*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôn lễ vội vàng nhiều điều Thiền Y đều nhớ không rõ, nhưng là chuyện động phòng hoa chúc vẫn luôn là khó quên.
Vẫn là cái phòng đó, ngoài cửa sổ bóng tre lay động, vầng trăng rực rỡ sáng trong. Bạch Tô mang theo năm phần khẩn trương, năm phần vội vàng, tiến vào thân thể Thiền Y, một khắc hắn nhắm mắt rên, "Chặt quá..."
Thiền Y mặt đỏ bừng, cắn ngón tay e thẹn mà kêu một tiếng, "Ông xã... Nhẹ một chút..."
"Đau không?"
"Còn, vẫn còn tốt."
Nghe vậy, Bạch Tô không nhịn được đong đưa eo thon, ở huyệt nộn mạnh mẽ thao lộng.
Thiền Y rên rỉ, ai ngờ vừa cắm được cài cái, Bạch Tô tiết.
"..."
Hắn ảo não ghé vào trên người cô, "Anh xin lỗi, chờ lát nữa thử lại một lần..."
Thiền Y hơi ngẩng cổ lên, vừa có cảm giác một chút thì bị quét sạch, có hơi ngột ngạt. Nhưng cô biết, nam nhân thời điểm lần đầu sẽ vì khẩn trương mà nộp vũ khí đầu hàng sớm, cô chỉ có thể ôn nhu an ủi hắn, cổ vũ hắn.
Đêm đó lăn lộn vài lần, cuối cùng Bạch Tô thoải mái, mà Thiền Y lại trước sau không có đạt tới cao trào. Cô mệt mỏi nằm trong ngực hắn, nghe hắn thỏa mãn mà thở dài nói, "Bà xã, em cuối cùng cũng là của anh."
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiền Y rời giường. Cô và Bạch Tô đang trong thời gian nghỉ kết hôn, không phải đi làm, nhưng đây là ngày đầu cô làm vợ người ta, trong lòng cảm thấy mới mẻ, chỉ mong có thể có trải nghiệm hôn nhân thật tốt, muốn làm bữa sáng hạnh phúc cho chồng.
Hơn nữa, trong nhà cũng còn có trưởng bối nữa.
Trời tờ mờ sáng, Thiền Y rửa mặt rồi xuống lầu, phát hiện vị kia trưởng bối đã rời giường, đang trong phòng khách gọi điện thoại.
"Ba." Cô gọi một tiếng, thấy hắn quay lại nhìn mình, khẽ gật đầu sau đó quay lại tiếp tục nói chuyện.
Thiền Y chui vào phòng bếp làm bữa sáng, trong chốc lát, nghe thấy có người gọi tên mình, cô vội vàng chạy ra, "Ba, có chuyện gì sao?"
Nam nhân quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô, sau đó phản ứng lại nói: "Ta vừa rồi nói đến tên thuốc Trung, không phải gọi con."
Mặt cô đỏ lên, "Dạ..."
Một nhà ba người ăn xong bữa sáng, chưa đến 8 giờ, ba Bạch Tô lấy chìa khóa đi bệnh viện làm, phân phó Bạch Tô thu lại dược liệu trong sân, vì dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ mưa.
Thiền Y thấy hắn đi rồi, mới nói cho Bạch Tô chuyện vừa rồi 囧, "Thiền Y là tên dược sao? Em xấu hổ chết rồi."
Bạch Tô cười ha ha, "Em quả nhiên là con dâu Bạch gia!" Hắn nói: "Tên anh và ba cũng là lấy từ tên dược, em không biết sao?"
Cô trố mắt: "Bạch Tô?"
"Ừ, khó nghe muốn chết! Ông ấy bị ông nội của anh hãm hại nên cũng lấy cho anh cái tên dược liệu đáng chết này."
Thiền Y buồn cười nói: "Thôi đi, không đặt tên anh là Bạch Đương Quy, Bạch Đầu Ô gì đó là tốt lắm rồi."
Lại hỏi, "Vậy ba anh là Bạch gì?"
"Quyết Minh," hắn nói: "Bạch Quyết Minh."
Sau lại, Thiền Y cố ý lên mạng tra, quả thật có thuốc tên là "Thiền Y", trông giống con ve sầu nhưng rỗng ruột và hơi cong, bề mặt có màu nâu vàng, trong mờ bóng... Tóm lại nhìn rất dọa người, cùng tên cô "Thiền Y" cùng âm mà không cùng tự [1].
[1] Thuốc Thiền Y (蝉衣) ≠ Tên Thiền Y (蝉伊)
Sống 22 năm trên đời mà cô không biết đến.
Thật thú vị.
Mà Bạch Tô, là một thực vật thân thảo, lá, cành và thân chính đều có thể dùng làm thuốc chữa cảm mạo, nhức đầu, ho[2].
[2] Bạch Tô (白苏)
Còn Quyết Minh [3]...
[3] Quyết Minh (决明)
Sau này, Thiền Y cảm nhận được đầy đủ tác dụng của Quyết Minh.
***
Thời gian nghỉ kết hôn qua đi, trở lại công ty làm, Bạch Tô làm thiết kế trang phục cho một công ty Nhật Bản, ở một nhà ngày xí làm trang phục thiết kế, mà Thiền Y vào thư viện thành phố làm quản lý.
Cuộc sống 9-5[4] cứ như vậy.
[4] Giờ văn phòng hành chính, làm lúc 9h sáng, tan tầm lúc 5h chiều.
Bạch Tô nói, đứa trẻ không mẹ rất đáng thương, khi còn nhỏ hoặc là thuê bảo mẫu, hoặc là được đưa đến nhà ông bà trông. Sau khi lớn lên chút, Bạch Quyết Minh dứt khoát để hắn ăn cơm hộp sống qua ngày, có khi ở nhà nấu cơm cũng phải sai sử hắn đủ điều, còn bắt hắn rửa bát sau khi ăn xong.
Bây giờ cuối cùng cũng có vợ thương, cảm giác như được sống lại.
Thiền Y nói: "Anh nói ba anh như vậy khác gì cha dượng không."
Bạch Tô nói: "Ba anh cho rằng con trai phải nuôi trong sự nghèo khổ, nếu anh là mà con gái, ông ấy sủng anh lên trời."
Bà người cùng nhau ăn cơm ở nhà không nhiều, bữa trưa toàn ăn ở chỗ làm, buổi tối có hôm tăng ca, có hôm trực ban, chỉ có cuối tuần có thể đoàn tụ.
Cuối tuần, Thiền Y sáng sớm đi chợ mua đồ ăn, lúc về nhà đã là trưa, làm cho hai người một bữa tiệc lớn.
Cơm nước xong, Bạch Tô như đại gia ngồi trên sofa xem TV, Bạch Quyết Minh đi qua đá đá chân hắn, "Đi rửa bát."
"..." Bạch Tô đúng lý hợp tình: "Thiền Y đang làm rồi."
"À." Bạch Quyết Minh gật đầu: "Vậy con ra ngoài sân phơi thuốc đi."
"..." Bạch Tô đầy mặt hắc tuyến, "Con đi rửa bát vậy."
Thiền Y trong phòng bếp nghe thấy cuộc đối thoại của hai ba con, không thể cười nổi, xem ra ngày Bạch Tô rời khỏi căn nhà này còn lâu mới đến.
***
Thời gian ban đêm nhàn rỗi, cơ hồ đều để vận động trên giường. Vợ chồng son, kinh nghiệm thiếu, không biết bao lâu mới có thể trải qua được cảm giác sung sướng tột đỉnh. Thiền Y rất muốn Bạch Tô làm dạo mở đầu lâu chút, hoặc ôn nhu chút, nhưng đàn ông vừa khai trai không biết kỹ xảo gì hết, chỉ biết vùi đầu lao tới, hung hăng phát tiết.
Hôm nay buổi tối mưa, không khí ẩm ướt thơm mát. Bạch Tô mây mưa xong liền ngủ mất, Thiền Y không biết vì sao không ngủ được. Cô nhẹ rời khỏi giường, mở cửa đi đến ban công, lại không ngờ thấy Bạch Quyết Minh.
Ban công phòng ngủ hắn chỉ cách phòng cô mấy thước[5], thời điểm Thiền Y ra thấy hắn đang lẳng lặng đứng đó, vươn tay tiếp những giọt mưa, không biết suy nghĩ cái gì.
[1] 1 thước (yard) = 91.44cm
Lòng cô hơi động.
Người đàn ông 39 tuổi, thoạt nhìn mới đầu 30, có lẽ là do tính cách lãnh đạm, ngày thường hiếm thấy hắn có cảm xúc dao động gì, nên trên gương mặt lạnh lùng kia khó nhìn ra dấu vết năm tháng.
Chỉ là vào ban đêm như thế này, đèn đường dưới lầu mờ mịt, tre xanh xào xạc, hoa hồng nở rộ ở sân sau, hương thơm tràn ngập, hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, cao ngất, đôi mắt rũ xuống, phải gọi là kinh diễm.
"Ba," Thiền Y nhẹ giọng gọi hắn, "Ba còn chưa ngủ sao?"
Bạch Quyết Minh ngước mắt nhìn cô, chỉ thân ảnh nhỏ yếu như hoa sen trong ao, so với hoa sen còn quyến rũ hơn vài phần. Cô mặc váy ngủ, tóc dài rũ xuống bả vai trắng nõn, rũ ở bên hông, gió nhẹ nhàng phẩy. Hai tay cô cầm cốc nước, để ở trước ngực, trên người mặc váy không giống quần áo quy củ ngày thường, mà là váy lụa mỏng nửa trong suốt, dính vào làn da. Bộ ngực tròn trịa được miêu tả sinh động, đầu v* đỏ bừng rõ ràng, kiểu mông vẽ ra nửa vòng tròn, váy cơ hồ chỉ dài tới háng...
Hiển nhiên, cô vừa mới trải qua tính sự, thần sắc lưu luyến trên mặt vẫn chưa tiêu tán, sóng mắt mê ly, đang cười với hắn.
Hình ảnh hương diễm năm đó hiện lên, Bạch Quyết Minh chỉ cảm thấy cổ họng như thắt lại, muốn xé toạc quần áo của cô ra xem bộ ngực còn đang run rẩy có lớn hơn trước không, sao lại lóa mắt như vậy.
Thiền Y thấy ánh mắt hắn quét qua bộ ngực mình, mới nhớ tới mình đang mặc quá mức bại lộ, trong lòng hốt hoảng, nhưng không che lại được chỉ cho thể dịch ly nước lên trên, dùng cánh tay ngăn trở phong cảnh trước ngực.
Bạch Quyết Minh thu hồi tay, trong ánh sáng lờ mờ, Thiền Y thế nhưng có thể thấy rõ những giọt nước trong suốt từ đầu ngón tay thon dài rơi xuống, rất quyết tuyệt.
"Con nghỉ sớm chút." Hắn lưu lại một câu, rồi xoay người trở về phòng.