Quyết Tuyệt

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Th Dân - Huyền Vũ Môn

Hoàng cung Đại Đường được xây dựng bên bờ Nam sông Vị Thủy, tọa lạc tại phương Bắc của thành Trường An, địa thế Bắc cao Nam thấp. Cung thành chia làm ba khu chính: Thái Cực Cung, Đông Cung và Dịch Đình Cung, diện tích rộng lớn vô cùng. Thái Cực Cung là nơi Hoàng đế nghe báo cáo và giải quyết công việc hằng ngày, là bộ phận quan trọng nhất của hoàng cung, chỉ khu vựa này thôi đã rộng gấp 2.7 lần cố cung Bắc Kinh ngày nay, khí thế hùng vĩ khó có thể tưởng tượng.

Mà hôm nay, Công Nguyên tháng 6 năm 626, đúng ngày Canh Thân (Ngày chư thần phán xét việc thiện ác của thế nhân – theo Thái Thượng Cảm Ứng Thiên của Đạo giáo), khí trời sáng sủa, trời trong nắng ấm, thiên nhiên tựa hồ lột xác. Mà dưới trời xanh mây trắng, một tòa cung điện vẫn nguy nga lộng lẫy như thường, tầng tầng lớp lớp mái cong nối tiếp nhau, đình viện rộng lớn, con đường quanh co, hoa cỏ trải dài, cổ mộc thành rừng, tất cả những gì trước mắt đều biểu hiện khí thế uy nghi thịnh vượng của hoàng cung Đường quốc. Mà Huyền Vũ Môn, tọa lạc tại phương Bắc của Thái Cực Cung, từ trên cao nhìn xuống, xuyên thẳng qua tầng mây, tựa như tấm giáp vàng che chở cả hoàng cung, khí thế hào hùng mà tráng lệ.

Lý Nguyên Cát đi theo Lý Kiến Thành tiến vào từ cửa sau của Huyền Vũ Môn. Tựa như bao lần ra vào trước, vó ngựa gõ đều, chậm rãi đi tới, không mang theo binh khí, chỉ có tám thủ vệ, thế nhưng, ngày hôm nay, hắn biết sẽ hoàn toàn bất đồng. Tất cả sẽ không giống với những lần đi qua quen thuộc trước.

Lúc này, trong Huyền Vũ Môn, không có cung nữ chơi đùa, không có thái giám tuần tra, không có cung nô tỉa hoa, bốn phía tĩnh lặng kỳ lạ, trước cơn bão tố bao giờ cũng rất bình yên.

“Đại ca, huynh thật sự tin tưởng sẽ không xảy ra biến cố?” Thời khắc then chốt như vậy hẳn không nên có nghi ngờ, thế nhưng, Lý Nguyên Cát vẫn không tự chủ được lo lắng trong lòng.

Lý Kiến Thành không trả lời, tay phải cầm dây cương hơi siết chặt, tay trái bất giác chạm vào chuôi kiếm bên hông.



Lý Nguyên Cát thúc ngựa đi chậm lại, nhẹ giọng, “Đại ca, quân đội chúng ta tuy rằng lớn, nhưng bọn họ đều không được đi qua Huyền Vũ Môn, đệ đã sớm nói với huynh, phải thay giáo úy Thường Hà này, nhưng huynh lại không nghe, lỡ như…”

“Không có lỡ như…” Ánh mắt Lý Kiến Thành lạnh thấu xương nhìn Lý Nguyên Cát, “Đệ cho rằng vào lúc này còn có thể phát sinh cái gì “lỡ như” sao?”

Lý Nguyên Cát cố gắng ngậm miệng, môi khô khốc đến khó chịu. Muốn thành đại sự, không thể lo trước lo sau, nhưng hắn biết bản thân không phải người làm đại sự, cho nên, hắn vẫn cứ lo lắng nhiều lắm.

Kiến Thành không nhìn hắn nữa mà hướng thẳng tới tiền phương, thái độ bình tĩnh khiến không ai nhìn ra được cảm xúc gì của y lúc này, y thật sự bình tĩnh, bình tĩnh chưa từng có.

Trong kế hoạch này, nhóm của họ có hơn chục người, phải sớm đi qua Huyền Vũ Môn, sau đó, hiệu lệnh cho thị vệ Đông cung vào vị trí, ngay khi Tần Vương hành động sẽ bắt gọn toàn bộ.

Tất cả những chuyện này đều phải tiến hành một cách tỉ mỉ, nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể có bất cứ một sơ suất nào.

Thế nhưng, ngay khi đội ngũ vừa đi qua bức tường cao sừng sững thì chợt phát hiện một chút dị động đáng nghi.

Trong Huyền Vũ Môn vắng vẻ, thỉnh thoảng lại có quang ảnh chập chờn.

Tâm thần Lý Nguyên Cát đột ngột trầm xuống, tâm tình vốn đang khẩn trương lại càng thêm siết chặt. Đây là do người của mình bố trí sơ sẩy? Không, không đúng, có sát khí cường liệt đâu đây, khí tức nguy hiểm rình rập khó có thể che giấu, đây tuyệt đối không phải người của mình. Theo quân chinh chiến nhiều năm, quang ảnh đó hắn sao không biết? Đó là phản chiếu của binh khí, là phong mang của lợi đao.

Vừa vô thức quay ngựa muốn đi kiểm tra xem thế nào, hắn lại bị tiếng pháo hiệu kinh thiên động địa làm cho chấn kinh tại chỗ. Đây là nơi nào, đã xảy ra vấn đề gì???

Cửa cung rộng mở, vô số chiến tướng cùng binh sĩ chớp mắt ào qua cánh cửa Huyền Vũ Môn rộng mở, chỉ chốc lát, phong vũ không ngừng.

Trống trận, tinh kỳ, tiếng hét rung trời; đao thương, lệnh tiễn, nhất loạt tề huy, thanh chấn hoàn vũ, khí thế rợp trời!

“Đại ca!” Thanh âm Lý Nguyên Cát run run, ngay chính hắn cũng nghe ra được, nhưng hắn thật sự không cách nào tin tưởng biến cố đột ngột đang xảy ra. Thế nào có thể? Kế hoạch của đại ca xưa nay đều không có sai sót, xưa nay chưa từng…

Hắn quay đầu, ánh mắt ngưng tụ lại trên thân người kia. Đôi mắt đại ca quá mức bình tĩnh, tĩnh đến không nhìn ra chút kinh hãi nào. Lý Nguyên Cát nhìn thẳng vào vị huynh trưởng bất động trước mắt, nhát mắt đáy lòng trống rỗng, tâm sợ hãi tột cùng. Hắn, nhìn không thấu y, nhìn không hiểu y, không thể lý giải y. Mà nương theo ánh mắt tĩnh nhược như thủy, hàn lãnh tự tuyền này, đối diện cách đó không xa, dưới lá cờ phần phật, là một vị tướng quân trẻ tuổi một thân áo bào trắng toát.

Lý Nguyên Cát hung hăng nhéo mày, tướng quân áo bào trắng dưới lá cờ kia không phải Lý Thế Dân thì là ai?

Lý Thế Dân đã đợi ở Huyền Vũ Môn từ lâu, chờ một trận chiến cuối cùng kết thúc tất cả. Kết thúc đi, kết thúc thật sớm, bản thân hắn thực sự khó chịu đến hít thở không thông rồi.

Đứng ở một nơi cách Lý Thế Dân không xa là một gã mặc phục trang giáo úy, hắn phát ra tiếng nói uy phong lẫm lẫm, “Thái tử, xin lỗi, đêm qua hạ quan đã nhận được mật chỉ của bệ hạ, lệnh cho hạ quan hiệp trợ Tần Vương tùy cơ ứng biến.” Người này, chính là giáo úy Huyền Vũ Môn Thường Hà.

Nhìn Thường Hà, nhìn Lý Thế Dân, cảm giác hô hấp trầm tĩnh bên người, Lý Nguyên Cát không thể nhịn nổi nữa. Hắn không rõ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, đại ca, huynh đến tột cùng là muốn cái gì??? Hắn rất muốn hỏi, nhưng hắn biết có hỏi lúc này cũng không còn ý nghĩa.

Lý Nguyên Cát biết tại thời khắc này nên làm thế nào để vãn hồi đại cục, đó chính là quân đội của Đông cung ngoài thành, dù sao, quyền lực hôm nay vẫn tập trung ở phe của hắn. Hắn nghĩ đến đây, cũng không nói nhiều, giục ngựa chạy đi.

Tiễn pháp của Lý Thế Dân vô cùng chuẩn xác, bắn tên không hề do dự, nhưng lúc này, hắn muốn lập tức lấy đi tính mệnh của Lý Nguyên Cát cũng không dễ dàng, cho nên, hắn phất tay ý bảo mấy tướng quân bên cạnh đừng để Tề Vương rời đi, mà chính hắn không có di động, ánh mắt phối hợp cùng cánh tay, hướng thẳng vào vị Thái tử bị nhốt giữa loạn quân, kéo cung.

Không giống với hắn trong quá khứ – mẫn tiệp cùng kiên định, cánh tay kéo cung của hắn run nhẹ, người ngoài không thể nào thấy được, chỉ có hắn mới có thể nhận ra.

Sống hay chết, dường như chỉ là ranh giới mỏng manh, tại giờ khắc lịch sử này, ranh giới đó đã không còn do hắn lựa chọn, một mũi tên bắn ra, lấy đi tính mệnh người nọ, chấm dứt toàn bộ phân tranh, trả lại thái bình bền vững cho vương triều này.

Nhưng…

“Tần Vương!!!”

Bên cạnh có người giục, Lý Thế Dân không nghe được đó là thanh âm của ai.

“Tần Vương!!!”

Lại một tiếng, đâm thẳng vào lòng hắn.

“Tần Vương!!!”

Không biết là tiếng thứ mấy, hắn không còn dao động nữa. Giữa Huyền Vũ Môn lớn như vậy, tuy có vô số thần tướng cùng quân sĩ đi theo, thế nhưng không ai có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ này. Trước khi đi, chính hắn đã quay ra chúng tướng hạ một đạo tử mệnh lệnh: Thái tử, không cho phép ai động vào; y là con mồi của ta, là của một mình Lý Thế Dân ta.

Bên tai nghe được tiếng dây cung, trong trẻo êm tai như trong dĩ vãng, thế nhưng vì sao lúc này lại không còn tâm tình ngày trước, không phải mình đã hạ quyết tâm rồi sao?

Thấy y giật dây cương xoay chuyển dưới cánh cung đầy lưỡng lự, thấy y vung kiếm chém xuống vô số vũ tiễn xung quanh mình, thấy người đã từng cùng mình cưỡi ngựa song hành đối mặt với cái chết… Tần Vương không cách nào phát ra mũi tiễn hướng con mồi, tâm, tại thời khắc này vô tình bị xé rách. Vô thức, hoàn toàn vô thức, hắn giục ngựa, rời khỏi đội ngũ.

“Tần Vương…” Tần Quỳnh theo bản năng muốn đuổi theo Lý Thế Dân, lại bị Trưởng Tôn Vô Kỵ kéo lại, khẽ lắc đầu, “Kệ đi, không có việc gì đâu.”

Kỳ thực, bản thân y đã từng rất nhiều lần mơ thấy cảnh tượng này, giữa loạn quân, bị một mũi tên đâm xuyên qua ngực, thế nhưng, y chưa từng, cũng không nguyện tưởng tượng, người bắn cung, lại là Lý Thế Dân. Cho nên, trong nháy mắt nhìn thấy hắn kéo cung, Lý Kiến Thành khó nén khỏi khiếp sợ trong lòng, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại bình tĩnh. Trận chiến này là của bọn họ, người khác căn bản không thể nào tham gia, cần kết thúc, cần xong xuôi, cũng chỉ có thể do họ tự hoàn thành.

Y quay đầu ngựa, biết bản thân kỳ thực có một chút cảm giác không thể chịu đựng nổi, y không muốn đối mặt với hắn, không muốn, thật sự không muốn.

Một tia hàn ý vây quanh thân, không có cách chống lại, càng không thể chống đỡ được nữa, khi thân thể từ từ ngã xuống, Lý Kiến Thành vẫn không hề cảm giác được đau đớn, tựa hồ, chính mình đã đau đớn tại thế gian này lâu lắm rồi, tựa hồ, từ lâu đã không còn cảm giác, chỉ là, đột nhiên có chút ấm áp khiến y kinh ngạc, y ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mâu đầy kiên định.

“Lục Tuấn?” Là do dự, cũng là tin tưởng, tựa hồ đã sớm ngờ tới một màn như vậy. Tâm thả lỏng một chút, không khẩn trương, không lo lắng, chính là mình sao? Thế nào có thể! Đột nhiên toàn bộ thân thể thả lỏng, cả người thoáng cái không còn trọng tâm.

Toàn bộ thế giới sụp đổ rồi, y biết. Mỗi lần Tôn Tư Mạc cau mày, y đều ôn nhu mỉm cười, vị thầy thuốc vĩ đại nhất thời đại này, có thể kéo dài sinh mệnh của y, cũng không thể giúp y sống mãi.

Tiễn của Thế Dân, y rất tự tin.

Lục Tuấn khoác trên mình trang phục của cận vệ phổ thông, mở rộng lồng ngực ôm Lý Kiến Thành nhập vào trong áo, không đợi y có phản ứng gì, tiếng vó ngựa đã dồn dập bên tai.

Lý Thế Dân ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của Lục Tuấn lóe lên tia sắc bén của người Đột Quyết.

Đón ánh mắt nguy hiểm ấy, Lý Thế Dân mới kinh giác phát hiện, người này, trên người chảy tràn máu của người Đột Quyết.

Không muốn thấy người kia, bao nhiêu năm nay Lục Tuấn chưa từng trải qua thời khắc chán ghét vương giả oai hùng trước mắt giống như lúc này. Thu hồi ánh mắt, lười biếng liếc hắn một cái, chuyển tầm nhìn xuống người bị cắm tên trong lồng ngực mình.

Lục Tuấn buộc chặt cánh tay, mạnh mẽ bẻ gãy đoạn mũi tên cắm trên người Lý Kiến Thành, biết y hiện tại không động đậy được, càng biết y hiện tại đau đớn không chịu nổi, hắn chỉ có thể tạo ra tư thế thoải mái nhất cho y dựa vào.

“Ngươi nghịch thiên kháng mệnh?” Thanh âm Lý Kiến Thành cực nhẹ, không có nửa điểm trách cứ, còn mang theo một tia thân thiết như người nhà.

“Ta không có.” Ngữ khí ôn nhu, Lục Tuấn cố ép cho tâm tình mình ổn định lại.

Lý Kiến Thành gối đầu lên vai Lục Tuấn, không biết đã mỉm cười từ lúc nào, “Không phải ta đã cho ngươi trở về rồi sao?”

Lục Tuấn thẳng thắn ôm Lý Kiến Thành vào trong ngực, “Ngài nghĩ ta có thể sao, đại công tử?”

Nghe tiếng xưng hô đã nhiều năm không thấy, trong lòng Lý Kiến Thành ấm áp khó tả, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Lục Tuấn, khi đó, chính y cũng chỉ là một thiếu niên không hiểu chuyện mà thôi!

Tọa kỵ của Lý Thế Dân vẫn dừng bên cạnh hai người, hắn nhìn, chỉ là nhìn mà thôi, không có bất kỳ biểu hiện nào khác.

Lý Kiến Thành không có ngẩng đầu nhìn đệ đệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đối mặt dưới tình huống như thế này, cứ như vậy không nói, tựa hồ là cách tốt nhất.

Đột nhiên, Lục Tuấn đột nhiên rút bảo kiếm trên người Lý Kiến Thành, nhẹ nhàng mà kiên định nói, “Điện hạ, ngài quyết định việc gì Lục Tuấn cũng không cãi lời, nhưng xin ngài đừng bắt ta làm chuyện mà ta không thể làm được, ngài đi đâu, ta sẽ theo đó…” Hắn vừa dứt lời, bảo kiếm đã hướng thẳng về cổ họng chính mình.

Thế nhưng, ngay trong thời khắc quang hoa xẹt qua, kiếm, lại dừng ngay sát cổ Lục Tuấn, không thâm nhập thêm một bước nào nữa.

Trong ánh mắt Lục Tuấn không giấu nổi kinh ngạc, sự kinh ngạc tựa hồ vượt qua mọi giới hạn mà hắn từng biết. Bộ dạng phục tùng, nhìn thanh kiếm trên tay, lòng khẽ giật mình, hắn nhận ra được, đây là thanh kiếm mà đại công tử thích nhất, mà hắn càng biết, thanh kiếm này…

Ý thức được cái gì, trong khoảnh khắc trên mặt hắn hiện ra lửa hận ngút trời, Lục Tuấn thiêu mày, từ lúc chào đời đến giờ chưa từng phẫn nộ như vậy, hắn hung hăng ném thanh kiếm ra xa, quả thực muốn ném cho nát vụn, sau đó, hắn quay lại nhìn Lý Kiến Thành, không nói nên lời.

Rõ ràng, thượng thiên sớm đã an bài, rõ ràng, chính là trời cao thiên vị.

Kiếm kia, hung hăng rơi xuống chân Lý Thế Dân, nhảy lên mấy cái, không hề nhúc nhích.