Edit: Sam
Qua nửa đêm, tình trạng của Dư Thính đã dần ổn định.
Cô tỉnh dậy vì khát nước, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy những thiết bị y tế quen thuộc xung quanh cùng với ống truyền dịch cắm trên mu bàn tay.
Dư Dung đang cuộn tròn trên ghế sofa bên cửa sổ, chị còn chưa kịp cởi giày cao gót, bộ âu phục trên người thì nhăn nhúm.
Dư Thính chợt cảm thấy chua xót trong lòng.
Cô vẫn nhớ khi còn bé, mỗi lần cô bị bệnh thì bên cạnh luôn luôn có mặt chị hai, sau khi lớn lên cũng vậy, vẫn luôn là như thế.
Cô rón rén bò dậy cầm lấy cái chăn bên cạnh, vừa đến gần, Dư Dung đã mở mắt.
“Thính Thính?” Dư Dung lập tức ngồi dậy, giọng khản đặc: “Đã đỡ hơn chút nào chưa? Để chị đi gọi bác sĩ Vương lên đây.”
Dư Thính giữ tay cô: “Em không cần bác sĩ Vương đến đâu.”
“Hả?”
“Em ổn rồi, chị hai ngủ với em được không?”
Cô nói xong thì nằm xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Dịch truyền đã được truyền hết.
Dư Dung rút kim tiêm ra giúp cô một cách quen thuộc, ánh trăng phủ lên đôi mắt khiến cho khuôn mặt sắc sảo của người phụ nữ trở nên êm dịu hơn rất nhiều.
Chị nằm nghiêng ở bên cạnh, trên người vẫn còn thoang thoảng hương nước hoa.
Dư Thính rất cẩn thận, dựa vào lòng chị.
Vẻ mặt Dư Dung hơi sững lại, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lên tóc cô.
“Chị thật sự tìm cửa sau cho anh à?” Giọng Dư Thính buồn rầu, suốt một khoảng thời gian dài như thế, đây là lần đầu tiên cô hỏi chị về chuyện này.
Sau khi bố mẹ mất, cô ấy tự mình tiếp quản công ty, ngày đầu tiên nhậm chức đã bắt đầu tiến hành một cuộc thay máu quy mô lớn. Do đó, tất cả những nhân viên vào bằng quan hệ hay là đi cửa sau đều bị chị đuổi việc không thương tiếc. Những nhân vật quyền cao chức trọng rất bất mãn với việc này, Dư Dung cũng vì thế mà đắc tội không ít người.
Trong giới kinh doanh đầy cạm bẫy, Dư Dung luôn cẩn thận trong từng đường đi nước bước, số đinh nhọn từng dẫm qua trên suốt quãng đường nhiều không đếm xuể, vì vậy Dư Thính khó mà tin được rằng chị sẽ làm ra những chuyện như thế.
“Có phải là thật hay không bây giờ cũng đâu còn quan trọng nữa, anh trai em cho là do chị làm, vậy tức là do chị làm.”
Dư Dung có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, mà Dư Chi Châu lại kiêu ngạo, thành kiến của anh đối với chị từ lâu đã được tích tụ lại trong từng chuyện vụn vặt của cuộc sống, chuyện tuyển tú kia cũng chỉ là một mồi lửa nhỏ bé.
Dư Dung tin rằng anh tự có phán đoán của riêng mình, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh hiểu ra, chị mới là người sẽ không bao giờ hại anh.
**
Trong màn đêm yên tĩnh, Dư Thính không thấy buồn ngủ.
Chẳng biết Mờ Ập đã nhảy lên giường bệnh từ lúc nào, cuộn tròn dưới chân ngáy khò khò.
Dư Thính ôm nó vào lòng, màn hình của điện thoại đặt trên góc bàn bỗng nhiên sáng lên.
[Hết ngày hôm nay rồi.]
Yến Từ.
Thời gian trên màn hình dừng lại ở không giờ, Dư Thính ngẩn người, trong chớp mắt cảm xúc chợt trở nên hỗn độn.
[Cậu vẫn đợi mãi đến tận bây giờ?]
[Ừ.] Anh nói: [Đợi cậu để ý đến tôi.]
Dư Thính đã sớm quên mất lời mình nói khi tức giận ban sáng, không ngờ anh lại có thể nghiêm túc đợi đến bây giờ.
[Về sau tôi sẽ không bao giờ làm lơ cậu nữa.]
Nhóc đáng thương đúng là một nhóc đáng thương nghiêm túc mà. Cô nghĩ, sau này sẽ kiên nhẫn với anh hơn một chút, không thể so đo tính toán với một tên ngốc được.
Yến Từ hoàn toàn không biết Dư Thính đã coi anh là một tên ngốc.
Anh chỉ đơn thuần cảm thấy vui sướng, không biết nói ra thế nào, đành đứng dậy đi đến trước hai con nhện mà Dư Thính tặng anh, ném hai mẩu thức ăn côn trùng vào trong.
Hai con nhện được anh nuôi rất lớn, bộ lông xù rất đáng yêu, trông giống như cái đầu nho nhỏ của Dư Thính.
Dư Thính.
Chỉ nhẩm thầm cái tên này thôi mà anh đã cảm thấy như được nhìn, được chạm vào một mặt trời vĩnh cửu trong bóng tối mịt mù.
**
Dư Thính bị bệnh hai ngày liên tiếp, đến ngày thứ ba mới có chuyển biến tốt.
Cô vừa mới tới trường, Địch Nguyệt và Cố Song Song đã vây quanh: “Thính Thính, cậu thế nào rồi? Nghe cô bảo cậu nghỉ bệnh, bọn tớ đã định đi thăm cậu, nhưng lại sợ gặp phải chị cậu.”
Khí chất của Dư Dung quá mạnh, chỉ cần ngồi im như pho tượng thôi cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi.
“Mình ổn hơn nhiều rồi, các cậu không cần lo lắng đâu.”
Cố Song Song và Địch Nguyệt nhân tiện ngồi lên phía trước cô, chống cằm nói: “Anh cậu ngầu thật đấy, hai ngày nay cậu không ở trường, quản trị viên đã tiến hành dạy dỗ tất cả những người hắt nước bẩn lên người cậu trên diễn đàn. Mã học sinh, tên, lớp được ghi rõ rành rành luôn, dứt khoát công khai xử phạt. Còn cả Tô An Na kia nữa, cũng phải đăng bài xin lỗi, chắc là cô ta sợ mất mặt nên hai ngày nay cũng không đến trường.”
Tốc độ của đoàn luật sư nhà họ Dư quả không phải chỉ để trưng cho đẹp.
Chỉ vừa mới xuất hiện đã phải lên diễn đàn xin lỗi, viết kiểm điểm hết sức thành khẩn. Bởi vậy, làm gì còn ai dám dựa vào bức tường “ẩn danh” để mà đâm thọc người khác nữa.
Dư Thính cũng không thấy bất ngờ.
Cấp ba là giai đoạn quan trọng của cuộc đời, chẳng có ai muốn đi hầu tòa vào thời điểm này cả. Đoán chừng chỉ cần nhìn thấy thư yêu cầu của luật sư thôi là đã run hết cả người, hoàn toàn chẳng cần phải ra đến tòa án.
“Ban đầu tớ còn tưởng là Hạ Thất Thất cơ, haiz, đúng là sai lầm mà.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hôm đó cậu với Yến Từ…”
Cái tên Yến Từ vừa được nói ra, Dư Thính lập tức che miệng của cô ấy lại.
“Đừng có mà nói linh tinh, các cậu đi làm việc của mình đi.”
Yến Từ còn đang ngồi đằng sau đấy, anh mà nghe được thì nhất định sẽ hiểu lầm cho coi.
Hai người nhìn nhau, ăn ý đi ra chỗ khác.
Dư Thính thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục sắp xếp đồ đạc trên bàn.
Kỳ thi giữa kỳ sẽ diễn ra vào ngày mai, Dư Thính lại bị chậm chương trình mấy ngày, gần như không còn mong chờ gì vào việc có thể đạt được kết quả tốt, hai mươi xu kia cũng trở nên xa khỏi tầm tay.
Cuối cùng vừa mới mở ngăn kéo ra lại thấy một quyển vở ghi màu đen.
——Không phải của cô.
Dư Thính lật ra, những nét chữ trên giấy nhìn rất quen thuộc, bên trong có đánh dấu những đề mục trọng tâm và hướng giải, các bước rõ ràng.
Cô kinh ngạc quay đầu lại.
Yến Từ chống cằm, vẻ mặt lười biếng, cảm nhận được ánh nhìn thì lông mi khẽ run lên, con ngươi màu trà hơi sững lại.
“Đây là của cậu cho tôi à?”
Yến Từ gật đầu.
Dư Thính không dám tin nhóc đáng thương lại giúp cô chép bài trên lớp, ngoài Toán ra thì Vật lý, Hóa học cũng đều được chép rất cẩn thận, có vẻ như anh đã rất nghiêm túc nghe giảng.
Dư Thính mỉm cười: “Cảm ơn cậu đã chép bài giúp tôi~”
Cô vừa cười, ngôi sao năm cánh trên đầu Yến Từ đã bắt đầu nhấp nháy.
Nhìn kỹ thì ngôi sao năm cánh đầu tiên mờ mờ ảo ảo, tin rằng sẽ sớm biến thành một trái tim đỏ hạnh phúc.
Quả nhiên là Yến Từ rất thích làm bạn với cô.
Dư Thính vốn chỉ vì nhiệm vụ mới tiếp cận với anh, bắt đầu từ ngày hôm nay, cô chính thức viết tên cậu vào danh sách khách mời trong lễ cưới của cô sau này, vào nhóm không thu tiền mừng.
Dư Thính quay người lại, tranh thủ thời gian bắt đầu ôn tập.
Cố Song Song chưa từng thấy Dư Thính chủ động học tập như thế thì kinh ngạc vô cùng, lại qua đây lần nữa: “Chị gái ơi, nước tới chân mới nhảy cũng đâu phải nhảy kiểu này đâu?”
Dư Thính đắc ý lắc lắc quyển vở ghi: “Yến Từ đánh dấu phần trọng tâm cho tớ rồi, nhớ được bao nhiêu câu thì nhớ.”
Lần trước cô thi được 400 điểm, lần này chỉ cần cao hơn 10 điểm là thắng rồi.
Cố Song Song nhìn đề mục mấy lần, “Ơ” một tiếng: “Lạ nhỉ, cách giải ở phía trên này không giống với cách của thầy cô, cậu học cách này ở đâu vậy?”
Dư Thính còn chưa kịp nói gì, thầy giáo đã bước vào lớp cùng với tiếng chuông báo hiệu.
Cố Song Song nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, Dư Thính vội vàng nhìn lướt qua vở ghi rồi lập tức vứt lại vào trong ngăn kéo.
Ngày thi đến rất nhanh, môn đầu tiên là Toán.
Lúc phát đề, tim của cô cứ như mắc nghẹn ở cổ họng. Nếu như là trước đây thì cô hoàn toàn không quan tâm đến điểm số, thế nhưng bây giờ khác rồi, cô phải dựa vào 20 điểm xu đọc kia để đọc các chương sau, đã là chuyện liên quan đến vận mệnh thì không thể không nghiêm túc.
Dư Thính đọc đề thật kỹ, bất ngờ phát hiện có mấy câu trong đề giống y hệt mấy câu trong vở ghi!
Cô chỉ mới cất quyển vở ghi đi, trí nhớ vẫn còn rất rõ ràng.
Dư Thính sợ tí nữa sẽ quên mất, vội vàng làm hai câu khó trước, sau đó mới làm những phần khác.
Kỳ thi kéo dài trong hai ngày, những ngày chờ đợi kết quả thi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Nhiệm vụ cũ chưa hoàn thành thì cũng chưa có nhiệm vụ mới, cuối cùng cũng đợi được đến ngày có kết quả, Dư Thính vội vã vào phần mềm tra điểm để xem kết quả.
Hôm nay là ngày báo điểm, phần mềm tra điểm cực kỳ lag.
Cô nóng lòng chờ đợi, đứng ngồi không yên.
“Yến Từ, cô chủ nhiệm gọi cậu đến phòng làm việc.”
Cán bộ lớp đột nhiên gọi người, Dư Thính không nhịn được mà nhìn về chỗ ngồi đằng sau.
Anh bình tĩnh đứng dậy, đi thẳng ra khỏi lớp học.
Dư Thính cũng không buồn tra điểm nữa, kéo cán bộ lớp hỏi: “Cô chủ nhiệm gọi Yến Từ làm gì đấy?”
Cán bộ lớp nhún vai: “Hình như Yến Từ gian lận, điểm có vấn đề.”
Hô hấp của Dư Thính chợt ngưng lại, cô lập tức cảm thấy căng thẳng.
Gian lận.
Không thể nào, Yến Từ ngồi cùng phòng với cô, ở ngay trước mặt cô luôn, lúc nào cũng là người làm xong đầu tiên, làm xong thì đặt bút xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có động tác dư thừa nào.
Hay là làm bài không tốt?
Dù sao anh cũng làm bài nhanh như thế, hình như làm xong cũng không kiểm tra lại.
Dư Thính không kiềm chế được, vội vã chạy đến phòng làm việc.
**
Bên trong phòng làm việc không ai nói gì, các giáo viên đều đang bận việc ngập đầu.
Yến Từ đứng thẳng lưng, vẻ mặt thờ ơ.
Màn hình máy tính trước mặt cô chủ nhiệm nhấp nháy, bên trên là điểm số đã được thống kê. Tên của Yến Từ nổi lên bần bật, trong đó điểm bài tổ hợp tự nhiên gần như tối đa, tổ hợp xã hội cũng không tệ, tổng điểm còn cao hơn điểm cao nhất của lớp thực nghiệm tận 15 điểm.
Điều này rất không bình thường.
Hai năm nay Yến Từ đi học, thành tích cũng bình thường không có gì đặc biệt, điểm số thường dao động trong khoảng trên dưới 400 điểm, lần làm tốt nhất cũng chỉ là 500 điểm.
Mới được một tháng kể từ đợt thi tháng lần trước, không ai có thể tăng đến 200 điểm chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, huống chi đề thi lần này còn rất khó, hai câu hỏi khó ở cuối đều lấy từ đề thi Olympic. Cả trường chỉ có hai người làm được, một người là Quý Thời Ngộ của lớp thực nghiệm, người còn lại chính là Yến Từ.
Điều kì lạ hơn nữa là, có rất nhiều câu có lời giải áp dụng các kỹ thuật tính toán của đại học.
Cô chủ nhiệm không nghĩ là Yến Từ gian lận, mà càng cảm thấy là… những lần thi trước đó anh đã kiểm soát điểm.
Suy nghĩ này khiến cô rất ngạc nhiên, cho nên đã lập tức đi chứng thực.
“Yến Từ, em biết lần này em thi được bao nhiêu điểm không?”
Yến Từ không chớp mắt, viết chữ ra vở: [Trong khoảng từ 710 đến 720, môn văn không thể tính được ạ.]
Cô chủ nhiệm càng thêm sửng sốt.
“Em, em ngồi xuống trước đi.”
Yến Từ bất động, tiếp tục viết chữ.
Cô chủ nhiệm nhìn chăm chú, không ngờ bên trên lại là——
[Bao giờ được phát tiền thưởng ạ?]
Cô chủ nhiệm: “…”
Cô chủ nhiệm: “………”
Dáng vẻ nghiêm trang của anh khiến cho căn phòng làm việc vốn đang căng thẳng bỗng bật cười, giáo viên Vật Lý ngồi bên cạnh không kìm được mà nói: “Đứa nhỏ này ngay thẳng ghê, em cứ trả lời một số câu hỏi trước đã, nếu điểm số không có vấn đề gì thì nhất định sẽ phát tiền thưởng cho em.”
Yến Từ bấy giờ mới yên tâm, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt cô.
Thế nhưng cô chủ nhiệm thầm hiểu rõ, tâm tư của đứa nhỏ này hoàn toàn không đặt vào chuyện này, hẳn là vẫn còn đang nghĩ đến tiền thưởng.
“Yến Từ, em…”
“Thưa cô!!!”
Cô chủ nhiệm còn chưa kịp nói, Dư Thính đã sốt ruột chạy vào.
Cô thở hồng hộc, chắn trước mặt Yến Từ không hề do dự: “Thưa cô, Yến Từ không gian lận, cô không được mắng cậu ấy.”
Dư Thính hơi nhướng cằm, giống hệt như một con hổ đang bảo vệ đứa con của mình.
Các thầy cô đưa mắt nhìn nhau, cười khẽ: “Ai nói Yến Từ gian lận? Em thấy cô mắng cậu ấy lúc nào?”
“Em…”
Dư Thính nhìn quanh một vòng, phát hiện các thầy cô quả thực không có vẻ đang làm khó anh.
“Vậy cô gọi cậu ấy đến đây làm gì?”
Cô chủ nhiệm nhướng mày: “Sao, giáo viên không được gọi học sinh đến phòng làm việc à? Không phải việc của em, em ra ngoài đi.”
Dư Thính không muốn ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng bị đuổi ra ngoài.
Để đề phòng cô lại xông vào lần nữa, các thầy cô lạnh lùng khóa trái cửa lại, để lại Dư Thính buồn bực ngồi xổm chờ đợi ngoài cửa.
Không có người gây rối, cô Thành cuối cùng cũng có thể yên tâm.
“Yến Từ, bây giờ em có thể nói được rồi, tại sao em lại muốn kiểm soát điểm?”