Quyết Tâm Không Chết Sớm

Chương 20




Trans: Tú Anh

Lần kiểm tra này của Dư Thính chỉ cao hơn lần trước khoảng hai ba mươi điểm, điểm không cao lắm, nhưng vẫn khiến cho mấy người dì Tô kích động chết đi được. Dư Dung cũng không keo kiệt, tối hôm đó đã cho người mua vài chiếc túi phiên bản giới hạn và một vài món đồ mà các cô gái thích. 

Dư Thính lại chụp lại bảng điểm gửi cho Dư Chi Châu, anh ấy cũng rất dứt khoát chuyển cho cô một khoản tiền rất lớn.

Dư Thính thu hoạch được khá nhiều, tâm trạng cực kỳ sảng khoái.

Ngược lại, biểu hiện của Quý Thời Ngộ lại rất trầm mặc.

Trên bàn ăn, Dư Thính cố ý kiếm chuyện: “Chị à, người đứng đầu toàn khối học kì này là Yến Từ đó~” Cô hơi ngẩng cao đầu, vô cùng tự mãn.

Quý Thời Ngộ không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

Dư Thính dấu đi sự giễu cợt dưới đôi lông mày: “A Ngộ, bài kiểm tra lần này của anh không được tốt chẳng qua là do cơ thể của anh đang bị thương thôi, cũng đừng quá buồn, dù sao thì đối thủ của anh cũng là một thiên tài mà.”

“Thiên tài?” Dư Dung đột nhiên nảy sinh sự hứng thú: “Yến Từ?”

“Đúng vậy, Yến Từ đúng là rất thông minh, lần trước nếu không phải là cậu ấy đưa vở ghi chép cho em, có lẽ em chỉ có thể đạt được hơn 300 là cùng.” Có thể nói cuốn vở ghi chép này có tác dụng rất lớn.

Dư Thính đã quên mất ý định ngay từ lúc bắt đầu của mình, cùng với người nhà luyên thuyên thảo luận về Yến Từ.

Yến Từ.

Cái tên này thốt ra từ miệng của cô trông vô cùng khó nghe.

Quý Thời Ngộ có thể chắc chắn rằng bản thân trùng sinh đã dẫn đến hiệu ứng cánh bướm phát sinh, làm đảo lộn quỹ đạo ban đầu của cuộc sống.

Anh ta nhớ rất rõ khi còn học cấp 3 Yến Từ luôn trốn ở trong góc, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, khi thi tốt nghiệp trung học cũng không phát huy thành tích gì quá đặc biệt, cho đến khi anh ta kết hôn với Dư Thính…

Kết hôn.

Con ngươi của Quý Thời Ngộ co lại.

Lẽ nào… Kể từ thời điểm đó, Yến từ đã quyết định trả thù mình? Chính là bởi vì Dư Thính sao?

Hoặc cũng có thể là, Yến Từ đã yêu thầm Dư Thính từ sớm…

Nhưng vì sao chứ? Dư Thính kiêu kỳ ngạo mạn, thị phi không rõ, đổi lại là người khác sẽ không bao giờ thích cô. 

Là bởi vì cô có tiền sao? Hay là bởi vì sự xinh đẹp của cô? Cũng có thể là có nguyên nhân khác nữa.

Quý Thời Ngộ đột nhiên không có khẩu vị, buông đũa xuống rồi đứng dậy rời khỏi ghế: “Em lên trên nghỉ ngơi trước đây.”

“A Ngộ anh ăn một chút vậy thôi sao?”

“Ừ, đã ăn no rồi.”

Dư Thính đưa mắt nhìn theo bóng lưng xa dần của anh ta, tâm trạng cũng vô cùng sảng khoái.

No là cái chắc.

Tức đến no luôn rồi.

**

Hai mươi xu mà Dư Thính kiếm được vừa hay chỉ có thể đọc được hai chương.

Tình tiết trong truyện tranh cũng thật trùng hợp phát triển đến đoạn họp phụ huynh, vốn dĩ Dư Thính còn đang ghen tỵ với xếp hạng của Hạ Thất Thất, hiện tại nhìn thấy bố mẹ cô ta vô cùng giản dị, không chút niệm tình mà châm chọc, khiến cho hai người họ không biết làm sao.

Sau đó chính là nội dung vả mặt dài hơn một chương rưỡi, gương mặt bị vả đương nhiên là nữ phụ độc ác Dư Thính rồi. 

Cô càng đọc lại càng không thoải mái, lẽ nào bản thân thực sự là một người bất lịch sự như vậy sao?

Đây rõ ràng là tác giả cố ý bôi nhọ cô mà! 

Đúng là không biết xấu hổ!!

Dư Thính muốn sang trang, lại phát hiện bên dưới chính là nội dung thu phí. 

Được lắm, cô bỏ tiền ra để đọc những thứ uất ức thế này.

Vừa hay có nhiệm vụ mới, Dư Thính có thể tiếp tục tùy tiện.

[1: Giúp đỡ một người yếu đuối từ 3 sao trở lên. (Khen thưởng: 5xu)]

[2: học được cách biểu hiện, biết ăn biết nói biết đối nhân xử thế với người khác là yêu cầu cơ bản, trong một tuần nhận được mười lần điểm hảo cảm từ người lớn. (Tiến độ hiện tại: 0, thưởng: 10 xu đọc)]

Nhiệm vụ có vẻ không khó mấy, nhưng xem kỹ thì lại khó vô cùng.

10 người lớn, cộng hết người ở trong nhà cô lại cũng chẳng đủ 10 người.

**

Nháy mắt đã đến ngày họp phụ huynh.

Dư Thính mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống lầu, phát hiện ra Dư Dung đã đợi sẵn từ rất lâu rồi.

Chị mặc một bộ Tây phục màu đen không đổi, mười ngón tay của chị lướt nhanh trên bàn phím, trang điểm làm tóc rất tỉ mỉ, đúng như những lời của Cố Song Song nói: “Khí chất của chị cậu đúng là có thể chém người bất cứ lúc nào.”

“Chị, chị cứ mặc như vậy đến trường sao?”

Dư Dung không thèm ngẩng đầu lên: “Có vấn đề gì à?”

“Có chứ, chị nên trang điểm hiền hòa một chút, nếu không sẽ dọa chết bạn học của em mất.”

Dọa chết ai cũng được, chủ yếu là sợ sẽ dọa đến Yến Từ.

Yến Từ rất nhút nhát lại rất nhạy cảm, nếu như thấy người thân của cô khó gần, anh không dám làm bạn với cô thì phải làm sao.

Dư Dung bất lực liếc cô một cái, quay lại đi lên lầu thay một chiếc váy màu trắng ngà dài đến đầu gối đơn giản mà thanh lịch.

Ngoài những bữa tiệc tối, Dư Dung rất hiếm khi mặc váy ở những dịp khác.

So với những bộ lễ phục rườm rà, chị lại thích các loại quần hơn, vừa sạch sẽ gọn gàng lại vừa dễ dàng vận động.

Dư Dung điều chỉnh lại dây váy, lười biếng hỏi: “Được rồi chứ?”

Nhìn thấy công chúa nhỏ gật đầu đồng ý, Dư Dung mới chỉnh sửa lại các tập tài liệu: “Xe đã chuẩn bị xong.”

Cùng lúc đó Giang Hoài đi vào, Dư Thính vô cùng ngạc nhiên: “Anh Giang Hoài cũng đi à?”

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Dư tổng cử tôi đi cùng Thời Ngộ.”

“Đi thôi, Giang Hoài lái xe, để A Ngộ ngồi ghế phụ đi, em và chị ngồi phía sau là được rồi.”

Dư Dung đóng cuốn sổ lại, tiện tay ném chiếc túi xinh xắn cho Giang Hoài, bóng người đi ở trước lắc lư qua lại.

Giang Hoài tự nhiên đeo chiếc túi Chanel nhỏ hình vuông lên người, chiếc túi vuông nhỏ nhắn và tinh tế hoàn toàn không thích hợp với thân hình vạm vỡ của người đàn ông, đồng thời cũng có chút dễ thương.

Cho dù đã nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần, nhưng Dư Thính cũng không thể tin được một người đàn ông như Giang Hoài có thể bị chị gái sai khiến như vậy.

Ngoan ngoãn.

Làm gì giống Quý Thời Ngộ, chẳng nghe lời gì cả.

Dư Thính lại nhớ về một màn tối qua, sự bực tức đột nhiên nổi lên trong lòng, lúc đi tới bên cạnh anh ta còn giả vờ vô ý giẫm lên chiếc chân không bị thương còn lại của anh ta, sau đó lại vờ như chẳng có gì xảy ra mà rời đi.

Quý Thời Ngộ đau đến mức nhíu mày lại, không nói gì, khập khiễng đuổi theo, vẫn không quên cầm theo ba lô trên ghế sofa của Dư Thính.

**

Năm nào Hải Xuyên cũng sẽ tổ chức họp phụ huynh.

Một là để phụ huynh rút ngắn khoảng cách và cảm nhận được cuộc sống vườn trường của lũ trẻ; thứ hai là để phụ huynh thấy được sự phát triển và phong cách của trường học. Đương nhiên, chủ yếu là để phô trương.

Khi bọn họ đến nơi, bên ngoài cổng đã đổ chật kín xe, thậm chí ngay cả hầm đỗ xe cũng không còn chỗ trống nào. Bất đắc dĩ, Giang Hoài chỉ có thể để bọn họ xuống xe trước rồi đi tìm chỗ để xe khác.

Ngay khi cả ba người xuất hiện đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.

Gương mặt trẻ trung này của Dư Dung thường xuyên xuất hiện trên các trang báo tài chính và danh sách những người nổi tiếng có sức ảnh hưởng, hào quang vừa đủ như tô điểm thêm cho những sự vật ảm đạm vô vị xung quanh.

Ngay cả đến Dư Thính, người từ trước đến giờ luôn ngạo nghễ, khi đi bên cạnh chị cũng giống như một con thỏ trắng ngoan ngoãn nghe lời và vô hại.

Dư Thính không thích ánh mắt soi mói xung quanh, kéo tay của chị. Có người liếc một cái, cô liền lườm lại một phát, biểu cảm vừa hung dữ lại vừa đáng yêu.

“Đứng yên, không được liếc đông liếc tây.”

Dư Thính lập tức ngoan ngoãn đứng yên.

“Vậy tôi và Dư Thính trở lại lớp học trước, cậu ở đây đợi Giang Hoài một chút trước, anh ấy không biết lớp của cậu ở đâu. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Được.” Quý Thời Ngộ nhẹ nhàng đáp lời.

Hai chị em dắt tay nhau đi trên sân trường, cảnh tượng cũng khá thoải mái.

“Chào Dư tổng.”

“Ừm.”

“Dư tổng cũng đến đây ạ.”

“Đi cùng em gái.”

Những người chào hỏi đều là nhân viên cấp dưới của Dư Dung, giọng điệu tôn trọng và có vài phần kính sợ.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Dư Thính có chút sợ hãi. 

Nếu như không có cuốn truyện tranh ấy, cô thực sự sẽ khóc lóc om sòm với nữ chính trong truyện đó, thứ bị ảnh hưởng chính là mặt mũi của Dư Dung.

May thật may thật.

Hai người đi thẳng tới lớp học, phòng học đã được sửa sang lại, bên dưới kê thêm hai hàng ghế, khoảng cách giữa các chỗ ngồi cũng chật chội hơn rất nhiều.

Cô bỏ cặp sách xuống, việc đầu tiên là đi tìm Yến Từ.

Điều kì lạ là vị trí của anh lại để trống.

“Triệu Học Thành, Yến Từ vẫn chưa đến à?” Dư Thính ngay lập tức đi hỏi Triệu Học Thành, người khá thân thiết với Yến Từ.

Triệu Học Thành lắc đầu: “Không biết nữa, chắc là xin nghỉ rồi.” 

Ngày họp phụ huynh không có tiết học, Yến Từ cũng không có phụ huynh, việc cô giáo cho nghỉ là hợp tình hợp lý.

Dư Thính im thin thít, đột nhiên có chút không thoải mái.

Những người khác đều có bố mẹ bên cạnh, đến cả một tên ăn cháo đá bát như Quý Thời Ngộ cũng có Giang Hoài, thế mà Yến Từ chả có ai cả…

“Yến Từ của em hình như không ở đây.” Đáy mắt của Dư Dung mang theo ánh cười, giọng điệu có phần mang chút bỡn cợt.

“Không phải là Yến Từ của em.” Dư Thính nhướng mắt một cách bướng bỉnh: “Yến Từ chính là Yến Từ, không phải là của bất kỳ ai cả.”

Thật vô vị…

Cô buồn bã nằm bò lên bàn.

Vốn dĩ ban đầu Dư Thính muốn giới thiệu Yến Từ với chị của cô, anh thông minh như vậy, chị tuyệt đối sẽ thích anh. Như vậy thì, ngoài cô ra trên thế giới này sẽ có người thứ hai tán thưởng anh, phát hiện ra điểm sáng bên trong con người anh.

Dư Dung vẫn giữ nụ cười, ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con mà trêu chọc cô: “Thế còn A Ngộ thì sao?”

Vẻ mặt của Dư Thính sụp đổ trong chốc lát, trong kẽ răng phun ra ba chữ một cách hung dữ: “Thằng đê tiện.”

Dư Dung: “…”

Tốc độ thay lòng đổi dạ của đứa trẻ này có vẻ hơi nhanh.