Quyết Chí Tiến Lên

Chương 11




[Bản Đồ] [Hồi Hồi]: Đương nhiên, tui nhất định sẽ cố hết sức! Không ngờ lại gặp hai vị đại thần, vui quá trời quá đất! Vũ thần, hoan nghênh trở lại!

[Bản Đồ] [Vĩ Vũ]: Ừ, cảm ơn.

Tiết Mạc, “Vũ thần, vẫn chơi đổi buff à?”

Sở Linh suy nghĩ một chút, “Đổi.”

Năm đó trong một sự kiện kỷ niệm một năm phát hành game, vì hợp hoàn cảnh, tuyển thủ sẽ tùy cơ tổ đội đánh đối kháng, Sở Linh từng nói một câu rằng “Ai có thể đánh chết acc buff của tôi trong vòng năm phút thì tôi sẽ gọi người đó là bố.”

Thế là ai cũng muốn khiến Sở Linh gọi mình là bố, nhưng ai lên cũng lần lượt thất bại đi xuống, cuối cùng cả đám đánh buff đến phát rồ, đành phải gọi Sở Linh là bố.

Lúc đó Tần Thiếu Đình cũng có mặt, nhưng không thích chơi trò gọi cha gọi mẹ này. Hồi đó hắn rất tán thưởng một Sở Linh vừa hăng hái lại bình tĩnh như vậy, Sở Linh có thể chơi buff đến cảnh giới này đã rất đáng để hắn tôn trọng rồi.

Chẳng biết vì sao, Tần Thiếu Đình lại nhớ đến sự kiện năm đó, trong lòng bỗng có chút nhộn nhạo.

[Bản Đồ] [Phong Đình]: [Vĩ Vũ], nếu đánh thắng cậu trong năm phút thì vụ gọi bố còn tính không?

[Bản Đồ] [Vĩ Vũ]: …

Tiết Mạc khẽ cười, như sợ bị Sở Linh phát hiện nên cố cười bé nhất có thể.

Vĩ Vũ còn chưa trả lời thì thời gian đếm ngược đã kết thúc, trận đấu bắt đầu.

Tiết Mạc vẫn như một chú sư tử, vọt thẳng tới buff đối diện.

Tần Thiếu Đình chơi Bắc Phủ, đây là chức nghiệp cận chiến, sát thương cao, đi theo lối chơi gánh team về cuối trận, dưới sự bảo kê của buff thì có thể hỗ trợ team rất nhiều, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình Bắc Phủ thì cũng không thể giết được buff, về cơ bản thì đó là chuyện bất khả thi.

Có điều Tần Thiếu Đình không thuộc vào dạng “cơ bản” đó. Tần Thiếu Đình được mệnh danh là người kế thừa khả năng tính toán của Trần Tân cũng là vì hắn tính được thời gian hồi chiêu, chưa kể còn tính rất nhanh. Chỉ cần kẻ địch tung ra chiêu thức nào về phía hắn thì hắn sẽ căn được thời gian hồi chiêu, sau đó nhắm vào khe hở khi đối phương đang chờ cooldown mà khống chế rồi bùng nổ, trực tiếp giết người. Từ đó mà hắn có thêm biệt danh vua giết buff.

Tần Thiếu Đình thả skill khống chế, Sở Linh liền dùng khinh công né tránh. Sau đó cậu lại sử dụng trận pháp giảm sát thương để đề phòng nhỡ đâu mình không né được khống chế cũng sẽ không bị giết ngay lập tức.

Tần Thiếu Đình đứng bên cạnh trận pháp dùng dao chém xuống, Sở Linh bị đẩy sang một bên nhưng vẫn đứng bên trong vòng trận, vẫn giữ lại hiệu ứng giảm sát thương lên người mình.

Đối với loại chức nghiệp có thể đẩy hoặc kéo thì đứng sát đối phương là cách tốt nhất, đây là kinh nghiệm của Sở Linh, đồng thời cũng là điều khiến những DPS khác phát rồ.

Tần Thiếu Đình thuận thế nhảy lên cố định Sở Linh.

Sở Linh để ý thanh máu của mình một chút, quyết định không giải khống chế.

Chờ hứng trọn một combo xong, thanh máu chỉ còn một nửa, vòng trận giảm sát thương cũng biến mất.

Sở Linh dựng đàn gảy phím niệm chiêu, được một phần ba thì lại hủy niệm, lừa Tần Thiếu Đình lãng phí một chiêu, sau đó an tâm niệm kéo được thêm chút máu dưới tình huống không lo bị khống chế nữa.

Tần Thiếu Đình rút kiếm, kiếm khí nhanh chóng quét ra thành hình quạt, cố định Sở Linh tại chỗ, tạo thành vết nứt trên mặt đất.

Sở Linh không dám cứng đầu hứng trọn chiêu này trong tình trạng máu không đầy thanh, mở giải khống chế chạy mất. Sau đó lập tức cố định góc nhìn, kéo đầy máu cho bản thân.

Tần Thiếu Đình nhanh chóng đuổi tới nơi, Sở Linh tính toán trốn khống chế và tự buff đâu ra đó. Cậu không tính chính xác được như Tần Thiếu Đình nhưng cũng có thể ước lượng được theo thói quen, hoặc nói trắng ra là dựa vào cảm giác. Tần Thiếu Đình tính được thời gian hồi chiêu của Sở Linh, bắt được cơ hội chuẩn xác mấy lần liền. Mà Sở Linh lại chơi Mặc Thư, đương nhiên sẽ có điểm độc đáo lợi hại của riêng mình, mỗi lần thả trận giảm sát thương đều chuẩn xác không ngờ, vì vậy khi bị trói, bị tước vũ khí, bị kẹt cứng không chạy được thì cũng cùng lắm chỉ thấp máu, không bị trọng thương.

Buff đối diện vì có Tần Thiếu Đình bảo vệ nên cũng kiên trì trụ được dưới tay Tiết Mạc trong một khoảng thời gian khá dài.

Đến phút thứ tám, toàn bộ chiêu thức của Tần Thiếu Đình đều rơi vào tình trạng chờ hồi chiêu, còn một giây nữa thì giải khống chế hồi lại, Sở Linh phối hợp với Tiết Mạc, giảm lượng buff rồi bồi thêm một chiêu, trực tiếp đập chết người đối diện.

[Bản Đồ] [Hồi Hồi]: Đình thần, tui có lỗi với anh! Nhưng tui vẫn rất vui khi gặp được mọi người. Bye bye!

[Bản Đồ] [Phong Đình]: Biểu hiện không tệ. Bye bye.

[Bản Đồ] [Vĩ Vũ]: Bye bye.

Ra khỏi bản đồ thi đấu, Sở Linh hủy bỏ tự động tìm trận, nói với Tiết Mạc, “Cũng đến giờ rồi, cậu tự luyện tập đi. Hôm nay đánh rất vui, ngày mai đánh tiếp.”

Dường như Tiết Mạc cũng vì Sở Linh khen mà thở phào nhẹ nhõm, “Vâng, vậy tôi đi tập luyện trước, tạm biệt Vũ thần.”

“Ừ, bye bye.”

Tần Thiếu Đình cũng không tìm trận nữa, vớ lấy điện thoại không biết định làm gì.

Sở Linh đứng dậy rót nước, tiện thể nghỉ ngơi một chút.

Ngồi trên ghế trong phòng trà, Sở Linh ngắm nhìn cảnh sông ngoài cửa sổ, sau khi thả lỏng một lát mới cầm điện thoại lên mở weibo.

Bài đăng sáng nay của cậu giờ đã có tới hơn trăm ngàn comment phía dưới hoan nghênh cậu trở về, đồng thời cậu cũng đứng đầu top search, các thành viên team 1 cũng forward lại bài đăng của cậu.

Mà trong số những người tag mình, Sở Linh nhìn thấy bài đăng của Tần Thiếu Đình cách mấy phút trước.

Chập Lân Phong Đình – Tần Thiếu Đình: Đánh xếp hạng gặp được Vĩ Vũ, không làm cha được. @Vĩ Vũ.

Dưới bài đăng là cap màn hình đoạn chat Tần Thiếu Đình hỏi cậu chuyện gọi bố còn tính hay không, ngược lại không chụp lại phần nếu đánh thua thì phải về nhà với Tần Thiếu Đình.

Sở Linh tiện tay lướt qua hơn 10000 bình luận.

[Quào, Vũ thần nhà ta vẫn mạnh như vậy!]

[Ha ha, Đình thần không làm cha được thì làm em trai đi!]

[Mãi ủng hộ Vũ thần!]

[Mệ, Vĩ Vũ không thi đấu đã lâu như vậy rồi mà Phong Đình cũng không thắng nổi? Liệu có phải nương tay rồi không? Chứ nếu không phải thì trình Phong Đình giờ gà vậy rồi sao?]

[Lầu trên bị ngu, đã xem, next.]

[Má ơi, Đình thần đang đùa giỡn với Vũ thần đúng không? Sao tôi lại vui vẻ thế này! (đồng ý, lầu trên của lầu trên đúng là thằng occho)]

[Nghe vui quá. Cảm giác bầu không khí trong Chập Lân rất tốt, like!]

[Tui tui tui tui tui tui chính là buff vừa nãy đánh xếp hạng gặp được Đình thần và Vũ thần nè! Nguyện nhớ mãi ngày hôm nay cả đời không quên! Đình thần siêu siêu mạnh, lại bảo kê buff rất tốt! Vũ thần cũng rất lợi hại, tui ngoẻo ngoài việc bị trúng một chưởng của Cái Bang thì còn do cái vòng giảm trị liệu của ảnh nữa đó! Tức giận quá đi! Nhưng mà vẫn vui dã man!]

[Gato với lầu trên!]

[Gato +1]

[Gato +2]



Sở Linh cảm thấy tâm tình không tệ, tiện tay nhắn tin cho Khúc Sênh, hẹn hắn tối mai gặp.

Nghỉ ngơi xong, Sở Linh trở về chỗ ngồi, kêu Chu Hoài đăng nhập.

Tần Thiếu Đình lấy một túi bánh quy trong ngăn kéo dưới bàn ra đưa cho Sở Linh, “Không giận đó chứ?”

Sở Linh cười, “Không, tôi không dễ giận như thế.”

Cậu ăn sáng muộn nên buổi trưa cũng không đói, vì vậy cũng không định ăn. Khi Cận Luân đi tới còn cầm theo mỗi người một cái bánh bao nhân thịt gà, Lúc này Sở Linh vẫn chưa đói, nghĩ lát nữa ăn cũng được. Tần Thiếu Đình cho cậu bánh quy thì cậu lại mở ra cắn thử một miếng, vì chưa từng ăn nên cảm thấy cũng không tồi.

“Vậy thì tốt. Đánh thêm một tiếng nữa với Chu Hoài, đúng giờ kết thúc rồi chúng ta đi ăn.”

“Được.”

Chu Hoài hoạt bát nói nhiều hơn Tiết Mạc, được cái cậu sẽ giúp sân đấu không quá im lặng.

Chu Hoài chơi Xích Viêm, là chức nghiệp người ngồi trên lưng ngựa nã súng, sát thương cao, lại có giảm buff, khống chế mạnh nhưng lại là một cận chiến. Xích Viêm máu khá mỏng, chưa kể Xích Viêm chạy quá nhanh nên đôi khi buff còn không đuổi kịp, hoặc là vừa đuổi đến nơi thì đã rẽ sang nơi khác, vì vậy đây cũng là chức nghiệp khiến buff đau đầu nhất.

Đánh khoảng một tiếng, level vẫn tăng một cách ổn định, chỉ có điều thời gian đánh mỗi trận khá dài, thậm chí có những trận còn phải tự động kết thúc trong mười lăm phút. Tuy có chút mệt mỏi nhưng thỉnh thoảng Chu Hoài lại kể chuyện cười nên cũng không cảm thấy nhàm chán.

Đến trưa huấn luyện xong, mọi người cùng tới căn-tin ăn cơm, Tô Dịch cũng quay về cùng ngồi ăn với cả đội trên bàn lớn.

Sở Linh nhìn thấy Tiết Mạc và Chu Hoài ở nhà ăn cũng mở lời chào hỏi. Tiết Mạc không cao lắm, thân hình thanh tú nhưng ánh mắt hơi xa cách, Sở Linh nhớ đến chuyện quá khứ của Tiết Mạc mà Tần Thiếu Đình từng đề cập, trong lòng cũng thấy thương cảm. Chu Hoài là loại hình cao gầy, cười rộ lên rất rực rỡ, hiền hòa dễ gần, giọng nói cũng khiến Sở Linh thấy có thiện cảm.

Cả đội ngồi cùng một bàn ăn cơm, dù Tiết Mạc không quá hợp với đám đông nhưng những người khác trong team 2 vẫn lôi kéo cậu ta ăn cùng, bầu không khí rất hài hòa.

Tần Thiếu Đình gắp một miếng thịt cho Sở Linh, “Ăn nhiều một chút, mệt cả buổi rồi.”

Chưa kịp nói lời cảm ơn thì Cận Luân đã chen vào, “Đội trưởng, em cũng mệt mỏi cả buổi trưa nè, em cũng muốn ăn thịt.”

Tần Thiếu Đình giả vờ không nghe thấy, tiếp tục ngồi ăn.

Cận Luân cả giận chỉ vào hắn nói, “Phân biệt đối xử!”

“Ờ.” Tần Thiếu Đình không phủ nhận.

“Anh…”

Thái Nghệ Tĩnh vỗ vào tay Cận Luân, nói, “Anh Luân ạ, cái này người ta gọi là nhìn mặt bắt hình dong.”

Cận Luân nhìn Sở Linh, lại quay qua nhìn Tô Dịch, cuối cùng bi phẫn cắn một miếng bánh bao to bự, nhai nhồm nhoàm thể hiện phẫn uất.

Sau khi ăn xong, Thái Nghệ Tĩnh đưa Tô Dịch về phòng, hai người có khoảng một tiếng tha hồ hú hí.

Cận Luân cảm thấy hai ngày nay ngồi nhiều quá đến nỗi xương cũng cứng đờ, quyết định tới phòng vật lý trị liệu mát-xa.

Tần Thiếu Đình và Sở Linh thì quay về phòng huấn luyện.

Tần Thiếu Đình rót nước cho Sở Linh, hỏi, “Hôm nay đánh với Tiết Mạc và Chu Hoài cảm thấy thế nào?”

Sở Linh suy nghĩ cẩn thận chốc lát mới nói, “Cách đánh của Tiết Mạc và Chu Hoài hoàn toàn khác nhau. Tiết Mạc là tuyển thủ năng khiếu, Cái Bang đánh buff rất lợi hại, tôi cảm thấy tốc độ giết buff và tập hợp chưởng lực khí của cậu ấy không hề kém Kỳ Hạo của Cửu Trọng Thành bao nhiêu. Chẳng qua chưa có nhiều kinh nghiệm phối hợp nên thường sẽ dựa vào thực lực cá nhân để giải quyết đối thủ trong thời gian ngắn nhất, dù là đội hai DPS hay đội có buff. Cậu ấy có thể nhanh chóng tìm ra cách ứng biến, hiệu quả rõ rệt, nhưng mà sẽ vẫn luôn có người nhanh hơn cậu ấy, thế nên cái cần học là làm sao chậm lại một chút. Có điều vẫn bảo vệ được buff khi cần, phối hợp với cậu ấy căn bản tôi không cần phải nói gì nhiều.”

“Thiên phú của Chu Hoài không bằng Tiết Mạc nhưng lại giỏi tính kế. Cậu ấy đánh chậm nhưng chắc. Nếu để Trần Tân dẫn dắt thì chưa biết chừng có thể kế thừa cách đánh tính toán của anh ấy, có tiềm năng. Tổng hợp lại thì cậu ấy ổn hơn Tiết Mạc nhưng nói về khả năng phát triển trong tương lai thì riêng năng khiếu của Tiết Mạc đã quyết định cậu ấy có tiềm năng hơn rồi.”

“Thực ra nếu để tôi đánh giá, sẽ mang tính chủ quan hơi cao. Dù sao trước đây tôi phối hợp với Tư Loan, Tư Loan là Minh Giáo, phái đó đòi hỏi tốc độ tay rất cao, vì thế giết buff cũng cực nhanh. Phối hợp với Tiết Mạc tôi cảm thấy mình đỡ vất vả hơn, thoải mái gần giống như khi phối hợp với Tư Loan. Nhưng về tiểu tiết thì Tiết Mạc cũng chưa nhuần nhuyễn, cần huấn luyện thêm.”

Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.

Tần Thiếu Đình gật đầu, thói quen nhiều năm của Sở Linh khiến cậu sẽ đánh giá thiên vị, đây không phải vấn đề của Sở Linh, mỗi người đều có phong cách của riêng mình.

“Thôi vẫn như anh nói trước đó đi, chính mọi người cũng thử kết hợp với hai người họ một chút rồi hẵng ra quyết định.” Sở Linh nói.

“Ừ, mai tôi sẽ sắp xếp, tổng hợp ý kiến của mọi người rồi đưa huấn luyện viên, để anh ta quyết định cuối cùng.”

“Được.” Dù Tiết Mạc hay Chu Hoài tiến vào đội thì Sở Linh cũng đều không có ý kiến, dù sao ai cũng có điểm mạnh, ngoại trừ khả năng hiểu ngầm giữa đội viên thì vẫn cần phải bù đắp khiếm khuyết của nhau nữa.

Tối hôm sau, Sở Linh chỉnh tề ra cửa.

Tần Thiếu Đình gặp cậu ở tầng một, tặc lưỡi một tiếng – mặc đẹp như thế làm gì? Nhỡ đâu bị cái thằng nhóc Khúc Sênh kia câu đi mất thì phải làm sao?