“Lát nữa có muốn tới xem bọn tôi chụp quảng cáo không?” Tần Thiếu Đình mượn cớ dụ dỗ.
Sở Linh ăn no vằn thắn, ấm dạ sướng lòng nhưng cũng không vì vậy mà mất tỉnh táo, “Không được, chiều nay tôi phải ôn tập kiến thức đã học trong tuần này.”
Rõ ràng “ôn tập” là chuyện quá đứng đắn, Tần Thiếu Đình cũng không thể cố lôi kéo cậu nữa, “Vậy được, cậu cố gắng học đi.”
Cơm nước xong xuôi, cho đồ đựng vào trong túi, Sở Linh nói, “Cảm ơn vằn thắn của anh, lần sau tôi sẽ mời anh một bữa.”
Có qua thì có lại, Sở Linh chủ động muốn mời khiến Tần Thiếu Đình bỗng cảm thấy vẫn còn hi vọng lôi kéo Sở Linh về đội, “Được. Sắp tới là kỳ nghỉ thi đấu rồi, lúc nào tôi cũng rảnh hết.”
“Ừ.” Sở Linh mỉm cười gật đầu.
Bên quay chụp quảng cáo không yêu cầu cao đối với những người không chuyên như bọn họ. Chưa kể đám Tần Thiếu Đình cũng đều là dân có kinh nghiệm, không tốn quá nhiều công sức.
Một tuần sau đó, poster quảng bá hình bọn họ chiếm lĩnh toàn bộ các biển quảng cáo ở trạm xe, ga tàu điện ngầm, TV cũng như các website luân phiên phát sóng video.
Lần này Hoa Tranh cho ra mắt năm màu của dòng máy mới, bên Tần Thiếu Đình đã chiếm cứ ba màu là đen, xám trắng và xanh lam, chỉ còn lại hai màu là hồng nhạt và tím. Nhưng hai màu máy này cũng không bị bỏ qua, vẫn được in lên poster, kèm theo dòng chữ – vị trí bỏ trống, XX, Chập Lân chờ bạn đến.
Hiệu ứng hình ảnh kèm chữ viết vừa lúc thể hiện rõ tình trạng hiện tại của Chập Lân. Thành viên cũ giải nghệ, Chập Lân thực sự cần có đội viên mới có năng lực và tiềm năng gia nhập. Có thể coi như đây cũng là một kiểu quảng cáo cách tân.
Sở dĩ hiện tại Chập Lân chỉ còn ba thành viên mà vẫn được các đơn vị nhãn hàng ưu ái, không thể không kể đến công lao của một mình Tần Thiếu Đình. Toàn bộ fan cũng như đội đều ngầm thừa nhận với nhau – chỉ cần Tần Thiếu Đình còn ở đó thì dù những thành viên khác thay đổi thế nào thì Chập Lân cũng sẽ không sụp đổ.
Đây cũng là giá trị thương mại mà Tần Thiếu Đình mang tới cho đội tuyển Chập Lân, cũng chính vì giá trị này mới giúp bọn họ không lâm vào tình cảnh khó khăn do thiếu hụt tài trợ.
Thời gian nghỉ ngơi sau bữa tối, Nhung Tước cầm tài liệu bước vào phòng sinh hoạt chung.
Lúc này Tần Thiếu Đình đang dùng iPad xem tin tức, Cận Luân nhắm mắt dưỡng thần, Thái Nghệ Tĩnh không biết đi đâu, có lẽ đang bận hú hí với bạn trai.
Thường thì nếu Tần Thiếu Đình ở phòng sinh hoạt chung thì sẽ không có ai khác nữa. Dù sao nhìn thấy hắn một là cảm thấy chênh lệch giữa người với người sao mà quá lớn, không còn mặt mũi nào nghỉ ngơi nữa, xoay người đi huấn luyện, hai là mấy em trai nhỏ nhìn thấy nam thần chỉ dám nhìn từ xa, không dám tới gần, thế nên cũng giải tán.
Nhung Tước dùng tập tài liệu vỗ vai Tần Thiếu Đình, “Đây là danh sách những người mới đăng ký vào trại huấn luyện, cậu xem qua đi.”
Tần Thiếu Đình đặt iPad qua một bên, nhận lấy lật từng trang.
Thực ra hắn không cần phải phụ trách việc này, nhưng Nhung Tước là người chu đáo, phàm là khi hắn ở đây thì sẽ không bỏ qua việc gì, dù biết có xem thì tên trước mặt cũng chỉ liếc hai cái mà thôi.
“Lần này dự tuyển nhiều ghê.” Sau khi cưỡi ngựa xem hoa một vòng, Tần Thiếu Đình vẫn chẳng nhớ nổi cái tên nào.
“Ừ, đội quán quân giải mùa Thu cơ mà, đương nhiên sẽ có nhiều người muốn gia nhập. Vào không được team 1 thì xuống team 2 cũng được.” Nhung Tước rất hài lòng với tình trạng hiện tại của Chập Lân, nếu như team 1 có thể nhanh chóng bổ sung thành viên thì anh sẽ còn hài lòng hơn gấp bội.
“Chẳng phải trước đó cậu nói muốn lập team 3 sao? Có định lập nữa không?” Tần Thiếu Đình hỏi.
Giải đấu “Võ Hiệp” có hai mùa trong năm là mùa Xuân và mùa Thu, đây cũng là giải đấu có quy mô và cơ cấu thưởng lớn nhất. Ngoài ra còn có rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ do các đơn vị tài trợ và kênh stream tổ chức. Mấy cuộc thi kiểu này thì các câu lạc bộ đều sẽ cho team 3 của mình tham gia, tiền thưởng không cao nhưng coi như cọ xát, rất được hoan nghênh.
Cũng nhờ vào việc giải đấu “Võ Hiệp” ngày càng thu hút được nhiều sự chú ý, các đơn vị nhãn hàng và kênh stream lại đứng ra tổ chức giải càng nhiều. Nhiều giải đấu thì team 2 cũng không kham nổi, vì vậy rất nhiều câu lạc bộ đã lập ra team 3, team 4 để tham gia thi đấu ở các giải này. Như vậy thì sẽ không bỏ sót bất cứ giải đấu nào, coi như nếu giành giải thưởng thì cũng có thể tuyên truyền một chút cho đội, tội gì không làm? Vì thế Nhung Tước cũng muốn lập team 3.
“Ừ, vốn định bàn kỹ với huấn luyện viên nhưng mà hết giải là huấn luyện viên cũng về nhà rồi, chỉ đành đợi anh ta trở lại rồi nói tiếp.” Nhung Tước có thể hiểu được nỗi nhớ nhà của Trần Tân, ngay sau tối đi liên hoan ăn mừng vô địch thì ba giờ sáng hôm sau hắn đã đáp chuyến bay bảy giờ về nhà nghỉ phép, Nhung Tước thầm nghĩ nếu sớm biết thì đã không thả người nhanh như thế.
“Huấn luyện viên cũng sắp trở lại rồi chứ?” Tần Thiếu Đình nhìn qua lịch.
“Ừ. Ngày kia sẽ tới, vừa lúc có một nhóm mới tới đăng ký.”
“Được, nếu như nhóm đó ổn thì lập team 3 đi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Nhung Tước thu lại tài liệu, “Cậu cũng cân nhắc vụ bổ sung thành viên đi, muốn rèn luyện cần có thời gian đấy.”
“Tôi biết rồi.” Tần Thiếu Đình nói, “Cậu bảo huấn luyện viên team 2 nhìn xem có hạt giống tiềm năng nào không thì đề cử, tạm thời chưa có biện pháp cho buff nhưng DPS vẫn chọn dễ hơn.”
“Vậy lát nữa tôi lên lầu nói cho.”
“Đội trưởng, bên Vĩ Vũ vẫn không có động tĩnh gì à?” Cận Luân đã mong ngóng bao lâu lúc tin tức rầm rộ, dù sao nếu kéo được Vĩ Vũ tới Chập Lân thì đảm bảo có thể dọa cho đội viên mấy team khác sợ mất dép. Nhưng mấy ngày nay chẳng thấy ngo ngoe gì, giờ cậu cũng không chắc liệu đội trưởng có bản lĩnh đó hay không.
“Sốt ruột là không ăn được đậu hũ nóng đâu.” Tần Thiếu Đình nhàn nhã trả lời.
“Đội trưởng, anh muốn ăn đậu hũ của Vĩ Vũ sao?” Cận Luân chỉ vào Tần Thiếu Đình, mặt mày đau đớn.
“Mệ.” Tần Thiếu Đình vốn định mắng hai câu, nhưng nghĩ đến cảm giác khi cầm vào cánh tay Sở Linh hôm đó, đột nhiên lại nghiêm túc tự hỏi mình – làm như vậy rốt cuộc có phải ăn đậu hũ không nhỉ?
“Mèn ơi, nhìn mặt anh đúng là có ý định rồi!”
Nhung Tước cười cầm tài liệu ngăn cách Cận Luân khỏi Tần Thiếu Đình, “Đủ rồi, mau huấn luyện đi.”
Vốn cũng chỉ đùa mà thôi, Cận Luân cũng chẳng thể tra hỏi Tần Thiếu Đình, cười nói, “Vậy em lên lôi Nghệ Tĩnh ra khỏi thế giới hai người của nó.”
Chờ Cận Luân đi rồi, Tần Thiếu Đình mới nói, “Cậu nhờ Bạch Ninh giúp tôi thăm dò một chút xem tại sao Sở Linh lại rời team của cậu ấy.”
Tuy mạng lưới quan hệ của Bạch Ninh không phủ sóng nhà nhà như Lưu Nhạc nhưng anh cũng có một group bà tám nho nhỏ, hỏi thăm mấy chuyện nhỏ cũng không khó.
“Tại sao?” Nhung Tước không hiểu lắm.
“Tôi cảm thấy lý do Sở Linh rời đội có khuất tất.”
Nhung Tước nghĩ nghĩ rồi nói, “Hiểu rồi. Xem ra cậu thực sự rất muốn kéo Sở Linh đến Chập Lân nhỉ.”
Anh cũng thừa nhận năng lực của Sở Linh, chỉ có điều anh chưa từng thấy Tần Thiếu Đình bỏ công sức đào người như thế bao giờ.
Tần Thiếu Đình cười cười, không nói gì thêm mà đi lên lầu.
Hai ngày sau, đám Tần Thiếu Đình không những nhận được tiền cát-xê quảng cáo mà còn nhận được mỗi người một chiếc máy tính ứng với màu của bọn họ.
Thái Nghệ Tĩnh vừa lúc muốn mua laptop mới cho bạn trai nhỏ nhà mình, thế là định dâng luôn cái này cho người ta.
Cận Luân là cẩu FA, bản thân lại không cần dùng laptop, vì vậy lấy danh nghĩa quảng bá mà give away.
Tần Thiếu Đình lướt weibo, đọc được rất nhiều phỏng đoán của fan, liệu “XX” trên poster kia có phải là Vĩ Vũ hay không. Hắn cũng không trả lời bất cứ bình luận nào, nhưng cũng cảm thấy fan của mình càng ngày càng thông minh. Tất nhiên đây cũng là điều mà hắn hi vọng người hâm mộ đoán được. Mà lời quảng cáo kia cũng chính là do hắn bàn bạc với bên nhãn hàng, ngoại trừ để gợi trí tò mò thu hút chú ý thì cũng vẫn hi vọng Sở Linh thấy được sẽ động lòng.
Buổi chiều sau khi huấn luyện xong, Tần Thiếu Đình xin Nhung Tước nghỉ để ra ngoài.
Xe vừa đỗ lại đã thấy Sở Linh đeo ba-lô, ôm mấy hộp đồ ăn mua ngoài đi tới từ đường dành cho người đi bộ.
Tần Thiếu Đình không định gọi điện thoại nữa mà trực tiếp xuống xe.
Sở Linh ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tần Thiếu Đình mà hơi giật mình, biểu tình có chút rối rắm, cảm giác như thể không biết nên kinh ngạc hay vui mừng đây.
Tần Thiếu Đình đi tới, “Mua nhiều như vậy có ăn hết không?”
Sở Linh lắc đầu theo bản năng, “Chỉ vì thèm thôi, ăn không hết thì bỏ tủ lạnh.”
“Tôi chưa ăn cơm, hẳn có thể giải quyết hết được đó.”
Sở Linh nhìn hắn mỉm cười, “Vậy ăn trên xe của anh được không?”
Sau vài lần thì Tần Thiếu Đình cũng biết có vẻ Sở Linh không thích mời người khác tới nhà làm khách, ý thức cá nhân rất mạnh, hắn cũng không ép nữa, nói, “Đương nhiên rồi, đi thôi.”
Mấy món Sở Linh mua đều là đồ ăn nhanh như gà rán hotdog gì đó, chỉ có mỗi một phần cơm cà-ri coi như thức ăn lành mạnh.
“Ngày nào cậu cũng ăn mấy thứ này à?” Tần Thiếu Đình nhón một chiếc sandwich, với lấy hai chai nước khoáng từ ghế sau xe.
“Ừ.” Sở Linh thành thạo trộn cơm với cà-ri rồi xúc ăn.
“Vậy sao mà được, ngày nào cũng ăn như vậy thì không tốt cho thân thể đâu.” Tần Thiếu Đình không phải không ăn mấy món này, nhưng ăn rất điều độ, cũng vì từ bé hắn đã thấm nhuần quan niệm ẩm thực trong nhà rồi.
Sở Linh thờ ơ trộn cơm, “Tôi không nấu cơm, ăn thế này cho tiện.”
Tần Thiếu Đình cười cười, “Nếu không cậu làm người nhà tôi đi, tới căn-tin đội bọn tôi ăn cơm? Miễn phí ngày ba bữa, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Sở Linh trực tiếp bỏ qua luôn mấy chữ “người nhà”, chỉ tò mò nói, “Đội các anh có cả phúc lợi thế này sao?”
“Có chứ, muốn tới không?” Trước mắt mà nói thì mới có mỗi bạn trai nhỏ của Thái Nghệ Tĩnh mà thôi, nhưng có một thì khắc có hai, chẳng qua FA trong team quá nhiều.
Sở Linh lắc đầu, “Anh tìm tôi có việc gì?”
Lúc này Tần Thiếu Đình mới nhớ đến mục đích tới đây hôm nay, nhưng vì trên tay đang bận nên liền chỉ chỉ ra ghế sau, “Chẳng phải tôi làm đại diện thương hiệu cho Hoa Tranh sao? Hoa Tranh tặng laptop mà cái của tôi vẫn dùng tốt, chưa kể còn ít dùng, cái này để không nên muốn đưa cậu dùng.”
“Tôi không nhận được, nếu anh không dùng thì cho người khác đi.” Đối với Tần Thiếu Đình, giá trị của chiếc máy này không đáng mấy đồng, nhưng đối với một người không có thu nhập như Sở Linh thì vẫn là một món đồ đáng giá.
“Có gì mà không thể nhận? Tôi muốn tặng là được rồi. Bên cạnh tôi cũng không có ai cần dùng cả, cậu mang về dùng đi. Đây là món quà đầu tiên tôi tặng cậu với tư cách bạn bè, cậu không nhận tôi cũng bối rối lắm.”
Thấy Tần Thiếu Đình hoàn toàn không hề có ý muốn cầm lại, mà quả thực Sở Linh cũng cần một chiếc laptop mới, cái trước đó đã dùng lâu quá rồi, quạt tản nhiệt không còn chạy tốt nữa.
“Được, vậy cảm ơn.” Sở Linh mỉm cười, nghĩ bụng chờ sau này trả tiền cho Tần Thiếu Đình là được.
Tần Thiếu Đình hài lòng lại nói, “Vậy cân nhắc luôn chuyện tới căn-tin đội tôi ăn ngày ba bữa đi, đảm bảo có lời.”
Sở Linh nhặt cà rốt trong cơm cà-ri của mình ra ngoài, “Chập Lân cách xa nhà tôi lắm, không tiện đường.”
Tần Thiếu Đình nói, “Không sao, chúng tôi cung cấp chỗ ở cho người nhà luôn.”
Sở Linh nhìn hắn, “Gaming house của đội hay là khách sạn vậy?”
“Khách sạn tính phí, chúng tôi không thu tiền.”
Sở Linh cúi đầu trộn cơm, “Nhưng tôi không phải người nhà của anh, cũng không muốn giả mạo.”
Tần Thiếu Đình bỗng nảy ra một ý tưởng trong đầu – không phải người nhà, không muốn giả mạo, vậy thành người nhà thật luôn chẳng phải là ok sao?