn. Mặc dù không đông khách, nhưng mấy chiếc bàn lớn đều đã có người ngồi trước rồi. Vì thế người lớn ngồi một bàn, cô và Cao Mạc ngồi một bàn. Lúc đi lấy đồ ăn, Quyển Nhĩ thấy Cao Mạc rất thành thạo, thứ nào nên lấy nhiều, thứ nào nên lấy ít, anh ấy đều có tính toán trên đầu.

"Ở nước ngoài anh thường ăn thế này phải không?"

"Anh đã từng làm trong một nhà hàng như thế này."

"Học bổng không đủ tiêu sao?" Quyển Nhĩ biết, hai năm Cao Mạc đi du học đều không dùng tiền nhà gửi sang mà hoàn toàn tự lập.

"Anh làm thay một người bạn cùng lớp, cậu ấy phải mổ."

"Một người bạn rất thân phải không?" Quyển Nhĩ biết Cao Mạc rất keo kiệt trong

việc chi dùng thời gian, khiến một người

không thiếu tiền như anh phải đi làm việc như thế, chẳng khác nào bảo anh lãng phí tính mạng của mình. Vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là người bạn ấy thân với anh.

"Lúc ấy thì vẫn chưa hẳn là vậy." Trình Bình Chất là bạn học cùng lớp thực nghiệm với anh, lúc đó thật sự quan hệ của hai người vẫn chưa phải là thân thiết. Nhờ đến Cao Mạc, là bởi vì cậu ta biết Cao Mạc không có hứng thú đối với công việc làm thêm này, không có nguy cơ bị cướp mất việc làm.

Trình Bình Chất đã dùng một câu nói để kích động Cao Mạc, cậu ta nói: "Cậu đến đây, chính là vì đã chăm chỉ nhiều năm ở trong phòng thí nghiệm phải không? Cả đời cậu định phung phí từ phòng thí nghiệm này tới phòng thí nghiệm khác hay sao?".

Cao Mạc biết mình sống như thế rất có vấn đề. Sau khi sang Mỹ, anh tiếp xúc rất nhiều với Diêu Sênh, thậm chí còn dần dần dựa dẫm vào cô ấy. Những việc liên quan tới cuộc sống hàng ngày, tới việc học tập, chỉ cần là việc có thể nhờ người khác, Diêu Sênh đều chủ động làm giúp anh. Vì vậy anh nhận lời giúp Trình Bình Chất, là muốn bước bước chân đầu tiên ra khỏi cổng trường.

"Bọn anh sau đó mới dần dần trở nên thân thiết, cậu ấy đưa anh đi nếm thử rất nhiều món."

"Cái gì cũng thử?" Quyển Nhĩ cầm đũa lên, háo hức muốn gắp thử Sashimi.

"Ừ, anh còn tham gia buổi gặp gỡ liên quan tới cần sa."

"Thằng cha ấy! Việc như thế mà cũng lôi anh đi." Những thứ khói gây nghiện ấy đối với Quyển Nhĩ đều là thứ hàng cấm, chẳng trách phản ứng của cô lại mạnh như thế.

"Anh chỉ tham gia buổi liên hoan thôi, không hút thử." Cao Mạc thấy mắt Quyển Nhĩ trợn tròn hết cỡ, bèn nói một câu trấn an.

Hai người cầm theo đĩa thức ăn quay lại bàn ngồi, Quyển Nhĩ lúc ấy mới nói: "Những buổi tụ tập ồn ào như thế mà anh cũng tham gia, anh đúng là thay đổi thật rồi".

"Hình ảnh thần tượng sụp đổ phải không?" Cao Mạc trêu chọc cô.

"Sao anh lại là thần tượng của em?" Quyển Nhĩ dùng dĩa xiên vào miếng hoa quả còn lại trên đĩa, "Đã có thời anh chính là tín ngưỡng của em". Có thể chính vì nguyên nhân này, người khác có bất kỳ vấn đề gì, cô đều có thể lí giải và chấp nhận mà mặt không hề biến sắc, nhưng đối với Cao Mạc, cô không làm được.

Anh luôn có một vị trí cố định, là một hình tượng vững chắc trong lòng Quyển Nhĩ, muốn cô mang hình tượng đó xuống để đập vỡ, cô không thể làm thế, mà cũng không muốn làm thế.

"Tín ngưỡng bị dao động?"

"Anh lúc nào cũng đột ngột rút củi dưới đáy nồi, tín ngưỡng của em có kiên cố thế nào cũng không thể trụ vững được."

Cao Mạc dừng lại một lúc, mới từ từ nói: "Lúc nào? Thời gian cách xa cũng tính sao?".

Quyển Nhĩ trề môi, đây là động tác cô hay làm khi bối rối, vô tình đã gợi lại quá khứ với Cao Mạc.

Thấy Quyển Nhĩ không muốn nói tiếp, Cao Mạc nhìn thẳng vào cô hỏi, "Chuyện cũ không muốn nhắc lại?".

"Cao Mạc! Đừng như thế, không giống anh chút nào." Quyển Nhĩ thấy bộ dạng hung hăng ép uổng của Cao Mạc, cô không sao thích ứng nổi.

"Như thế nào mới giống anh? Đúng rồi, tín ngưỡng thì phải giống như thần thánh, vừa không được có khiếm khuyết, lại vừa không được phạm lỗi, phải không?"

"Xin lỗi, anh ra ngoài một lát." Không đợi Quyển Nhĩ nghĩ ra nên trả lời thế nào, Cao Mạc đột nhiên đứng dậy.

Quyển Nhĩ một mình ngồi lại, thỉnh thoảng lại quay sang cười với ba mẹ, thể hiện rằng bữa ăn rất ngon, tâm trạng cũng rất vui. Đang thấp thỏm chờ đợi trong bất an, chỉ sợ Cao Mạc cứ thế mà đi thì cuối cùng anh cũng quay lại, phảng phất có mùi thuốc lá.

Sau khi anh ngồi xuống, lại hỏi: "Em có điều gì muốn hỏi anh không?".

Quyển Nhĩ vội lắc đầu, chỉ nghe anh nói thôi cũng đã khiến cô tim đập chân run rồi, làm sao còn dám hỏi gì chứ.

"Nhưng anh lại có việc muốn hỏi em." Cao Mạc dường như không dừng lại, anh hỏi luôn: "Diêu Sênh nói gì với em?".

Quyển Nhĩ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ lại có chuyện gì vậy, lẽ nào lại ngượng ngùng tới mức phải nhờ cô chuyển lời hay sao? "Cô ấy nói mặc dù bọn anh đã chia tay rồi, nhưng không muốn thấy người khác tiếp cận anh gần quá. Đại khái là ý đó." Quyển Nhĩ thật thà kể lại.

Ánh mắt Cao Mạc thoáng tỏ vẻ tán dương, đúng là Diêu Sênh, bất kể lúc nào cũng rất thẳng thắn. Cô ấy muốn Cao Mạc làm bạn trai của mình, cũng không có bất kỳ câu đệm lót nào, đưa ra ngay lời đề nghị sau một bữa ăn tối.

"Cao Mạc, hay là anh thử suy nghĩ đến em xem?"

Lúc đó, hai người đã có một khoảng thời gian tương trợ lẫn nhau trên đất khách quê người. Thời gian đầu vì thủ tục làm gấp gáp quá, vẫn chưa xin được vào ký túc xá, họ cùng nhau thuê một căn hộ chung cư bên ngoài trường. Cùng ăn, cùng ở, cùng đi, Diêu Sênh kiêm nhiệm cả vị trí đầu bếp, lái xe... việc nào làm cũng rất khá. Hai người thường xuyên đi siêu thị mua thức ăn, thấy Diêu Sênh vô cùng phấn khởi, lại tính toán hết sức tỉ mỉ, đôi lúc Cao Mạc cũng hốt hoảng, cô gái này không biết từ lúc nào đã bước vào cuộc sống, chiếm lĩnh toàn bộ thời gian rảnh rỗi sau giờ học của anh.

Cao Mạc nhớ là anh còn chưa kịp trả lời, mới chỉ ngẩng đầu lên, Diêu Sênh đã lập tức nói: "Thời gian hết rồi! Gật đầu đi!".

Thông minh, một Diêu Sênh hoàn mỹ tới mức không ai có thể tìm ra bất kỳ sai sót nào lại lo lắng anh sẽ từ chối. Chính vì phát hiện này, không biết làm thế nào mà cái đầu lại không chịu sự điều khiển của anh đã gật gật đồng ý.

Cái gật đầu đó chắc là quá bộp chộp. Hai người ở cùng nhau chưa đến một năm, Diêu Sênh nằm trên giường của anh, cuộn trong lòng anh, lại nhẹ nhàng nói muốn chia tay.

Cao Mạc vốn cho rằng đó chẳng qua là câu nói đùa, anh cảm thấy ở bên cạnh Diêu Sênh cũng không tệ, cùng chí hướng, có thể chăm sóc và thấu hiểu lẫn nhau trong cuộc sống, thân ở nước ngoài, cả hai coi như có thể làm chỗ dựa cho nhau, thậm chí hai người chưa từng có trận cãi vã nào lớn. Đang tốt như thế, sao đến mức phải chia tay. Nhưng lần này cũng thế, Diêu Sênh không cho anh nhiều thời gian để suy nghĩ, ngày hôm sau là chuyển ra ngoài, thái độ vô cùng dứt khoát.

Cao Mạc có muốn đôi co cho rõ cũng không được, thực sự anh không biết vấn đề nằm ở đâu.

"Tại sao?"

"Anh hỏi muộn quá." Hôm đó trông Diêu Sênh hết sức tiều tụy, "Ngày đầu tiên em ở bên anh, anh đã nên hỏi tại sao em lại muốn ở bên anh rồi."

Diêu Sênh nhẹ nhàng thở dài, "Đừng nói tới chuyện mất cừu mới rào chuồng nữa, con cừu anh yêu đó, đã bị sói ăn thịt rồi".

Chữ "yêu" này, đây là lần đầu tiên Cao Mặc nghe Diêu Sênh nhắc đến. Lúc đó anh mới phát hiện ra, Diêu Sênh cũng có sự lúng túng, cô ấy vẫn luôn đợi anh chủ động một lần, nhưng cho tới tận khi sói ăn sạch cừu, anh vẫn chưa tìm thấy chuồng cừu ở đâu.

"Mau tỉnh lại đi, tỉnh lại."

Cao Mạc bị chiếc khăn ăn màu hồng khua khua trước mắt làm cho tỉnh lại, đưa tay giật lấy chiếc khăn ăn bám đầy vết dầu mỡ trước mặt, khẽ hét lên: "Em làm ồn gì thế!".

"Ai bảo anh chìm đắm vào chuyện cũ mà không tự thoát ra được, em gọi anh nãy giờ rồi mà anh vẫn cứ ngồi bất động như bị điểm huyệt ấy.''

Quyển Nhĩ bĩu bĩu môi, cô không bao giờ đồng tình với những người buồn phiền vì chuyện tình cảm. Cô chỉ cảm thấy những người này như đang muốn phơi bày sự trải nghiệm của mình, câu chuyện của ai cũng lắt léo cảm động, xúc động tâm can.

Bất giác Cao Mạc phì cười: "Sao em lại nghĩ anh không tự thoát ra được?".

Quyển Nhĩ bỉu môi khinh miệt, lập tức nhận ra hàng loạt những hành động vừa rồi của mình thật ấu trĩ. Cô đã qua cái tuổi được gọi là đáng yêu rồi, không thể làm một thục nữ đoan trang, nhưng cũng không nên thể hiện cay nghiệt quá. "Xe đưa xe đón, thế vẫn chưa đủ để thể hiện dư tình chưa hết hay sao?" Haizz, hết thuốc chữa rồi, những lời này nói ra, chua cay tới mức có cảm giác như răng mình cũng hơi ê buốt.

"Em thế nào?" Cao Mạc không có ý thảo luận tiếp về vấn đề có thể tự giải thoát hay không, "Sắp tốt nghiệp rồi, có dự định gì không?".

"Dự định quay về nhà tìm việc làm, thế thôi."

"Còn cậu bạn tên Đinh Mùi kia"

"Anh ta? Anh vẫn còn nhớ sao. Chắc là sự định sau này sẽ vào đài truyền hình, đi thực tập suốt ở bên đó."

"Là muốn hỏi hai bọn em có dự định gì không?"

"Bọn em? Bọn em thì có thể có cùng dự định gì, ai về nhà nấy, về với mẹ của mình thôi."

Quyển Nhĩ đẩy nhẹ đồ ăn trong đĩa, tự nhiên thấy ngây ngấy, mất đi sự ngon miệng vừa rồi.

"Chia tay rồi?" Âm vực anh có vẻ lên cao, rõ ràng không phải ngữ khí của sự tiếc nuối.

Quyển Nhĩ thầm đánh giá câu hỏi của anh, chỉ thấy trong đó có mùi vị của sự vui mừng vì người khác gặp họa. "Không tốc độ bằng anh đâu, cũng không có được bản lĩnh như anh."

"Chuyện này thì cần gì bản lĩnh? Vấn đề là tính cách."

"Ai tốt tính, em sẽ học theo."

"Diêu Sênh là lựa chọn không tồi."

Quyển Nhĩ thực sự không nhịn được nữa: "Không cần phải tự bán tự khen đâu." Lúc nào cũng huênh hoang kích động người khác như thế, ai mà chịu cho nổi.

"Thế nào gọi là tự bán tự khen? Cô ấy không phải là của anh, vừa đăng ký kết hôn với anh bạn trai người Mỹ rồi, lần này quay về là để tổ chức hôn lễ. Nhưng hộ chiếu của anh chàng luật sự đó có trục trặc, vì thế sẽ đến Trung Quốc muộn một chút."

Lần này thì Quyển Nhĩ thực sự bị chấn động, "Cô ấy? Cô ấy kết hôn với người khác rồi! Cô ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, sao đã vội vàng lấy một người nước ngoài như thế?" Sau khi bị mọi người đồng loạt quay lại nhìn, Quyển Nhĩ mới nhận ra âm lượng của mình không nhỏ, tâm trạng cũng quá kích động, miễn cưỡng nuốt những lời oán trách dành cho Cao Mạc vào trong.

Cao Mạc phải khiến Diêu Sênh đau lòng tới mức nào nên cô ấy mới kết hôn nhanh như điện xẹt ngay sau khi chia tay thế chứ, rõ ràng là bắt nạt người khác

Dường như Cao Mạc đọc được những suy nghĩ của Quyển Nhĩ, "Không cần em phải lo lắng cho cô ấy, Diêu Sênh rất biết cách sắp xếp cuộc sống của mình".

Thực ra, hôm anh nhận được thiệp mời, anh cũng hết sức kinh ngạc. Anh lo lắng rằng, vì chuyện của mình và Diêu Sênh không thuận lợi, cô ấy mới đưa ra quyết định vội vàng, mù quáng như thế. Trên đường bay về, vì đi cùng nhau, lúc đó anh mới dám hỏi dò mà hỏi một câu.

Diêu Sênh trả lời ngắn gọn, "Bây giờ xong hết rồi".

Cô thấy Cao Mạc còn định nói thêm gì nữa, vội bổ sung một câu: "Cao Mạc, không cần phải thuyết giáo, cũng không cần phê phán thái độ sống của em, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Thực tiễn đã chứng minh, chúng ta không phù hợp".

"Tại sao lại không phù hợp?"

"Đến tại sao không phù hợp anh còn không biết thì còn phải giải quyết vấn đề làm gì?" Diêu Sênh kéo chiếc chăn trên người trùm lên đầu, "Đối với em mà nói, tất cả những chuyện nay đã là chuyện cũ rồi". Ý mà Diêu Sênh muốn nói, cô thấy không cần thiết phải nhắc lại nữa.

"Cao Mạc!" Quyển Nhĩ thấy anh lại có biểu hiện thất thần, không kìm được nên gọi to.

Cao Mạc nhíu nhíu mày, "Hò hét thế còn ra thể thống gì nữa?".

Quyển Nhĩ muốn biện hộ cho mình, nhưng lập tức nghĩ, chắc Cao Mạc đang bực tức vì bị người khác lấy ra làm trò đùa nên quở trách chút thôi, nếu bới móc cô mà khiến tâm trạng anh thoải mái hơn, cô tình nguyện chịu ấm ức một chút cũng không sao. Vì vậy, đang định mở miệng cãi lại nhưng rồi lập tức im bặt, vẻ mặt như thể chấp nhận để cho người khác tự ý mắng mỏ, đánh đập, quyết không có ý phản kháng.

Cao Mạc thấy Quyển Nhĩ cố ý tỏ vẻ ngoan ngoãn dễ bảo, tâm trạng đang lúc cao trào cũng lập tức trấn tĩnh lại, "Quyển Nhĩ, muốn làm gì thì nhất định phải thử một lần". Hiểu biết là rất tốt, ngoan ngoãn cũng rất tốt, nhưng những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng là đừng để phải hối tiếc. Và sau đó, nếu có thể, hãy mang trái tim không vấn vương hối tiếc đó lại

Trên chuyến tàu quay lại trường, bóng Cao Mạc dần lùi xa và trở nên nhỏ bé trên bục đưa tiễn, khiến trong tim Quyển Nhĩ dấy lên cảm giác không nỡ rời xa, nước mắt nhạt nhòa làm lu mờ tầm nhìn của cô. Chỉ mới vài năm xa cách, Cao Mạc như hoàn toàn biến thành một người khác vậy, nếu thêm vài năm nữa thì sao? E là anh sẽ biến thành một người xa lạ mà thân quen.

Những lời Cao Mạc nói ngày hôm qua khiến Quyển Nhĩ cả đêm không ngon giấc. Phải mang một thái độ muốn thử nghiệm để kinh qua đời người hay sao? Nghĩ đi nghĩ lại, đáp án mà cô đưa ra lại là một đáp án phủ định. Cứ theo trình tự từng bước, theo vòng tuần hoàn vốn có đi, không cần phải làm bất cứ điều gì khiến cuộc sống trở nên hỗn loạn, cũng chẳng cần phải đột ngột muốn thử nghiệm điều gì cả. Cuộc sống của cô vẫn nên bám sát vào mặt đất, cất những bước đi an toàn.

Nhưng điều cô không thể ngờ được là, bước từng bước thực tế cũng không phải là đã hoàn toàn an toàn, đường rộng thênh thang dưới chân cũng không phải cứ thế trải rộng mãi cho tới tận cuối đường, những người không may mắn lúc nào cũng có thể rơi xuồng hồ nước, khó mà ngóc đầu lên được.